Tấm gương đen kịt lại xuất hiện, Trác Uyên hất tay ném ba con rồng vào trong gương. Sau đó, hắn cứ như không có việc gì mà phủi tay rồi chậm rãi đáp xuống dưới.  

             Chẳng qua, mọi người nhìn hắn ánh mắt càng lúc càng kính trọng hơn, Đan Thanh Sinh đành thở dài: “Tiểu gia hỏa, lúc trước lão phu mới gặp ngươi thì đã biết ngay ngươi là một Chân Long, nhưng ta không nghĩ tới ngươi có thể đi xa đến như vậy, ngay cả mấy lão gia hỏa bọn ta đều nhìn rồi chỉ than thở. Thậm chí năm đó Bất Bại Kiếm Tôn cũng chưa cho bọn ta cảm thấy có sự chênh lệch lớn như thế!”  

             Nghe được những lời này, tất cả mọi người đều gật đầu lia lịa, và ca ngợi liên tục, trên vẻ mặt còn có chút chua xót.  

             “Đan lão khiêm tốn rồi, chẳng qua số mệnh ta tốt, được tiền bối cao nhân chỉ điểm khá nhiều thôi!”  

             Trác Uyên mỉm cười, hắn động viên mấy lão gia hỏa đang có sự mất mát trong lòng một chút rồi lại nghiêm túc nhìn Lệ Kinh Thiên mà nói: “Đúng rồi Lệ lão, ta cho ngươi điều tra việc đó thế nào rồi?”  

             Lão ta trang trọng chắp tay hành lễ, Lệ Kinh Thiên khom người nói: “Xin Trác quản gia tha tội, chuyện này có chút khó khăn, nơi đó đã bị san bằng từ lâu nên không thể tìm ra được manh mối nào có giá trị!”  

             “San bằng?”  

             “Đúng vậy, theo truyền thuyết thì cả trăm năm trước từ trên trời rơi xuống một hiện tượng kỳ lạ, nơi đó bị long trời lở đất, ở nơi đó tất cả mọi người đều chết hết, không còn một ai sống sót!” Lão ta nhíu mày chặt hơn, Lệ Kinh Thiên bẩm báo từng chuyện một, nhưng trong ánh mắt của lão lại có chút nghi ngờ: “Chẳng qua kỳ lạ ở chỗ cho dù là thiên tai cũng phải có vài người sống sót chứ. Coi như là không có ai sống sót thì cũng nên có chút manh mối, hoặc là nơi đó còn di tích của những người đó để lại. Nhưng thật quái lạ, nơi đó không có gì hết. Nếu không thì lúc trước một vài thương nhân đi ngang qua trên đường đi qua nơi đó, khi nhìn thấy thiên tai cũng bị dọa đến mức bỏ chạy, ai cũng không biết nơi đó từng có người sống!”  

             Chân mày khẽ run, trong lòng Trác Uyên cũng hiểu: “Thì ra là thế, làm rất tốt!”  

             “Trác quản gia, còn cần ta tiếp tục điều tra lại không?”  

             “Không cần, ta tin chẳng còn gì để điều tra!”  

             Chậm rãi phất tay, Trác Uyên lại nói: “Đúng rồi Diệp Lân, Tiểu Tam Tử và Tước Nhi đang đóng giữ ở thành trì nào? Ngươi triệu tập bọn chúng đến đây và phái những người khác đến thay thế!”  

             “Vâng!”  

             Lệ Kinh Thiên khom người và ngay lập tức vâng lệnh rời đi. Trác Uyên chỉ phất tay ý bảo mọi người rời đi, còn hắn trở lại mật thất lần nữa, yên tĩnh ngồi xuống tu luyện.  

             Tuy bây giờ hắn đã đột phá Hoàng giai, nhưng mà đối với đại đạo mà Tứ Đế truyền cho hắn thì còn cần phải tĩnh tâm để giác ngộ. Nếu không phải bỗng nhiên cảm giác cao thủ Long tộc cao thủ đã đến thì cũng không có chuyện hắn ngắt ngang giữa chừng để đi ứng phó với bọn họ.  

             Kết quả sau một tháng, ở bên ngoài cửa mật thất, giọng nói to khỏe của Lệ Kinh Thiên vang lên: “Trác quản gia, Diệp Lân, Tam thiếu gia và Tước Nhi tiểu thư đã trở về, đang chờ ở đại sảnh!”  

             “Được, ta đến ngay!”  

             Bỗng dưng hắn mở mắt, trong ánh mắt lóe lên một tia tinh anh khác thường. Trác Uyên nở một nụ cười hời hợt.  

             Sau đó hắn lập tức đứng dậy rời đi, chỉ một lát sau hắn đã đến đại sảnh. Khi ba người bọn họ thấy hắn xuất hiện thì tiến lên hành lễ.  

             “Phụ thân!”  

             “Đại ca!”  

             “Không cần khách sáo, ngồi đi đã!” Hắn nhẹ nhàng phất tay, để bọn họ ngồi xuống rồi cười nói: “Thế nào, ở ba tòa thành trì kia làm vua một cõi, chắc hẳn các ngươi rất tự do tự tại!”  

             Ba người bọn họ liếc nhìn nhau rồi bĩu môi tỏ ý chẳng thèm, Diệp Lân còn thở dài: “Đại ca, chuyện mấy người bọn ta đi làm thành chủ chính là chuyện nhàm chán nhất trên đời. Nếu bọn ta muốn làm vua một cõi như thế chỉ cần ở Phàm Giai là được, cần gì đến Thánh Vực với ngài chứ? Mà chuyện ngài làm gần đây cũng không phải tốt lành gì!”  

             “Thế nào?” Trác Uyên không khỏi sửng sốt, hắn ngạc nhiên nói.  

             Diệp Lân không nói gì nhưng Tiểu Tam Tử lại cười trêu chọc: “Phụ thân, bọn con rời khỏi bộ phận cốt lõi được một thời gian cũng khá dài, nhưng vừa về đến đây thì phát hiện mấy lão gia hỏa kia lại đột phá nữa. Sau khi nghe ngóng con mới biết được, đây lại là tác phẩm xuất chúng của lão phụ thân ngài. Quan trọng hơn đây là chuyện tốt lành mà cha đem đến cho bọn con à? Bây giờ bọn họ đã trở thành Hoàng giai, trước đây bọn con và bọn họ có thực lực ngang nhau, bây giờ lại kém hơn bọn họ rất rất nhiều, chuyện này bọn con biết tìm ai để phân xử đây?”  

             “Dù cho dù cho, có chuyện tốt như vậy cũng không gọi bọn ta trở về cùng chia sẻ, thật sự rất không công bằng, hừ!” Diệp Lâm cũng liên tục gật đầu, vẻ mặt còn có một chút tức giận.  

             Trác Uyên lắc đầu bật cười, hắn thở dài: “Các ngươi đừng vội, đây là chuyện ngoài ý muốn. Ta nhận được sự truyền thụ của Tứ Đế, còn đang bế quan tu luyện, ai ngờ đại đạo của Đế Cảnh lại phát ra tia sáng ngũ sắc giúp ta giác ngộ, thuận tiện cũng phát ra cho toàn bộ thành Lạc gia lĩnh ngộ đại đạo này, lúc này mới khiến cho toàn thành xảy ra hiện tượng đột phá, trước đó sao ta có thể biết những chuyện này được chứ? Hơn nữa, Tiểu Tam Tử các ngươi là Thánh Thú, ngộ đạo đâu có quan hệ gì với các ngươi, huyết thống mới quan trọng, dựa vào đâu mà các ngươi la lên?”  

             “Bọn con chỉ vì… Cảm thấy bất công cho Diệp Lân thôi!” Tiểu Tam Tử và Tước Nhi ngước nhìn rồi lại đảo mắt, những ngón tay cứ bắt chéo vào nhau và lẩm bẩm.  

             Diệp Lân cũng gật đầu lia lịa: “Đúng, đại ca, ngươi nên đền bù cho ta. Nếu không… Ngươi cũng phải cho ta được đắm chìm đại đạo Thánh Quang với!”  

             “Ta không tự quyết định được, đại đạo này không phải của ta, ta không có cách nào nắm giữ trong tay!”  

             Trác Uyên bất đắc dĩ nhún vai, hắn làm ra vẻ bất lực tòng tâm nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt có chút mất mát của Diệp Lân thì hắn cười nói: “Chẳng qua, ta đã tìm cho các ngươi một cách đền bù mới, chắc chắn những người khác có thúc ngựa cũng theo không kịp các ngươi, các ngươi sẽ có riêng một con đường tắt để tu luyện!”  

             “Đó là cái gì?”  

             Ánh mắt không khỏi sáng lên, ba người bọn họ cùng nhau kêu lên.  

             Trác Uyên nở một nụ cười bí ẩn, hắn mạnh mẽ hất tay, khi thấy có hắc khí lướt qua thì có hơn hai mươi người rơi bịch bịch lăn lộn trên nền đất, lúc bọn họ ngẩng đầu lên thì có thể thấy đó là các đệ tử Long tộc bị Trác Uyên bắt đi.  

             Chăm chú nhìn bọn họ một chút, trong ánh mắt của ba người Diệp Lân bọn họ hiện rõ vẻ ngạc nhiên, bọn họ là ai?  

             Trác Uyên không để ý sự ngạc nhiên trong mắt ba người bọn họ, hắn chỉ là chắp tay rồi nhìn những người kia mà cười nói: “Các vị bằng hữu Long tộc, bây giờ  chúng ta có thể nói chuyện hòa thuận với nhau, không biết nên xưng hô như thế nào?”  

             Long tộc?  

             Ba người Diệp Lân bọn họ liếc không khỏi giật mình, bọn họ liếc mắt nhìn nhau khó hiểu và hoảng sợ.  

             Bọn họ vừa trở về nên vẫn chưa kịp nghe ngóng trận đại chiến của tháng vừa rồi, bởi vậy mới không biết cao thủ Long tộc đã bị Trác Uyên bắt được. Bây giờ thấy người của Long tộc xuất hiện thì trừ cảm giác hết sức ngạc nhiên ra thì không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng thân thiết.  

             Đây chính là rồng con và rồng cháu của Long Tổ à...  

             “Rốt cuộc ngươi là ai? Muốn làm gì bọn ta?” Bỗng nhiên Bạch Long trưởng lão ngẩng đầu lên, trợn mắt tức giận nhìn Trác Uyên, vừa kinh sợ vừa kiêng kị, lão ta kéo căng cuống họng mà nói: “Nhưng lão phu cảnh cáo ngươi, nếu bọn ta xảy ra chuyện gì, Long tộc chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Cho dù như ngươi lợi hại hơn thế thì cũng không chặn nổi ngàn vạn cao thủ của Long Vực ta!”  

             Trác Uyên lắc đầu rồi cười phá lên, hắn nở một nụ cười hiền lành, còn cúi đầu khom người: “Vị tiền bối này lại lo xa, bọn ta không muốn trở mặt với Long tộc. Hơn nữa, nghiêm túc mà nói, chúng ta là người một nhà mới đúng!”  

             “Người một nhà?” Không khỏi sửng sốt, vẻ mặt của tất cả mọi người đều mơ hồ.  

             Bọn ta là rồng, các ngươi là người, con mẹ nó ai là người một nhà với các ngươi? Bớt có bắt quàng làm họ!  

             Dường như Trác Uyên nhận ra suy nghĩ trong lòng bọn họ nên cũng không nói nhiều, hắn khoát tay và chỉ vào Diệp Lân đang ở bên cạnh và nói: “Diệp Lân, ngươi nói cho bọn họ biết, sư phụ của ngươi là ai?”  

             “Các vị tiền bối Long tộc, không dám dối gạt mọi người, sư phụ nhà ta là một trong năm đại Thánh Thú Thượng Cổ, Phần Thiên Long Tổ!” Diệp Lân trịnh trọng cúi người hành lễ.  

             Cao thủ Long tộc nghe xong cũng giật mình ngạc nhiên: “Cái gì? Sao có thể? lão tổ tông của Long tộc bọn ta đã ngã xuống từ thời xa xưa rồi, làm sao có thể…”  

             “Diệp Lân, cho bọn họ xem bằng chứng!” Thấy bọn họ vẫn chưa tin, Trác Uyên phất tay nói.  

             Diệp Lân đồng ý gật đầu, hắn ta giơ ra một ngón tay và hô lên, sau đó bỗng nhiên một ngọn lửa nhỏ màu vàng cháy lên.  

             Đôi mắt rồng của bọn họ rưng rưng, khi cảm nhận được Kim Viêm nóng hầm hập bất giác có cảm giác khuất phục. Ba vị trưởng lão kia không nhịn được mà kêu lên: “Đúng vậy, đó là Phần Thiên Kim Viêm của lão nhân gia Long Tổ so với Hỏa Chủng của Long Vực giống nhau như một! Nếu nói như vậy… Ngươi thật sự là…”   

             “Trưởng lão, có khi nào bọn họ cũng trộm thứ này đi!” Lúc đấy có một đệ tử Long tộc đang bị thương cả hai tay, hắn ta vội vàng nói lời nhắc nhở cẩn thận.  

             Ba trưởng lão không khỏi giật mình và do dự.  

             Diệp Lân hừ nhẹ, hắn ta kiêu ngạo ngẩng đầu: “Sư phụ của ta đã từng nói, sức mạnh của Thánh Thú có thể hủy diệt thiên địa, nếu không được người thân truyền lại, sao có thể dễ dàng tạo lửa. Còn nói ta ăn trộm? Long Vực có Hỏa Chủng Phần Thiên Kim Viêm, nhưng không biết trong Long Vực có ai có thể luyện hóa được nó?”  

             “Ực, cái này…”  

             Chân mày run lên, Bạch Long gật đầu thở dài: “Đúng là như vậy, trước đây Long tộc từng có một vị trưởng lão luyện hóa thành công Kim Viêm của lão Tổ, nhưng sau hai năm đã bị Kim Viêm phản phệ mà chết thảm. Nếu không được lão Tổ truyền lại, chắc chắn rất khó kế thừa Thần Hỏa này, thậm chí cho dù là đệ tử Long tộc cũng thế, nói chi đến con người!”  

             “Như vậy… Hắn ta thật sự là truyền nhân của lão Tổ?” Nhất thời mọi nhìn đều nhìn Diệp Lân và tin tưởng hắn ta đến bảy tám phần.  

             Thấy tình hình như vậy, Trác Uyên tiếp tục chỉ Tiểu Tam Tử và Tước Nhi rồi nói: “Không chỉ như thế, bọn họ cũng là một truyền nhân khác Kỳ Lân và Lôi Hoàng, là Thánh Thú thật sự chứ không phải con người, lão nhân gia Long Tổ đã từng tự mình chỉ bảo cho bọn họ!”  

             Nói xong, Trác Uyên nháy mắt ra dấu với bọn họ.  

             Hai người bọn họ hiểu được nên lập tức phóng ra khí thế của mình.  

             Trong nháy mắt, những luồng sáng đỏ dữ dội tàn sát bừa bãi cả một thành trì và sấm sét tím mãnh liệt cũng đùng đùng khiến cho một khoảng trời bị chao đảo.  

             Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng đó thì hoảng sợ hơn. Bởi vì bọn họ cảm nhận được, sức mạnh trời ban kia đã thuyết phục được bọn họ, tuy thực lực của hai người Tiểu Tam tử bọn họ chưa theo kịp bọn họ, nhưng cảm giác áp bức trời ban của loại linh thú này lại khiến cho tay chân của bọn họ nhũn ra, trong lòng cũng khó mà có suy nghĩ muốn chống lại.  

             “Quả nhiên là Thánh Thú!”  

             Bị xúc động đến mức không thể xúc động hơn được nữa, cơ thể của ba vị trưởng lão run lên còn dẫn đầu đệ tử Long tộc đồng loạt bái lạy: “Nghe đồn năm đại Thánh Thú Thượng Cổ và Thập Đế đã đồng quy vu tận, nhưng không ngờ hôm nay vẫn còn để lại truyền nhân trên thế gian này. Cứ như vậy thì ngày thịnh vượng hơn cả trước đây của linh thú chúng ta sắp đến rồi, ha ha ha…”  

             Ngay khi những lời này phát ra, tất cả mọi người còn lại cũng xúc động vui sướng đến mức múa máy tay chân, còn chảy nước mắt giàn giụa.  

             Cuối cùng, ngày Long tộc bị Thất Thánh Sơn chèn ép cũng đến hồi kết. Chỉ cần đến lúc hai vị Thánh Thú này trưởng thành thì chuyện nghiền nát bọn họ sẽ xảy ra trong vài phút thôi!  

             Trác Uyên nhăn mặt, hắn cứng họng: “Ấy… Các vị tiền bối Long tộc à, các ngươi đừng quá lạc quan về chuyện này!”  

             “Thế nào, còn có vấn đề gì sao? Ở đây bọn ta đã có Thánh Thú làm chỗ dựa rồi, ngày linh thú chuyển mình được nắm trong lòng bàn tay…”  

             “Ừm…  Nói thì nói như thế, nhưng các ngươi có linh thú thì con người cũng có Đế Quân đấy!”  

eyJpdiI6IkFvOFwvQ0xkcU9hbklFd29zSHdZakxRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvQW5DV29MWWNcL0xHd0NTQkhaMFhtVXgyWk1oQ3ZRdERDM05rWUY1U2ZIR2ZPbGYyQTVPTjlyNnFVZmU1UXo2ZjlDSlZNcitja2VCOEZuVTdQOXQ4czlYblNiSjN4emVTd2d1bW0xekU2bFF2TU1ybzZLUEtZZ1lHRFZJbXRRem1LUmdhczdsM1V6cWJZNTZWejdQcE9FeThIdjl0bnZhMjRvUktCSk1JUXBkc2VcL2hRc0hraUNkT3JUQ2o1aXN6UEhcL21lVEdtMytKbkZwb0JkbzZGMnBBPT0iLCJtYWMiOiI2ZjM5ZDY5ZTAyM2IyOWZmYzExYjYwZjIzZTZjMjJhYmJkODBlMjU3MzA0YzFmMzM0MmNiMDZmODk0YWNjMmY4In0=
eyJpdiI6IlBUQyszUUx4XC9LWjIwa0RTek1DYVNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlVXWnFzSUxRZnpVZEowU2lLSXRRcnYrbUV5a2ZVeDRRK2U3RldBdTFQcDhnYmNZM2pOZkpweFQyVVwvSXV3MW8rVXFUNWptNkFiUWs0QURUZHV3anBXYzVWeklWcEoxZDkrU1JLbzZ3NlJ0bzdXZnBNSHRpZ1hcLzBFNWFKSDZQZmZ4UjFsdkFaMDBWdXdhWmNtMFdRUjFSQWhpZXJCdTZnWWJkUG9rdFVEUmVxSmN3K3BsM0xGYkRsZkVXd01MbExZSHpLS2U4U3RldmhQNHh4XC8yQ0dLWlwvN1dwMTZsYnVrbUlHWTJla3VmRjRzXC9ZVTM5Wm1EeUJuWmhMT3RrQXBmcjBCNmh5VGVGS1dmYkQwdkF0SUlocTJQZFVpTTVIckZCbVNsTGpuK1FPMnNRS3g0K2RKUEh2aWYycmZNYjNhMWZhWkl1SXY3R09KSFNBZGRHa1Q4U3diaVBtcDlJYzBwSkx1aVlLZG9tbnFraVd1VmJhVUVcL0xMeFQ3YzlMenkzRyIsIm1hYyI6ImQ4ZTBkMTliM2Q4MGUzZDYyNWE0NmE5MmI0MDljODMyODBmMWJkYzYzOThhYjA5M2I3YTY3Mzk4ODk2ZGNjYmYifQ==

             Trác Uyên giật mình trợn tròn mắt, hắn cười giễu cợt: “Ai nói cho các ngươi rằng bọn họ đã chết, ở ẩn không được à? Dù sao ta cũng được hân hạnh được chạm mặt, xác định có năm người, Thánh Vực có bốn người, Phàm Giai có một người! Huống chi, năm đại Thánh Thú, trừ hai đứa nhỏ ngây ngô này thì còn lại ba con đang bị giam giữ đấy. Các ngươi muốn chống lại loài người, e rằng chẳng được thành quả gì lớn. Đừng để Đế Quân nhìn thấy mà xuống núi, lúc đó các ngươi chính là kẻ chịu thiệt thòi!”

Ads
';
Advertisement
x