Hít hai hơi thật sâu để cho bản thân bình tĩnh lại, trong mắt Trác Uyên đầy lạnh lùng.  

             Mạnh Hiểu Phong không hề nhìn hắn một cái, vung tay khinh thường nói: "Ngươi trở về nói với Ma Hoàng đi, để cho hắn ta biết tin tức này trước. Còn có tốt nhất là hắn ta nên đổi một trợ thủ, nếu không nhóm đầu tiên bị Bát Hoàng thay thế có thể sẽ có tên của hắn ta ở phía trên, ha ha ha . ."  

             "Thánh Giả đại nhân, đây là ngươi muốn đạp đổ bát cơm của ta!"  

             "Đâu có, chỉ là ta không thích người không nghe lời!"  

             "Một khi đã như vậy, đại nhân cũng đừng trách ta làm ra một vài chuyện khác người!"  

             "Khác người?"  

             Nhướng mày, Mạnh Hiểu Phong giễu cợt nhìn Trác Uyên: "Ngươi uy hiếp ta? Ha ha, ngươi có tư cách gì uy hiếp ta?"  

             Nhếch miệng, trong mắt Trác Uyên lóe lên ánh sáng cơ trí: "Đương nhiên là có, ngài đừng quên, Khuynh Thành. . ."  

             "Sở Khuynh Thành?"  

             Trố mắt nhìn, Mạnh Hiểu Phong nhịn không được cười lớn một tiếng: "Ngươi dùng nàng để uy hiếp ta? Tỉnh lại đi, làm sao mà bản công tử sẽ bị một nữ nhân chi phối? Hơn nữa bây giờ bản công tử cũng đang dùng ngươi để uy hiếp nàng. Thực ra tính tình của ngươi thế này, chống đối ta vài ba lần, mặc dù là Bát Hoàng cũng đã sớm bị ta bóp chết mấy chục lần, sở dĩ thủ hạ lưu tình với ngươi, còn không phải sợ nữ nhân kia biết thì muốn chết muốn sống? Đợi ta dẫn nàng rời khỏi Thánh Sơn, phong tỏa tin tức, ngươi sẽ phải cẩn thận cái đầu của ngươi, ha ha ha!"  

             Nghe thấy lời ấy, Sở Khuynh Thành bên ngoài tường không khỏi nắm chặt tay, mặt đầy tức giận, tức giận đến mức nghiến răng.  

             Hóa ra tiểu tử này nghĩ ra cách này, chết tiệt, suýt chút nữa ta đã tin hắn ta!  

             Trác Uyên quay đầu nhìn hắn ta, cũng không thể không nở nụ cười: "Thánh Giả đại nhân, vậy ngươi đã quá coi thường ta. Một con kiến trong giới tu giả như ta có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Ma Hoàng, cũng không phải chỉ dựa vào vận may. Ngươi nghĩ rằng ta giống với ngươi, sẽ lấy tình cảm của một nữ nhân làm lợi thế đánh cờ sao? Vậy quá mạo hiểm rồi!"  

             "Thế nào, ngoại trừ cái này, ngươi còn lấy ra được thứ gì sao?"  

             "Đương nhiên là có, chính là. . ." Khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ quái, Trác Uyên sâu kín lên tiếng: "Nguyên nhân vì sao ngươi nhất định phải có được Sở Khuynh Thành!"  

             Cơ thể run lên, Mạnh Hiểu Phong đột nhiên cứng lại, sắc mặt cũng cứng lại trong nháy mắt. Diễm Hoàng vừa nghe, vội vàng nói: "Trác Uyên, ngươi không được nói lung tung. Đây là lần đầu tiên Thánh Giả đại nhân rời núi, đi ngang qua Đan Hà Tông, mới quen đã thân với Khuynh Thành, cùng chung chí hướng, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đây là nguyên nhân hắn ta muốn dẫn Khuynh Thành đi!"  

             "Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy!" Mạnh Hiểu Phong cũng vội nói.  

             Mỉm cười lắc đầu, Trác Uyên từ chối cho ý kiến: "Ở đây chỉ có ba người chúng ta, nói thẳng ra. Nguyên nhân này, chẳng qua là các ngươi cho người ngoài nhìn thấy mà thôi, mục đích cuối cùng chính là giấu diếm, che đậy tai mắt của người khác, bí mật thật sự các ngươi che dấu không thể cho ai biết. . . Thân thế của Khuynh Thành!"  

             "Thân thế?" Hai người bất giác đồng thời quát to một tiếng, rồi sau đó lại cùng giận tái mặt, Mạnh Hiểu Phong lại hung dữ nói: "Ngươi. . . Đến tột cùng biết những gì?"  

             "Ta biết không bao nhiêu, nhưng mà cũng đủ dùng, hì hì. . ."  

             Cười gian trá, Trác Uyên chợt cao giọng lên: "Trăm năm trước, trời có hiện tượng khác thường, chắc chắn có điềm báo không tầm thường. Trùng hợp lúc này Khuynh Thành ra đời, từ trên trời rơi xuống ngay vùng lân cận Đan Hà Tông. Diễm Hoàng nhanh mắt, lập tức quan sát dò xét, biết người nàng khoác mây ngũ sắc, tuyệt đối không bình thường, nhưng lại dám cướp đi thu làm đệ tử. Bởi vì nguyên nhân to lớn này, đối với người biết thân thế này của nàng điều diệt trừ tận gốc tất cả, giết chết bất kể tội gì, bao gồm cha mẹ ruột của nàng!"  

             Ô!  

             Không khỏi hoảng sợ, Sở Khuynh Thành ngoài tường đột nhiên bụm miệng, lộ ra vẻ khó có thể tin. Còn sắc mặt của hai người Diễm Hoàng càng ngày càng nặng, trong mắt cũng tỏ ra hoảng sợ, mắng to nói: "Trác Uyên, ngươi đừng có nói bậy, không có chuyện này!"  

             "Diễm Hoàng đại nhân đừng sốt ruột cắt ngang, đợi bẩm báo kỹ càng tiếp"  

             Khẽ cười một tiếng, Trác Uyên tiếp tục: "Sau đó Diễm Hoàng đại nhân lén ôm Khuynh Thành vào trong tông nuôi nấng, giữ im lặng cho người trong cuộc. Hơn nữa rất thức thời, báo cáo việc này cho chỗ dựa vững chắc của bản thân, chủ nhân của Lục Thánh Sơn. Mà sau khi biết được chuyện này, sơn chủ suy nghĩ nếu như vô duyên vô cớ nhặt về một bé gái, đương nhiên khiến cho người bên ngoài chú ý. Cho nên lại sắp xếp nhân duyên trăm năm sau cho con trai của mình. Lấy thân phận đến nơi khác kết hôn, đưa con gái tiếp vào Thánh Sơn, nên sẽ không có ai nghi ngờ. Dù sao yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ha ha ha. . ."  

             Vẻ mặt không ngừng run rẩy, Mạnh Hiểu Phong vung tay, quát to: "Nói bậy nói bạ, vì sao chúng ta phải tốn công sức với Khuynh Thành lớn như vậy?"  

             "Bởi vì e rằng khi đó các ngươi cũng đã tra được một ít ghi chép thượng cổ, biết nàng có quan hệ với. . . Đế cảnh!" Tròng mắt cứng lại, Trác Uyên quát to.  

             Cơ thể không ngừng chấn động, Mạnh Hiểu Phong khó có thể tin chỉ vào hắn: "Ngươi. . . Làm sao ngươi biết?"  

             "Thánh Sơn có sách cổ, chẳng lẽ trong nhà của ta sẽ không có sao?"  

             "Không có khả năng, với sách cổ của Thánh Sơn, chúng ta cũng chỉ tra được vài câu, Lạc gia các ngươi là một gia tộc nhỏ nương thân Ma Hoàng , làm sao sẽ có. . ."  

             "Mạnh công tử!"  

             Nhưng mà hắn ta chưa nói xong, đã bị một tiếng hét lớn chói tai gọi lại, quay đầu nhìn lại, nháy mắt thấy vẻ mặt Diễm Hoàng lo lắng.  

             Nhếch miệng cười, Trác Uyên chế nhạo nói: "Ta đã nói rồi, các thái tử gia của Thánh Sơn, ngoại trừ chỗ dựa vững chắc lớn một chút ra, có thể có tiền đồ gì? Chẳng lẽ ngươi không biết một câu vừa rồi đã chứng minh lời ta nói lúc nãy là thật sao? Bây giờ còn muốn chối cãi sao?"  

             "Ngươi. . . Thằng nhóc ngươi, dám trêu đùa ta à?" Hung dữ chỉ vào Trác Uyên, Mạnh Hiểu Phong tức giận đến mức cả người run rẩy, trên người lại không ngừng tỏa ra sát ý: "Bây giờ cho dù là Sở Khuynh Thành cũng không bảo vệ được ngươi, ngươi biết quá nhiều, đi chết đi!"  

             Vừa dứt lời, hắn ta muốn động thủ nhưng mà Trác Uyên cũng không quan tâm, nhẹ giọng nói: "Thái tử gia ngây thơ, lần này ngươi lại sai rồi. Biết được nhiều không có nghĩa là chắc chắn phải chết. Nếu như hôm nay ngươi khiến cho ta không lên tiếng, ta đảm bảo ngày mai tin tức này sẽ truyền đến các góc của Thánh Vực. Đến lúc đó người tranh đoạt Sở Khuynh Thành sẽ nối liền không dứt. Lục Thánh Sơn các ngươi thì tính là gì? Ngươi đặt cao thủ còn lại của Lục Thánh Sơn ở đâu ? Ha ha ha. . . Một đám lão gia hỏa mắc kẹt ở đỉnh Thánh Giả, bí mật đột phá đế cảnh, đúng là đủ để cho bọn họ liều mạng!"  

             Kít!  

             Cơ thể run lên, cơ thể của Mạnh Hiểu Phong vọt tới trước, cuối cùng không động đậy. Chỉ hung dữ trừng mắt với Trác Uyên, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.  

             Còn Diễm Hoàng cũng chăm chú nhìn chằm chằm Trác Uyên, sắc mặt nặng nề, trong lòng thầm kêu một tiếng lợi hại.  

             Ngay cả Bát Hoàng thấy Thánh Giả cũng phải nơm nớp lo sợ, nhưng tiểu tử đạo hạnh tầm thường này lại dựa vào mưu lược tung hoành, bắt chết Thánh Giả này, thật sự không phải là hạng người tầm thường.  

             Chẳng qua nắm thóp Thánh Giả, giống như cầm lấy quả bom liên tục bốc cháy, không biết khi nào thì bản thân sẽ nổ tan xương nát thịt, hôm nay tiểu tử này nói ra, rõ ràng chính là đang liều mạng.  

             Mặc dù tạm thời bảo vệ được tính mạng của mình, nhưng sau này lại có rất nhiều mối họa. Lục Thánh Sơn sẽ không hiền lành bỏ qua, chắc chắn sẽ đồng thời chém tận giết tuyệt cả Lạc gia bọn họ để bảo vệ bí mật này.  

             Nghĩ đến đây, Diễm Hoàng tiếp tục nói: "Năm đó ta làm việc khá bí mật, làm sao ngươi lại biết được?"  

             Lời vừa nói ra, Diễm Hoàng cũng tương đương với thừa nhận mọi thứ. Sở Khuynh Thành ngoài tường nghe được, ô một tiếng đã kêu ra, nhưng mà lại bị Lệ Kinh Thiên bụm chặt miệng, nhưng trong mắt đã đầy nước mắt.  

             Nàng luôn coi sư phụ như mẹ như cha, không nghĩ tới lại là kẻ thù diệt tộc!  

             "Hừ, năm đó ngươi làm cũng không phải quá gọn gàng, có người giả chết thoát được, Khuynh Thành để cho ta điều tra thân thế giúp nàng, ta lại tìm được hắn ta!" Mỉm cười, miệng Trác Uyên đầy lời nói dối.  

             Thật ra một chút chứng cứ hắn cũng không có, tất cả đều là đoán, nhưng suy đoán lại khiến cho hai người lập tức nói rõ mọi thứ. Kể từ đó, hắn có nói rõ với Khuynh Thành, cũng có thể buông tay đối phó với người nhà mẹ đẻ này của nàng, không cần nể tình.  

             Nhăn mày thật lâu, Diễm Hoàng vẫn nghi ngờ: "Không thể nào, lúc ấy ta làm trót lọt, làm sao sẽ có cá lọt lưới?"  

             "Vậy chắc chắn là ngươi sơ sẩy lơ là, hoặc là hắn ta làm sao sẽ biết nhiều như vậy?"  

             Không khỏi tức giận mắng một tiếng, Mạnh Hiểu Phong lại tức giận nhìn về phía Trác Uyên: "Đến cuối cùng là ngươi muốn thế nào mới bằng lòng để bí mật thối rữa ở trong bụng?"  

             Thờ ơ nhún vai, Trác Uyên cười quỷ quái một tiếng: "Bây giờ chưa nghĩ ra, về sau nói cho ngươi. Nhưng mà. . . Ta không hy vọng Lạc gia chúng ta và Ma Hoàng đại nhân có dính dáng gì trong quyết định lần này của Thánh Sơn!"  

             Nói xong, Trác Uyên đã xoay người rời đi, trước khi ra ngoài còn không quên cười to ba tiếng, chế nhạo hai người bên trong một chút.  

             Ngu ngốc, Thánh Giả thì thế nào? Đấu với ta, ngươi còn kém xa!  

             "Chết tiệt!"  

             Bộp!  

             Dữ tợn vung nắm đấm, đập cái bàn nát nhừ, Mạnh Hiểu Phong gào thét ra tiếng: "Ta đường đường là thiếu chủ Lục Thánh Sơn, lại không có một chút biện pháp đối với một con kiến, thật sự buồn cười!"  

             "Đúng vậy, tiểu tử này thật sự đáng sợ. . ."  

             Diễm Hoàng cũng không ngừng than thở, đợi nhìn thấy ánh mắt muốn ăn thịt người kia của Mạnh Hiểu Phong, mới vội vàng chỉ vào đầu mình, cười xán lạn nói: "Chỉ có đầu mà thôi, mấy chỗ còn lại đều thua kém ngài!"  

             Vẻ mặt không ngừng run rẩy, cơ thể Mạnh Hiểu Phong run lên, khóe miệng lại chảy ra một ít máu tươi đỏ sẫm.  

             Em gái ngươi, hắn có tư cách so sánh với ta sao? Đồ không biết vuốt mông ngựa. . .  

             "Sư phụ, sư phụ, việc lớn không tốt!"  

             Đột nhiên, một tiếng hò hét dồn dập vang lên, một nữ đệ tử vội vàng đi vào phía trước người hai người, khom người hành lễ: "Khởi bẩm sư phụ, các tỷ muội trong tông đều bị người đánh lén, ngất đi, khoảng hơn năm mươi người, không biết ai gây ra!"  

             "Cái gì, hơn năm mươi người bị đánh bất tỉnh, một chút động tĩnh cũng không có? Chắc chắn thực lực của người này sâu hiểm khó dò, truyền lệnh đi xuống, lập tức điều tra toàn bộ tông!"  

             "Vâng!"  

             Gật đầu mạnh một cái, người nọ đi xuống, nhưng rất nhanh lại có một đệ tử đi vào, cúi đầu: "Sư phụ, việc lớn không tốt, trên Tuyết Phong, Mai sư thúc bị người đánh bất tỉnh, cũng không thấy Khuynh Thành sư muội!"  

eyJpdiI6IkNuTFdUaWMxbCtRTk1VQzJJcTJ2Z1E9PSIsInZhbHVlIjoiMWtDZEpleDU4aDZZUnF1RlVJUXpuN1V4MXVFQXdYSkJ6cGpyTGRmc0lMWWZUbmxYWENqZ3l2ZThOMXdGY0I1NDNDWnZFUTdcL2pGT3pqeDdnT21NVjBsNFJYcTBSNmdMMk5kU2NjZ3FcL3kxZnM3ODNTRTRpT2ZmdDUyOXI1Q2k4cU4weWdIbWZpSTJiY2V0VFBWOWpCVFdWd3Z4UWJkK3h5VTF4b1NhVWlxdlM0aHZpSE1aZHNlcVwva2VINXE1aFZOIiwibWFjIjoiMjUwNWM5Y2ZkOWE0MjljMTViYmZhZGMwMDUxODc4ZGQwMDM4ZDFhODRkY2Q1YjZiOTQ1MWIxY2YxNTNjNzI0NiJ9
eyJpdiI6InBaVkNZc2NLMkp1WlczdTlUcEpTVGc9PSIsInZhbHVlIjoianZPZHNDRCtXcGltRXdFamFrSDBtWmlhbys0WGJHelNhem8wZ2hnNGhERWUxWGJINkFnRVZcL0FvQTdTTUVHYUthY3NzblBOOU5HdUtMK0hwU3ltM2x6YmQyeDI1RThZMVNQOVZsUWVqTHZ0Yjg3MzE4WXVJZEVmbW12OExxakJiY0lEZmpvZzE1N2NvaHJFR3NmWmJVbE1XbG5Fc1pnUytla0V4cmZsSnNPczArZHRqdlVPRDdleXJTdWlPK0hjNXVEWkpKdWRXbHBLV0Y4UGVNXC9MaTZpTSszYjJuWTNxMk1JZlwvSmE2am9kZm1DbG9HQ25YU2JERTB4VE5pb2w3XC9pVkZhVm5ybndwWWdLN0ZZMTNwaGFENmlHSWNjUE5Kc2xGcjFZNFg1MzRiMTQ0ZmVTTndyYVI4c3NoNXNRTWVyVjZFOXFmR1haUWJHNXFGbDI2OTlwZFQ2K0JROWhqdms3N1kyWkQ4SDRXd2ZXMTBhSWVjbXF2VnFWVnpnaFIzRlZGeDlJOHpVVllENVhnTVpHdTJVb2hvZ1I1bXhTU2c2K3VuZlI0VmxNRkJ1NStQMk4zOW5seXcrcjhXelFPWkViMzB6XC9Ed3NrajFOd2h0UEYwSm0yUXdGOTN2ZUN5QVZLaU91bk5RbHhNN1ZUZEN2QXR4SVVNbk50QWdKcW4wd3NiYmxtcWZ2SDcwXC83cStjb1VcLzZkWVFSRVpadklLM0Ftb0pTdnpyU2Z4bmc3QTUwTlwvVGdyandFeFwvQXlDQVlCZXZLaDlhOWVnRWxxcTlKVFBPbmQzNWREQVM1OTRTK3ZWQWhpNUViRDl3Umc3ckZRaCtkMm82QlU4QTBOb3dvRzRhbngxbG12VmllNjhQbDJudGhlRHNmY1BzZnBMRW0rZTVNWDJlUnRTdGR2NWZnczRxTFhsSGVHNkxjK2tcL1B3dVwvR1ltRk1kRnlrWVRmYUJ3SUdzdnJ6UlZubEdlOU5EUEdMRFZwNUZLM0hpaEpqQksyMHZJSTJtSmVJYURUc21MWW1TRGZ6VWV6ajFuRWNZUUdhSUNHM1BRT1cyNkRjcERabG01dmVCRjlxeEhCeVRcL2w2OTRjdUViaGhGSkxjcEJpOUo5cDNIYmh0WjVNcm9lek1wOTRtU3ZNRlBRWTM3MFwvT2dmZ0xjalRVPSIsIm1hYyI6IjYyYzRjZGZhZjhhNmQ2YTAxYjliZmYyNWYyMTU4MTE4MDA3ODVjMmRlNzQzNGU1MmFmZjRhYmQyODEyMzJhOTkifQ==

             Vừa dứt lời, Mạnh Hiểu Phong đã ầm một tiếng, không thấy bóng dáng, Diễm Hoàng muốn ngăn cũng ngăn không được. . .

Ads
';
Advertisement
x