Bất giác cảm thấy rùng mình, tất cả mọi người nhìn cảnh tượng kinh khủng đáng sợ này đều vô cùng hoảng loạn. Đặc biệt là đệ tử Long tộc, ánh mắt bọn họ nhìn Kiếm Đồng đều toát lên sự sợ hãi.  

             Rốt cuộc đứa nhỏ này là quái vật gì vậy, Xích Long trưởng lão bắt được hắn nhưng trăm phương ngàn kế cũng không giết được hắn, đã vậy còn bị hắn chém mất bốn ngón tay, đây quả là chuyện lạ ngàn đời trong lịch sử của Long tộc.  

             Nói cách khác, lẽ nào cơ thể của đứa nhỏ này thật sự mạnh hơn mấy vị Long Thánh? Bóp đến thế mà không chết?  

             Làm sao có thể có được chuyện này, trừ khi hắn không phải là người!  

             Đúng vậy, căn bản hắn không phải là con người, các người đọ thân thể với hắn chính là muốn tìm tai họa.   

             Đối với chuyện này, trong lòng mấy người Đan Thanh Sinh bọn họ biết rất rõ. Chẳng qua, cách thể hiện của Kiếm Đồng cũng khiến cho bọn họ cực kỳ kinh ngạc, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Đúng là nhi tử của Trác Uyên, cách chiến đấu cũng giống nhau như đúc, lúc nào cũng đùa giỡn với đối thủ trong lòng bàn tay!  

             Xem như ba vị Long Thánh này bị người ta chơi đùa thảm thương, cứ lấy khuyết điểm của mình đi tấn công kẻ địch hùng mạnh. Đã vậy vẫn chưa phát hiện ra Kiếm Đồng chỉ là Hoàng Giai, tuy năng lượng trong cơ thể còn yếu, nhưng không ai có khả năng phá hủy cơ thể là Thần Kiếm này!  

             Nếu các Long Thánh dùng năng lượng tấn công vào nguyên thần của hắn thì đoán chừng hắn đã bị dồn ép đến chết từ lâu. Tiếc rằng Long tộc rất tự tin với cơ thể của mình mà không hề biết rằng trong cuộc đọ sức lần này, cơ thể của bọn họ chính là khuyết điểm!  

             Gầm!  

             Tiếng gào thét thảm thương không ngừng vang lên giữa không trung, Xích Long cảm thấy ngón tay bị đứt lìa rất đau đớn, cả người lão ta đều túa ra những giọt mồ hôi lạnh, lão ta nhìn Kiếm Đồng với ánh mắt vô cùng dữ tợn và độc ác.  

             Trong lòng của hai con rồng còn lại cũng mang đầy sự căm ghét nhưng bọn họ vẫn kiêng dè nhìn đứa nhỏ kia để tìm kiếm nhược điểm của hắn!  

             “Đệ tử Long tộc nghe lệnh, tất cả mọi người cùng tiến lên phá hủy thành Lạc gia này. Tất cả con người trong thành, không được lưu lại một ai, giết chết bất luận tội (có nghĩa là khi đánh chết kẻ hành hung, chống cự khi bị bắt hoặc vi phạm lệnh cấm ngay tại chỗ thì sẽ không bị quy vào tội giết người)!” Cuối cùng, Xích Long cũng tức giận mà gầm lên, lão ta truyền xuống một mệnh lệnh phá hủy mọi thứ, một ngọn cỏ cũng không chừa.  

             Nghe được những lời ấy, bầy rồng còn lại cũng ngửa mặt lên trời mà gầm lên rồi phóng xuống phía dưới. Với uy lực áp đảo mạnh mẽ, bầy rồng liên tục phun ra khí nóng xuống dưới.  

             Mấy người Đan Thanh Sinh bọn họ thấy thế thì cũng không dám lơ là, tất cả dậm chân lao đến phản kích: “Bảo vệ gia tộc, tiêu diệt kẻ địch, đừng để cho bọn chúng quay về tìm trợ giúp, giết!”  

             Trong nháy mắt, Lạc gia và Long tộc chính thức khai chiến. Bây giờ không còn là những cuộc chiến cỏn con để luyện tập hay là cuộc chiến để giành lấy sự vẻ vang nữa mà chỉ là cuộc chiến báo thù thật sự, báo thù cho ngón tay đã bị đứt lìa, báo thù cho những vết thương!  

             Tất cả đều lao vào nhau mà chém giết, thực lực của cao thủ Long tộc mạnh mẽ dữ tợn, có thế lấy một chọi mười. Còn Lạc gia có số lượng người vô cùng đông đảo nên lấy mười vây một. Đặc biệt là Cường Giả Đan Thanh Sinh này, một mình lão ta có thể đối phó với một con rồng, điều này đã cho các Cường Giả của Lạc gia một sự khích lệ khá lớn.  

             Bởi vì đây là màn mở đầu của cuộc chiến nên cả hai bên đều ngang tài ngang sức với nhau, chưa ai làm gì được ai!  

             Nhìn thấy tình hình bên dưới như vậy, trong lòng của ba Long Thánh cảm thấy nặng trĩu. Tuy rằng trước đó bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ nhưng cũng không ngờ rằng trừ Thánh Sơn ra, bên trong Thánh Vực còn có xương cốt khó gặm như thế, thậm chí Long tộc bọn họ gặm còn chẳng xong.  

             Mà nhân tố quyết định cuối cùng của cuộc chiến, đương nhiên sẽ rơi vào kẻ mạnh nhất của một trong hai bên, cũng chính là ba con rồng bọn họ và đứa nhỏ quái vật kia.  

             Nếu ba con rồng bọn họ thắng, bọn họ có thể tham gia vào cuộc chiến, ngay lập tức có thể càn quét nhóm người này không còn một bóng. Ngược lại, nếu đứa nhỏ kia thắng, hắn sẽ tàn sát các Hoàng Giai, đệ tử Long tộc chỉ trong vòng vài phút.  

             Bởi vậy, cuộc chiến giữa Lạc gia và Long tộc có thể quyết định thắng hay thua được đặt trên vai ba con rồng và một con người!  

             Nghĩ đến đấy, Bạch Long và hai con rồng còn lại không cần nói cũng hiểu, tiếp tục vẫy mạnh chiếc đuôi dài đồng loạt đánh gọng kìm (một chiến thuật quân sự, trong đó một lực lượng quân sự sẽ tấn công cả hai bên sườn đối phương của mình. Đồng thời, một lớp quân gọng kìm thứ hai có thể tấn công trên các cánh xa hơn để kìm chân quân tiếp viện của đối phương) Kiếm Đồng, kế sách lấy ba đánh một.  

             Nhưng nếu như việc này bị người khác nhìn thấy, coi chừng mất hết thể diện.  

             Mà nói thế nào thì các ngươi cũng là trưởng lão của Long tộc, ba lão quái thú bắt nạt một đứa nhỏ, không biết xấu hổ sao?  

             Tuy nhiên, bây giờ bọn họ không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa. Đứa nhỏ này không phải là một đứa trẻ bình thường, nếu đơn đả độc đấu (đánh một mình) thì vừa rồi bọn họ đã nhận được một bài học xương máu, mỗi người đều có vết đỏ trên người, lại còn liên tục bị thương. Nếu vẫn còn tiếp tục như vậy, đợi đến khi cái mạng già nua này của bọn họ bị đứa nhãi con này giết chết, ước chừng lúc đó muốn liên kết lại để chống đỡ kẻ địch cũng không còn cơ hội.  

             Ầm!  

             Ánh sáng lập lòe, Hắc Long dẫn đầu đến trước mặt Kiếm Đồng rồi gầm lên, sau đó lại dốc sức vẫy chiếc đuôi rồng nện vào người Kiếm Đồng, trong nháy mắt đã đánh hắn văng ra xa.  

             Thế nhưng, hắn còn chưa kịp ổn định cơ thể thì thấy bóng dáng của Bạch Long đã chờ đợi hắn từ lâu, sau đó Bạch Long cũng lấy móng vuốt tấn công khiến cho hắn kìm lại không được mà tiếp tục bay ra. Cơn chấn động lớn mạnh rồi lại một cơn chấn động mạnh không ngừng lắc lư người hắn, chấn động đến mức nghe thấy âm thanh lộn xộn kêu leng keng, nhưng hắn cũng không để ý vì dù sao cũng chẳng có vết thương hay đau đớn nào. Tấn công bằng đòn vật lý không có hiệu quả đối với hắn!  

             Nhưng Long Thánh lại hoàn toàn không biết rõ về điểm này, sau khi hai con rồng lớn ra chiêu thì Xích Long cũng nhanh chóng bay đến chộp lấy hắn, trên miệng còn nở một nụ cười lạnh lẽo. Sau đó dốc hết sức tung ra một quyền, so với lần trước thì lần này năng lực còn mạnh hơn gấp mấy lần, đã vậy còn mang theo nỗi căm hận vô tận, lão ta nện vào người hắn một cách tàn nhẫn rồi lại đá bay hắn.  

             Cứ như thế, tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên không ngừng, cơ thể của Kiếm Đồng chưa hề dừng lại mà liên tục bay lượn trên không trung. Ba con rồng đổi hướng liên tục, bọn họ không ngừng đánh cơ thể nhỏ nhắn này bay lên bầu trời, chỉ một vài giây đã chạy qua chạy lại tận mấy vạn lần.  

             Nếu như người bình thường gặp phải chuyện này, e rằng có luyện cơ thể mạnh mẽ đến đâu cũng bị đập nát thành tro bụi. Thế nhưng Kiếm Đồng vẫn chẳng đau hay ngứa, hắn vẫn nhoẻn miệng cười với vẻ khinh thường như cũ.  

             Cuối cùng, sau khi phối hợp với nhau tấn công cả mấy vạn lần thì ba con rồng đó cũng mệt đến mức thở hồng hộc, thân thể của Kiếm Đồng cũng dừng lại giữa không trung, hắn nhìn bọn họ mà nở một nụ cười lạnh lẽo, vẻ mặt thì tỏ vẻ khinh thường.  

             “Bà nội nó, rốt cuộc tiểu tử này là thứ gì vậy? Ba người chúng ta phối hợp với nhau tấn công đến mấy vạn lần, cho dù hắn là một khối thiết cũng sẽ bị đánh nhừ tử, bây giờ hắn vẫn như người không có chuyện gì, đây là con người sao?”  

             Xích Long liếc nhìn Kiếm Đồng, lão ta thở dốc từng hơi từng hơi, vẻ mặt không cam chịu nhưng cũng đành thôi. Hai con rồng còn lại cũng nhịn không được mà lắc đầu, trong tâm trí như có mười vạn thảo nê mã (từ này đồng âm với từ “thao nhĩ mụ”- một từ chửi , cho nên “thảo nê mã” là một từ lóng để chửi của Trung Quốc) chạy điên cuồng.  

             Kiếm Đồng nở một nụ cười tà ác, trong ánh mắt hắn lóe lên một tia sắc bén, hai ngón tay khép vào nhau hóa thành một thanh kiếm rồi tàn nhẫn phóng vào không trung, tiếng rít gào như ong vò vẽ và tiếng chim hót phát ra, âm vang mạnh mẽ như giáo mác.  

             “Lúc nãy mấy lão gia hỏa các ngươi đánh đủ rồi, bây giờ đến lượt của ta!”  

             Vừa dứt lời, Kiếm Đồng lập tức dậm chân, mạnh mẽ lao đến Xích Long: “Lúc nãy chỉ mới lấy mất bốn ngón tay của ngươi, lần này ta sẽ chặt đứt tất cả bộ móng rồng của ngươi, ha ha ha…”  

             Hoảng sợ tột độ, Xích Long từng nhận sự tàn nhẫn đáng sợ của hắn nên không dám chống chọi, chỉ đành nghiêng mình lách người và hất tung chiếc đuôi rồng lên, trong nháy mắt đã tránh được, nhưng thanh kiếm mang ánh sáng đen hóa thành từ hai ngón tay của Kiếm Đồng đã xẹt qua bên hông của Xích Long, vài miếng vảy rồng rớt xuống kéo theo máu chảy ra.  

             “Chà, quả không tệ, không ngờ cơ thể lớn như vậy mà lại nhanh nhẹn vô cùng!”  

             Nở một nụ cười gian xảo, Kiếm Đồng vừa di chuyển cơ thể của mình, đương nhiên một kiếm đánh trượt đó lại chém vào hướng mà Xích Long vừa mới né: “Thế nhưng tiếc là đâu có thể tránh thoát một kiếm của ta một cách dễ dàng như vậy, hừ hừ!”  

             Keng!  

             Thanh kiếm đen tuyền hóa thành từ hai ngón tay khép lại đang bắn ra, thẳng một mạch đến thân con rồng to lớn đang bay đi giống như cung tên thần, chỉ trong một chốc đã ở ngay trước mặt.  

             Tròng mắt không khỏi co rút lại, Xích Long hoảng sợ, trong lòng lão ta cũng bị ảnh hưởng, bản thân thanh kiếm của Kiếm Đồng sắp sửa bổ tới mà lão ta không dám dùng cơ thể mình để ngăn cản, lỡ như hắn chém lão ta làm đôi thì sao?  

             Nhưng mà mối nguy hiểm sắp đến rồi, lão ta có muốn trốn cũng không được, mà không đỡ thì càng không được.  

             Đối mặt với hiểm nguy, lão ta đành hít một hơi thật sâu, dồn sức há mồm ra, bỗng nhiên có một ánh sáng đỏ đậm bắn ra: “Long Uy Ba, bộc phát!”  

             Đùng!  

             Ánh sáng đỏ và thanh kiếm màu đen mạnh mẽ đâm vào nhau tạo nên một tiếng nổ thật lớn, âm thanh vang ra khắp nơi. Cơ thể Xích Long có chút lảo đảo, sắc mặt lão ta nghiêm trọng, còn cơ thể của Kiếm Đồng thì chao đảo mạnh, còn bay thụt về sau cả mười bước, khuôn mặt có chút ửng đỏ.  

             Ánh mắt của Bạch Long sáng lên, khi lão ta nhìn thấy chuyện này thì giống như lão ta vừa phát hiện ra điều gì đó nên hét to: “Nhanh nhìn đi, tiểu tử kia như thế mà cũng bị dư âm của chấn động ngược đẩy lùi bước, hơn nữa vẻ mặt còn có chút đau đớn.”  

             “Chuyện này là thế nào, khi nãy chúng ta đánh đấm hắn liên tục mà một sợi lông của hắn cũng không sao, chỉ bị chấn động ngược lại thôi, vậy mà khiến cho hắn…” Chân mày hơi run run, Hắc Long khó hiểu nói.  

             Suy nghĩ một chút, đột nhiên Bạch Long phải ứng trở lại: “Ta biết rồi, cơn chấn động ngược vừa rồi là cơn chấn động năng lượng, không chỉ mỗi cơ thể bị rung động mà còn có nguyên thần. Đúng là cơ thể hắn rất kinh khủng, thậm chí cả chúng ta cũng không sánh bằng. Nhưng nguyên thần của hắn chỉ ở tầng Hoàng Giai bình thường, ít nhất nguyên thần cũng không dị thường đến như vậy. Chúng ta trực tiếp tấn công vào nguyên thần của hắn, tất nhiên có thể giết chết hắn trong vài phút!”  

             “Đúng vậy, trước đây chúng ta đều ỷ vào cơ thể của mình mà đi chiến đấu với con người, hoàn toàn không hề suy nghĩ đến chuyện tấn công vào nguyên thần của đối thủ. Không ngờ có ngày gặp phải cơ thể bất thường đến như vậy, chỉ có cách học theo con người tấn công nguyên thần, ha ha ha…” Khi đã hiểu rõ điểm này, Hắc Long bất giác cười nhạo và nhìn Xích Long ở phía xa xa kia, ngay sau đó Xích Long cũng hiểu được ý của bọn họ rồi bất giác nở một nụ cười gian xảo.  

             Chân mày khẽ run lên, Kiếm Đồng bình tĩnh liếc nhìn vẻ mặt không lành của ba người bọn họ, trong lòng cũng dần trở nên nặng trĩu, cơ thể cũng lui dần về phía sau.  

             Nguy rồi, ba lão gia hỏa này đã phát hiện ra nhược điểm của ta. Chiến đấu bằng cơ thể với bọn họ, cho dù là một trăm con rồng cũng không thành vấn đề, nhưng nếu bọn họ muốn tấn công vào nguyên thần của ta…  

             Nghĩ đến đấy, Kiếm Đồng có ý lui về, hắn đảo mắt nhìn quanh, xem xem có thể tìm được những ai giống như mấy lão gia hỏa Đan Thanh Sinh, có thể phối hợp để bảo vệ nguyên thần của hắn?  

             Chẳng qua, thật đáng tiếc, đương nhiên ba Long Thánh không cho hắn có cơ hội để chạy thoát, ba tia ánh sáng đỏ, trắng, đen liên tục bắn về phía hắn.  

             Long Uy Ba!  

             Trong lòng như hét to, ba con rồng há mồm đồng loạt!  

             Mi mắt nhịn không được mà run lên, Kiếm Đồng vội vàng tránh né, nhưng mà thoát khỏi tia này thì còn tia khác. Ba tia ánh sáng mạnh mẽ chặn các đường lui của hắn, buộc hắn phải đối mặt với một tia sáng trong đó.  

             Cuối cùng, đứng trước cơn sóng của Xích Long, hắn chém một kiếm nhằm liều mạng với cơn sóng đỏ, sức lực cả hai đều ngang nhau. Nhưng dư âm của chấn động vẫn khiến cho trạng thái tinh thần của hắn bị chao đảo và liên tục lùi về sau, cách cơ thể tránh né cũng bị ảnh hưởng.  

             Đúng vào lúc này, ba tia sáng hợp lại thành một, trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn.  

             Hự!  

             Hắn đành hít một hơi thật sâu, trong lòng Kiếm Đồng vô cùng sợ hãi, hắn muốn chạy trốn nhưng không còn cơ hội. Cho dù hắn có chém ra một nhát kiếm để chống đỡ thì tất nhiên thần hồn của hắn cũng sẽ bị tổn thương nặng nề.  

             Vào lúc này, hắn đã không còn đường lui để chạy thoát thân!  

             Còn ba con rồng to lớn nhìn thấy như vậy cũng mỉm cười khoái chí.  

             Quái vật nhỏ này, cuối cùng cũng xong rồi, khà khà khà…  

             Vù!  

             Thế mà, vào lúc này, trong không gian xuất hiện một cơn chấn động, một tấm gương đen tối được tạo thành từ chiếc đuôi và cái đầu của năm con rồng to lớn khác màu nhau bất thình lình chắn trước mặt Kiếm Đồng.  

             “Cha!”  

eyJpdiI6IlU4cTZjcXpBSitcL0Q1ck1qcXBib25BPT0iLCJ2YWx1ZSI6InFEZ1dUaVhGclpaaWkzcm5NSjJnN3ZpUk10Ryt6aXpcL0xKdFpsU1M5OXNHUU1ZWlpmamJZdjBtSEEyRkZlSmIwQlJLTlRlRzlEQzBBSktEYkwxWXY2aFJ1R2o0d0hvZ1pURG5Vb0dGQlNudGpXYzk0QU1sOG41YlJFY3oxMnhXalRxUDEyZExnOE9pbmQ1RWpMZllWYVNUOHFodzc3Ym9laysxQkJIUkM1eEhxbERWa2VYdnlYYjY4M1h3OEJmc0I3MHdJZzNEMGFvNklnNnlRMmVNRUp4OGdxa25jTkV0TjZhajVcL3ZHN3JuNkFObnN4Q0FxdEY5VGNcLzFjSlYwd0JIUFliRElWdXoxU2Z1cWpCM3p5SWk4c0EyR0VCN0pMWk0zbGQxckc4NGhZaTRzNThOdVpDRERrWVdMazBsWG1BNkRXSnM2NHA4KzV5bUp6b1k4eW8ySkNZT09XT0NuSXRONWROcDVpRFZBQklvbEt6d0FYaWlkWW41eFZKRDZPZkNJVTBjVW5KVXpGRlE2NkpcL2Z4Ymo3a2dPN3FnZlFWYjIwVTNwVytKam9sWEN4N2NNUnIySjZEb2Z6Z2dnWkZtUVZzTHdwR2hwYytyR3EzM096OXNSZ0tZbE1aSjhFN3ZIT0FMTWVkZlJFZz0iLCJtYWMiOiJiYTdhMWY2NjU2ZWFiYWZmNTk2YTk0ZWE0NDk5MGIxNmIwODg1NTE5NjAzM2QyYzA2Y2U3YmExYjc2NDRmNDA1In0=
eyJpdiI6IjhNM3hWSDRJUVl2UFdXODVaeFlUM2c9PSIsInZhbHVlIjoiUXZodnBWVjIwZXVJZGg0WXFnZ0lqa2lnY2VPOGt2Rm9UdktocVpIY0RSMzhUeTFIMWJiZHZzXC9yek1VbXFCd2NBMFYxV1F1ZGVqZHlIUG4xeXhMUEpGUlNia0Y0N1k3Q3NqalA4d0NRbjdmVThJZHdXV25QXC9Zbk1mc05uZG1ETjREVE15WkxJdUNqXC9LM3BtRGtIYXp3PT0iLCJtYWMiOiIzYWNkZTM5MDFhYjVhNjYzZmJhMGQyNWQzZjc0MzFhM2RhMmFmNzAzNGFmOTkyYTkzOTZmMjE1N2E0NWZkY2IzIn0=

             Cha của quái vật nhỏ… Vậy chẳng phải lão quái vật đã xuất hiện?

Ads
';
Advertisement
x