Cả người Triệu Thành đã hoàn toàn bị khí đen quấn quanh, tinh thần cũng trở nên mê mẩn ngẩn ngơ. Nhưng mà hắn ta vẫn không phát hiện vấn đề trong này như trước, chỉ vì lực lượng này thật sự quá mạnh mẽ, khiến cho hắn ta có một loại cảm giác nắm được thế giới trong tay, khí thể toàn thân cũng không nhịn được là tăng vọt về phía trước, rất có khả năng sẽ đột phá Thánh Giả.
Nhưng mà, bản thân hắn ta cảm thấy tốt, Trác Uyên lại chỉ có thể cảm thấy khí thế hỗn tạp mà không ngưng tụ được của hắn ta. Mặc dù lực lượng mạnh mẽ, lại không hòa quyên được. Cứ như vậy, có hấp thu năng lượng ra sao, cũng chỉ thay đổi số lượng mà không thay đổi chất lượng, không thể đột phá cấp độ Thánh Giả.
Trác Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra khỏi mật thất, đóng cửa đá lại.
“Trác quản gia, Thánh Giả kia lại gửi thu đến hẹn gặp ngài!” Lúc này, Lệ Kinh Thiên đã đợi ngoài cửa từ lâu, vội vàng đi đến trước mặt hắn, trình lên một miếng ngọc giản.
Lông mày Trác Uyên nhíu lại, cầm ngọc giản qua nhìn: “Hẹn gặp? Thánh Giả nào nhàn rỗi như vậy chứ, lúc này ta mới khai chiến đã hẹn gặp? Ồ... lại là tên Mạnh Hiểu Phong đó à, còn ở địa bàn của Đan Hà Tông nữa... Hừ hừ!”
Bụp!
Trong tay Trác Uyên dùng chút lực, lập tức bóp nát ngọc giản đang cầm trong tay, trong mắt tràn ngập giận dữ.
Ôi chao, quả nhiên hắn ta lại đến làm phiền Khuynh Thành!
“Trác quản gia, ngài có đi gặp hay không đây?”
“Tất nhiên phải đi rồi, tốt xấu gì cũng là một Thánh Giả mà, ít nhất cũng phải cho người ta mặt mũi phải không?”
“Bây giờ ngày còn cho hắn ta mặt mũi sao? Ngay cả Long Thánh mà Trác quản gia cũng có thể dễ dàng hàng phục, một tên tiểu tử tóc còn để chỏm như hắn ta, Trác quản gia có thể bóp chết hắn ta trong chớp mắt, không thành vấn đề, ha ha ha...” Lệ Kinh Thiên cười cục cằn, nhướng mày nhìn Trác Uyên.
Khóe miệng Trác Uyên đảo qua tia quỷ quái, khẽ gật đầu: “Ngươi nói rất có lý, chỉ là một tên Mạnh Hiểu Phong, quả thực ta không có gì sợ, có điều... xem xét từ đại cục, bây giờ vẫn không nên bại lộ sớm!”
“Nói như thế nào?”
“Mạnh Hiểu Phong là một Thánh Giả thuở đầu, không có gì ghê gớm. Nhưng phía sau hắn ta là Thánh Sơn thứ sáu, Thánh Sơn thứ sáu nối liền với Thất Thánh Sơn. Người chúng ta phái đi đàm phán hợp tác với Long Tộc vẫn chưa có hồi âm, cho dù Long Tộc hợp tác với chúng ta, triệu tập linh thú còn lại cũng cần thời gian. Cho nên, trước mắt không thích hợp trở mặt, hơn nữa...”
Trong mắt Trác Uyên hiện lên tinh mang cơ trí, cười nói: “Bây giờ địa bàn của Bát Hoàng vẫn chưa thống nhất đâu, trở mặt với Thánh Sơn, chúng ta sẽ trước sau đều có địch!”
Bát Hoàng?
Lệ Kinh Thiên không khỏi sửng sốt, lập tức giơ cánh tay lên nói: “Vậy thì có gì đâu, mỗi trưởng lão của Lạc gia chúng ta dẫn binh, quét sạch bọn họ!”
“Vậy không phải sẽ tiết lộ cho Thánh Sơn sao?”
Trác Uyên nhẹ nhàng vỗ gáy lão ta, cười nói: “Hơn nữa như vậy, cũng sẽ dọa bọn họ sợ, khiến bọn họ chuyển từ công khai sang ngấm ngầm, chờ thời cơ trả thù. Diệt ngoài thì trước tiên nhất định phải ổn định bên trong, đừng quên bài học của Kiếm Tinh và Bách Lý Kinh Vỹ năm đó, sau này khai chiến với Thánh Sơn, địa bàn của Bát Hoàng là hậu phương của chúng ta, nếu không thể cải tạo nơi này thành thùng sắt, đến lúc đó, sẽ có lúc chúng ta gặp phiền phức!”
Lệ Kinh Thiên hiểu rõ gật đầu, cười ngây dại gãi đầu: “Vẫn là Trác quản gia suy nghĩ chu đáo, như vậy chúng ta sẽ chờ thống nhất Bát Hoàng, rồi tính tiếp!”
“Đúng vậy, thống nhất Bát Hoàng, nhưng lại không thể để cho bọn họ biết được động tĩnh, ở lại phòng thủ ở phía sau, ha ha ha...” Trác Uyên quay đầu nhìn thoáng qua mật thất kia, mỉm cười quái gở, đi thẳng ra bên ngoài, Lệ Kinh Thiên vội vàng đuổi theo.
Đồ đệ à, trước kia ngươi có thẹn với sư phụ, lần này lấy sư phụ làm mồi nhử, lừa những người đó như cá trong chậu đi!
Vù vù vù!
Một tháng sau, ba bóng dáng lướt qua lưu quang trên không trung, trong chốc lát đã dừng lại trong một mảnh núi rừng, đúng là ba người Trác Uyên, Lệ Kinh Thiên và Cừu Viêm Hải. Giương mắt nhìn về phía trước, ba chữ vàng Đan Hà Tông lấp lánh, rạng rỡ chói lọi.
Trác Uyên ra hiệu cho hai người, nhẹ giọng nói: “Ta đi chào hỏi bọn họ trước, ngăn cản Thánh Giả và bà cô già kia, những người còn lại không đủ đáng sợ, các ngươi cứ hành động theo kế hoạch!”
“Hiểu rồi!” Hai người khom lưng chắp tay, trịnh trọng nói.
Trác Uyên vội vàng ho một tiếng, thong dong đi ra ngoài, chỉ là vừa mới đến trước sơn môn, đã bị một tiếng quát dừng lại, sau đó vài bóng hình xinh đẹp lập tức ngăn cản trước mặt hắn, người đứng đầu cũng không phải là người quen cũ Phương Mẫn thì là ai?
“ÔI, đại sư tỷ, đã lâu không gặp, gần đây khỏe chứ?”
“Ai là đại sư tỷ của ngươi, ngươi cũng xứng sao? Hừ!”
Phương Mẫn hung hăng trợn mắt nhìn hắn, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, ngạc nhiên nói: “A, lần này chỉ có một mình ngươi đến, không có ai bảo vệ sao?”
Trác Uyên nhún vai, lộ ra nụ cười thần bí: “Coi lời ngài nói kìa, với thân phận bây giờ của ta, có thể không có ai bảo vệ sao? Chẳng qua là chuyển từ công khai sang lén lút mà thôi, nếu không... ta gọi bọn họ ra cho ngươi? Không có bốn năm trăm, cũng có trăm tám mươi, mỗi một cao thủ, Linh Vương sơ kỳ mà ta cũng không thèm dùng!”
“Xì, khoe khoang, không phải một con chó bên cạnh Ma Hoàng sao, có gì hay mà khoe chứ?”
“Ấy, lời này của ngươi có thể sai rồi, chó cũng chia làm nhiều loại. Ta có thể làm việc thay Ma Hoàng đại nhân, ngươi có thể sao? Nếu ta là Ngao Tây Tạng thuần chủng, ngươi cùng lắm là chó đất trong đống rác, không thể sánh bằng, ha ha ha...”
“Ngươi...”
Da mặt không nhịn được co rúm lại, Phương Mẫn tức giận đến cả người run rẩy, khí thế toàn thân mạnh mẽ phóng ra, sát ý ào ạt không nhịn được xông về phía Trác Uyên. Trác Uyên thấy vậy, cũng không để ý, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: “Lần này ta đến quý tông, là theo lời mời của Thánh Giả đại nhân, nếu như ngươi tổn thương ta, ngăn cản ta, để lỡ chuyện quan trọng của đại nhân, chỉ sợ ngay cả sư phụ ngươi cũng không bảo vệ được ngươi đâu!”
Cả người Phương Mẫn chấn động, thở hổn hển mấy hơi, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, mới cố gắng đè ép khó chịu trong lòng, hung hăng vung tay lên nói: “Mời!”
“Ôi chao, cái này đúng rồi, đạo tiếp khách cũng không hiểu, uổng cho các ngươi là người của Diễm Hoàng, hì hì hì!” Trác Uyên cười quái gở, đi vào trong trước ánh mắt như ăn thịt người của Phương Mẫn đó, thỉnh thoảng còn hỏi thăm: “Phải rồi, Khuynh Thành đâu, sao nàng không đến gặp ta?”
Phương Mẫn lạnh lùng cười, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù, châm chọc nói: “Sư muội à, chỉ sợ cả đời này, ngươi cũng không gặp được nàng đâu!”
“Nói vậy là sao?” Trong lòng Trác Uyên căng thẳng, vội vàng nói.
Khóe miệng Phương Mẫn nhếch lên chế giễu, ra sức châm biếm: “Sư muội nàng bị sư phụ gả cho Thánh Giả đại nhân, có điều nha đầu đó không biết suy xét, không đồng ý hết lần này đến lần khác, còn muốn chạy trốn, bị sư phụ giận dữ giam cầm trên đỉnh núi Tuyết Lĩnh, ai cũng không được phép gặp. Chỉ đợi trước khi Thánh Giả đại nhân rời đi, tiễn đi cùng nhau là được. Ngươi nói xem, đợi sư muội đến Thánh Sơn rồi, không phải ngươi mãi mãi không thấy được nàng sao? Ha ha ha...”
Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, trong lòng sáng tỏ, tất cả mọi chuyện cũng không khác lắm so với suy đoán của hắn, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua chỗ cỏ dại cách đó không xa.
Chỉ thấy hai người Lệ Kinh Thiên và Cừu Viêm Hải đều ra hiệu với hắn, tỏ vẻ hiểu được.
Trái tim Trác Uyên hạ xuống, cũng an tâm rồi.
Trên thực tế, vừa rồi Trác Uyên cố ý chọc giận Phương Mẫn, là muốn dẫn lời của nàng ta, nhân cơ hội tìm hiểu tình hình hiện tại của Sở Khuynh Thành. Mà cho dù nha đầu này cay nghiệt, nhưng quả nhiên tâm cơ không kín đáo như vậy, chỉ là một dáng vẻ rất tiểu nhân, ngược lại rất dễ dàng đối phó hơn nhiều.
Dăm ba câu đã khiến nàng ta tiết lộ tất cả bí mật trong tông môn!
Ài, Diễm Hoàng thật sự là dạy đồ đệ rất tốt mà!
Khóe miệng Trác Uyên vui vẻ nhếch lên, hài lòng gật đầu nhìn về phía Phương Mẫn. Còn Phương Mẫn không khỏi sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn hắn. Tiểu tử này làm sao vậy, vừa rồi lão nương dùng Khuynh Thành kích động hắn, sao hắn không hề có chút phản ứng nào chứ?
“Đại sư tỷ à!”
Lúc này, Trác Uyên lại sâu kín lên tiếng: “Tại sao Khuynh Thành bị đưa đến Thánh Sơn khiến ngươi lại vui vẻ như vậy chứ? Thánh Sơn là thánh địa mà tất cả mọi người tu hành đều mong ước tha thiết, có thể đi đến đó là mong muốn không thể thành mà. Với sự hiểu biết của ta về thái độ làm người của ngươi, ngươi nên ghen tỵ mới đúng, gào thét trong bụng, tại sao người đến Thánh Sơn không phải là ta, mà là con nha đầu chết tiệt đó, ta có gì kém hơn nàng, dáng người, gương mặt, tu vi, chuyện phòng the... Ấy, có phải chuyện này thì các ngươi đều có thể tám lạng nửa cân hay không? Ha ha ha, chẳng trách, nơi này không có nam nhân nào!”
Phì phì phì...
Tiếng cười khẽ không nhịn được liên tục vang lên, những nữ đệ tử đi cùng còn lại, tất cả đều đỏ bừng hai má, che miệng cười khẽ. Phương Mẫn cũng hung tợn lườm hắn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn mấy nữ tử, mới khiến cho các nàng rụt đầu lại, không dám cười nữa.
“Hừ, ngươi nói không sai!”
Phương Mẫn không khỏi lộ ra vẻ mất mát, thở dài một hơi: “Từ nhỏ đến lớn, Sở Khuynh Thành nàng có gì mạnh hơn ta chứ? Nhưng sư phụ chỉ cưng chiều nàng, thứ gì tốt đều cho nàng. Lần này Thánh Giả của Thánh Sơn đến đây, kết quả chỉ liếc một cái đã chọn trúng nha đầu đó, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đến ta, chẳng lẽ ta thật sự kém cỏi như vậy sao? Nha đầu đó thực sự tài giỏi như vậy?”
“Ài, ngược lại đây cũng không chắc chắn!”
“Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao? Vậy tại sao đám các ngươi đều vây quanh nàng?”
“Khách quan mà nói, mặt nào ngươi cũng mạnh hơn so với nàng, chỉ có một cái thì thúc ngựa cũng không kịp!”
“Điểm nào?”
“Xuất thân!” Trong mắt Trác Uyên hiện lên cơ trí, bình tĩnh nói.
Đúng vậy, bởi vì xuất thân, nàng là Khuynh Thành, cho nên bản thân mới đạo nghĩa không được chùn bước mà bảo vệ nàng. Cũng bởi vì xuất thân của nàng, trời sinh có Đế cảnh đại đạo mà vô số người tu luyện tha thiết mơ ước, cho nên Diễm Hoàng và Thánh Giả đó của Thánh Sơn mới tập trung tất cả ánh mắt trên người nàng.
Một xuất thân, cho dù châm lửa phía sau mông cũng không đuổi kịp cái bóng của nàng!
Có điều điểm này thì Phương Mẫn lại nghe như lọt vào sương mù: “Xuất thân? Không phải nàng là cô nhi sao? Được sư phụ nhặt về nuôi dưỡng, có xuất thân hiển hách gì đó sao?”
“Hiển hách, tương đối hiển hách!”
Sắc mặt Trác Uyên nghiêm lại, trịnh trọng nói: “Ta có thể chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết, bàn về xuất thân, ngay cả một ngón chân của nàng mà ngươi cũng kém hơn, thậm chí sư phụ ngươi cũng kém hơn so với một sợi tóc của nàng. Ngươi có tin không, nàng chỉ cần nói một câu với tên Mạnh Hiểu Phong đó, diệt Đan Hà Tông của các ngươi, thậm chí mọi người Bát Hoàng, tiểu tử đó sẽ đạo nghĩa không được chùn bước làm được vì nàng, nhận được nụ cười của nàng!”
Sao lại có thể?
Phương Mẫn đã hoàn toàn trợn tròn mắt, chấn động: “Ngươi nói đùa gì đó, một Thánh Giả như hắn ta, cho dù có cưng chiều nữ nhân của mình, cũng không thể nuông chiều như thế được. Địa vị của Bát Hoàng ở Thánh Vực, tương đương với phát ngôn của Thánh Sơn ở thế tục, nếu Bát Hoàng diệt vong, thiên hạ sẽ đại loạn đó.”
Chẳng lẽ Khuynh Thành...thực sự quan trọng như vậy sao? Đến cùng nàng là ai đây...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất