Ầm!  

             Ba Long Uy Ba mang màu sắc khác nhau mạnh mẽ đánh vào mặt gương kia, khiến cho tấm gương run lên một hồi. Nhưng rất nhanh sau đó, trên tấm gương có ánh sáng lung linh xẹt qua, tiếp đó chất khí màu đen vừa giống với cơn lốc xoáy xoay tròn vừa giống như một lỗ đen không đáy, với tiếng vù vù, tấm gương đã cắn nuốt cơn chấn động mãnh liệt vào bên trong và biến mất trong tích tắc.  

             Sao có thể có chuyện này?  

             Sáu con mắt to lớn đều rưng rưng, tất cả bọn họ đều không tưởng tượng nổi khi nhìn thấy tấm gương kỳ lạ này, bọn họ hoàn toàn trơ mặt ra. Bọn họ ngẩn người một lúc rồi mới có thể phản ứng lại, sau đó kêu to: “Hoàng Cực Thiên Ấn cô đọng thần hồn trong khu vực, chiếm đoạt vạn vật!”  

             “Thế nhưng, cho dù như vậy, ba Long Thánh chúng ta cùng nhau phát ra Long Uy Ba, bất kể thế nào đi nữa cũng không có chuyện bị Hoàng Cực Thiên Ấn nuốt mất đi? Cấu tạo không gian của thần hồn trong khu vực này, rốt cuộc đã mạnh mẽ đến mức nào rồi?”  

             Nghe thấy lời nói của Bạch Long, Hắc Long cũng hoảng sợ, lão ta không thể tưởng tượng nổi mà gầm lên, sau đó lại nhìn chằm chằm vào tấm gương kia, càng nhìn thì trong lòng càng rét lạnh.  

             Quả không hổ là cha của quái vật nhỏ, quả thật kẻ này so với kẻ này còn khác thường hơn, tất cả đều vượt qua lẽ bình thường!  

             Vù vù vù!  

             Thế nhưng, trái tim hoảng sợ của bọn họ còn chưa kịp bình tĩnh một chút thì bỗng nhiên bên trong tấm gương đen phát ra một âm thanh muốn xé toạc cả bầu trời, sau đó từng móng vuốt rồng đen tuyền xuất hiện rồi nhanh chóng thoát khỏi lốc xoáy màu đen kia, trong nháy mắt đã có mấy trăm móng vuốt rồng giống như mũi tên rời khỏi dây cung, đồng loạt bay vào không trung lao đến con rồng to lớn.   

             Két két két!  

             Con rồng khổng lồ còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã căng thẳng đến mức đơ ra. Đợi đến lúc quay đầu lại nhìn mới nhận ra không biết từ khi nào mà trên người mình tự nhiên bị móng vuốt màu đen khổng lồ túm lấy. Hơn nửa, móng vuốt sắt cứng rắn giống như Tinh Cương, các con rồng to lớn Hoàng Giai liều mạng vùng vẫy một chút, một dấu hiệu buông lỏng nhỏ cũng không có, nỗi sợ hãi càng không nhịn được mà trỗi dậy.  

             “Đây là… Đây là thứ quỷ quái gì vậy? Á…”  

             Tiếng gào thét vang lên, móng vuốt sắt đen tuyền tóm lấy một con rồng khổng lồ kéo vào bên trong tấm gương đen, trong nháy mắt đã không còn thấy tăm hơi. Vào cùng lúc đó, lại nghe thấy những tiếng gào thảm thiết, các con rồng khổng lồ còn lại cũng bị kéo vào lốc xoáy kinh khủng đó rồi hoàn toàn bị chìm ngập vào bên trong.  

             Trời quang mây tạnh, vừa nãy con rồng khổng lồ hay gầm gừ còn che mất bầu trời lấn át ánh sáng, chẳng qua chỉ vừa mới chớp mắt, thì ánh sáng mặt trời lại rực rỡ, cả ngàn dặm cũng không có mây che, trừ ba Long Thánh còn sót lại có tác dụng làm một đám mây đen, thì tất cả đệ tử Long tộc khác đều bị nuốt chửng gần hết.  

             Chứng kiến tình cảnh như vậy, ba con rồng to lớn kia hoàn toàn sợ hãi đến mức ngớ người, thậm chí cả bọn người Đan Thanh Sinh cũng phải trợn tròn mắt!  

             Rốt cuộc Hoàng Cực Thiên Ấn của tiểu tử Trác Uyên này là món đồ chơi gì vậy, sao có thể dị thường đến như thế? Cùng lắm mỗi người bọn ta đối phó nhiều lắm chỉ được một con rồng, nhưng tiểu tử này lại ngược lại, chỉ một người nhưng có thể thu dọn sạch sẽ tất cả cao thủ Long tộc.  

             Xứng danh là trụ cột của Lạc gia, vừa ra tay đã biết ngay được hay không, sức nặng của người người đứng đầu, danh phù kỳ thực (tức công danh đúng với thực tế)!  

             Đùng đùng đùng…  

             Vào lúc này, người và rồng đang còn trong cơn hốt hoảng, nhưng khi nghe thấy vài âm thanh lanh lảnh vang lên, ba Long Thánh giật mình, lúc bọn họ quay lại nhìn thì đột ngột hét lên vì sợ hãi.  

             Hóa ra vào ngay lúc này, cơ thể của bọn họ cũng bị những móng vuốt thiết màu đen kia bò lên trên người và túm lấy chặt chẽ như Tinh Cương. Cơ thể của bọn họ động đậy kịch liệt nhưng vẫn không thể thoát khỏi.  

             Lần này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được lý do các đệ tử Long tộc lại có thể bị kéo và lọt vào hố đen đó một cách dễ dàng như vậy, bởi vì móng vuốt thiết này quá cứng rắn và sức cũng mạnh, khí lực của nó không hề thấp hơn Long tộc bọn họ một chút nào, thậm chí còn hơn thế nữa.       

             Chỉ là bọn họ vẫn không thể hiểu được tại sao Hoàng Cực Thiên Ấn do con người ngưng tụ lại có sức mạnh mãnh liệt đến mức như vậy.  

             Tuy nhiên bọn họ cũng không rãnh rỗi để ngẫm nghĩ. Với tình hình lúc này, đối với bọn họ không có lợi lắm. Tuy là ba Long Thánh, nhưng đám Cường Giả ở dưới cũng chẳng phải loại người bình thường, đặc biệt là quái vật nhỏ kia, bây giờ lão quái vật cũng đã xuất hiện, thật sự quá nguy hiểm.  

             Nếu bọn họ lại buông lỏng thì chỉ có con đường chết!  

             Vì thế, ba con rồng liếc nhìn lẫn nhau và gật đầu nhẹ rồi phóng ra khí thế của mình, cơ thể cường tráng gom toàn bộ sức lực để chặn lại.  

             Đùng đùng đùng…  

             Những tiếng nổ nối tiếp nhau, mặt đất liên tục nứt toạc ra. Ba con rồng này quả xứng danh Long Thánh, móng vuốt rồng màu đen này có thể khiến cho Hoàng Giai của Long tộc đầu hàng dễ dàng, nhưng khi gặp phải Long Thánh thì trở nên vô dụng.  

             Nhưng sau khi ba con rồng già thoát ra, bọn họ đều không dám tiếp tục chiến đấu mà ngay lập tức hất đuôi bỏ chạy.  

             Mụ nội nó, lần này quả thật đúng là lật thuyền trong mương (thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy). Các ngươi hãy đợi đấy, đợi bọn ta trở về triệu tập     nhân mã, lúc đó sẽ đến san bằng nơi các ngươi tụ hội và cứu con rồng cháu rồng của bọn ta, hừ!  

             “To mồm, tưởng thoát sao? Không dễ như vậy đâu, để ta ngăn bọn họ lại!” Nhìn bóng dáng hoảng hốt lo sợ của bọn họ mà Kiếm Đồng nhếch miệng cười rồi đứng dậy.  

             Nhưng Kiếm Đồng còn chưa làm gì thì bỗng dưng có một tiếng quát nhẹ vang bên tai: “Kiếm Đồng dừng lại, để ta!”  

             Vù!  

             Đột nhiên một bóng đen bay vút lên trời cao và cất Ma Linh Thôn Thiên Kính vào cơ thể, không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là Trác Uyên.  

             Nhìn bóng lưng của ba con rồng đang dần biến mất, Trác Uyên nở một nụ cười quỷ quyệt rồi dậm nhẹ chân, chỉ cần một bước, ngay lập tức hắn đã biến mất không còn một dấu vết, đến khi hắn xuất hiện trở lại thì lại thấy hắn đang chặn đường chạy của ba con rồng phía trước!  

             “Nhanh quá!”  

             Tròng mắt không khỏi run run, tất cả mọi người ở dưới đều hoảng hốt thốt lên: “Đây là thân pháp gì, tốc độ bay nào có thể vượt qua Long Thánh?”  

             Ba con rồng to lớn cũng bất giác ngạc nhiên và hoảng sợ, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.  

             Chẳng lẽ đó chính là lão quái vật sao? Nguy rồi, quả nhiên không phải hạng người tầm thường!  

             Tuy nhiên, cho dù hắn có khó đối phó như thế nào thì khi ba Thánh Giả của Long tộc chúng ta muốn rời đi, hắn vẫn có thể cản được sao? Hừ hừ hừ, cho dù Thánh Giả của Thánh Sơn, cũng chẳng có mấy ai có khả năng như vậy!  

             Khi nghĩ như thế, ba con rồng to lớn lại liếc nhìn nhau và tất cả đều ngầm hiểu ý của nhau. Hất tung chiếc đuôi rồng rồi quay người tăng tốc, chẳng cần quan tâm gì cứ một mạch chạy đi.  

             Đối với một Cường Giả chưa được tìm hiểu kỹ càng như Trác Uyên, nếu bọn họ ham chiến đấu chỉ có thể đi vào con đường vạn kiếp bất phục (tức muôn đời muôn kiếp không thể quay ngược trở lại để thay đổi mọi việc) mà thôi. Nhưng nếu như bọn họ chạy thẳng thì con người chẳng bao giờ có thể ngăn được bọn họ.  

             Cơn lốc dữ dội khiến cho trời đất cũng phải đổi màu, ba tia sáng lao nhanh giống như thanh trường đao cắt đứt trời đất, khiến cả bầu trời xuất hiện ba khe nứt tối đen.  

             Thứ đó bén ngót và sắc nhọn, thế nên không thể đỡ!  

             Thật đáng tiếc nếu như gặp phải những người khác, bọn họ sẽ nhanh chóng tiến lên, nhưng bây giờ bọn họ lại cố ý đụng chạm Trác Uyên, người mới được truyền thụ đạo chính thống Tứ Đế, như vậy…  

             Chậm rãi nâng cánh tay kỳ lân của mình lên, Trác Uyên yên lặng đứng giữa bầu trời, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, thậm chí bốn cơn gió điên cuồng do ba con rồng khổng lồ bày ra khiến cho đất trời đều rối loạn cả lên, nhưng chỉ có mình hắn có tấc đất cắm dùi (phần đất rất nhỏ để cư trú hoặc trồng trọt, trong câu này có nghĩa, chỉ có khu vực nhỏ nhoi của Trác Uyên mới yên bình), nơi ấy yên tĩnh giống mặt hồ phẳng lặng, nhưng cũng hiện rõ sự khác thường.  

             Kỳ Lân Bá Quyền!  

             Trong lòng hắn khẽ than thở, Trác Uyên đang bước đến trước mặt ba con rồng, nhẹ nhàng tung ra một quyền. Nhưng vào lúc một quyền vừa được tung ra thì bỗng nhiên bùng lên một ánh đỏ vô cùng nóng giống núi lửa phun trào.   

             Ầm!  

             Chỉ một tiếng nổ đã khiến cho trời đất chấn động kinh khủng, trong nháy khắp một vùng trời vỡ tan thành một khoảng không tối đen như mực. Ba con rồng to lớn chưa còn chưa phản ứng kịp với chuyện mới xảy ra thì bỗng nhiên có một cơn đau rất đau đớn ở ngay trên đầu giống như đầu đụng phải tường đồng vách sắt, trong nháy mắt bọn họ bị bắn lùi về đằng sau, Lân Giáp và Long Giác trên trán cùng với máu tươi đỏ sẫm bắn tung tóe khắp nơi.  

             Cơ thể to lớn của ba con rồng cũng bay lộn ngược và đảo lộn cả chục vòng giữa khoảng không rồi khó khăn lắm mới định hình lại cơ thể. Đến lúc cơ thể lảo đảo mà ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tà ác của Trác Uyên thì trong ánh mắt của ba con rồng to lớn tràn ngập nỗi sợ hãi.  

             Sao có thể?  

             Chỉ một quyền mà có thể đánh bật ba vị Long Thánh… Hắn chỉ là người tu hành Hoàng Giai thôi mà. Sao có thể…  

             Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ nhớ đến Kiếm Đồng.  

             Đúng rồi, đây là cha của quái vật nhỏ kia. Vậy thì chẳng có gì kỳ lạ, cha là dạng gì thì con sẽ là dạng đó. Cơ thể con của hắn đã khác thường đến vậy thì huống chi là người cha này!  

             Giữa lúc này, ba con rồng cảm thấy nặng trĩu, nỗi lo lắng không yên càng trỗi dậy, thậm chí còn có sự sợ hãi thực sự trong ánh mắt bọn họ.  

             Bây giờ gặp phải phiền phức lớn rồi, có khi nào bây giờ bọn họ có muốn trốn cũng không được…  

             Những người theo dõi bên dưới chứng kiến tất cả những điều này cũng hoảng sợ đến mức chết lặng người, cũng phải lâu lắm mới bừng tỉnh tinh thần. Ba con rồng khổng lồ thực sự đã bị một quyền chặn lại, thực lực của Trác quản gia thật sự quá khác thường!  

             “Đáng chết, sao ta cảm thấy so với tiểu tử này ta còn thua kém nhiều lắm?” Bách Lý Ngự Thiên nhịn không được mà cắn môi, còn bất đắc dĩ thở ra một hơi dài.  

             Bên kia, Bách Lý Ngự Lôi vừa ổn định tinh thần lại thì nhìn lão ta như vật cũng lắc đầu bật cười, trên mặt cũng toát lên sự vui vẻ.  

             Căn bản hắn ta đang nhận sự nhờ cậy của Bách Lý Ngự Vũ là giúp đỡ nàng ta trông chừng Bách Lý Ngự Thiên. Bây giờ… Còn cần nữa không? Mỗi khi mọi người đột phá gì đó thì Trác Uyên đều có thể mở ra một khoảng cách lớn với mọi người. Bây giờ đã thua kém nhiều như thế, lão ta có muốn đánh lén tiểu tử kia cũng không thể khiến một sợi lông của hắn bị tổn thương.  

             Ngự Vũ, ngươi cứ yên tâm đi, ha ha ha…  

             Trác Uyên nhẹ nhàng bước về phía trước, hắn không hề nhân lúc đang thắng lợi mà xông lên, ngược lại còn lễ phép chắp tay hành lễ với ba con rồng to lớn và cười nói: “Các vị bằng hữu Long tộc, tại hạ chờ đã lâu!”  

             “Sao, ngươi đã biết bọn ta sẽ tới?”  

             “Đương nhiên, Thành Đổ là khu vực có tin tức nhanh nhất của Thánh Vực, ta lấy ra vảy rồng để luyện chế Thánh Binh ở nơi đó, sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến tai Long tộc, các ngươi làm sao có thể không tới chứ?”  

             “Nói như thế… Tất cả những chuyện này đều là cái bẫy?”  

             Bạch Long giật nảy người, vẻ mặt lão ta vô cùng sợ sệt mà nhìn Trác Uyên: “Rốt cuộc ngươi là ai, làm vậy có mục đích gì? Hay là… Con người các ngươi muốn làm trò quỷ gì mà mang theo bọn người Thánh Sơn đến tuyên chiến với bọn ta?”  

             Trác Uyên lắc đầu cười to, hắn ở một nụ cười bí ẩn: “Ba vị tiền bối đừng hiểu lầm, bọn ta và Thánh Sơn không có quan hệ gì. Chẳng qua muốn mời các vị vào thành nhỏ này ở mấy ngày, khi đến lúc sẽ có chuyện quan trọng để nói!”  

eyJpdiI6Ind6dGVzK0ZoR1d0Uzlua0IrMENFQ0E9PSIsInZhbHVlIjoidnAwQTB6UVFmdFFUZ1hPNlZVWjdya0diMkhWRUxJV0h6dGVjV294UTErZVBXQnpScU9RNlwvbzNWNkIzOWdiK2JHVjczTFU0cW80MzlGTXZQSW1HdzExZStpcVgyb05RSitub1o4d2xqTTVONENza1ZweGs2cXZKMHQrUFBRcWh1TGVoY3JaNmJJdWdCMzI3UUk2Vjd4aFhWYk8zY3dnZFMrNEYrd21cL1VEVlRndWRmQVh1TEhmYlwvdkRjVitQNWV1QUdya2VQSUZxRUpER3ByNVVUTGJoOUVBd3hTQUhxMXMrb2VSRThYdmJHMEE4TDBETEdsM3FZN0F4ZHpSUzFKeFN6S0xmZzhWVEtKN3ZzU2Fpa2tcL0RaeHRKKzdQdWg3ZWNUSFFrdkhQS1RTXC9kaXhTS0xFaTBHd202UU1IQWRDWWlreVwvSVRKMXJvRitWcWZrQ0dlQXQzYXhkRmJyTStwTWNrUkhjV1wvWE5aWVhJcEJUbFRZZU1jMFk2Z2IxcXlZQ2w5ckRza2JiVlQzXC81ejVxNHpcL0tFNXFKRFhWVjJoM0tOMlZXMlhFTDd5Um5EM1cwdklwQ1djTUNCZVBCUEJsU0NjM1BnSlNcL2tXVDhmQmQwNGc3dDRRRzMxUEN3OVdWTjJMSHFlNWpMbVNzPSIsIm1hYyI6IjA0OTZkMTY0Y2U5M2UzYTg4ZjRlNDdmOTIyNzc4NGRkZDkwYjAwYWZkZjhkZTlhZDliNjhkZTQxNjg2ODE4ZTMifQ==
eyJpdiI6ImNESERPZnVPUkduRkZSS2hJV0NpZGc9PSIsInZhbHVlIjoicVFIWm1DeHZBdEZ6aFJwUTA4N2tnSU1EWUs4dHBiaW1HbmVtRzVTVEVRMTNVSlRnV3lHRUw0UDdzYTRcL3JOa2VHWVpFUUsrYVFDbFNUbmtqdEtDWWhmYVFnSmd3RGRDUmM1WG82U2dZNVJaVFRydFwvQ0lKdFVkNGxoREZrT2pCSFlpRUlCWkdoWTMrUWUrZXUyM1cyMEVJbmc2bWlFNDVrNlVHemNCc3ZtMmhJZlFjWnpmZFlTRVprQysxdVFnTTZLdWNPclBZZ2ptWDRcL1dOU1A2aHp1c3JBU3FtN29QZkgzSmxYc1FCa3JcL3ZhN3JFWWxXb2dzTk1aYTNCQTF2WnUwMmZnUnFJZk9ydUZ4azBiS21yakVIY29ZRDlVaDlGME5Eb3hleEtGSVFUZFFVNjBsekJhZW1jTjY2K2p6OWNyR0tlRXMzQkRZZUIxRkp5ZHYyUFlaVDlZOEg2QjRzTmxvak9RTnYzMDlURlFLWFlER1dheW55T0ZidTU0YXNDNlU4cGxZXC9NTEJoOG1rWGxOc2k4WkU4SnlsTDBkcUNRQlJjMXppUzV2R0xVekZOck41SFJnZ3V4XC9OeDVTK294V2hOazlVVG5lMlBiOUtYRHBTMmJCR2cyR09TVVwvXC85QTN2MVNxRThaRUV4WW8yQ29uRFJLZTBaMzdQdEFQamNxN0xPU3NrN1hlV1wvU0p4Y3RualZXTUJBPT0iLCJtYWMiOiJjZmRiOTM4Y2I3NDBhY2E0MzM5Y2I2ZjBlMjg3NWI5Y2ExMTc3N2NhZDA3OWVmYzUxNTliMGQxZmIxYWY2OGZjIn0=

             Vừa dứt lời, Trác Uyên xoay người, ngay lập tức có ba con rồng xuất hiện ở bên cạnh. Bọn họ thấy vậy cũng vô cùng sợ hãi, nhưng bọn hắn còn chưa kịp làm gì, chỉ kịp thét lên thì ba bóng đen trên người Trác Uyên đột ngột bắn ra, trong nháy mắt bọn họ đã bị bao bọc vào bên trong giống như ở trong kén tằm đen kịt không có khả năng cử động nữa…

Ads
';
Advertisement
x