Vù vù!
Gió lớn gào thét, mang theo bông tuyết mênh mông, bay bổng trên đỉnh núi được phủ kín màu bạc. Trong một hang động mười thước vuông, Sở Khuynh Thành nhìn cảnh tuyết bên ngoài, bất giác có chút say mê, giống như đang nhớ đến gì đó. Thật lâu sau, nàng mới không nhịn được thở dài một hơi, cúi đầu xuống, vẻ mặt cô đơn.
Ngoài động, một lão tử nương xinh đẹp lặng lẽ ngồi thẳng trên một tảng đá lớn bằng phẳng, nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời, mặc kệ hoa tuyết khoác trên người, như thể cũng không có cảm giác gì vậy.
Sở Khuynh Thành giương mắt nhìn trộm bà ta, cẩn thận đứng dậy, đi đến bên ngoài động, đến gần cửa, trong tay chậm rãi kết động ấn quyết, sau đó ánh mắt nheo lại, đánh ra một chưởng.
Rầm!
Tiếng nổ điếc tai, toàn bộ núi tuyết đều không ngừng chấn động, bông tuyết liên tiếp rơi chấn động rơi xuống. Nhưng cả người Sở Khuynh Thành cũng bị phản chấn trở về, ngã xuống đất, sắc mặt không khỏi có chút ửng hồng.
Mà ở phía trước cửa động kia, giống như có một vách tường vô hình, sóng quang chợt lóe lên rồi biến mất không còn dấu vết.
Lão phụ đó chậm rãi mở hai mắt ra, thân mình chấn động, lập tức đánh tan tuyết phủ trên thân thể, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, đúng là Mai Tam Cô.
Mai Tam Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không cam lòng của Sở Khuynh Thành, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài: “Hối hận lúc trước đã làm sai, cho ngươi xuống núi, vốn có ý tôi luyện, lại gặp phải tên tiểu ma đầu đó, mê hoặc ngươi đến thần hồn cũng không còn, ngay cả lời của sư trưởng cũng không nghe!”
“Mai sư thúc, cầu xin ngươi thả ta ra đi, ta thật sự không muốn đến Thánh Sơn!”
“Tại sao? Tài nguyên tu luyện của Thánh Sơn, bất kể là chất lượng hay số lượng đều đứng đầu Thánh Vực, rất nhiều sư tỷ muội đồng môn của ngươi đều chỉ mong được đi. Bây giờ, ngươi có phúc phận này, lại còn khước từ, thật sự là đang ở trong phúc mà không biết phúc mà!”
“Nếu các nàng muốn đi, ngươi bảo các nàng đi là được rồi, tại sai lại hết lần này đến lần khác đều lựa chọn ta?”
Sở Khuynh Thành hơi bĩu môi, sắc mặt giận dữ, lẩm bẩm nói: “Ta không cần tài nguyên tu luyện gì đó, cũng không quan tâm tu vi sau này có thể đến mức nào, dù sao ta cũng không muốn đi!”
Mai Tam Cô nhìn nàng thật sâu, giống như đã nhìn thấu lòng của nàng, ánh mắt lấp lóe tinh mang: “Có phải vẫn vì tiểu tử đó hay không? Ài, Khuynh Thành, ngươi cũng chỉ mới gặp hắn mấy lần, đã chìm sâu như vậy, hay là hắn đã cho ngươi uống mê hồn dược rồi phải không?”
“Việc này... ta cũng không biết!”
Sở Khuynh Thành ngửa mặt lên trời nhìn mây tuyết bay tán loạn, lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Dù sao từ khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên, ta đã cảm thấy giống như đã từng quen biết, cực kỳ gần gũi, muốn ở cùng hắn mãi mãi. Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, bất kể bao lâu gì đó, ở nơi chốn nào, cũng không sao cả. Mai sư thúc, ngươi để ta ra ngoài một lần nữa đi.”
Bộp!
Mai Tam Cô bất đắc dĩ vỗ trán, thở dài một hơi, cười khổ không ngớt: “Khuynh Thành à, xem ra ngươi thật sự bị mê hoặc không nhẹ rồi. Thành thật nói cho ngươi biết, kết giới nhốt ngươi này là sư tỷ tự mình bày bối, với công lực của bà già này tuyệt đối không thể phá ra. Hơn nữa, cho dù có thể mở ra, bà già này cũng tuyệt đối không muốn làm như vậy. Chuyện này không chỉ vì ngươi, cũng là vì tiểu tử đó. Ngươi ngẫm lại xem, ngươi là nữ nhân bị Thánh Giả đại nhân nhìn trúng, nếu như ngươi rời đi với tiểu tử đó, có thể có kết cục tốt gì chứ?”
“Đến lúc đó, khó mà nói Thánh Giả đại nhân sẽ xử trí ngươi như thế nào, nhưng tiểu tử này và Lạc gia xem như chết chắc rồi. Bây giờ, mặc dù hắn đang lăn lộn đến vui vẻ dưới trướng Ma Hoàng, nhưng mà sao có thể địch nổi uy nghiêm của Thánh Sơn chứ? Nếu ngươi ở bên cạnh hắn, sẽ làm hại một đám người. Nếu ngươi thật sự thích hắn, sẽ suy nghĩ cho hắn, chớ để say mê vui vẻ nhất thời, giải quyết nhanh chóng đi!”
Sắc mặt Sở Khuynh Thành khẽ run lên, mất mát cúi đầu xuống, một lát sau, lại lộ ra vẻ mặt khó chịu: “Nhưng mà tại sao ta lại gặp phải loại chuyện này chứ? Trong tông môn có nhiều sư tỷ đều mạnh hơn so với ta, tên Thánh Giả đó mù mắt rồi, phải muốn chọn ta là sao?”
“Có lẽ hắn ta đúng là mù mắt... Ấy, không dám không dám, ta chưa nói những lời này, ngươi cũng chưa từng nghe thấy, ta chỉ nói khẩu vị của Thánh Giả đại nhân độc đáo, đây là cơ duyên của ngươi mà!”
Sở Khuynh Thành siết chặt nắm tay, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà sau khi suy xét một hồi, cũng thở dài một hơi, không cam lòng mà nhắm hai mắt lại.
Mai Tam Cô thấy vậy, hài lòng gật đầu, cười cười.
Cuối cùng, nha đầu này cũng hết hy vọng, ha ha ha...
Soàn soạt!
Nhưng mà, đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng xé gió vang lên. Mai Tam Cô cả kinh, vẫn chưa phản ứng kịp đang xảy ra chuyện gì, trong chớp mắt, một bóng đen đã đi đến trước mặt bà ta, bắt lấy cổ bà ta, lập tức bóp lấy mạch máu của bà ta, khí lực toàn thân lập tức bị kìm nén lại, cũng khó mà vận hành.
Ngay sau đó, một bóng đen khác, gần như là đồng thời đi đến sau lưng bà ta, giơ tay chém xuống, một dao bằng tay, bốp một tiếng chém vào sau cổ bà ta.
Bỗng như cả người Mai Tam Cô run lên, trước mắt tối sầm, bất lực xụi lơ ngã xuống, ngất xỉu trên đất.
Sở Khuynh Thành không khỏi sợ hãi, không nhịn được kêu lên: “Sư thúc!”
“Sở cô nương, ngài đừng nóng vội, Trác quản gia có lời nhắn nhủ, chúng ta sẽ không động đến một sợi tóc của người Đan Hà Tông, xin ngài yên tâm!” Lúc này, hai bóng đen đó xoay người lại, cực kỳ cung kính hành lễ với Sở Khuynh Thành.
Mí mắt Sở Khuynh Thành run lên hai cái, không khỏi mê man: “Các ngươi nói... các ngươi là người do Trác quản gia phái tới sao? Trác Uyên?”
“Không sai, lão phu là Lệ Kinh Thiên, Cung phụng của Lạc gia, nhận được phân công của Trác quản gia, đặc biệt đến giải cứu cô nương!”
“Lão phu là Cừu Viêm Hải, cũng là Cung phụng của Lạc gia, cô nương có lễ rồi!”
Hai lão đầu nghiêm túc chắp tay với Sở Khuynh Thành, trên mặt lộ ra ý cười hiền lành.
Sở Khuynh Thành nhìn chằm chằm bọn họ, nhất là Lệ Kinh Thiên, mới hiểu rõ gật đầu: “Phải rồi, ta biết các ngươi, chúng ta đã từng gặp nhau ở sòng bạc, ngươi là người đi theo sau lưng Trác Uyên. Nói như vậy... đúng là Trác Uyên phái các ngươi đến cứu ta sao?”
“Đúng vậy!”
Hai người liếc nhìn lẫn nhau, đồng thời cười nói.
Trên mặt Sở Khuynh Thành lộ ra vui mừng, kích động khôn cùng: “Vậy sao hắn lại biết ta đang bị giam lại, là sư tỷ muội đồng môn của ta báo tin sao?”
“Sở cô nương, những đồng môn này của ngươi nào có lòng dạ này? Là Trác quản gia dự đoán như thần, đã sớm nghĩ đến sau khi ngươi sống lại, giao dịch của lệnh sư và Thánh Sơn sẽ tiếp tục tiến hành. Đối đãi giống như này cũng là hợp tình hợp lý!” Lệ Kinh Thiên khinh thường bĩu môi, khẽ cười lên tiếng.
Sắc mặt Sở Khuynh Thành hơi sa sầm lại, trong lòng có chút mất mát. Nàng kính trọng và ngưỡng mộ sư phụ như mẫu thân ruột thịt, ai lại ngờ rằng sư phụ nàng lại dùng nàng để giao dịch, đưa cho Thánh Sơn chứ?
Vừa nghĩ đến đây, lòng nàng đau xót không thôi, kích động và hưng phấn vừa rồi cũng tiêu tán không còn dấu vết trong nháy mắt.
Hai người Lệ Kinh Thiên lại nhìn lẫn nhau, thấy Sở Khuynh Thành chợt trầm lặng xuống, suy nghĩ một lát, hỏi thăm dò: “Sở cô nương, làm phiền ngươi lùi ra sau một bước, bây giờ chúng ta muốn vận công phá vỡ kết giới này, nếu làm ngươi bị thương, vậy Trác quản gia sẽ muốn trách tội chúng ta mất.”
“Ồ, làm phiền rồi!”
Sở Khuynh Thành lấy lại tinh thần từ trong đau xót, kinh ngạc gật gật đầu, lùi về phía sau hai bước, lên tiếng nhắc nhở: “Hai vị tiền bối, kết giới này là sư phụ ta tự tay bố trí, rất khó phá vỡ, các ngươi cẩn thận bị chấn thương đó!”
Chấn thương?
Chê cười, mọi người đều là Hoàng Giai đỉnh phong, ngoại trừ mấy lão quái vật Đan Thanh Sinh đó ra, trong đám đồng cấp thì ta từng sợ ai chứ?
Hai người liếc nhìn nhau, chẳng nói rõ đúng sai mà ngửa mặt lên trời cười cười.
Rồi sau đó, Cừu Viêm Hải bước lên trước một bước, trong tay liệt diễm bùng lên ầm ầm, quát to: “Lão Lệ, đám lão nương này dùng là kết giới Băng Phong, vừa khéo xung đột với thuộc tính của ta, một mình ta ra tay là được rồi, ngươi ở bên cạnh đứng nhìn đi!”
Vừa dứt lời, Cừu Viêm Hải đánh ra một chưởng, một tiếng ầm vang lên, trong nháy mắt, một đoàn Xích Hồng Liệt Diễm đập lên kết giới vô hình này.
Vù vù!
Trong chốc lát, kết giới vô hình lắc lư lay lộng, có điều chỉ trong chớp mắt, nổ mạnh một tiếng rồi mở ra, biến mất không còn dấu vết. Luồng nhiệt dũng mãnh đột ngột xông vào trong động, nóng đến mức làn da trắng nõn mềm mại của Sở Khuynh Thành cũng trở nên nóng bỏng khô ráo, thậm chí đầu tóc cũng có chút xoăn lại.
Đồng tử không nhịn được co rụt lại, Cừu Viêm Hải hoảng sợ, lập tức thu lại công lực, vội vàng đi đến trước mặt Sở Khuynh Thành bái lạy nói: “Cô nương thứ tội, vừa rồi lão phu dùng sức quá mạnh, không khiến cô nương bị thương chứ!”
“Không có!”
Sở Khuynh Thành chậm rãi lắc đầu, nhìn về hai mắt tràn đầy ngạc nhiên của Cừu Viêm Hải: “Tiền bối, ngươi thật lợi hại đó. Kết giới mà sư phụ ta tự tay bố trí, sư thú của chúng ta không phá được, thế nhưng ngươi lại phá vỡ trong nháy mắt. Vậy chẳng phải thực lực của ngươi không thua sư phụ ta sao?”
Cừu Viêm Hải ngửa mặt lên trời cười cười, không đáng kể khoát tay, vẻ mặt kiêu căng: “Cô nương quá khen rồi, chút đạo hạnh bé nhỏ của ta thật sự không tính là cái gì, Lạc gia còn mạnh hơn rất nhiều so với ta. Có điều nếu so với những người như lệnh sư mà nói, ta coi như nhân từ không nhường đâu, ha ha ha. Nói thật, vừa rồi ta rất đánh giá cao sư phụ ngươi, cho nên mới dùng năm phần công lực để phá kết giới này, suýt nữa khiến cô nương bị thương. Trên thực tế, ba phần công lực đủ rồi!”
“Cái gì, ngươi nói ngươi còn lợi hại hơn sư phụ ta sao? Nhưng mà điều này sao có thể? Sư phụ ta là Bát Hoàng Thánh Vực, tồn tại mạnh nhất trong phạm vi Hoàng Giai đó!”
Trong lòng Sở Khuynh Thành kinh hãi, quả thực khó mà tin đến cùng lời nói của Cừu Viêm Hải là khoác lác hay là sự thật. Hơn nữa lão ta còn nói, Lạc gia còn có rất nhiều người mạnh hơn so với lão ta, vậy chẳng phải thực lực của Lạc gia thực sự áp chế Bát Hoàng sao, sao lại gia nhập vào Ma Hoàng chứ? Hơn nữa, trên đời này ngoại trừ Thánh Sơn ra, thực lực của gia tộc có thể mạnh mẽ sánh bằng với Bát Hoàng sao?
Trong lòng Sở Khuynh Thành khó hiểu, đã có chút mờ mịt.
Cừu Viêm Hải nhếch miệng, định tiếp tục khoác lác, nhưng lại bị Lệ Kinh Thiên ở bên cạnh khẽ huých một cái, nhắc nhở: “Đừng quên nhiệm vụ mà Trác quản gia giao cho chúng ta, sau khi cứu người xong thì phải đi!”
“Ồ, phải phải phải, cô nương mau đi cùng chúng ta nào, nếu bỏ lỡ thời cơ, ngươi sẽ không thể nhìn thấy trò hay!” Nói xong, Cừu Viêm Hải vội vàng lôi kéo Sở Khuynh Thành chạy đi.
Nhưng rất nhanh, Sở Khuynh Thành giống như đã nhớ ra gì đó, mạnh mẽ rút tay ra, thoát khỏi Cừu Viêm Hải, đứng yên trên mặt đất.
Hai người không khỏi sửng sốt, liếc nhìn lẫn nhau, vẻ mặt khó hiểu, đồng loạt hỏi: “Cô nương, lại có chuyện gì sao?”
“Các người tự mình đi đi, ta... không đi. Trở về nói với Trác Uyên, chúng ta có duyên mà không phận...”
“Tại sao?”
“Hôm nay, các ngươi dẫn ta đi, chắc chắn sẽ trở mặt với Đan Hà Tông, thậm chí còn rước lấy thù hận của Thánh Sơn. Đến lúc đó, nếu thật sự liên lụy đến các ngươi bị Thánh Sơn diệt tộc, đời này ta sẽ không thanh thản.”
Một tiếng hét hoảng sợ vang lên, Sở Khuynh Thành không rõ nguyên do, Lệ Kinh Thiên cũng quát lên: “Sở cô nương yên tâm, Trác quản gia đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện rồi, chỉ là Thánh Sơn mà thôi, chúng ta còn không để ở trong mắt, ha ha ha...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất