Cái gì?  

             Tất cả mọi người đều giật mình, bọn họ không sao nói rõ được. Thậm chí cả bản thân của Bách Lý Ngự Vũ cũng chẳng hề nghĩ rằng Trác Uyên sẽ quyết định như vậy.  

             Trong lòng của hắn không phải vẫn luôn nhớ mong Khuynh Thành nhất sao? Sao lại thế...  

             Bịch bịch bịch!  

             Bước chân nhẹ nhàng từ tốn đạp lên, Trác Uyên đi đến trước mặt Bách Lý Ngự Vũ rồi thở ra một dài, cầm thăm sinh đưa cho nàng và nói: “Ngươi đã tình nguyện đi theo làm tùy tùng cho ta bất kể là bằng hữu hay là kẻ thù, bây giờ quả thật ngươi không cần vì ta mà ở lại nơi âm u này, trở về đi!”  

             “Ngươi cảm thấy mắc nợ ta, cho nên mới cho ta con đường sống này sao?”  Bách Lý Ngự Vũ mở to mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói chuyện.  

             Trác Uyên thản nhiên cười, hắn lắc đầu chậm rãi: “Không, có lẽ lúc trước còn có chút suy nghĩ mắc nợ, nhưng bây giờ ta thật lòng muốn ngươi sống sót. Không vì cái gì cả, chỉ là vì lòng ta muốn vậy!”  

             Mí mắt Bách Lý Ngự Vũ khẽ run, nàng ta quay đầu nhìn Thánh Giả Đỉnh Phong, trong ánh mắt mang vẻ hỏi dò.  

             “Hắn nói thật, chân thành tận đáy lòng!” Có vẻ như hiểu được suy nghĩ của nàng ta, Thánh Giả kia đáp lại ngay.  

             Bách Lý Ngự Vũ nhẹ nhàng cắn môi, nàng ta quay đầu nhìn Sở Khuynh Thành ở phía xa xa rồi đưa thăm tử của mình lên: “Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, tuy rằng ngươi đang tìm cái chết, nhưng chỉ cần là quyết định của ngươi, ta sẽ tuân theo vô điều kiện!”  

             “Đều chân thành tận đáy lòng như nhau, cả hai thiết lập trao đổi!” Giọng nói của Thánh Giả lại vang lên lần nữa.  

             Trác Uyên nở một nụ cười vui vẻ rồi ôm Bách Lý Ngự Vũ vào ngực và vỗ vỗ vào vai, sau đó nhận lấy thăm tử của nàng ta và đi đến chỗ của Sở Khuynh Thành.  

             Nhìn bước chân thản nhiên của hắn, đôi mắt Bách Lý Ngự Vũ bất giác có chút ươn ướt.  

             Hai người Mạnh Hiểu Phong bọn họ liếc nhìn nhau, vẻ mặt cũng ngập tràn sự khó hiểu: “Bọn họ bị làm sao vậy, giống như kẻ cầm thăm sinh còn đi ghen tị với kẻ cầm thăm tử vậy?”  

             “Mấy kẻ tham danh trục lợi (có nghĩa là thèm muốn danh tiếng và chạy theo lợi ích cá nhân) như các ngươi thì sao hiểu được thế nào là sinh tử?”   

             Thánh Giả Đỉnh Phong nở một nụ cười lạnh lùng và khinh thường liếc nhìn bọn họ, cuối cùng xoay người và đi đến bên cạnh hai người Sở Khuynh Thành bọn họ rồi do dự đặt bàn tay to lớn lên đỉnh đầu bọn họ: “Người rút trúng thăm tử bị một chưởng này bổ xuống, các ngươi sẽ bị hồn phi phách tán!”  

             Trác Uyên hoàn toàn không nghe được người đó đang nói cái gì, hắn nhẹ nhàng ôm Sở Khuynh Thành trong ngực, sắc mặt vô cùng bình tĩnh: “Nếu như ta và nàng chết rồi, không hối hận sao?”  

             "Đã nói sống chết không rời, chúng ta còn quan tâm đến sự sống và cái chết sao?” Sở Khuynh Thành mỉm cười, biểu hiện của nàng cũng rất hờ hững, nhưng rất nhanh sau đó lại than thở một tiếng: “Chỉ là... Bây giờ ta không còn cơ hội dò hỏi thân thế của ta, có một chút tiếc nuối…”  

             “Ta đã cho người đi thăm dò, nếu như lần này chúng ta không chết, chắc hẳn rất nhanh sau đó sẽ có kết quả!”  

             “Cho dù chết cũng không quan trọng, có quân (khi tôn trọng một ai đó, người ta sẽ sử dụng xưng hô này) làm bạn thì tất cả đều không còn quan trọng nữa.” Nhẹ giọng nỉ non, dường như Sở Khuynh Thành đang nói mơ.  

             Ầm!  

             Đúng lúc này người to lớn kia dốc hết sức đánh Lôi Chưởng xuống, nhưng sau khi nhìn thấy một tia sáng chói mắt, trong nháy mắt hai người bọn họ đều biến mất, dường như đã tan thành mây khói, không còn một con đường sống.  

             Chứng kiến tất cả việc này, tất cả mọi người bất giác sợ run người, sau đó Triệu Thành cảm thấy ngán ngẩm mà nhún vai, quay người đi về phía cửa động: “Ôi, đến Minh Hải tìm bảo vật, chưa tìm thấy cái gì mà đã mất đi phụ tá đắc lực, quả thật không đáng!”  

             Răng rắc!  

             Một tiếng vang nhỏ, Mạnh Hiểu Phong tức giận bẻ khớp ngón tay, vẻ mặt vô cùng khó chịu.  

             Ngươi còn cảm thấy không đáng thì lão tử còn cảm thấy hơn như vậy. Ngươi có biết Sở Khuynh Thành có giá trị lớn biết bao nhiêu không? Từ một số ghi chép vụn vặt bên trong sách cổ của Thánh Sơn, rất có thể Sở Khuynh Thành có liên quan đến đột phá Đế Cảnh.  

             Cứ như thế mà ngã xuống ở Minh Hải, quả thật là phung phí của trời. Nếu biết trước có chuyện này xảy ra, thì đáng lẽ đã không đưa nàng tiến vào nơi này, cứ tưởng rằng nàng sẽ trợ giúp được cái gì trong việc thăm dò đạo tràng của Đế Quân, kết quả... Hừ!  

             Mạnh Hiểu Phong tức giận hất tay rồi xoay người rời đi.  

             Chỉ còn một mình Bách Lý Ngự Vũ, chăm chú nhìn nơi hai người bọn họ vừa biến mất, nàng ta nở một nụ cười khổ, khi nàng ta vừa quay người rời đi thì bỗng nhiên lại bị Thánh Giả Đỉnh Phong gọi lại: “Chờ một chút!”  

             “Thế nào, còn có chuyện gì?” Chân mày khẽ run nhẹ, Bách Lý Ngự Vũ quay đầu lại nhìn với vẻ mặt vô cùng cô đơn.  

             Người nọ nhìn nàng ta thật lâu rồi nói với vẻ sâu xa: “Thiên đạo giáng xuống thế gian, ngày nhân gian bị hủy diệt không còn xa nữa. Chỉ có một cơ hội để sống duy nhất nằm trên người Trác Uyên. Vừa nãy thấy ngươi thành tâm thành ý tin tưởng hắn như vậy, hẳn là một người có thể tin cậy, Minh Đế có truyền lại một câu, hi vọng đến lúc đó ngươi có thể giúp hắn một tay!”  

             “Sao, hắn... Thật sự còn sống?” Đôi mắt tỏa sáng, Bách Lý Ngự Vũ mừng rỡ…  

             Ở một nơi khác, hai người Trác Uyên bọn họ trở lại trên đài cao kia một lần nữa, Minh Đế nhìn lấy bọn họ thì hài lòng gật đầu và khẽ cười nói: “Con người thường sợ hãi chuyện sống chết, chẳng qua trong lòng có sợ hãi thì không thể đạt được, trong lòng không còn mong muốn thì sẽ đạt được. Cẩn thận nhưng không lo lắng, quên đi tất cả, sống chết không còn trong suy nghĩ của mình. Trác Uyên, thử thách cuối cùng này, ngươi đã vượt qua!”  

             “Đa tạ Đế Quân đại nhân chỉ bảo!”  

             Trác Uyên khom người cúi đầu, đôi mắt của hắn đang dò xét xung quanh: “Nhưng mà, người không lo rằng ta sẽ nhận ịnh rằng người không cần mạng của ta nữa sao?”  

             Minh Đế nhíu mày, lão ta không khỏi bật cười thành tiếng: “Muốn mạng? Ngươi thật sự cho rằng ta chưa từng nổi lên sát khí đối với ngươi sao? Năm tướng ở ba cửa ải, ngoại trừ ba vị quan chủ bên ngoài,  ở trong lòng ngươi Trác Liệt Uyên là một tướng, khi nãy Thánh Giả Đỉnh Phong kia ra tay với các ngươi cũng là một tướng. Không có ai trong số năm người bọn họ thủ hạ lưu tình đối với ngươi. Nếu ngươi không giác ngộ được chân lý dùng sức mạnh để trị thì ngay từ đầu ngươi đã không vượt qua được ải thứ nhất, hơn nữa bây giờ có khả năng ngươi không cảm nhận được quyền kình mà ngươi tiếp nhận từ người kia, đó là bởi vì lúc này ngươi đang ở dạng thân thể cõi âm, nhưng đoán chừng hiện giờ thân thể ngươi đã bị trọng thương. Nếu như ngươi chịu đựng thêm nhiều lần nữa, về cơ bản cơ thể của ngươi coi như bỏ đi, xác định thật sự ở lại Minh Hải vĩnh viễn!”  

             Cơ thể Trác Uyên lảo đảo, vẻ mặt của hắn hoảng hốt.  

             “Còn ở cửa thứ hai, nếu như Trác Liệt Uyên thắng thì bây giờ ngươi không còn là ngươi nữa, tính tình sẽ quay trở lại thời kỳ Ma Hoàng của Thánh Vực lúc trước, kinh nghiệm của Phàm Giai lịch luyện tích tụ cả trăm năm, đốt cháy cho rồi!”  

             Ngay sau đó, Minh Đế tiếp tục nói: “Cửa thứ ba, ngươi và Đồng Đế xem là trò chơi sao? Đối với sức mạnh thần hồn Linh Vương của ngươi bây giờ, mới chạy hai canh giờ đã mệt mỏi, không cảm thấy kì lạ sao? Trên thực tế, cửa này sẽ khiến cho ngươi bị hao tốn tinh thần lực. Nếu như ngươi không kịp thời lĩnh ngộ đại đạo, thì nguyên thần của ngươi sẽ bị suy kiệt mà chết!”  

             Ừng ực  

             Trác Uyên đành nuốt ngụm nước bọt, trong lòng hắn cảm thấy lạnh run. Hắn vẫn cho rằng những người này luôn dạy bảo hắn theo một cách khác, chứ cũng không ngờ rằng sẽ nguy hiểm và đáng sợ như vậy!  

             Minh Đế nhìn hắn chằm chằm không thôi, lão ta cười nhạo nói: “Năm tướng ở ba cửa ải, mỗi người đều truyền cho ngươi đạo chính thống nhưng cùng lúc đó cũng sẵn sàng giết ngươi. Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, mạo hiểm càng nhiều thì ích lợi càng lớn, trả một cái giá lớn thế nào thì sẽ nhận được như vậy. Bọn họ đều thật lòng truyền lại đại đạo cho ngươi, nên tất phải nghiêm khắc truyền thụ, cho dù ngươi sẽ vì thế mà bỏ mình, thất bại trong gang tấc, thì bọn họ cũng bắt buộc phải làm như thế chứ không thể thả lỏng. Nếu như ngươi không có cách nào tự làm và cảm nhận, vậy thì những gì ngươi giác ngộ là sai lầm, hoặc là có điều gì đó chưa được hoàn thiện trong đó.”  

             “Ví dụ như khi nãy, một chưởng cuối cùng kia, không phải đánh vào người của ngươi mà là đánh vào tâm của ngươi. Nếu như lúc đó ngươi vẫn chưa buông lỏng được chuyện sống chết, cứ ôm lấy may mắn đó, một chưởng này đủ để cho ngươi hồn phi phách tán. Đương nhiên, tất cả chuyện này đều không liên quan đến Sở cô nương, chỉ nhắm vào ngươi mà thôi, ha ha ha…”  

             Có một luồng khí lạnh thổi qua sóng lưng, bây giờ Trác Uyên mới nghĩ kỹ, rồi hắn chợt nhận ra bản thân mình đi trên con đường này thật sự rất khó khăn và nguy hiểm.  

             Những Đế Quân cũng biết cách đùa giỡn, giết người mà đều nở một nụ cười tươi rói khiến cho người ta sợ hãi.  

             Minh Đế cứ như vậy mà nhìn hắn với vẻ mặt cười rạng rỡ.  

             Ầm ầm ầm!  

             Bất chợt, cơn chấn động trên bầu trời lại vang lên, thậm chí âm thanh đó còn đập vào bên trong đôi tai, cơn chấn động khiến màng nhĩ đau nhức. Vẻ mặt của Minh Đế nghiêm trọng, trong ánh mắt bất giác có chút lo lắng, lão ta quát: "Trác Uyên, đại đạo Sinh tử của bản Đế sinh tử còn lại ba đạo, lần này ngươi trở về phải tìm hiểu kỹ càng, đại nạn của thiên địa có thể đảo ngược hay không đều dựa vào ngươi!”  

             “Cái gì, đại nạn?”  

             Trác Uyên không khỏi sững sờ, hắn còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra nên hét lên một tiếng, bỗng nhiên một luồng ánh sáng bảy màu lấp lánh từ trên người của Minh Đế xuyên qua thân thể của hắn.  

             Cùng lúc đó, tiếng răng rắc vang lên, cuối cùng khoảng trời u ám cũng đã vỡ vụn, từng tia sáng ánh vàng đến từ chín tầng trời chói lóa rực rỡ.  

             Tròng mắt nhịn không được mà run lên, Minh Đế hét to: “Trở về đi!”  

             Một trận gió lớn thổi qua, hai người Trác Uyên bọn họ bị một lực lớn thổi văng ra, rào rào một chút đã không còn thấy bóng dáng hai người bọn họ.  

             Ngay sau đó, Minh Đế nhìn vầng sáng vàng trên, với một tiếng rít gào vang tận chín tầng trời, trong nháy mắt lão ta đã đến bên cạnh quan chủ kia, vẻ mặt vô cùng chăm chú nhìn nơi phát ra vầng sáng vàng: “Thiên Đế, không thể tưởng tượng được sau bao nhiêu năm ngươi vẫn tấn công vào đây!”  

             “Ha ha ha... Không phải do các ngươi tự chuốc lấy phiền phức sao?”  

             Từng tiếng cười lạnh lẽo vang lên, trên bầu trời không có một bóng người, chỉ có một vầng sáng vàng lăn tăn không ngừng lan rộng ra bên ngoài, nhìn kỹ lại thì đó là một con ngươi to lớn với bán kính một trăm dặm, mười hai vầng sáng ánh vàng phát sáng rạng rỡ, không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là Không Minh Thần Đồng.  

             “Ban đầu do đại đạo Đế Cảnh của bốn người các ngươi chống đỡ, bổn Đế muốn đánh tan nơi này, hầu như chẳng có cơ hội. Ai cho các ngươi tự phép truyền đạo chính thống ra ngoài, tự tìm đường chết!”  

             “Đường chết?”  

             Nam nhân vạm vỡ ở cửa ải thứ nhất nở một nụ cười lạnh lùng, chẳng tỏ rõ ý kiến kiến: “Thời kỳ Thượng cổ, chúng ta đều đã chết rồi. Tất cả mọi người ở nơi đây, chẳng qua đều dựa vào tu vi đại đạo mà kéo dài hơi tàn của linh hồn mà thôi, đường chết gì chứ?”  

             Tròng mắt to lớn liếc nhìn lão ta một chút và phát ra giọng nói mỉa mai: “Bá Đế, Ảnh đế, Đồng Đế, Minh Đế, còn có… Luân Hồi Đại Đế, các ngươi đều biết bản thân mình là linh hồn, tại sao còn khăng khăng cản trở quyết định của bổn Đế? Các ngươi phải biết rằng bổn Đế làm như thế không phải vì mưu cầu của bản thân, mà chỉ vì chính đạo thiên địa!”  

             “Thế nhưng chính đạo của ngươi thật đáng sợ!”  

             Ngước mắt nhìn lão ta, ngư dân dẫn đường kia nói: “Thiên địa âm dương hỗ trợ cộng sinh, cái thiện cái ác cùng nhau tồn tại, không cần thiết phải cực đoan như vậy. Dù nói thế nào đi nữa, cả ngàn vạn sinh linh luôn có đạo lý sống sót!”  

             Vù vù vù!  

             Trong ánh mắt của Thiên Đế lóe lên một tia tinh anh, lão ta cười nhạo nói: “Đại đạo của thiên địa chính là cội nguồn sống còn của thế gian, thế nhưng từ khi Ma đạo xuất hiện, đại đạo thiên địa nhanh chóng bị mọi người bỏ đi như bước chân, thế gian bị vấy bẩn, không được sinh ra từ đất trời. Điều thật sự đáng sợ là lòng người và Ma đạo. Bổn Đế là Thiên Đế nên muốn thay trời hành đạo, ưu tiên trừ ma. Nghe nói mấy người các ngươi đều sinh ra từ Ma đạo, khác hẳn với bổn Đế, mưu cầu khác nhau!”  

             “Bọn ta không phải Ma đạo, bọn ta chỉ là Nhân đạo, Nhân Luân Đại Đạo!” Minh Đế ngước mắt nhìn lão ta và bình tĩnh nói: “Bọn ta tìm kiếm người có tấm lòng lương thiện, còn ngươi thì không phận biệt được cái ác cái thiện, đương nhiên chúng ta không phải là bạn đồng hành!”  

             “Hừ hừ, đúng vậy đấy, không phải bạn đồng hành thì đừng làm chuyện tương tự! Các ngươi muốn mượn Ma đạo hòa hợp với Thập đạo để chống lại Thiên đạo ta, đáng tiếc mọi tính toán của các ngươi, đoán chừng sẽ trở nên vô ích. Người cuối cùng hòa hợp Thập đạo chính là bổn Đế, chứ không phải là người mà các ngươi gửi gắm hy vọng!”  

             Thiên Đế không khỏi cười nhạo thành tiếng, lão ta khẽ thở dài: “Thật sự phải  vĩnh biệt, các lão bằng hữu… Tịnh thế!”  

eyJpdiI6IjJoamJEY0FMUG9DdGJxT1dWN0lJRUE9PSIsInZhbHVlIjoiRnRcL1BUa1VaMExBemp6RmZ3U1U4T3F5cFdaOGNcL3JZQkxyeWg0RGRtR21pU2Izc09mN2dxSlZ0V0pTTE5sNXhBVWd2VmtyOW00STRoVnIzWDFXWnFiMVFsdjBuMkFiaUpVRks5WEwyY1VLQTBkNEttejJWRlJnYVlJU3VBcmNaMFdVcnpYb0FQdkFiZ3hiUE9HMTEyUTdGZU5ycENoXC9JeXFzT0wwbUdqdzQwPSIsIm1hYyI6ImVjYzUzNjQ5ZjhmYmZhMjAzOWVjNDFiZTk3ZDJkODcxZTg2NmVhOTY3NTU2MmU3OTAxZjRhYTU3NjFhZWRhNDIifQ==
eyJpdiI6ImhmQ2pndjZ3MzFFcE9Wb2REWldHa1E9PSIsInZhbHVlIjoibVFvUnhNNlA5S0tKQWxzMTRiOStMZWdFRkVwQlZSSHhmOU1LSzQrOTdEXC9oNE1LVHBCT0hscWJFQTdsRWswVkppXC9HK3pSS1F5QkZJRzVyd2FIeXpmazRwSmkrcUZESDE5eHZDOTdcL2VyS1hGNGFQcTlqWWtJOUg3MGpCZ2pRN1B0UUhMV3J4aDVQRjl6WENHaVJVcDJmdk1vbFdVeEZVSFJVWHc4RUhnNXJiVXBKU05cL1pGQ0ZjeTFDYURRRVVpaWhrYmpxY2ZETnIwdEppdERqUjNXeWhCcWsrZE9HdEU0Unk3NlVPSUFSNnBPN3JqbG11aDJxTkt5OXRnazV1eW9tRnhFdjJhbjViYit1eGJuTVJYQm5nSWtFTSsyYnJYNXpNb1dPVDhuQlgreTgzSGsxK0xQWHV4ekZTYlAybGFFMzBwVm54bHhpZ09JeGNjb0o0TEhyamFhenNjU1liNEwyZXhpTUcyalozUVU3bzhsekdKbFNrbDdQZXFoeDU3UExDemJJUGNZTXpLRGVDblp3NzVraFdWaW5SU2t3XC9cL3Q3bVVWU1NQWThIZWJnSlJvNlBqamlWcFAyS2IzQUk5bjgwSjRjZmdpT3c0N3NENythRmpnRFZjY1oxdXRtalY1Q0xrbUJxSTZFSzY4eXh5MWQwUHJlUWNvcEN5S0M4UGRYNzZEMGxTNE5nQW40Y3lNWHpaQTdoUVh6YkdDZmFreE5uVm9cL25Od0lqanNoTExyWE5EZ3drNlduZXY2THoyc1FYaXlmenIrT3pSNXc2NktcL3RRUzNtalVXa0NwdHpacXVOeE1USm9QWlBTUGFXN2E0SzhZYmVFenVvczJSeXd3bk93VUFTQk1QbHpualc1aStCOEQ5MnNZY0E4MUVlRUVOUzdia1c5RTZWMD0iLCJtYWMiOiJlYjFkYTQyMTAyYmI1NzBmZTVhMzkyZDdmNjQ5YmVjNTQ4ZGM2MWFhMTcwMTllODBhOTQ3MzM0OTJkN2Y1Yzc0In0=

             “Thiên Đế, kẻ thua cuối cùng, nhất định sẽ là ngươi! Đạo chính thống của bọn ta, sẽ chứng kiến giờ khắc này…”

Ads
';
Advertisement
x