“Thánh Giả đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì?”  

             Nhìn thấy một đối thủ mạnh như vậy xuất hiện, Triệu Thành không khỏi hoảng hốt, hắn ta vội vàng đến bên cạnh Mạnh Hiểu Phong và tìm cách giải quyết. Các ngươi đều là Thánh Giả, chắc hẳn có biện pháp ứng phó chứ.  

             Hơn nữa, kẻ đó chỉ là một Tử Linh, còn ngươi là một người còn sống đấy!  

             Da mặt của Mạnh Hiểu Phong không nhịn được mà giật giật, hắn ta hoàn toàn không nghe thấy những lời nói của Triệu Thành vì trong lòng hắn ta đang run sợ, bản thân hắn ta cũng không biết nên làm thế nào mới đúng. Hắn ta là thiếu chủ thứ sáu của Thánh Sơn, tu vi lại cao, ở bên ngoài chỉ có hắn ta đi bắt nạt người khác, chứ làm gì có ai ăn hiếp hắn ta được.  

             Nhưng mà bây giờ, nắm đấm của hắn ta không còn có ích nữa, nếu để cho hắn ta động não thì có suy nghĩ ra cách gì hay đâu?  

             Choang!  

             Bỗng nhiên một tiếng nổ tung lại vang lên, nắm đấm của Thánh Giả kia lại được tung ra một lần nữa. Nhưng khi mới thấy được tia sét chớp nháy thì cả không gian đã vỡ ra thành từng mảnh từng mảnh, một dòng khí tức ấm áp của cửa động lan tràn ra ngoài rồi đột ngột xuất hiện ngay trước mắt mọi người.  

             Dương khí, là dương khí?  

             Ánh mắt Mạnh Hiểu Phong bất giác sáng ngời, hắn ta hét lớn: “Đó là cửa ra, cửa ra Thông Vãng Ngoại Giới!”  

             “Hừ hừ, không tệ, Minh Hải bọn ta coi trọng cửu tử nhất sinh, bên trong con đường chết nhất định sẽ có đường sống cho các ngươi!”  

             Nam tử trầm tính kia nở một nụ cười lạnh lẽo rồi hất tay lên, sau đó xuất hiện một giỏ thăm bằng trúc (sự  lựa chọn bằng cách rút thăm, phần do rút thăm quyết định số phận, số mệnh,...) và ném xuống mặt đất và thản nhiên nói: “Đây là cái thăm sinh tử, giữa một ngàn cái thăm thì chỉ có mười cái thăm sinh. Người rút trúng thì đi, không rút trúng thì ở lại!”  

             Mọi người đều mang tâm trạng lo sợ, tất cả đều liếc nhìn nhau với vẻ nặng nề.  

             Có cao thủ Thánh Giả Đỉnh Phong theo dõi nên bọn họ đã xông vào đây thì có muốn ra ngoài cũng không được, chỉ có thể làm theo quy tắc. Nhưng mà trò rút thăm sinh tử dựa vào vận may của bản thân, lỡ như lấy ra thăm tử, chắc chắn phải ở lại thôi!  

             Vào lúc này, tất cả mọi người đều lo lắng không yên, không một ai dám cử động.  

             “Ta tới trước!”  

             Trác Uyên không có bất kỳ gánh nặng nào nên hắn đứng ra dẫn đầu. Trong lòng của người khác chuyện sống chết là chuyện lớn, nhưng trong lòng hắn chỉ suy nghĩ đến các sắp xếp kỳ lạ này có ý đồ gì?  

             Nếu như những Đế Quân có ý tốt đuổi đi, chắc hẳn sẽ không lấy mạng hắn đâu.  

             Thế là Trác Uyên cứ giống như người không có việc gì mà tiện tay với tới lấy một cái thăm, sắc mặt của hắn bình tĩnh không có chút xao động. Mọi người chứng kiến như vậy đều bất giác cảm thấy khâm phục hắn.  

             Riêng Triệu Thành, hắn ta nhịn không được mà gật đầu khen ngợi.  

             Quả thật Trác quản gia đây không phải là người bình thường, đúng là tu vi của Đoán Cốt cảnh có điểm thê thảm nhưng ở mọi khía cạnh khác hắn là một vị anh hùng hảo hán. Núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt mà vẫn bình tĩnh, quả thật  vô cùng hiếm thấy.  

             Thế nhưng làm sao bọn họ biết được rằng người ta có chỗ dựa nên không sợ!  

             Nhấc thanh trúc lên, dưới đáy viết một chữ nhỏ màu đỏ, sinh!  

             “Điềm tốt đấy!”  

             Thấy cảnh này, Triệu Thành không khỏi cười lớn một tiếng, kêu lên: “Xác suất là một trên một trăm, mới rút thôi mà đã rút được thăm sinh, xem ra chúng ta có được sự may mắn của Trác quản gia thì con đường sống của chúng ta sẽ không kết thúc, ha ha ha…”  

             “May mắn cái gì phải là xui xẻo mới đúng!”  

             Mạnh Hiểu Phong tức giận lườm hắn ta và căm hận nói: “Hắn rút đi một thăm sinh, thì xác suất chúng ta rút trúng càng nhỏ, ngu ngốc!”  

             Bất giác sững người, Triệu Thành bị nghẹn họng đến mức nói không thành tiếng.  

             Tiếp theo sau đó là người thứ hai lên rút, nhưng người đó chẳng có chút động tác nào. Sau khi Bách Lý Ngự Vũ do dự một chút, cuối cùng nàng ta cũng rút ra.  

             Dưới cái thăm bằng trúc nho nhỏ có một chữ triện (là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ, đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kỳ Chiến quốc) màu đen được khắc lên khiến cho mọi người đều run rẩy lo sợ, tử!  

             Sắc mặt trở nên nặng nề, Bách Lý Ngự Vũ liếc mắt nhìn Trác Uyên rồi bất đắc dĩ thở dài. Trong lòng của hai người kia chùng xuống ngay lập tức. Đúng rồi, thăm sinh là may mắn, còn thăm tử mới là bình thường phải. Nhưng mà không biết phần may mắn này có thể rơi xuống trúng mình hay không.  

             “Mấy người các ngươi… Còn không nhanh chóng bắt tay vào làm?”  

             Thấy hai người kia chần chừ không cử động, Thánh Giả Đỉnh Phong kia quát to thúc giục bọn họ: “Nếu không bắt tay vào làm, ta sẽ coi như các ngươi đã bỏ quyền của mình, ở lại Minh Hải  mãi mãi cũng được!”  

             Hai người bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, trong ánh mắt đều tràn ngập nỗi khổ, nhưng cuối cùng, Mạnh Hiểu Phong trừng mắt liếc nhìn Triệu Phàm với vẻ hung dữ rồi quát: “Nhanh lên, đến rút đi!”  

             Chết sớm hay chết muộn gì cũng phải chết, vì không còn cách nào, bàn tay run rẩy của Triệu Thành lấy ra một cái thăm từ bên trong, bên dưới là một chữ sinh màu đỏ đập vào mắt của hắn ta.  

             A!  

             Tâm trạng của Triệu Thành phấn khích đến mức muốn thoả sức hét lên, hắn ta nhịn không được mà cười to lên. Mạnh Hiểu Phong lại thấy như thế, da mặt hắn ta run lên, trong lòng cũng thầm trách. Đáng chết, lại ít đi một cái, nếu biết như vậy từ sớm thì hắn ta đã đi rút rồi.  

             Mạnh Hiểu Phong đưa bàn tay run rẩy vào bên trong giỏ trúc, trên trán hắn ta đã toát ra mồ hôi lạnh, nhưng bỗng nhiên, dường như hắn ta nghĩ đến một chuyện gì đó, ngay lập tức hắn ta chỉ tay về phía Sở Khuynh Thành và nói: “Chờ một chút, nàng phải làm sao bây giờ, các ngươi trói nàng lại thì rút thăm kiểu gì?”  

             “Nàng ư, do lúc đầu gây chuyện nên mới bị trói lại. Nếu rút thăm có thể tìm người rút thay, rút trúng thăm sinh thì thả nàng đi, nếu thăm tử thì thẳng tay đánh chết, hồn phi phách tán, ngay cả Minh Hải cũng không giữ lại được!”  

             Cái gì?  

             Tất cả mọi người đều bất ngờ, ai ai cũng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn nàng. Rốt cuộc nàng đã mắc phải sai lầm gì ở Minh Hải mà bị đối xử như vậy? Chỉ có mỗi Trác Uyên là người hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nên hắn chỉ yên lặng không nói một lời để xem mọi thứ thay đổi thế nào.  

             Chân mày run lên, ánh mắt của Mạnh Hiểu Phong lóe lên một tia tinh anh, mạnh mẽ hất tay, một cái thăm trúc được lấy ra, nhưng bên dưới lại là một chữ màu đen rất rõ ràng, tử!  

             Thấy thế, Mạnh Hiểu Phong sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, còn Tử Linh Thánh Giả Đỉnh Phong kia nhịn không được mà cười thành tiếng: “Ha ha ha… Tiểu tử thối, ban nãy ngươi giết bao nhiêu Linh Thể ở Minh Hải? Lẽ ra ngươi đã bị trói lại từ lâu và bị lão tử chưởng một phát cho chết. Bây giờ ngươi lại tình cờ lấy được thăm tử, ta cũng không cần phải trói ngươi nữa, chịu chết đi!”  

             Vừa dứt lời, người đó tung ra một chưởng ngập tràn tia sét rồi tàn nhẫn đánh về phía hắn ta.  

             “Từ từ!” Mạnh Hiểu Phong vội vàng xua tay, hắn ta hét lên.  

             Két!  

             Một chưởng mạnh mẽ tự nhiên dừng lại, người đó nhìn hắn ta sít sao và quát: “Ngươi còn gì để nói nữa?”  

             “Cái thăm vừa rồi, ta không rút cho ta mà ta rút thay cho nàng!” Mạnh Hiểu Phong chỉ một ngón tay về phía Sở Khuynh Thành và vội vàng nói.  

             Tròng mắt không khỏi co rút lại, Sở Khuynh Thành tức giận lắc đầu: “Không, ta còn chưa cho phép ngươi rút giùm ta, rõ ràng là cái thăm kia dành cho ngươi!”  

             “Đúng vậy, ngươi dựa vào cái gì mà rút thay nàng?”  

             “Dựa vào… Dựa vào việc nàng là vị hôn thê của ta, tất cả mọi việc của nàng đều do ta quyết định!”  

             “Nói bậy, ai là vị hôn thê của ngươi!” Sở Khuynh Thành giật mình, nàng liếc mắt nhìn Trác Uyên và vội vàng bác bỏ.  

             Mạnh Hiểu Phong kiêu ngạo ngẩng đầu, hắn ta quát to: “Ban đầu sư phụ của ngươi được Thánh Sơn thứ sáu bọn ta nâng đỡ nên chỉ nghe theo mệnh lệnh của bọn ta. Kể cả ngươi, cũng là một sự chuẩn bị để gả cho ta. Nói thẳng ra thì ngươi chính là nàng dâu được ta nuôi dưỡng từ bé ở bên ngoài. Tất cả mọi thứ của ngươi đều phải có ta quyết định. Nếu ngươi không tin, ngươi có thể đi hỏi sư phụ ngươi.”  

             “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào có chuyện này!”  

             Sở Khuynh Thành mơ hồ lắc đầu, nàng tức giận hét lên: “Ngươi tham sống sợ chết, chắc chắn đang nói bậy!”  

             “Không, hắn ta đang nói thật!”  

             Thế mà vào lúc này, Thánh Giả Đỉnh Phong kia lại lạnh lùng thốt lên một tiếng rồi lại thản nhiên nói: “Khi các ngươi tiến vào Minh Hải ở trạng thái linh hồn, thì ở chỗ này các ngươi sẽ ở dạng thân thể cõi âm. Có thể nói, sự dao động linh hồn của các ngươi đang nằm dưới sự theo dõi của Minh Hải. Nếu như nói dối, phần thân thể cõi âm của các ngươi chắc chắn có phản ứng. Nhưng bây giờ, trên cơ thể của hắn ta không có bất kỳ dao động nào, có thể thấy hắn ta nói không có sai!”   

             Sở Khuynh Thành như bị sét đánh, mí mắt nàng run lên rồi tuyệt vọng cúi đầu thấp xuống, nàng không thể tin nổi: “Sao có thể, sư phụ nàng…”  

             Trác Uyên nghe vậy thì cũng suy nghĩ kỹ càng hơn như đã hiểu được gì đó.  

             Xem ra đại đạo Đế Cảnh của cơ thể của Khuynh Thành đã bị bọn họ phát hiện từ lâu, nếu không phải vậy thì tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ có ham muốn từ trước!  

             “Bây giờ thế nào, ta có thể thay nàng rút thăm chứ!”  

             “Có thể!”  

             Mạnh Hiểu Phong không thèm để ý đến khuôn mặt buồn bã của Sở Khuynh Thành mà chỉ bận bịu hỏi han cách làm của bản thân mình có hiệu quả hay không, đến khi có được câu trả lời khẳng định chắc chắn thì hắn ta mới nhếch miệng cười, lại có cơ hội sống.  

             Lần này, hắn ta lại có thêm một cơ hội sống.  

             Ngay sau khi hắn ta vươn tay vào bên trong giỏ trúc một lần nữa, so với lần thứ nhất thì hắn ta chú ý và cẩn thận hơn rất nhiều.  

             Cạch!  

             Tiếng giòn tan vang lên, Mạnh Hiểu Phong dùng hết sức rút một thanh tre từ trong cùng ra, run rẩy cầm lên, đến khi nhìn thấy màu đỏ chói kia, hắn ta không khỏi mừng rỡ reo lên: “Thăm sinh, ta rút ra thăm sinh, có thể an toàn trở về rồi, ha ha ha…”  

             “Tốt, nếu đã như vậy, ba nam nhân các ngươi có thể rời đi, hai nữ nhân ở lại!”  

             Thánh Giả Đỉnh Phong lạnh lùng liếc nhìn bọn họ rồi nói một câu sâu xa: “Có điều, nếu như các ngươi muốn lấy một mạng đổi một mạng, đưa thăm sinh cho người khác cũng được!”  

             “Thôi đi, ai lại không chọn con đường sống mà chọn con đường chết chứ! Điều kiện này của ngươi rất dư thừa!” Triệu Thành bĩu môi khinh thường, hắn ta cười ha ha.  

             Nhưng vào lúc hắn ta quay đầu thì thấy Mạnh Hiểu Phong tươi cười một cách kỳ lạ.  

             “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”  

             “Không làm gì cả, chỉ hi vọng ngươi đưa thăm sinh cho Khuynh Thành!” Trong mắt của Mạnh Hiểu Phong lóe lên sát ý rồi biến mất, hắn ta cười ha ha rồi nói: “Ngươi cũng biết rằng nàng là vị hôn thê của ta cho nên ta nhất định phải đưa nàng đi cùng!”  

             Mẹ kiếp, bây giờ nhớ đến vị hôn thê, vừa nãy ngươi còn cướp đi cơ hội sống của nàng!  

             Triệu Thành tức giận đến mức da mặt giật giật, trong lòng hắn ta đang chửi mắng Mạnh Hiểu Phong, nhưng hắn ta lại không có đủ dũng cảm để nói ra, bất chợt, hắn ta nhìn thấy Trác Uyên nên vội vàng nói: “Đúng, Thánh Giả đại nhân, ngươi cướp của ta làm gì, không phải ở đây còn có một người sao?”  

             “Đúng vậy!”  

             Trong ánh mắt lóe lên một tia tinh ranh không đàng hoàng, Mạnh Hiểu Phong nhếch miệng cười rồi nhìn Trác Uyên với ánh mắt không mấy thiện cảm.  

             Thấy tình cảnh này, Thánh Giả Đỉnh Phong lại nói thêm: “Một khi đã rút thăm sinh tử ra, chỉ khi nào cả hai bên đều đồng ý thì mới có thể trao đổi, nếu không sẽ không có hiệu quả. Nói cách khác, nếu người rút ra thăm sinh không tình nguyện, thì cuộc trao đổi không có hiệu lực, người rút thăm tử không đồng ý thì việc trao đổi cũng không có hiệu quả!”  

             "Thôi đi, không muốn đổi thăm sinh thì còn có thể hiểu được, thăm tử có gì mà không muốn đổi?”  

             Khinh thường bĩu môi, Triệu Thành cũng không phân đúng sai: “Hơn nữa, làm sao ngươi biết được bọn họ có tình nguyện hay không?”  

             Người đó cười nhạo, giọng nói cũng có vẻ mỉa mai: “Đạo lý sinh tử, mấy người tầm thường như các ngươi sao có thể hiểu được? Hơn nữa, các ngươi quên rằng Minh Hải luôn luôn theo dõi sự dao động linh hồn của các ngươi sao? Các ngươi thật sự tình nguyện hay giả vờ tình nguyện, bọn ta đều nắm rõ hết!”  

             Ôi, cũng khó trách    muốn tiến vào Minh Hải nhất định phải ở dưới dạng thần hồn. Hóa ra khi vừa vào đây thì cũng chẳng khác nào không mặc quần áo, tất cả mọi thứ đều bị vạch trần trước mặt đối phương, không có một chỗ nào để che giấu.  

eyJpdiI6IkMza0NBejNSWjkrbXp2eEE4S3lEVWc9PSIsInZhbHVlIjoiWlZmK2UxVHdtT2dSRUJENzFhbEx1XC9kRTk3ekRZTUNwRWQrWWh1eE8zMnZoN21kcHdNdk4weWUwVFljakxjdmZDZ0pTek1CcE8wc0xIKzdXaW12aFwvQjM3emtqSUVGMDV6UXFzMjBGbUtTdTFVVmg0WmE1NjZJYWF5cjgycDhxOXpaR2MrTERjZytFVTVqKzJLdzRcL3pmc2ZRY2VOdUZMcDlteVA2MDVEWTJ1b2hQQkNlbFVSVnZMZmt3V1g2VyswRlwveWtHdzQwM0pIZWRFSlBDSDJIbjJSUmhocjF2SVBxVTNVV0pMQklRU3BMZmhoSE0wVURYRlZXZFNNV0NxNmtZQUtmWUVKUXJma2gyQWRRQkRaTGlOVEZHM2ZycVJObkRmbkpTYzVibkcwK2hXdFUrOGdubHU1RHg1Wm5DRkFyMzJDQlorSzFCNGhwY0JSQ1VnS0diTTJYeEQ1UzZpYU5maktXdWlSclJpTnpwbGhLbzl3b2Z6M0w0RDBubUNWSVNaaEk0bjFQZVN0ZjdWRXRlemFsemhiQksxNldxc2ZPU2hXV0p1WjlhbG1lOEFDZTZNZmlieVR0VVVYTTNKVWNWY2ZtenhRT0JYYzZqVGZnSkc1RHZScXQ3ZWRpeTA2Ulg5Tk9QemRFMmxGM0o1VXg2dDdjbXJNek90M29OVmRBUDhhNTZQY2RPT3RqYlpRWXhCZ0NDZXliVTA1S1FCd2ZhQW1FRGxvTkhCdnJxaUNQOGlFWlpqWm5pUndRQUQwNk42N3ZQRHFpVVNmV0pSdm9DUnhrNE5xd3dLS2NEWFFXeVd6cXdzdll3eXJJUWdtOVk2elA3UDd2aVB6RGp4cWhCVmRVS1NGemxac2RcL29oWVRlTlwvUUE9PSIsIm1hYyI6ImFjMmQzMDczOWVhOTdhNDFkMDFiNzZhZGJjNzgxYTJkNWVjNWUzMWRkNTY1MGRhYWNkYmY4Y2I5MTA4MjUxNWYifQ==
eyJpdiI6InQ2OFBQTUR0Z1h3RzJTYXprZTRqb3c9PSIsInZhbHVlIjoiNmRcL3hXVU9LZUJGNXNMRFNhVnNneVpSUnJZcTkzRDRoVVB4VE5uNTJxMDBpREduSkkzcFRVSUxrSnFVXC9IcWlBNHlYMk0yUzlOb2ZSZEFabVVhT0xrYUZmdTJ4ZUtFQ1NlZFh1UmJUWnlhZVpHWTY2MVZpTkpBWml6VEdHUXpPejVDckRYNHlRQkNNcGp6a1dxZndneXlhblFPWmhcL0NsU2crekFKQlpzN2RTaWtvTGFrdkZHdEhxSEFWQlkwZTFGTWg3SWRDODJhaWNVMXBwSHFoZ0kzdkVob2pWSkZ0c3hYYmZadU1hRlUrMEQzU01BTXBMVUZcL3hLdDg4eGdWYXAiLCJtYWMiOiI0ZDY5NDM1YjM5YzYwOTZhZDQ5NTFiYTQzNzYwNDZiMWRiMWI5Mjk2OWVmYzM4MzAyN2Y1OWU1YWQ1MmY1ZjZmIn0=

             Thế mà Trác Uyên lại mỉm cười kỳ lạ, hắn nhếch miệng lên và nhìn Bách Lý Ngự Vũ: “Ta muốn đem thăm sinh này cho Ngự Vũ!”

Ads
';
Advertisement
x