Ầm!
Dưới ánh mặt trời hừng hực, một tàn ảnh mờ mịt xẹt qua hư không, đột nhiên nhập vào cơ thể đang ngồi nghiêm chỉnh của Trác Uyên.
Thân thể run rẩy, một tiếng phụt vang lên, Trác Uyên không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, chậm rãi mở hai mắt ra: “Xem ra Minh Đế tiền bối nói không sai, lúc trước không cảm nhận được, bây giờ vừa nhập vào thân thể mới phát hiện, mấy quyền đó của Bá Đế tiền bối, đúng là đau tận cõi lòng mà!”
Trác Uyên cảm nhận được cả người đau nhức, mỏi nhừ giống như muốn rã ra, không nhịn được lắc đầu cười khổ rồi đứng lên.
Mấy vị Đế Cảnh tiền bối này truyền đạo thật đúng là không che dấu, cũng không hề nương tay chút nào, đúng là khiến chúng ta bồi hồi trong sống chết mà!
“Trác đại ca!”
Nhưng mà, đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên, bất ngờ vang vọng bên tai hắn: “Thật tốt quá, thần hồn ngươi đã trở lại rồi. Vừa rồi lúc tên họ Mạnh đó và Triệu Thành trở về, đều nói ngươi và Khuynh Thành tỷ chết ở Minh Hải rồi, khiến ta sợ muốn chết. May mà rất nhanh Ngự Vũ tỷ trở về, nói các ngươi không sao, bảo bọn họ chờ. Quả nhiên, ngươi tỉnh lại rồi!”
Lông mày Trác Uyên nhướng lên, quay đầu lại nhìn, thấy nụ cười kiều diễm của Sương Nhi, đầu tiên là giật mình, sau đó mới phản ứng lại, vội vàng xem xét khắp nơi, cũng sớm không thấy bóng dáng của những người khác nữa, chỉ có một đám Lạc gia đang đứng lặng hồi lâu ở đây.
“Này, những người đó đâu, Khuynh Thành đâu?”
“Người của Đan Hà Tông nghe nói Khuynh Thành tỷ đã chết, đã mang theo thi thể của nàng trở về. Ma Hoàng và tên họ Mạnh đó cũng quá vô tình, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn các ngươi một cái, mà trực tiếp rời đi rồi!”
Sương Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn ra, kể lại mọi chuyện, trên mặt không nhịn được oán giận.
Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, trong lòng rõ ràng. Vậy ra hai vị này vốn là người hám danh trục lợi, tất nhiên bọn họ sẽ không liếc nhìn những kẻ vô dụng nhiều.
Có điều, lúc này, thần hồn của mình đã trở về vị trí cũ, bên kia Khuynh Thành chắc là cũng thành xác chết vùng dậy rồi. Không biết sau khi tên tiểu tử họ Mạnh đó nghe được tin tức Khuynh Thành chết đi sống lại, không biết có còn không biết xấu hổ mà quấn quýt lấy hay không.
Ôi, lần này ở Minh Hải lại không có cơ hội xử lý con ruồi dính người đó, thật đúng là đáng tiếc mà!
Trong lòng Trác Uyên ai thán, bất đắc dĩ thở dài, bỗng nhiên hắn lại nhìn một vòng xung quanh, ngờ vực nói: “Phải rồi, Ngự Vũ đâu, sao lâu như vậy vẫn không thấy nàng ta?”
“Cuối cùng ngươi cũng nhớ đến Ngự Vũ tỷ rồi!”
Sương Nhi oán trách liếc nhìn Trác Uyên, lại lộ ra vẻ mờ mịt: “Ngự Vũ tỷ nói tạm thời nàng ta có chuyện quan trọng phải làm, chỉ sợ trong chốc lát sẽ không trở về gia tộc được, bảo chúng ta đừng lo lắng!”
Chuyện quan trọng?
Nàng ta không quen thuộc với cuộc sống ở Thánh Vực, có thể có chuyện quan trọng gì?
Lông mày Trác Uyên nhíu chặt lại, trong lòng nghi hoặc, nhưng tạm thời cũng không nghĩ ra, hắn cũng không suy nghĩ nữa. Dù sao hắn cũng hiểu rõ tính tình của Bách Lý Ngự Vũ, làm việc thận trọng, chắc là sẽ không xảy ra sai sót!
“Được rồi, chúng ta trở về thôi, ta tin nàng ta chắc là cũng có quyết định của bản thân!”
“Vậy chúng ta có đi thông báo cho tên Ma Hoàng đó không?”
“Thông báo cho hắn ta làm gì?”
Trong mắt Trác Uyên hiện lên hàn ý không thể che giấu, lạnh lùng cười: “Chuyến đi vào Minh Hải lần này, ta có rất nhiều thu hoạch, đúng lúc nhân cơ hội này đột phá, không rảnh để ý đến tạp chủng đó. Đợi đến ngày ta xuất quan, cũng nên thanh toán với mấy lão gia hỏa này rồi, hừ hừ!”
Nghe được lời này, mọi người gật đầu, trong mắt đều lộ ra ý chiến đấu.
Trải qua vài năm ngấm ngầm chịu đựng, cuối cùng Trác quản gia cũng muốn ra tay với Bát Hoàng rồi...
Ba tháng sau, đoàn người Trác Uyên bí mật quay về trung tâm của Lạc gia, hơn nữa vừa vào cửa chính, Trác Uyên đã vội vã đi bế quan.
Chuyện này không khỏi khiến Lạc Minh Ngọc và đoàn người đi ra đón tiếp, lập tức có chút xấu hổ. Sự nhiệt tình vừa mới hiện lên trên mặt đã bị dập tắt.
Chỉ có mấy lão gia hỏa Đan Thanh Sinh này nhìn bóng dáng đi xa xa của Trác Uyên thật lâu, gật đầu cười nói: “Xem ra lần này, tiểu tử này đi một chuyến đến Minh Hải đã đạt được điều mong muốn rồi. Sớm biết như vậy, lão phu cũng muốn đi theo, ha ha ha...”
“Đúng vậy, nhìn dáng vẻ nôn nóng vội vàng muốn bế quan này của hắn, nhất định đã có lĩnh hội lớn!”
Mọi người còn lại cũng tán thưởng một hồi, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: “Chậc chậc chậc, không hổ là đạo tràng của cao thủ tuyệt thế, vừa đi đã có thu hoạch. Đáng tiếc, tiểu tử này rất không công bằng, chỉ dẫn theo hai nữ nhi đi, còn nói gì mà che giấu thực lực của chúng ta. Ngược lại chuyện này thì hay rồi, chúng ta chịu thiệt hại lớn mà...”
Mọi người ở đây đều không nhịn được mà gật đầu, méo miệng, trong hâm mộ mang theo nỗi mất mát.
Trác Uyên hoàn toàn không có thời gian để ý đến những lời dông dài của những người ở bên ngoài đó, sau khi đi vào mật thất, hắn lập tức bày xong trận pháp phòng ngự, nhanh chóng ngồi lên một chiếc giường đá, nhắm mắt rồi bắt đầu vận công, trong đầu đều là hình ảnh mà hắn vượt qua cửa ải ở Minh Hải.
Quyền Ảnh của Bá Đế, và trận quyết đấu với Trác Liệt Uyên kiếp trước, thân pháp của Đồng Đế, cảm nhận trong nháy mắt mà cuối cùng Thánh Giả đỉnh phong đó đánh về phía mình, còn có lời dặn dò cuối cùng của Minh Đế.
Mỗi một hình ảnh đều giống như nhớ lại chuyện xưa, liên tục xẹt qua trước mắt Trác Uyên. Khí thế toàn thân của hắn đã ào ạt tăng lên, trong cơ thể nguyên lực không ngừng dao động, tẩy rửa gân mạch, vận hành đến các ngóc ngách trên người hắn với tốc độ cực kỳ hiếm thấy.
Vù vù vù vù!
Bỗng nhiên, từng đạo chấn động như tiếng ong vang lên, trên người Trác Uyên bất ngờ tản ra từng đạo hào quang bảy màu đẹp mắt. Hơn nữa, dường như những đạo hào quang này hoàn toàn không thể ngăn cản, nháy mắt đã xuyên qua trận pháp phòng ngự kia, cũng xuyên qua tầng tầng ngăn trở của mật thất, xông thẳng lên chín tầng trời, phản chiếu toàn bộ bầu trời đều là một quang cảnh lộng lẫy!
“Mau nhìn, đó là cái gì?”
Mọi người đang ở bên ngoài đang nói chuyện phiếm như trước, bỗng nhiên nhìn thấy dị tượng như thế, bất giác hoảng hốt rồi thốt lên. Nhưng mà rất nhanh sau đó, bọn họ không kêu lên được nữa. Bởi vì trong lúc hào quang bảy màu này chiếu rọi xuống, bọn họ lại có một loại cảm giác khác thường, giống như những vầng hào quang này trực tiếp chui vào trong cơ thể của bọn họ, như ánh mặt trời chiếu sáng khắp người bọn họ, ấm áp mênh mông, cảm giác rất thoải mái.
Râu Đan Thanh Sinh hơi rung rung, trong lòng chấn động, run rẩy lên tiếng: “Các ngươi giúp lão phu hộ pháp, lão phu muốn đột phá!”
Nói xong, lão đầu này còn chưa kịp trở về phòng, lập tức ngồi xuống đất, lại thừa dịp hào quang bao phủ, vận công tiến lên phạm vi Hoàng Giai.
“Bà nội nó, ta đang định nói những lời đó!”
Mộ Dung Liệt nhìn thấy hào quang mờ mịt kia, trên mặt cũng trở nên ngạc nhiên, sau đó cũng nhanh chóng ngồi xuống đất, chậm rãi nhắm hai tròng mắt lại: “Ta cũng muốn đột phá rồi, chuyện hộ pháp giao cho các ngươi, các lão huynh đệ!”
“Các ngươi muốn đột phá, chúng ta cũng muốn đột phá chứ. Dù sao ai hộ pháp thì hộ pháp, lão tử không hộ!” u Dương Lăng Thiên vội vàng khoát tay áo, lão ta không nói hai lời, sau đó cũng ngồi xuống đất.
“Các ngươi quá xảo quyệt rồi, chỉ lo bản thân đột phá, bọn ta thì sao?”
“Phải, bọn ta cũng đột phá, dù sao bọn ta cũng có cảm giác, đây tuyệt đối là chuyện ngàn năm có một, không thể bỏ qua!”
“Đúng thế, vậy mọi người cùng nhau đột phá, tất cả khỏi cần phải hộ pháp nữa!”
...
Kết quả là một đám người thành của Lạc gia, tất cả đều ở trong vầng hào quang này, trở nên mơ màng, từ già đến trẻ, từ yếu đến mạnh đều có một loại cảm ngộ không tên, giống như rất nhanh, thực lực và tâm tình đều nhanh chóng trưởng thành.
Chỉ một thoáng, không ai quan tâm đến những chuyện khác, người tuần tra cũng không hề tuần tra nữa, canh gác cũng không thèm canh gác nữa, thậm chí thám tử cũng nghỉ ngơi, đắm chìm trong hào quang lấp lánh này, nhắm mắt vận công, lòng không còn những suy nghĩ vặt vãnh nữa.
Bỗng dưng, toàn bộ thành của Lạc gia, tất cả mấy vạn người đều lặng yên như tờ, ngồi ngay ngắn trên đất, sắc mặt yên bình giống như mặt nước không có gió.
Đây là có chuyện gì?
Mí mắt khẽ run rẩy, Bách Lý Cảnh Thiên chỉ còn một tay nhìn thấy cảnh tượng thành kính triều bái trước mặt, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên, thoáng hiện lên một nét quỷ quái, lão ta lẩm bẩm thành tiếng: “Kinh Lôi Kiếm Vương, cơ hội tốt đây, những người này đều nghỉ ngơi cả rồi, Trác Uyên đang bế quan ở bên trong, không ai bảo vệ. Chúng ta vừa vặn lao vào, giết hắn không kịp trở tay, báo thù cho Kiếm Tinh, thế nào?”
Yên tĩnh, không có hồi âm!
Bách Lý Cảnh Thiên có chút khó hiểu, quay đầu nhìn, đã thấy Bách Lý Ngự Lôi và những người khác liếc nhìn lẫn nhau rồi ngồi xuống mặt đất, trên mặt còn mang theo tia cười yếu ớt, yên lặng giống như trẻ con.
“Sao ngươi cũng...”
Con ngươi không nhịn được hung hăng co rụt lại, Bách Lý Cảnh Thiên lập tức giận dữ: “Thân là Kiếm Vương của Kiếm Tinh, chúng ta đi theo bên cạnh Trác Uyên, không phải là tìm cơ hội ra tay sao? Hừ, đúng là vô dụng, ngươi không đi, ta đi!”
Nói xong, Bách Lý Cảnh Thiên đã sải bước về phía trước.
Nhưng mà còn không đợi hắn ta đi được hai bước, bỗng dưng thân mình dừng lại, trước mắt dần dần mơ hồ, ngẩng đầu nhìn thấy hào quang sáng lạn kia, sắc mặt tràn ngập giận dữ lập tức biến mất không còn dấu vết, thậm chí còn mang theo một tia cười nhạt bình tĩnh.
“ n oán thị phi nghĩ lại trống rỗng, tại sao lòng ta không oán? A... Muốn tĩnh tâm tu luyện quá, giống như lúc này tu luyện sẽ có thu hoạch rất lớn, mất đi sẽ không còn cơ hội này nữa...”
Mí mắt nhẹ nhàng run rẩy, lại một tiếng bùm vang lên, Bách Lý Cảnh Thiên đã ngồi xuống đất, ngồi khoanh chân, yên tâm bắt đầu tu hành.
Hào quang trên bầu trời giống như thiên nữ lân la múa máy trên đỉnh đầu của mọi người, chiếu sáng tư tưởng, mở rộng tâm trí cho bọn họ. Tất cả mọi người trong thành đều không bỏ qua một cơ hội lĩnh ngộ đại đạo như vậy, tập trung tinh thần, ổn định hơi thở, vận công tu luyện.
Ầm!
Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang lên, lại nghe một tiếng rồng gào lên, trong cơ thể của Đan Thanh Sinh, một con Long Hồn lao vọt lên chín tầng trời, rồi sau đó từng tia sáng vàng toả ra, một thanh trường kiếm dài trăm trượng lập tức dựng thẳng trong hư không, Thần Long leo lên và ngưng tụ ra Hoàng Cực Thiên Ấn của mình, Thiên Long Kình Thiên Ấn!
Khí thế trên người lão ta cũng đã mạnh hơn rất nhiều, lớn hơn chừng mấy chục lần.
Giờ này khắc này, dưới hào quang này, lão ra đã thành công đột phá Hoàng Giai. Có điều, lão ta cũng không vì vậy mà dừng lại, mà lão ta tiếp tục cảm ngộ không ngừng , tiếp tục tu luyện.
Rầm rầm râm!
Bỗng nhiên, sau Đan Thanh Sinh, hơn mười đạo khí tức phát ra liên tục, trực tiếp chấn động cả bầu trời cao, từng tia sáng vàng đạo toả ra tận chín tầng trời, mấy người Mộ Dung Liệt bọn họ cũng lần lượt đột phá thành công.
Ngay sau đó, đám người Lạc Minh Viễn và những thiếu niên hộ vệ của Lạc gia lúc trước cũng lần lượt đột phá đến Linh Vương cảnh. Thế hệ nhỏ như Lạc Tư Phàm lại vượt qua hai giai liên tiếp, trực tiếp tới Quy Nguyên cảnh.
Chuyện này không khỏi khiến mọi người hưng phấn trong lòng và khen ngợi. Mặc dù linh khí ở Thánh Vực dồi dào, bọn họ cũng không thể đột phá nhanh như vậy được?
Cho nên, mặc dù sau khi đột phá, bọn họ cũng không có người nào động đậy, bởi vì bọn họ còn muốn được hào quang cảm ngộ tẩy rửa, cảm ngộ trên người giống như thời gian trôi qua nhanh và tốc độ vận chuyển của nguyên lực...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất