Vù vù!  

             Một vùng rậm rạp trong rừng rậm, Trác Uyên đợi ở địa điểm chỉ định đã lâu, chợt hai tiếng xé gió vang lên, Lệ Kinh Thiên và Cừu Viêm Hải dẫn theo Sở Khuynh Thành lập tức xuất hiện trước mặt Trác Uyên, cung kính hành lễ: "Trác quản gia!"  

             "Không cần đa lễ!"  

             Vội vàng khoát tay áo, Trác Uyên không nhìn bọn họ mà quay đầu nhìn về phía Sở Khuynh Thành, vẻ mặt cô đơn, hiểu được cảm nhận trong lòng nàng, sau khi hơi cân nhắc, trấn an nói: "Khuynh Thành, chuyện đã như thế, ngươi không cần phải khổ sở, đều là quá khứ!"  

             Hai mắt đỏ bừng nhìn hắn, trong lòng Sở Khuynh Thành nhất thời tủi thân một hồi, đột nhiên bổ nhào vào trong lòng Trác Uyên, hai tròng mắt đã ướt át: "Trác Uyên, bây giờ ta không có người thân, vốn đã không cha không mẹ, bây giờ sư phụ lại thành hung thủ diệt tộc, ta. . . Ta. . ."  

             "Được rồi, đừng khổ sở, còn không phải có ta sao!"  

             Nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng, giọng Trác Uyên thở dài, an ủi một hồi: "Lão cô bà kia vốn giả nhân giả nghĩa, ngươi có thể thấy rõ chân tướng, rời khỏi bà ta là chuyện tốt. Sau này ngươi muốn đối phó với bà ta như thế nào, ta cũng ứng phó hết sức giúp ngươi đạt được, thế nào?"  

             Cơ thể cứng lại, Sở Khuynh Thành hơi do dự, cũng không nói gì.  

             Hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, cho dù Diễm Hoàng không có ý tốt với nàng nhưng dù sao cũng có ân nuôi dưỡng trên trăm năm và tình thầy trò, cũng không thể khiến cho nàng dứt khoát phân rõ giới hạn.  

             Có điều, có thể khiến cho tình cảm thầy trò của các nàng vỡ tan, Trác Uyên đã đạt được mục đích. Lúc trước e ngại quan hệ hiện tại của Sở Khuynh Thành và Diễm Hoàng không khỏi cản trở hành động của Trác Uyên, bắt đầu từ nay về sau cũng không còn lo ngại này.  

             Sau này cho dù Trác Uyên giết chết lão bà kia, mặc dù Sở Khuynh Thành không thể chống đỡ được nữa nhưng mà sẽ không phản đối.  

             Nghĩ đến đây, Trác Uyên lại vỗ sau lưng của Sở Khuynh Thành một chút rồi giao nàng cho Lệ Kinh Thiên các nàng, trấn an nói: "Bây giờ ngươi theo họ đến Lạc gia chúng ta ở đi, miễn cho bị tiểu tử họ Mạnh kia phát hiện, ép buộc dẫn ngươi về."  

             Khẽ gật đầu, Sở Khuynh Thành không thể lên tiếng nổi, nhưng rất ngoan ngoãn nghe theo. Dù sao, bây giờ Trác Uyên đã là chỗ dựa duy nhất của nàng.  

             "Các ngươi hộ tống Sở cô nương trở về an toàn, không được có sai lầm!"  

             "Vâng!"  

             Cuối cùng lại dặn dò hai người Lệ Kinh Thiên một chút, bọn họ lại khom người cúi đầu, nhẹ nhàng đỡ cánh tay của Sở Khuynh Thành, vù một tiếng, dẫn nàng biến mất trong nháy mắt, rời khỏi chỗ này.  

             Nhìn thấy bóng dáng bọn họ đi xa từ từ biến mất, khóe miệng của Trác Uyên xẹt qua nụ cười vừa lòng.  

             Một phút sau, bên trong đám mây xẹt qua ánh sáng, Mạnh Hiểu Phong tìm kiếm dấu vết linh áp khắp nơi, nghiến chặt răng, mặt đầy phẫn nộ: "Thằng khốn chết tiệt, cố ý quanh co, muốn mê hoặc bản công tử. Hừ, bản công tử cũng sẽ không mắc mưu, chắc chắn bắt được bọn ngươi, sau khi băm thây thành nhiều khúc, sẽ đoạt lại Khuynh Thành!"  

             Bốp!  

             Nhưng mà trong miệng hắn ta lẩm bẩm liên tục thì một bóng đen chợt xuất hiện, lập tức chặn trước người hắn ta. Cơ thể đột nhiên dừng lại một chút, đưa mắt nhìn lại thì thấy người nọ không phải ai khác, chắc chắn chính là Trác Uyên, khóe miệng còn hiện ra một nụ cười không thể giải thích được.  

             "Thánh Giả đại nhân, đây là muốn đi đâu?" Cung kính ôm quyền, Trác Uyên cười hì hì.  

             Vẻ mặt run rẩy dữ tợn, Mạnh Hiểu Phong mắng to ra tiếng: "Đồ vô liêm sỉ, cút ngay cho ta, đây không phải chuyện của ngươi"  

             "Cống hiến sức lực cho Thánh Giả đại nhân là chuyện thuộc bổn phận của ta. Đại nhân đừng ngại nói một chút là cuối cùng có chuyện gì quan trọng, có lẽ ta có thể giúp ngài đó?"  

             "Bản công tử là Thánh Giả, hô mưa gọi gió trong cả Thánh Vực, còn cần ngươi giúp? Nhanh chóng cút ngay, nếu không ta sẽ không khách khí. Ngươi đừng nghĩ ngươi nắm một chút nhược điểm của chúng ta là có thể vênh váo tự đắc trước mặt lão tử. Mặc dù tất nhiên lão tử không giết chết ngươi nhưng cũng có rất nhiều cách khiến cho ngươi sống không bằng chết!"  

             "Ồ, như vậy à, vậy tại hạ thật đúng là muốn mở mang kiến thức, mở mang tầm mắt một chút, ha ha ha. . ." Cười quỷ quái, khóe miệng của Trác Uyên nở nụ cười mỉa mai, hai tay vòng ở phía trước, cứ như vậy bình thản ung dung đứng trên không, ngăn chặn hắn ta, không cho hắn ta đi qua.  

             Mày run rẩy dữ dội, Mạnh Hiểu Phong đã tức giận đến mức nổi gân xanh: "Được, đây chính là ngươi tự tìm, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, muốn chết, hừ!"  

             Vù!  

             Vừa dứt lời, gió nổi mây phun. Cơ thể Mạnh Hiểu Phong đột nhiên run lên, khí thế Thánh Giả mạnh mẽ lại như núi cao sừng sững, dữ tợn đi qua đè ép Trác Uyên. Luồng uy áp kinh khủng kia, mặc dù là trời đất cũng rơi vào chấn động, cao thủ Hoàng Giai bình thường gặp phải, gân mạnh đều bị va chạm đến đứt từng đoạn, nội phủ không thể không trọng thương.  

             Nhưng mà Trác Uyên vẫn yên tĩnh đứng ở chỗ đó như cũ, trên mặt luôn lộ dáng vẻ tươi cười bình tĩnh. Luồng khí đen trên người quay vòng như lốc xoáy, áp lực nặng nề kia của Thánh Giả đã tiêu tán trong nháy mắt, giống như bị hấp thu.  

             "Làm sao. . . Làm sao có thể?"  

             Con ngươi không ngừng co rụt mạnh mẽ, Mạnh Hiểu Phong chấn động: "Chỉ là một con kiến, vậy mà có thể. . . . . . Ồ, không phải ngươi là Tụ Khí cảnh sao? Làm sao có thể bay trên không?"  

             Cười quỷ dị một tiếng, Trác Uyên cũng không giấu diếm nữa, thản nhiên tự đắc nói: "Nếu như thật sự là Tụ Khí cảnh, đừng nói bay trên không, cho dù là nửa phần uy áp của ngài cũng không đỡ được, càng không nói đến uy áp như thái sơn đè đầu vừa nãy, đã sớm tan xương nát thịt, đâu còn mạng ở chỗ này nói dông dài với ngài chứ, ha ha ha. . ."  

             "Ngươi. . . Vẫn luôn che dấu thực lực?"  

             Cuối cùng bỗng nhiên tỉnh ngộ, Mạnh Hiểu Phong không ngừng chấn động, sắc mặt cũng dần chăm chú: "Thế thì cuối cùng tu vi của ngươi là cấp nào?"  

             "Dễ nói, Hoàng Giai Đỉnh Phong!"  

             "Hừ hừ, thì ra là thế, mặc dù không thấp, nhưng ở trước mặt bản công tử vẫn không đáng chú ý như cũ!"  

             Nghe thấy lời ấy, trong lòng của Mạnh Hiểu Phong thoải mái rất nhiều, sau đó lại lộ ra vẻ bướng bỉnh liều lĩnh, xua tay, hét lớn: "Vậy ngươi còn dám chặn ở chỗ này, nhanh chóng cút ngay cho bản công tử, cút!"  

             Nói xong, Mạnh Hiểu Phong hung dữ bước một bước, phóng về phía Trác Uyên, khí thể cả người điên cuồng, giống như muốn đụng vỡ nát mọi thứ trước mặt. Với công lực của Thánh Giả, chọi cứng với tu giả Hoàng Giai tuyệt đối là có ưu thế áp đảo. Đáng tiếc, hôm nay hắn ta gặp phải cường giả Hoàng Giai không tầm thường.  

             Phù!  

             Một tiếng nặng nề vang lên, Mạnh Hiểu Phong va chạm mãnh liệt, giống như bị một bức tường đồng vách sắt đè lên trên, cơ thể đột nhiên dừng lại, một tấc cũng không thể nào đi qua.  

             Con ngươi run lên dữ dội, Mạnh Hiểu Phong cảm thấy hoảng hốt, nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy trên một cánh tay của hắn ta đang bị móng vuốt sắt nắm chặt, mà chủ nhân của móng vuốt sắt kia chính là cường giả Hoàng Giai trước mặt hắn ta, Trác Uyên!  

             Làm sao có thể?  

             Trong lòng Mạnh Hiểu Phong kêu gào, trên mặt run rẩy đầy vẻ khó có thể tin.  

             Chỉ dùng một tay đã dừng được cơ thể của bản công tử, đây cũng không phải là Hoàng Giai có thể làm được. . .  

             Bộp!  

             Nhưng mà, còn không chờ hắn ta suy nghĩ xong, cánh tay kỳ lân kia của Trác Uyên chỉ khẽ vẩy một cái, trong nháy mắt đánh hắn ta bay ra xa nghìn mét, xoay người lăn lộn mấy vòng trên không, khó khăn lắm mới dừng lại được. Nhưng ánh mắt hắn ta nhìn về phía Trác Uyên lại càng nặng nề hơn rất nhiều.  

             "Ngươi. . . Đến tột cùng là thần thánh phương nào?"  

             "Đại quản gia của Lạc gia, Trác Uyên!" Khóe miệng nhếch lên, Trác Uyên luôn bình tĩnh tự tin như vậy, thậm chí ngay cả xung quanh hắn, giống như đều đã bị hắn cảm hóa, như nước không có gió, rơi vào trạng thái tĩnh cực hạn.  

             Có điều tất cả mọi thứ này rơi vào trong mắt của Mạnh Hiểu Phong, lại càng thêm đáng sợ. Mây trôi nước chảy chặn mình ở chỗ này như vậy, quả nhiên năng lực thật sự sâu không lường được.  

             Trước kia, thật đúng là xem thường hắn!  

             Mày không ngừng run rẩy, ánh mắt Mạnh Hiểu Phong nhìn về phía Trác Uyên càng ngày càng nghiêm túc và trang trọng, hai tay nắm chặt, rốt cuộc cũng phải nghiêm túc.  

             Thánh Thân!  

             Trong lòng hét lớn một tiếng, cơ thể Mạnh Hiểu Phong đột nhiên run lên, chỉ thấy từng tia sáng chói mắt sáng lên, bóng dáng của một trăm người đàn ông vạm vỡ chợt xuất hiện giữa trời đất, tám thanh Thần Kiếm sau lưng, tỏa ra hơi thở sắc bén chém bầu trời nứt ra. Mạnh Hiểu Phong hất đầu kiêu ngạo, đứng giữa ấn đường của người khổng lồ, không ngừng chăm chú nhìn chằm chằm Trác Uyên phía dưới.  

             Kêu vang một tiếng, tiếng nổ ầm ầm.  

             Hai tay người khổng lồ đột nhiên rút ra hai thanh Quang Huy Thần Kiếm lấp lánh rạng rỡ từ sau lưng, chiều dài hơn mười mét, nhiều hiện tượng bão táp. Nhìn từ xa, giống như thiên thần lâm thế.  

             Diễm Hoàng vừa mới sắp xếp xong đệ tử bị đánh bất tỉnh, từ xa nhìn về tình hình chỗ này cũng không ngừng hoảng sợ, dồn sức giẫm bước, vội vàng dẫn người tới.  

             Ngay cả cơ thể Thánh Giả to lớn của mình mà Thánh Giả đại nhân cũng ngưng tụ ra, xem ra đối thủ bắt Khuynh Thành đi không phải kẻ tầm thường. . .  

             Bịch!  

             Một kiếm giống như bổ đám mây ra, kiếm phong trực tiếp chỉ về chỗ đó của Trác Uyên: "Nếu như ngươi là Hoàng Giai Đỉnh Phong, nên biết chênh lệch của Thánh Giả và Hoàng Giai. Hoàng Cực Thiên Ấn kia của ngươi không hề có tác dụng ở trước mặt Thánh Thân của ta. Thức thời thì giao Sở Khuynh Thành trở về, nếu không thì cách có thể làm cho ngươi và cả Lạc gia còn có Ma Hoàng kia câm miệng, bản công tử có nhiều vô số kể!"  

             "Ồ, phải không?"  

             Trố mắt nhìn, Trác Uyên bất giác cười nhạo một tiếng, từ từ nâng cánh tay kỳ lân của mình lên, ý chí chiến đầu trong mắt đã bốc cháy hừng hực: "Thế thì xin lỗi, mặc dù chúng ta không hận không thù, nhưng người dám nhìn chằm chằm Khuynh Thành, vẫn nên xử lý sớm là tốt nhất. Có lẽ chính ngươi cũng không biết, thật ra lúc trước ở Minh Hải, ta đã tính xử lý ngươi, chỉ tiếc vẫn không có cơ hội. Nhưng bây giờ. . . Ha ha, ngươi thật đúng là đưa đến cửa!"  

             Hai con ngươi run lên, Mạnh Hiểu Phong tức giận cười ngược lại: "Xử lý ta? Giọng điệu thật lớn. Vậy ngược lại bản công tử phải nhìn một cái, Hoàng Giai như ngươi xử lý Thánh Giả như ta thế nào?"  

             Ầm!  

             Tiếng nói vừa dứt, Mạnh Hiểu Phong dữ tợn không chút lưu tình chém hai thanh cự kiếm về phía ót của Trác Uyên, uy danh mạnh mẽ, hủy diệt trời đất. Trời đất ào ào vũ bão, che bầu trời che mặt trời, một ngày tận thế hỗn loạn.  

             Nhưng mà rất kỳ quái, một mẫu ba phần xung quanh Trác Uyên lại yên bình như cũ, giống như không hề bị bên ngoài quấy nhiễu.  

             Đợi đến khi mũi kiếm của cả hai thanh kiếm đều đi tới trước mặt Trác Uyên, con ngươi của hắn mới cứng lại, nhanh chóng nhẹ nhàng đấm về phía trước một đấm.  

             Kỳ Lân Bá Quyền, diệt!  

             Ầm ầm ầm. . .  

             Đấm ra một quyền, diệt trời đất, làm trời đất sụp đổ!  

eyJpdiI6IjBjbzNVcVpGNzZWUVdnWHZJYU8zYnc9PSIsInZhbHVlIjoiWmt0WWM0Qkk2ZXMzNWg1OVFvaE0rb3lHOTlUNWQxODBqbm92SkJCdlZlSkNyMUpSY0pmaUxTeU1CY21KeGozZHZQblwvVDJjRXJNSWRlOXVDTitVcTVaaHo5VXk4MmxrQXhrazNTMUhDYUpZbk0xaEZtcU5GS2Q4a2JpVHR2VmRpVkNTWHZMM1J1VGFEMXE4R3BwQU9QXC9jZVAxckJva2I5bHNyK3BpM3BienlBTTVWRjhOaVNNRG82eFdjaE00N213WW1sNm5sUXpqMDB1bDk5RDcyYm04NTQxcUdIMVJRQjBBMWZvR1JMVlZXM0dTaEc4WkJ3clk1ZzEwNlwvbDBNOTRRcFNiMzk4dStRMVpTbklqQzBJZTcrZDdGb0YzUUlITXN6dVpwNSt4MlwvcWtSb2dFZW53SnMwSGw1Z0dNZkFvdXR3U0Nhc1ZBT2ZQbW1RVHRRN0NwUkttdDNLZGx2TFhvMkQ3RDNCaWVTMit0akppSHpoS0dXdXVWRjRjWXV3Y0VUVDErS0ZwcmtzdHRMSFVtOTRMV0lVb0I1b1BBZVMzSWd3Z3k0alRucmtabk41Y3ZBbFVUeDZ2UlMyTW43R2pHSmFvVEhCeDk1dlQzaTRUVWN5MXJZVHZoek5ITmpcL2x3N2hWd3hhOVdYVm8xd1RIT1JLVm1VUjVHR2lGRUxDTHUydDNcLzhGMUhjczhONjVJTUFMcGprOFwvNlNcL2VvTWNvUmllclRDOVJUM093b3h5R3lkWW9PWlBrNElOTkRudjR3Y1h4WWxEOGxcLzBGVDJlazB6dDBZcVJQSXYwNU5rQ0xHVkNFN0QxMjVTbGl6U09ONFlPUWtDRWFlYmp4Q3pwcWRyQXZpOEpvTGR4Z2t5U0dZcDd5ZkdzeDNET2RKRmtFem81b1h4TmdGNzUzXC92eFdcLzM3UlJrMGJKRHdUOVwvZkpVbld1elFXa3d5enV3NCt4Y1JSZ2k4MTFieUtWais1cHZic2dhbFdRdTNYVGRvd1MwTFZxYm5icDRacGU3WEJ1NTZUUnN0dEp4NHA2UzFvXC9waWhNMStyWGVJa0g4b1BhNVZaXC9nYlQ1TFVrVVZrOVRFU041ZTZWeGxIQ0xUYXFMQnlydE5pa3RaanN4QmRRWUk4R3pNTDU0bHhCbXk1NGhFbFwvVWROSUlmZ2dZVTg0Y3dFMkJPejhCU05RZzdXbEhWbGtNNTY2Yml1UUFmdWRGVVJoSXFDbVwvZHpEd3lOSVdJbzZoTFh1VnNHQ2tZUnF4aTJ4K2JnOHJKWDNRUW9rMEVZZ1BhRnFROHdNd2xNRU0yUXkydXBlRjdGKzJmVFFaNW53RmNRUWo1XC9sdTMxSTVUUGNXTFpXUE9yZ2ZIRCtGMllTXC9iaEVjZlJMWE96SXFDejlyQXc9PSIsIm1hYyI6IjZhMjcxOTQ0OWE3NmEyYWQ4ZDJhZTYzMmNlZTRmZWIyOGZhZTQ3MDcyZGViMmM3ODViNTg4ZDBiNGMwNjkzODgifQ==
eyJpdiI6IjhxTk5UUStKbXJCZUNCTzFYUjltOEE9PSIsInZhbHVlIjoiU2Jzd0E0Q0V2Y1VZZ2NUU2hKcVlZUEFpWVhcL3UzYVp2cmpYa3BaOE9sdjJMSHhsZ1FIdGdLNjIwUUZ3QVNxd1VKTllDTzAyTFJXanRFWG1cL2tPWDJUNkptNXV5dXVNenZpUjR3VDdPQktndG5uUkNHUFVCakl2WVBVbFN4bXExdjM2ZGtpS2lQZWUxcVpmdFh3V2lGTUlORkxZcGtFWWk5a1ppZlwvU2ZwbVd4K0tCR05FaGdXcGxFR3R4RkpQUmFlQlJcL3BoeFFxRG93aHVFWkNqbVpiMTg1M1ZLUERvTXFodmJONWxEYzlNYUJ4S3dmaElkZ0loZGtON0JMc1RhV1lONUNSWVN1U3FaRm9kdDNKT0ZkeVhLSzhIUG4rTERwd2VUQVhHVXg1MTY2aUZZNmQ4dkN1TTBXdmVEQjVzZmdtXC81dzBGdnhUc0ZmOHBqc0FidWI2SEg5ZUdCeXJ4eklBUnlHOHhCM282QkxpTHNWSnMzWk84U0p0c2Y5b2hHMVNjdjJoWWhVMXVBakR5UGdFMStHTkZPYkZpbUxNQjROMVhNXC9kUGgybmdsMlRGR2U0STdxU05OSTRORzFGRnE5T2o0b290YWxwSXcrblJraGd1cXRTQ3VmOVZLSXIxclZLUmV3dTRUN3h6U0FZVG96SHJPMlh6UDFCdytYall4bG5meTl2cG5oamFtaVVxZU5CRStmYWFQcmVBTHJhb0NIblNCbGxPMWZMT0M0PSIsIm1hYyI6IjFjMmQxMmU1OTM4YmViZjNiMDEyMWRiNTc2MTJhYzlkZDYwMTcyMDk2YmEwOWY5NmRhN2QzNDczNWJkNzdmNTMifQ==

             Mạnh Hiểu Phong phụt một tiếng, phun ra một ngụm đỏ sẫm, không có sức lực té xuống đất, trên mặt đã trắng bệch. . .

Ads
';
Advertisement
x