Trác Uyên hít vào một hơi thật sâu, hai tròng mắt khép hờ, điều tức lại, đợi sau khi mở mắt ra, trong mắt đã loại bỏ vẻ lo lắng lúc trước, lại hiện ra vẻ sáng rọi.
Đồng Đế thấy vậy, khẽ gật đầu, cười nói: “Chúng ta lại đến!”
“Được!”
Trác Uyên hét lớn một tiếng, vẻ mặt đầy ý cười, dưới chân bước một bước, vọt về phía Đồng Đế. Nhưng mà lần này, bàn tay của hắn vẫn không thể đụng tới nửa mảnh quần áo của Đồng Đế.
Có điều lúc này đây, vẻ mặt của hắn cũng không nặng nề như vừa rồi, ngược lại giống như không đáng kể, lại tìm tung tích của Đồng Đế. Đợi đến lúc tìm thấy bóng dáng lão ta, lại nhào về phía trước.
Như thế lúc này, hết lần này đến lần khác cứ lặp lại những bước lúc trước, Trác Uyên cũng không nghĩ gì nữa, tâm tư và thân thể cũng không nặng nề như vậy, ngược lại giống như có chút thích trò chơi này, nụ cười trên khóe miệng cũng càng ngày càng lớn.
Bỗng nhiên, Trác Uyên đang không ngừng chạy băng băng, đúng là có một loại cảm giác, bóng dáng lấp lóe liên tục này của Đồng Đế, dường như đang ở nơi hắn có thể chạm tay tới.
Bộp!
Cuối cùng, một tiếng vang nhỏ phát ra, Trác Uyên lại bắt lấy phía sau của thân thể Đồng Đế một lần nữa, tự nhiên bắt lấy bên cạnh, lại lập tức bắt được một cánh tay rất nhỏ.
Trác Uyên không khỏi sửng sốt, quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy nụ cười vui vẻ kia của Đồng Đế, trong tay hắn cũng đang nắm chặt lấy cánh tay của Đồng Đế không buông.
“Ta... bắt được rồi?”
“Chúc mừng, ngươi vượt cửa ải rồi!” Đồng Đế mỉm cười, không hề ngây thơ chất phác giống như lúc trước nữa, trên gương mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy vẻ tang thương, hơi gật gật đầu.
Mày Trác Uyên nhướng lên, trên mặt có chút hoảng hốt: “Vượt cửa ải... vượt cửa ải gì cơ?”
Nhưng mà rất nhanh, hắn mới nhớ ra, hắn và Đồng Đế chơi trò chơi này, là vì vượt qua cửa thứ ba. Chẳng qua, sau khi hắn thực sự đắm chìm ở bên trong chỗ này, đã lãng quên hết tất cả mọi chuyện, hắn cũng đã quên tại sao phải truy đuổi Đế Quân này.
Hắn chỉ đang không ngừng truy đuổi, đắm chìm trong thích thú, chỉ thế thôi!
“Xem ra, ngươi đã thật sự hòa hợp bên trong này rồi, tốt lắm!”
Đồng Đế thở ra một ngụm trọc khí thật dài, vui vẻ cười cười: “Thế nào, trong trò chơi trông có vẻ tương đối ngây thơ này, có phải đã thoải mái hơn rất nhiều hay không? Trên lưng cũng không mang quá nhiều gánh nặng?”
Trác Uyên giương mắt nhìn về phía lão ta, cân nhắc một hồi, khẽ gật đầu.
Đồng Đế khẽ cười một tiếng, nhìn lên bầu trời, thở dài một hơi: “Tiểu tử kia, ngươi biết không? Thời kỳ Thượng Cổ, lão phu là đệ nhất thiên tài trong thiên hạ, thiếu niên đắc chí. Mọi người đều cảm thấy ta là cao thủ đứng đầu nhân loại, là hy vọng và đại biểu cho nhân loại. Nhưng cuối cùng, ta đắc đạo thành Đế, cũng ước chừng chậm hơn mười vạn năm so với chín người bọn họ, cũng chính là người xếp hạng cuối cùng trong Thập Đế mà các ngươi nói, ngươi có biết chuyện này là vì sao không?”
“Xin tiền bối chỉ dạy!” Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, khom lưng cúi lạy.
Đồng Đế mỉm cười, tiếp tục nói: “Thiếu niên đắc chí, sao quanh trăng sáng, gánh vác quá nhiều, trải nghiệm lại quá ít. Nội tình không đủ, không hiểu rõ rất nhiều, tu vi kẹt ở Thánh Giả đỉnh phong chuẩn Đế Cảnh, chậm chạp không đột phá được. Cuối cùng, chín người đó đều đắc đạo, chỉ một mình ta vẫn trì trệ không tiến như trước. Ta cũng mờ mịt, sa sút tinh thần, oán giận, từng lãng phí thời gian, cũng từng ngẩng đầu hỏi trời xanh, đến cùng đạo của ta là cái gì, đạo của ta có chỗ nào không đủ? Ta cũng từng đến hỏi danh sư, không ngại học hỏi kẻ dưới, rèn luyện nhiều lần, cuối cùng mới phát hiện, hóa ra thứ mà ta thiếu... là cuộc sống bình thường nhất!”
“Cuộc sống bình thường?”
“Không sai, là bình thường!”
Đồng Đế thản nhiên gật đầu, bình tĩnh lên tiếng: “Con người từ mới bắt đầu là trẻ con khóc oe oe chào đời, không đến vì danh tiếng, cũng chẳng đi vì lợi lộc, nhất là trên vai không hề có trách nhiệm nào, cả người nhẹ nhàng. Nhưng từ lúc lớn dần, trên người đặt thêm danh lợi, theo đuổi rất nhiều, gánh vác cũng nhiều hơn. Nhất là ta, từ nhỏ là người đứng đầu nhân gian, gánh vác nhiều nhất và nặng nhất, cho dù là vinh quang cũng được, trách nhiệm cũng thế, ta vui vẻ cũng được, đau khổ cũng thế, đều đã định trước là ta không hề bình thường. Bởi vậy, ta cải trang thành trẻ con vui vẻ chơi đùa với một đám trẻ con, sau khi bù đắp vào lỗ hổng trong tư tưởng này, mới ngưng kết thành đạo đạo Đế Cảnh. Mà đạo của ta, cũng là đạo bình thường, Hồi Quy Sơ Tâm!”
Nói xong, ngược lại Đồng Đế đi đến trước mặt Trác Uyên, vỗ nhẹ bờ vai hắn rồi cười nói: “Tiểu quỷ, lúc đầu, con người cũng không gánh vác gì đó, tất cả những thứ mà ngươi theo đuổi sau này, đều là tự mình lấy được. Mà ngươi đã lấy được, sẽ học được buông bỏ. Vừa rồi không phải ngươi đã buông bỏ hết tất cả sao? Hồi Quy Sơ Tâm, một tấm lòng son! Dùng tâm tư nhìn thế giới, ngươi mới có thể bắt được ta.”
“Đa tạ tiền bối chỉ dạy!” Trác Uyên trịnh trọng chắp tay, khom lưng cúi lạy.
Đồng Đế mỉm cười, lại giơ hai ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào trán Trác Uyên, hào quang hiện ra: “Đây là chứng minh đưa cho ngươi, đến đạo trường của Minh Đế đi. Ở chỗ đó, càng có khảo nghiệm nghiêm khắc hơn!”
Thân mình Trác Uyên chấn động mạnh mẽ, lập tức cảm thấy một luồng mát lạnh xông thẳng vào cõi lòng, trong nháy mắt, tâm tư hắn cũng đã ổn định lại, không còn nôn nóng nữa.
“Ấy, Đế Quân, không biết đạo trường của Minh Đế phải đi như thế nào?” Đợi sau khi được Đồng Đế tán thành, Trác Uyên lại khom lưng cúi đầu nói.
Khóe miệng Đồng Đế nhếch lên một tia quỷ quái, một ngón tay chỉ vào một con ngựa gỗ cách đó không xa, cười nói: “Cưỡi nó đi, nó sẽ dẫn ngươi đến mục đích!”
“Vâng... đây...”
Da mặt Trác Uyên không nhịn được mà hung hăng co rúm lại, tạm thời không nói nên lời, khó xử lên tiếng: “Đế Quân à, ngài còn có công cụ truyền tống nào bình thường một chút không? Cái này thật sự là...”
“Sao nào, chê không phong cách sao? Chỗ ta còn có một con sư tử gỗ, khí phách vương giả, đổi cho ngươi một con?”
“Không, không phải!”
Trác Uyên vội vàng khoát tay áo, không khỏi cười khổ liên tục: “Không phải là vấn đề không phong cách, thật ra là ngươi để ta ngồi một món đồ chơi bằng gỗ đi gặp Minh Đế, quả thực là quá xấu hổ!”
“Cái này có gì mà xấu hổ chứ? Ta đến gặp lão gia hỏa đó đều cưỡi cái này đi!”
Sắc mặt Đồng Đế sa sầm lại, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, mắng: “Vừa rồi không phải đã nói cho ngươi, phải học cách buông bỏ sao? Ngay cả những thành kiến thế tục này mà ngươi cũng không buông bỏ được, sao ngươi có thể thành đại đạo? Bỏ đi, ngươi không vượt qua, trở về đường cũ đi!”
“Ấy, đừng đừng đừng, ta ngồi, ta ngồi còn không được sao?”
Nghe thấy Đồng Đế có dự định đánh hắn quay về, Trác Uyên lập tức khoát tay, sau đó vẻ mặt bối rối ngồi xuống con ngựa gỗ đó. Chẳng qua, với dáng người lớn như vậy của hắn, hết lần này đến lần khác lại ngồi trên một ngựa gỗ lắc lư của trẻ con, cũng có chút buồn cười.
Hắn còn lớn hơn so với con ngựa này!
Đồng Đế thấy vậy, cũng không nhịn được vui vẻ hơn,
Trác Uyên bất đắc dĩ thở dài, bật cười liên tục: “Đế Quân, ngài ở trong này rất buồn, thay đổi cách đùa giỡn ta tìm niềm vui sao. Nhưng mà ta cũng nhịn, coi như kính lão vậy!”
“Biết là tốt rồi, không cần phải nói ra đâu, tất cả mọi người đều chừa lại chút mặt mũi thôi, ha ha ha... Đi đi!”
Bốp!
Một cái tát hung hăng vỗ lên mông con ngựa gỗ. Bỗng dưng con ngựa nhỏ này chuyển động, sau đó phi đi giống như sao băng, nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Trác Uyên vẫn chưa phản ứng là chuyện gì xảy ra, một tiếng vèo vang lên, nhanh như chớp mà biến mất không thấy nữa.
Nhìn theo phương hướng hắn rời đi phía xa xa, Đồng Đế không khỏi lộ ra nụ cười tươi: “Cuối cùng chỉ thiếu một đạo đó của Minh Đế, lão bằng hữu, tất cả đều phải dựa vào ngươi rồi...”
Rầm rầm rầm!
Từng tiếng nổ rung trời hủy đất vang lên, bỗng nhiên toàn bộ bầu trời bị nổ nứt ra, Minh Hải sôi trào càng thêm tàn sát bừa bãi một cách mãnh liệt. Sắc mặt Đồng Đế sa sầm lại, ngửa đầu nhìn thoáng qua khung trời, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Thiên Đế, cuối cùng ngươi cũng đến đây rồi!”
Vừa dứt lời, Đồng Đế bước một bước chân, biến mất không còn dấu vết.
Ngay sau đó, đợi lúc lão ta hiện hình lại, cũng đã đến bên dưới bầu trời mênh mông kia. Mà nơi đó, đã sớm tề tựu ba bóng người quen thuộc, lão ông đưa đò đó, đại hán ở cửa thứ nhất và bóng đen của cửa thứ hai, tất cả đều đã đến đông đủ.
Nhìn thấy lão ta đến, những người đó không khỏi gấp rút nói: “Thế nào, hắn vượt qua cửa chưa?”
“Điều này không phải nói nhảm sao, hắn không vượt qua, ta có thể chạy đến nơi này sao?”
Đồng Đế không khỏi bật cười một tiếng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía khung trời, nơi có từng vết nứt đang lan rộng ra, hai nắm tay bất giác siết chặt: “Còn có thể chống đỡ bao lâu nữa?”
Ba người đó liếc nhìn lẫn nhau, đều đồng loạt lắc đầu, sắc mặt cũng nặng nề như nhau: “Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai của Thiên Đế, Phá Không, là thần kỹ chuyên phá kết giới. Bây giờ đại đạo Đế Cảnh, chỉ có một mình Minh Đế và Minh Hải liên kết, với công lực của lão ta, ta nghĩ trong vòng nửa canh giờ nữa, Minh Hải nhất định sẽ bị phá hủy, đến lúc đó...”
“Nói cách khác, Minh Đế phải truyền đại đạo Sinh Tử của mình ra ngoài trong vòng nửa canh giờ này, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc!” Lông mày Đồng Đế nhướng lên, sắc mặt cũng tối tăm xuống.
Sau đó, mọi người đồng loạt nhìn về phía phương xa, nơi có một mảnh mây đen. Ở chỗ đó, một đạo sao băng như ánh chớp hỏa thạch đang xuyên qua bên trong tầng tầng lớp lớp âm phong gào thét...
“Ồ, sao con ngựa gỗ này lại nhanh như vậy?”
Gió rét buốt thổi trúng hai má phát đau, Trác Uyên cưỡi trên ngựa gỗ, cũng thán phục động lực của món đồ chơi này, thật đúng là dũng mãnh. Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đi tới một đỉnh núi cao âm u, ở đó có một cái bình đài ba thước vuông được lát đá màu đen đang đứng sừng sững, một cái giá gỗ chữ thập đang dựng thẳng ở phía trên bình đài. Đồng thời, còn có một bóng dáng quen thuộc, đang bị trói chặt vào phía trên, mặc dù đang cố gắng giãy giụa, nhưng làm sao cũng không giãy thoát ra được.
Trác Uyên không khỏi hoảng sợ, lập tức kêu to: “Khuynh Thành!”
Trong lúc nguy cơ, nghe thấy tiếng gọi ấm áp, Sở Khuynh Thành đang không ngừng lắc lư thân mình, bỗng dưng dừng lại, sau đó quay đầu nhìn, vui vẻ nói: “Trác Uyên... Ấy...”
Nhưng mà, lúc nàng nhìn thấy con ngựa gỗ rõ ràng không cân xứng ở dưới thân Trác Uyên, lại không nhịn được sửng sốt.
Ừ, ta nói... ngươi tìm ngựa cưỡi đặc sắc như vậy ở đâu ra thế?
Có điều giờ này khắc này, nàng cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ giật mình trong chốc lát, lại kích động hét lớn: “Trác Uyên, mau đến cứu ta!”
“Nàng chờ một chút, ta lập tức tới cứu nàng!”
Không đợi ngựa gỗ an toàn đáp xuống, Trác Uyên đã nhún người nhảy xuống. Nhưng mà, trong nháy mắt hắn vừa mới rơi xuống đất, đột nhiên cả người bị ghìm chặt, cả thân mình đã hoàn toàn không thể nhúc nhích. Hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy từng khí lưu mù mịt, giống như bàn tay quỷ vươn lên từ lòng đất, ôm chặt lấy hai chân hắn, khiến hắn không thể động đậy!
Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ âm trầm cũng lập tức vang lên: “Lớn mật, kẻ nào dám giương oai trong đàn tràng của bản Đế?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất