“Báo... Ma Hoàng đại nhân, Trác quản gia cầu kiến ở ngoài điện!”  

             “Ai, ngươi nói ai?”  

             Núi Thiên Ma, bên trong đại sảnh uy vũ hùng tráng, một gã hắc y vệ vội vã quỳ mọp trên mặt đất. Triệu Thành vừa nghe, bất giác hoảng sợ, trong nháy mắt cả người ngây ngẩn. Đợi đến khi hắn ta nghe thấy ba lần, cuối cùng mới phản ứng lại, ngạc nhiên nói: “Sao lại có thể, không phải hắn đã chết ở Minh Hải sao? Sao lại... mau mau cho mời!”  

             “Vâng!”  

             Người đó gật đầu, lập tức xoay người rời đi.  

             Chỉ một lát sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, khóe môi Trác Uyên nhếch lên thành nụ cười nhạt, vui mừng đắc ý xuất hiện trước mặt Triệu Thành, khom lưng cúi đầu: “Ma Hoàng đại nhân, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?”  

             “Trác... Trác quản gia, ngươi thật sự không chết sao?”  

             Hai mắt khẽ run rẩy, lúc này Triệu Thành mới phản ứng lại, không khỏi vui mừng cười, đi ba bước thành hai đến trước mặt Trác Uyên, vỗ vỗ bả vai của hắn nói: “Thật tốt quá, trợ thủ đắc lực của bổn hoàng đã trở về. Ngươi không biết đâu, lúc ấy tận mắt nhìn thấy ngươi chết thảm, lòng dạ bổn hoàng thương tiếc cỡ nào, mấy tháng qua cũng trắng đêm khó ngủ, lo lắng không thôi.”  

             Trác Uyên bình tĩnh nhìn hắn ra, trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn khẽ gật đầu, cười nói: “Làm phiền đại nhân lo lắng rồi, tại hạ được sủng ái mà lo sợ.”  

             “Phải rồi, ngươi nhanh nói cho ta nghe một chút, sao ngươi lại chạy thoát được?” Trong mắt Triệu Thành mang theo nghi ngờ, vội vàng nói tiếp.  

             Trác Uyên mỉm cười, sớm đã có lý do: “Đại nhân có điều không biết, Minh Đế là đại năng Thượng Cổ, há có thể so đo với tiểu bối như ta? Tất cả mọi chuyện chỉ là khảo nghiệm của lão nhân gia hắn mà thôi, nếu thật sự có thể không sợ sống chết, lão ta sẽ thả chúng ta bình yêu trở về, cũng sẽ không làm khó bao nhiêu!”  

             “Hóa ra là vậy, đây thật đúng là trong cái rủi có cái may mà!”  

             Triệu Thành hiểu rõ gật gật đầu, thở dài một hơi, nhưng mà rất nhanh hai mắt lại sáng ngời, ngạc nhiên nói: “Này, Trác quản gia, ngươi... sao bỗng nhiên tu vi này của ngươi lại biến thành Tụ Khí tầng ba rồi? Lúc đầu Đoán Cốt cảnh của ngươi cũng đã rất uất ức rồi, sao lại không tiến mà lùi nữa?”  

             Nghe được lời này, Trác Uyên cười thầm trong bụng, lần này hắn có thể lùi một mạch nhiều như vậy, còn chưa kịp vui vẻ đâu. Đại khái là khi hắn lĩnh hội đại đạo của tứ đế, đột nhiên tâm tình lại có tiến triển nhanh mạnh mẽ đó.  

             Nhưng mà ở ngoài mặt, Trác Uyên lại cười khổ như trước: “Thật không dám giấu diếm, hành trình đến Minh Hải lần này, tuy rằng tại hạ có may mắn thông qua thử thách của Minh Đế, nhưng dù sao thì thực lực vẫn quá yếu, bị lây nhiễm minh khí, tu vi đã bị ảnh hưởng. Ài, không nhắc đến cũng được!”  

             “Trác quản gia thật sự đã vất vả rồi!”  

             Triệu Thành khẽ than thở, dường như trong lòng cũng tràn đầy đồng cảm, nhưng vẫn hỏi han thăm dò: “Có điều... Minh Đế đã có lòng thả ngươi trở về, chắc là đã vô cùng tán thưởng Trác quản gia mới đúng. Đối với tình hình bây giờ của ngươi, không có cách nào khôi phục lại sao?”  

             Trác Uyên nhìn hắn ta thật sâu, trong lòng biết rõ ý tứ của hắn ta, không phải là tìm hiểu xem lần này hắn từ Minh Hải trở về có vơ vét được chỗ tốt nào không, muốn chia một chén canh sao?  

             Vừa vặn, Trác Uyên còn sợ hắn ta không nhắc đến đâu, cứ như vậy, bèn thuận nước đẩy thuyền, cười cười nói: “Đại nhân thật đúng là tính toán như thần mà, trước phút cuối cùng, Minh Đế đại nhân thật đúng là đã ban thưởng một phần công pháp cho ta!”  

             “Ồ, đó là cái gì?”  

             Trong tay chợt lóe hào quang, Trác Uyên lấy ra một miếng ngọc giản: “Phần  m Minh Quyết này là Minh Đế đại nhân ban tặng cho, để cứu chữa tình trạng tu vi thụt lùi này của ta. Nói là có thể tăng cường sức mạnh một cách nhanh chóng, chưa đầy ba tháng, có thể khôi phục như lúc ban đầu, nếu còn tiếp tục tu luyện, tiến triển sẽ nhanh hơn, không đến mười năm rưỡi, tu vi có thể không khác gì so với người thường!”  

             “Ồ, thần kỳ như vậy sao?”  

             Hai mắt Triệu Thành bất giác sáng ngời, vội vàng cầm lấy ngọc giản đó, cẩn thận xem xét, có chút không ý thức được, đây là đồ của người khác, còn là vật cứu mạng của thủ hạ chính mình. Quả thực cách làm này của hắn ta không khác gì giặc cỏ.  

             Nhưng mà cũng không có cách nào, bảo vật của cao thủ Đế cảnh đúng là rất hấp dẫn người khác, không thể để cho hắn ta đeo cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa đó trong sự cám dỗ như vậy được.  

             Hơn nữa, Trác Uyên cũng không quan tâm đến điều này, dù sao thứ này vốn là chuẩn bị cho hắn ta!  

             Biến công lực của người khác thành sở hữu của mình; hấp thu tu vi của người khác, trở thành tu vi của bản thân... ồ!  

             Chỉ mới đọc được câu đầu tiên của mở đầu công pháp, Triệu Thành không nhịn được hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt sửng sốt nhìn về phía Trác Uyên: “Này... công pháp mà cao thủ Đế cảnh ban tặng đúng là dũng mãnh, ngay cả loại chuyện này cũng có thể làm được sao?”  

             “Đúng vậy, không thì sao lại là công pháp học cấp tốc được, ha ha ha!”  

             Trác Uyên cười khẽ gật đầu, chẳng nói rõ đúng sai: “Chỉ tiếc tu vi của tại hạ quá thấp, tu vi có thể hấp thụ cũng có hạn, mỗi ngày hấp thu một Tụ Khí cảnh đã là cực hạn rồi. Nhưng lại không dám cho người khác biết, nếu thứ này truyền ra ngoài, ta sẽ biến thành kẻ thù chung. Ngài cũng có thể hiểu được, sự nguy hiểm của thứ này!”  

             Triệu Thành vội vàng gật đầu liên tục, vẻ mặt hưng phấn quái lạ: “Đúng vậy, rất nguy hiểm, ha ha ha...”  

             “Nhưng mà, thứ nguy hiểm như vậy, sao ngươi lại dám công khai lấy ra trước mặt ta chứ? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta độc chiếm công pháp này, rồi giết ngươi diệt khẩu sao? Trác quản gia, với trí tuệ của ngươi, không đến mức phạm phải sai lầm cơ bản như vậy chứ!”  

             Ngay sau đó, Triệu Thành lại nhìn chòng chọc Trác Uyên không rời, trong mắt chợt lóe từng đạo tinh quang. Mặc dù hắn ta rất mê mẩn công pháp này, nhưng hắn ta luôn luôn thận trọng, sẽ không bị hạnh phúc đến trong nháy mắt khiến cho đầu óc choáng váng, trong lòng luôn luôn kéo căng một dây cung cảnh giác!  

             Khóe miệng Trác Uyên đảo qua một nụ cười thần bí, thản nhiên gật đầu: “Đại nhân nói không sai, tính nguy hiểm của thứ này không chỉ đối với người khác, mà cũng giống như đối với bản thân. Cho nên, ta mới muốn chia sẻ với đại nhân. Bây giờ tư liệu luyện công mà ta sở hữu cũng không nhiều, nhưng mà từ khi tu vi tăng lên, nhu cầu sẽ càng ngày càng nhiều, chất lượng cũng sẽ càng ngày càng cao. Bằng sức lực của một mình ta, chỉ sợ rất dễ dàng bại lộ, cho nên, đến lúc đó còn cần đại nhân giúp đỡ!”  

             “Nói có đạo lý!”  

             Ánh mắt Triệu Thành hơi nheo lại, liếc nhìn ngọc giản đó, âm thầm gật đầu.  

             Hắn ta biết tư liệu trong miệng Trác Uyên là cái gì, cũng hiểu được đây là một công pháp khiến người ta hận đến cỡ nào, một khi truyền ra chỉ sợ sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.  

             Nhưng mà giống vậy, tất cả những người nhận được công pháp này, ước chừng đều khó có thể chống cự lại sự cám dỗ của nó. Thực lực sẽ tăng lên mau chóng, đây cũng không phải là việc mà người bình thường hay thứ nào có thể làm được, chỉ cần công pháp này có thể.  

             “Không hổ là bảo vật do Đế cảnh ban tặng mà, khiến cho người ta yêu thích không buông tay!”  

             Triệu Thành nhẹ nhàng vuốt ve ngọc giản đó, lẩm bẩm lên tiếng giống như đang nói mê, sau đó lại hung hăng trợn mắt nhìn Trác Uyên, trong mắt hiện lên sát ý không thể che giấu: “Trác quản gia nói từng câu đều hợp lý, ngươi luyện công đến hậu kỳ, không muốn bị người khác phát hiện tiếp tục tu luyện, không có bổn hoàng che chở, là tuyệt đối không làm được. Nhưng mà, bây giờ công pháp đã nằm trong tay ta, tại sao ta còn phải hợp tác tu luyện với ngươi đây? Dù sao chuyện này, càng ít người biết càng tốt!”  

             Vừa dứt lời, một tiếng ầm vang lên, khí thế toàn thân của Triệu Thành đã bất ngờ phát ra, sát khí ào ạt này lại tản ra hàn khí lạnh thấu xương, giống như sẽ lập tức giết Trác Uyên diệt khẩu.  

             Nhưng mà đối với tất cả chuyện này, Trác Uyên vẫn vô cùng tin tưởng như trước, không để bụng mà lên tiếng: “Ma Hoàng đại nhân, nếu ta là ngươi, sẽ không làm điều thừa thãi này!”  

             “Lời này của ngươi có ý gì?”  

             “Ma Hoàng đại nhân, ngươi muốn luyện công, tư liệu cần có còn nhiều hơn so với ta. Bằng một mình ngươi ra tay tìm kiếm, có thể tìm được bao nhiêu chứ? Cuối cùng, vẫn không phải cần có người giúp ngươi tìm kiếm hay sao? Một khi đã như vậy, chắc chắn sẽ có người biết hết tất cả. Chẳng lẽ ngươi có thể bảo đảm, sau này người làm việc thay ngươi, sẽ không bán đứng ngươi sao?”  

             Lông mày nhướng lên, mắt Triệu Thành đảo tròn, khí thế trên người đã dần dần thu lại rất nhiều.  

             Thấy cảnh tượng như vậy, Trác Uyên mỉm cười, tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy, nếu như đại nhân tin lời ta nói, ta ra mặt thu tập tư liệu thay đại nhân, đúng lúc ta cũng là người tu luyện, giống như đồng lõa với đại nhân, chuyện này bại lộ thì cũng có hại mà không có lợi đối với ta, chúng ta hẳn là có thể cùng có lợi cho nhau. Nói như vậy, đại nhân cần gì phải làm chuyện thừa thãi, giết một tay sai có thể tin tưởng, hay sẽ tìm một kẻ giúp việc không đáng tin đi làm chuyện nguy hiểm như vậy đây?”  

             “Trác quản gia!”  

             Triệu Thành hít sâu một hơi, hai mắt nhìn hắn hung hăng nheo lại, sau đó lại thở ra một ngụm trọc khí thật dài: “Ngươi thật đúng là suy nghĩ chu đáo đó, ta đã hoàn toàn không còn bất cứ lý do gì để ra ra với ngươi... Người đâu!”  

             Có!  

             Người áo đen ngoài cửa hét lớn một tiếng, lập tức vội vàng chạy vào, khom lưng cúi đầu: “Ma Hoàng đại nhân có chuyện gì phân phó?”  

             “Từ hôm nay trở đi, kể cả bên trong núi Thiên Ma, tất cả phạm vi mà Ma Hoàng ta quản lý đều giao cho Trác quản gia sắp xếp. Mệnh lệnh của hắn là mệnh lệnh của bổn hoàng, thông báo cho toàn bộ vực, không được có sai sót!”  

             “Ấy, đây...”  

             Người đó không khỏi sửng sốt, có chút lưỡng lự. Giao tất cả sự vụ cho Trác Uyên, vậy có khác gì truyền vị trí Ma Hoàng cho hắn, ngộ nhỡ hắn bắt tay với những người khác tạo phản thì sao?  

             Hơn nữa, nếu mệnh lệnh của Trác Uyên đại biểu cho Ma Hoàng, vậy Ma Hoàng đại nhân thật sự muốn làm gì?  

             Thấy hắn ta còn do dự không nhúc nhích, Triệu Thành cũng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn ta, quát to: “Lão tử muốn bế quan, nghe rõ chưa? Trước khi xuất quan, Trác quản gia thay mặt cho ta!”  

             “À, thì ra là thế!  

             “Vâng!”  

             Người đó lại hành lễ, vội vàng đi xuống thông báo.  

             Nhìn thấy bóng dáng của hắn ta dần dần biến mất, Triệu Thành lại nhìn về phía sắc mặt hờ hững đó của Trác Uyên, cười quái dị nói: “Trác quản gia, vậy thì tư liệu luyện công của bổn hoàng, đều giao tất cả cho ngươi, Trong phạm vi Ma Hoàng ta quản lý, tất cả điều động thế lực đều do ngươi giải quyết. Bây giờ chúng ta là người trên cùng một con thuyền, chuyện này lộ ra, ai cũng không có quả ngon để ăn, ngươi cần phải để tâm mà làm, đừng... ít nhất trong thời gian ngắn đừng để người ngoài phát hiện, hiểu chưa?”  

             “Đại nhân yên tâm đi, ta cũng phải dựa vào thứ này để tu luyện. Hơn ba mươi năm rồi, ta cũng không muốn để cho người khác nói ta là đồ vô dụng, ha ha ha...” Khóe miệng Trác Uyên nhếch lên thành một độ cong quỷ quái, lạnh lùng cười.  

             Triệu Thành nhìn hắn thật sâu, cũng lộ ra nụ cười xảo quyệt: “Trác quản gia, ai dám nói ngươi là đồ vô dụng chứ? Chỉ bằng tài trí và dũng mưu như vậy của ngươi, nếu đột nhiên thực lực tăng vọt, thật không dám tưởng tượng, sẽ đáng sợ đến cỡ nào. Có lẽ đến lúc đó, ta cũng phải kiêng kỵ ngươi!”  

             “Đại nhân quá khen rồi, tại hạ sợ hãi!” Trác Uyên cúi đầu thật thấp, nhàn nhạt lên tiếng.  

eyJpdiI6ImRNaW0xQ0d2WGhrVVdkTzNQVjB1cWc9PSIsInZhbHVlIjoieHdabnlhUHdUM2JQek5iWE8wTEg1YXNDZGh1ak9lRmVZeVhqYnhoVnF3S25HVGY0Z1NLMVZZakp0aU5wRWxPdXcyczBUQlVmK3diVVFnVU13ZHkxT09QNUJhMGE5cU5pc2NUMHpnZ0VTRm5hQUxPWkc5cTZXOE1SVWlsQVJTeFJ6YjhjU1BMdzVUUnkraExFVnhcL0l1NnphYTluMGttNW1VVGpsZnBxSmF4RnhzN05KR0NWRk9hekNIbkNcL1I3bkI4TEZWd2c3V2ZrTEJUcWdcL0NrTzBnYlVhRXZab2NiY3ZFNklBY3pyNVRoRWNYS1V6dDRlN1MrbVlNXC9zQ3BoZ1VrWDZjSlhnWHpOTHJwYkZXVU1tWGVqRW40dTdQMkxGaUZvYVpVdW10dmtCRHc1S0p1RmxjWjN6RnlLVHJLaDM0ZUczSjNFOFdwaDhOaGIzamlxOG1qaDBZZVVBRTkwV0VtcGdzMDdsQmV3OWtMYUhcL3Z1T3JqY1RTNzBPVk9CbTd5WkVRODUwS3hJTmdEV1JveDFmVXBDVnZoRisrTGYyQ2Q1MEVHUHU0aEpZckg2b3NaMzNCQUphT1VRbVJYZmR4IiwibWFjIjoiYmQxMjUyYzQyOWI4YWE4ZDYxZDg3M2JkYjViNjdiOWViZjQyMzFiYTAxNTAyZmRjMWI1NWEwMjY5NzFlZTBkZCJ9
eyJpdiI6IncwQVV4bHFNZXhZbGdZODRxRXNzWnc9PSIsInZhbHVlIjoibnptQ3dyNnFXU0VxY1BHbE1Ka0E5MVVLb2h2Mm1xQ3lqWHVLZ2RnNnBFTmtpRWxSRGNmdEpQM0hiZUNuVFZYbE80UDY5OG9MOERnd1RrSjRtcnRYM0FrckJNYVlxY2htN1YxSmh1bzMzNUlcL1lcLzFqWkg0dW5rQ3Mrcmc0OXlmWXdmdW1rbVl6VzBOUXhrUmFcL1wvdU81U1wvZmR3YmJYd1l2dDNodlhEQzQ2TTk0QmtQQUtZdEthRXFDUnArWlRRREN3b1VBYUNYcXRTNVVRUmVJdUN1b242cjN6NGFhY2VUdzhrZ1VcL2hQTFFJa1R3TGk3Mk45Q0RET2JxN3JyOGRsRlRLXC9kZUFsU3NLQmdhMWhaNDZydE5LRmRKbWpXQmZXVG9VRzByeCs2S1hQSHdySDBvWEFNNGR5TzV4bmttRHhoXC9sV2JUVkhGQVlXWkFXNTh5MjJ0ODVBUnBkVWlWaXBCM1F5Mzh5MEZ5OVliNkRjZndoQnBhVjZzMUFHRHp3cjFWcFdiY0hTakVFa0VZaVJwdU5CTTNMYVh5UkVhbUZZY1wvTTdpd1wvR2R0UThyaXdMUHluU1cybndVZ29HS0pNcFdCWHRqb25qRE13SUlMdXVFN2E3T0VyT3dvWjV2N2Fnc0FcL2pXaFlVNkFyUFhYQWNYakREYlhEM0hFZkpoWEs3QTgycFdKazJseG1kaW9JNytqNTdpQ014cGRLSFBDblgyRmx1eExja3FQXC9QcnNYTGNtXC9vQktVZ2ZTS2Q0VzNyZGpVQjNUejgwRlFBeGo1cDVDZ3YrYUtFR1pyS2wzNldoWVpXNjNNWmFzeHY3K2VMZzEzUGM5YkJORDk3dzRlRWU2Y1k3bnJES2YyalJcL2Jrd2RWMWFvZWUzMnl6RTFwUVVWRXJqVVVnR0NVaFJWaThWM3gxeXppQnpKUlVsU05iSCszYjZiZFRpZ2dDQUhVMUE3dEp4YUE9PSIsIm1hYyI6ImFhNDdkYjgwZWRhYjA2ZjMzNTQ5NTE5MjdkYzFmMzk0YTNhN2ZmMzI3ZGZiMDE4NjY4NjBkZTU3MTllZWZiNTQifQ==

             Về phần hiện tại... Năng lực mạnh như vậy cũng chỉ là thủ hạ, vẫn nên lợi dụng hết sức đi...

Ads
';
Advertisement
x