Ầm!  

             Mưa gió bão bùng ầm ầm, ở trên chín tầng mây có luồng khí xám xịt hạ xuống, sau đó một lão già có khuôn mặt lạnh lùng hiện ra rồi nhìn hai người ở dưới với ánh mắt lạnh lẽo, trong ánh mắt đó tràn ngập sát ý, không có ý định che giấu một chút nào che dấu.  

             “Đạo tràng (là nơi hành đạo, thuyết pháp, truyền giới, thọ bát, cúng dàng… của sư tăng) của bổn Đế?”  

             Sở Khuynh Thành chăm chú nhìn lão ta, nàng không khỏi hoang mang: “Lão ta nói đạo tràng của bổn đế, chẳng lẽ lão ta chính là…”  

             Không đợi đến lúc nàng hạ thấp giọng nói nhỏ thì Trác Uyên đã vội vàng tiến lên và khom người cúi đầu với lão già kia: “Vãn bối Trác Uyên, tham kiến Minh Đế đại nhân!”  

             “Minh Đế? Minh Đế thật sao? Không phải lão ta đã chết rồi sao?” Sở Khuynh Thành trợn tròn mắt, nàng như nhà sư Trương Nhị không mò ra được sợi tóc (có nghĩa rằng chưa hình dung ra được tình hình hiện tại), lẩm bẩm nói: “Nhưng nếu như lão ta chưa chết, thì những người kia tranh giành địa đồ Minh Hải làm gì, đào mộ trộm cắp của cải gặp phải chủ nhà, không phải là tìm đến cái chết à?”  

             Vào lúc này nàng chẳng biết nói gì hơn với những kẻ tham lam này.  

             Theo truyền thuyết thì Thượng Cổ Thập Đế đều đã ngã xuống, nếu tìm thấy đạo tràng của bọn họ thì sẽ có cơ hội được kế thừa từ bọn họ và xưng bá thiên hạ. Nhưng mà bây giờ, người ta còn chưa hề ngã xuống nữa mà ngươi đã mau mắn chạy vào trong nhà người ta cướp bảo vật, thế này chẳng phải lão thọ tinh muốn thắt cổ (có nghĩa là một người sống quá lâu và quá già, nên chán sống muốn tìm cái chết), chê sống lâu quá sao!  

             Minh Đế nghe những lời như vậy thì liếc nhìn nàng, lão ta nở một nụ cười lạnh lùng và nói: “Lão phu đây là Minh Đế trong Thập Đế, nắm giữ chuyện sinh tử của thế gian, cho dù có chết cũng sẽ không tan thành mây khói. Minh Hải ta thu nhận nhiều Oán Linh của quỷ quái, chẳng lẽ chỉ riêng bản thân ta là không thể trụ lại sao? Chuyện hài, hừ!”  

             Khóe miệng của Sở Khuynh Thành méo xệch, nàng gật đầu với vẻ cay đắng, trong lòng cũng đã hiểu rõ.  

             Đúng vậy, Minh Đế chính là tổ tông của tất cả Oán Linh trên thế gian này, mảnh đất Minh Hải này là một nơi tập trung của Oán Linh, lão ta là lão đại thì sao có thể ngoẻo một cách dễ dàng được chứ?  

             Ôi, những người bên ngoài thật sự ngây thơ quá mức rồi, trộm của ai không trộm, lại đi trộm ngay chỗ của Minh Đế. Nhưng mà bọn ta chỉ không cẩn thận mới xông vào, sao lão ta cứ khăng khăng kéo bọn ta ở lại, thật là oan ức quá đi mất.  

             “Minh Đế tiền bối tha lỗi, hai người bọn ta chỉ nhất thời nhầm lẫn mà xông vào một nơi cao quý như thế, bọn ta chỉ mong muốn được sống sót trở về chứ không hề ăn cắp một món bảo vật nào của ngài. Mong rằng đại nhân ngài rộng lượng, khoan hồng với bọn ta!”  

             Trác Uyên tiến lên từng bước, hắn vội vàng hành lễ và nói: “Dựa theo quy củ của ngài, vãn bối đã vượt qua ba cửa ải, xin ngài giơ cao đánh khẽ!”  

             Sở Khuynh Thành cũng vội vàng gật đầu, nàng nhìn Minh Đế với vẻ mặt thành khẩn cầu mong.  

             Minh Đế liếc nhìn hắn, rồi bất giác nở một nụ cười lạnh lùng: “Ba cửa ải? Đúng vậy, theo quy củ của lão phu khi vượt qua ba cửa ải thì có thể đến đây gặp lão phu nhưng cũng không có nói chắc chắn sẽ thả đi. Có cơ hội không có nghĩa là chắc chắn, tất cả đều phụ thuộc vào việc lão phu có hứng hay không!”  

             “Kìa, bây giờ Minh Đế tiền bối không có hứng sao?”  

             “Mất hứng!”  

             “Tại sao chứ?” Trác Uyên và Sở Khuynh Thành đồng thanh.  

             Minh Đế cười nhạo, lão ta khinh thường bĩu môi: “Lão phu đang thanh tu lại bị một đám tiểu bối không biết gì mà quấy rầy thì sao có thể có hứng được chứ?”  

             Ầm ầm ầm!  

             Bất chợt, một tiếng nổ phát ra từ chín tầng mây, Minh Đế ngước mắt nhìn rồi lại nhìn với sắc mặt có vẻ nặng nề một chút nhưng chỉ thoáng qua thôi.  

             “Chẳng qua, lão phu cũng không muốn làm khó dễ các ngươi, cho các ngươi một sự lựa chọn. Hai người các ngươi, bây giờ ta chỉ giữ lại một người, người còn lại sẽ được thả về nhân gian, các ngươi quyết định đi!”  

             “Chàng/ nàng đi ta ở lại!”   

             Gần như vào cùng một lúc, hai người bọn họ đồng thanh lên tiếng  

             Minh Đế coi thường và liếc nhìn hai người bọn họ rồi nhịn không được mà cười to thành tiếng: “Ha ha ha… Trả lời nhanh đến như thế à, có phải đề xuất này của lão phu quá đơn giản chăng? Được, vậy chúng ta hãy thay đổi đề xuất nào!”  

             “Ôi, tiền bối, người là Thượng Cổ Thập Đế, sao có thể nói mà không giữ lời chứ?” Nghe được những lời ấy, Sở Khuynh Thành bất giác nóng vội, nàng còn liếc nhìn Trác Uyên một cái: “Không phải ngươi nói rằng sẽ thả một người rời đi, ngươi cứ thả chàng rời đi thôi, ta ở lại làm vong linh là được!”  

             Trác Uyên nghe thấy thế thì khóe miệng cũng xẹt qua một tia vui vẻ, nhưng hắn vẫn yên lặng không phát ra âm thanh nào. Bởi vì hắn biết rằng đề xuất này đơn giản nhưng cũng không đơn giản. Bởi vì hai người bọn họ không nhẫn tâm để bản thân đối phương trở thành vong hồn, chắc chắn cả hai đều không nguyện ý rời đi, điều này vẫn khó giải quyết như cũ.  

             Minh Đế với năng lực Thượng Cổ khổng lồ, nếu lão ta đã đưa ra đề xuất này, chắc chắn trong lòng đã có được câu trả lời.   

             Minh Đế cười thành tiếng, trong ánh mắt của lão ta lóe lên một tia u ám sâu xa: “Lão phu từng nói cho các ngươi một chút cơ hội sống thì chắc chắn có đường sống cho các ngươi đi. Chẳng qua, nếu các ngươi không thể lựa chọn, thì lão phu giúp các ngươi lựa chọn cũng được!”  

             Vừa dứt lời thì đột nhiên     đôi mắt của Minh Đế bắn ra hai chùm tia sáng màu xám, cùng với một tiếng nổ, cả một khoảng không đã bị thiêu đốt thành một hang động lớn. Đồng thời, tiếng quát tháo và tiếng nổ cũng truyền ra từ bên trong.  

             Hai người bọn họ không khỏi giật mình, khi nhìn kỹ lại, thì thấy một cảnh tượng kẻ đuổi người rượt. Một dòng người màu xám cứ như những đợt thủy triều rồi tới những bóng người quen thuộc nối tiếp nhau không dừng. Nhưng hóa ra đó là mấy người Mạnh Hiểu Phong và Triệu Thành bọn họ đang bị một đám Oán Linh của Minh Hải bao vây đánh giết, trong đó còn có một bóng dáng của một cô nương xinh đẹp. Bách Lý Ngự Vũ.  

             Sao nàng ta cũng vào được?  

             Chân mày khẽ run lên, trong lòng Trác Uyên cảm thấy lo lắng. Minh Đế nhìn hắn và thản nhiên nói: “Bên trong đây có ba người này, không những có kẻ thù của ngươi, còn có bằng hữu của ngươi. Bây giờ ta cho ngươi lựa chọn lại, chỉ được chọn một người rời đi, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”  

             Trác Uyên khựng lại một chút rồi do dự mà không nói gì hết.  

             Ban đầu chỉ có hai người là Sở Khuynh Thành và bản thân hắn nên hắn chẳng có chút do dự nào mà đưa cơ hội sống của mình cho Sở Khuynh Thành. Dù sao mạng của mình thì tự bản thân mình quyết định như thế nào cũng không sao cả, chỉ cầu mong không thẹn với lòng mà thôi.  

             Chẳng qua đột nhiên Bách Lý Ngự Vũ chạy vào đây, nếu vì quyết định của mình mà nàng ta phải chết thì hắn sẽ phải gánh lấy nỗi hổ thẹn suốt cả đời. Trác Uyên hắn cũng chưa bao giờ nợ ân tình, bây giờ đối mặt với việc phải lựa chọn một trong hai người, thật là tiến thoái lưỡng nan, cho dù chọn ai đi nữa thì kiểu gì trong lòng hắn cũng không thanh thản nổi.  

             “Đi thôi!”  

             Có vẻ lão ta nhìn thấy Trác Uyên đang bối rối, Minh Đế không khỏi cười to, trong nháy mắt chỉ một hơi đã quét hai người phía trước biến mất không còn một tung tích, đợi đến khi hai người bọn họ xuất hiện trở lại thì bọn họ đã bị rơi xuống và bị đám Oán Linh vây quanh.  

             Ầm!  

             Một tiếng nổ rất to, Mạnh Hiểu Phong bị một kẻ mang hình dáng hư ảo của một lão già đánh một chưởng mà phải thụt lùi về sau tận hai bước, khí huyết dâng trào. Tuy rằng bây giờ hắn ta không hề có khí huyết, nhưng bởi vì cảm giác đấy mà cả cơ thể đều não nề.  

             “Má ơi, ở đây còn có Oán Linh cấp bậc Thánh Giả. Quả nhiên Minh Hải này không hề đơn giản… Ơ, Khuynh Thành, rốt cuộc bọn họ cũng xuất hiện!”  

             “Hả, thấy hai người bọn họ rồi?”  

             Sau khi Triệu Thành đánh đổ một tên Oán Linh thì cũng quay đầu lại nhìn, ngay lập tức hắn ta vui mừng khôn tả: “Trác quản gia, rốt cuộc các ngươi chạy đi đâu vậy? Sau khi bọn ta tiến đánh vào thì không thấy bóng dáng của các ngươi nữa, các ngươi không sao chứ!”  

             Chân mày Trác Uyên khẽ run, hắn ngẫm nghĩ lại, có vẻ như đã hiểu được chuyện gì đó.  

             Có vẻ như bọn họ không biết chuyện vượt qua ba cửa ải, chẳng lẽ ba cửa ải này chỉ là sự chuẩn bị dành riêng cho mình? Không phải ai cũng được hưởng phúc này, được cao thủ Đế Cấp chỉ bảo?  

             Choang!  

             Đúng vào lúc này, một bóng đen hiện lên và tung một chưởng đánh sau lưng Trác Uyên, nhưng kẻ đó còn chưa đến  đến gần người hắn, tiếng va chạm vang lên, kẻ đó đã bị đá bay ra ngoài, sau đó bóng dáng của Bách Lý Ngự Vũ hiện ra bên cạnh Trác Uyên, vẻ mặt nàng ta vô cùng ngạc nhiên và vui mừng: “Trác Uyên, ngươi không sao chứ!”  

             “Ngự Vũ, có người nói cho các ngươi đi đến chỗ ba cửa ải sao?”  

             “Ba cửa ải gì? Bọn ta vừa tiến vào đã bị một đám Oán Linh đuổi giết, nói chung cũng chưa nói chuyện với ai nhiều. Ta cũng tự hỏi không biết sau khi những người này chết, bọn họ có thể nói chuyện được hay không đây. Mà sao vậy?”  

             “Ờ, không có gì!”  

             Trác Uyên lắc đầu nhẹ, vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc vì trong lòng đã xác định được rõ hơn, tất cả những chuyện này đều vì hắn mà đặc biệt chuẩn bị. Đặc biệt là khi hắn tìm được con đường của Minh Hải bằng quả cầu đen do Vân Đế cho, sau đó là cuộc kiểm tra của các Đại Đế Quân đối với hắn.  

             Hay là… Ẩn chứa sâu xa bên trong, tất cả đều được cố ý sắp xếp?  

             Chỉ là, tại sao lại như vậy, chẳng lẽ là vì kiếp trước của hắn là Ma Hoàng à? Hay là vì hắn tìm được mối liên quan với nhau giữa sự truyền thừa của Ma Đế và Cửu U Bí Lục?  

             Trong ánh mắt của Trác Uyên có chút mơ màng, trong lòng Trác Uyên cảm thấy có quá nhiều thứ không hiểu được.  

             Á!  

             Bất chợt, một tiếng thét chói tai như muốn xé rách bầu trời khiến cho Trác Uyên giật mình nhớ đến: “Khuynh Thành!”  

             Khi quay đầu nhìn lại thì thấy ngay Sở Khuynh Thành vẫn đang bị trói trên thập tự giá như cũ mặc dù nàng cũng bị thổi đến nơi đây, nàng không thể di chuyển mà bên cạnh thì có một đám Oán Linh vây quanh, bọn chúng phát ra tiếng tru tréo kinh khủng nhưng lại không có ý nghĩ tiến lại gần gây hại.  

             “Khuynh Thành!”  

             Mạnh Hiểu Phong thấy thế thì cũng nhịn không được mà quát một tiếng thật to, nhưng trong lòng hắn ta thì không kìm được sự vui sướng.  

             Quá tốt rồi, khoảnh khắc anh hùng cứu mỹ nhân đã đến rồi, tuy mình cũng không biết tại sao nàng lại bị trói, còn tự dưng xuất hiện tại một nơi tàn bạo như thế. Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng chỉ cần lần này có thể cứu được nàng, nhất định nàng sẽ phải lòng hắn ta, đến lúc đó món đồ kia sẽ... Hừ hừ!  

             Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Phong đạp một chân xuống rồi bỗng nhiên phóng đến chỗ Sở Khuynh Thành, cơ thể hắn ta run lên, một loạt tia màu bạc lóe ra, đột nhiên sau lưng hắn ta hiện ra tám thanh trường kiếm với chiều cao rất lớn một trăm trượng, rồi bất chợt xuất hiện ngay trước mặt mọi người.  

             Sự tồn tại của Thánh Giả độc nhất vô nhị, Thánh Thân!  

             “Đám Oán Linh các ngươi, tất cả tránh  xa Khuynh Thành ra một chút cho bổn công tử!”  

             Với một tiếng rống thật dài, hình bóng khổng lồ nắm lấy hai thanh trường kiếm ở sau lưng rồi vung về phía trước.  

             Ầm!  

             Giống như hai trận cuồng phong lướt qua, trước mặt có hàng vạn Oán Linh bị hất tung ngay lập tức và lần lượt biến mất không còn tăm tích kèm theo những tiếng rú thảm thiết. Bóng dáng dũng cảm mạnh mẽ cao một trăm trượng của Mạnh Hiểu Phong đang đứng thẳng giữa trời đất, rất oai phong lẫm liệt.  

             Khóe miệng hắn ta nhếch lên thành một nụ cười đắc ý, Mạnh Hiểu Phong nhìn xuống người ấy, hắn ta nhướng mày nghiêm nghị, trong lòng hắn ta có một sự cao ngạo bay cao lên tận chín tầng trời.  

             Thế nào, Khuynh Thành, lão tử xuất sắc chứ!  

             Đùng!  

             Thế nhưng hắn ta còn chưa kịp đắc ý được hai giây thì có một tiếng vang thật lớn nổ ra, cơ thể to lớn của hắn ta lại bị một nắm đấm khổng lồ hơn đánh bay đi. Hắn ta còn chưa đáp đất thì vài tiếng rầm rầm vang khắp bốn phía và Thánh Thân cũng chẳng còn thấy đâu. Chỉ có cơ thể của Mạnh Hiểu Phong bị đau nhức và té rạp xuống đất, trong nháy mắt sắc mặt của hắn ta trở nên trắng bệch.  

             Ai?  

             Rốt cuộc đó là ai? Mẹ nó ơi, sao lợi hại vậy?  

             Mạnh Hiểu Phong thở từng hơi từng hơi hổn hển rồi khó khăn ngẩng đầu lên mà nhìn về phía trước, còn tròng mắt thì sững lại, hắn ta sợ hãi nói: “Thánh… Thánh Giả Đỉnh Phong? Tại sao Minh Hải này có thể có Thánh Giả Đỉnh Phong Cường Giả? Sự tồn tại ở dạng như vậy cũng có thể chết?”  

eyJpdiI6IkswR1QralhqeWUyVFd3dE5FRFBXRmc9PSIsInZhbHVlIjoiTGNqOHNcL2s5TENEdjYxZWpESWlqWFY3MlQrOXZNTWx0R1hUVU9ldzNNZlBWNTBWcWwwcWVwb1hFeFdmM09YSDdNSUpSQUkzcTFjNzVrM3E4aVlwMFwvTmVKUmt1UmtJSWxrY3JvTWFvSkpjc2FFNjZDVzluYTRLZUZhNlwvWVp0d0NDSkJIVlVJUVhrY3lrVW5lcER6b3NZUjFLc1dHeGpKOGpqVmd1TkYwSVl4XC9nWUM2dmx6UTMxUEpMSElESjFLOWJxZkVcL0w3K0hIYVBWMVwvTjY1K2tieDlNa0c3dnpTcklJREFGMVFmUnVOTit3UnZYc0FOZTlDU3dyTnRmUWZUWEx4SmdCcHFBWnBTRHJYclJ5VkNzMWRPR1FZQTEzbHJYWjBrVEwwZUE1d1FWUUV5eCtoNnBQUmlIUjBUc3FpNkhkSkdiZVQ2YzVDd1d6T2hVY1wvNU5XXC82Z2JQVmw5N0VkSjFhK0g2ZkJ1VFFhR1c3cXhtcFE0WUZIdjFTVWt1MHMyYkxzMXFDR0RGeUx2TmJZRDd3bnp0OGJPdjg1TVwvSW5uK2ZvXC81d21QbFphU2RmQ2FGZFVsZTh4NWhCVkx1TFE4U2MyNVllODdYNlZvbnVqNEF0aWNYXC9SZlwvako4bTloWE80T21zc1lHQkloXC9VYU1CT3NybWlYeFF2Sk14clFqNFpsd25XRjdwQWZSOWxJOSt2ZzkrMmt4K0NrZEVmZnRcL3AyNkowSnIza2xUaHdIcmZhVXdYS0RIZExHallqRm12RnpcL200c3JUQVhhV3dWWlFvRjRWXC9hT0FmMm5aT0tGa21rUldEdGZGaU5FXC9hUklyb3hTTGJrNkVYOFlyc0JKaXpKUVgxeDJ6Y2lcL05lOFZGckRGbDRhMUx0dklMbjFjSlVYMmdXUFwvemhtRHF6NFVwQ3pudldWYnlZa0pYbjhTT0lNWTZFWTdIcVprOUNXc0w2cmo4VDVBUWJwSlJLQlI0ZFRCN2syS1dBTDIzXC91bmNLWG5BbW1nWFwvdGQ4ZmhZQkswanJ3a1YyZFhkNWYyOStrK05PbG1qY0pYOWpNRlJwRmVGQ0I5dnF4bWNCbVJYdDRhdDRsYlpTdE5CbjlydEp5SXNpTXhUVCtaXC9zUloyTzFWYTI2SnFnbmF0b1VZdk5YTWZqeGcwcDgwU1BJWGNzaWg4K0puS1cyUGhSeHc4VnZMaWU1TGplY3Bmd3QxekthV1gxdFJPRllZYnhPWHRhRmpQcDRLbmpzcEZkcTZ0a3ZtZFpYNG9nalFiOHY3ZzRkUkkrM1MxNGlrMXA1b3l4c0dDRjF3Q2Zwem9IZUt6MDZsaFVxa0lxNDNoYUxFQVF1S05PcVNJZE9LRUpPb0FYU2pQdVdsNlN5SlRqWjlyMTdYWlFQUEdnZkZ2OTVybE5sT05NV1ZwamxFd1JQWGoxWkVzNUJxRk1PZTZMT1M0VTNQM2ZXWGVkdUFaem5raktQNkFhTjJSNXcwVHRqS25GWXFZbjBkZXAycENoVEl0NDFBN0ZFUlFlaTZzeXpFQmJBc1RlR0hiWDFMYWp4eVhnYWdvY0I5cUtsTFZFMEErZFJDTDJhNFJhOFhJTTZMYnZOK2pQdXhnRjdkc3NSVW9VNmZTaXJuQjFGYXk4Z283cUJzZ0RnPT0iLCJtYWMiOiI0ZjhmMTNjNjk4ZTI4ODY3ZDQ2YjVkNWQyZTY1NDY0YTlhNTBiNWE3MzQzZTM0OGNjYzY3MGNlNjMxYzQ2M2I3In0=
eyJpdiI6Ik1TNzhFTllUU0MrQkJySkxtbWxSTmc9PSIsInZhbHVlIjoia2oxZzIyTzVOMEZuK3g4WFBzMGltSnhEMkxNT2JCQ2JwZWwzS1E2d25GY3lMWktvVkQxYlBoMGViK1RTYVJQeXR3NjZCaGRHcFl3N1VtYUt3R2NrbkVUOUY0cDRYSFNxMU5ubFNCRjZtYUJRNGczTURwbE1hSHYzbjl1d3NjRXZOV3pLcis4VFAwbnk2T1R2a0lyamREY1ozZnl2OGVDaHlEWVVzTTM0THpFUUlkbUFDUWRFNkZmQnlGWkNBMXJucTF6MmhiQlQ2eldOQmVXZTRhQ2lmZDNYbVwvOFwvdFhcLytxMDNSQytMb3N4NGxqXC9MMFRpQkQxb0JWWThMOVJkYkpPRE04NnhUOW16Tzl0U0hMSVNyMnVIUWdQeFBRd3FoNUgxUHFnQVB0RkhzR2Y3ZnBydmUrN010Wko0eEFzOGVHelErVzRFdXpqWUVmMVhNUDlGWVBqZz09IiwibWFjIjoiYmI1OGFkOTJhNGIxNmVmOTM2NTRmYmViZTllYzk5ZjA5YmZhNmFkNzM0OTAzNmM3NzBlOTcxZWQ4MjdlYWE4NiJ9

             Minh Hải không hổ danh là đạo tràng của Minh Đế, Tử Linh của nơi đây quả thật là không thiếu cao thủ...

Ads
';
Advertisement
x