Bịch!
Mạnh Hiểu Phong nặng nề té trên mặt đất, cả người từ trên xuống dưới đứt gân gãy chân, có điều này vẫn không phải điểm chết người. Quan trọng nhất là Thánh Thân của hắn ta bị hủy, dẫn tới thần hồn và toàn bộ nội phủ của hắn ta bị thương nặng, không đến tám năm mười năm thì tuyệt đối khó khôi phục, mà bây giờ càng giống như tàn phế, không hề có khí lực, giống với con kiến.
Giờ phút này, chỉ sợ đừng nói là Tụ Khí cảnh, cho dù là em bé Trúc Cơ Kỳ, lấy một vũ khí cũng có thể dễ dàng xử lý hắn ta!
Vù. . .
Từng cơn gió thổi qua, Trác Uyên từ từ hạ xuống, nhìn về phía Thánh Giả đại nhân tay trói gà không chặt dưới kia, khóe miệng xẹt qua nụ cười quỷ quái.
Ánh mắt Mạnh Hiểu Phong nhìn về phía hắn, mặt đầy hoảng sợ, môi không ngừng run rẩy nói: "Ngươi. . . Ngươi không phải người, là quái vật, là linh thú, là rồng! Ta là Thánh Giả, nhân loại mạnh hơn, làm sao có thể phá hủy Thánh Thân của ta mà không cần Ưng Hoàng Cực Thiên Ấn, không cần Thánh Giả Chi Thân chứ?"
"Ha ha ha. . . Ngươi nói đúng, nhưng hơi bất công!"
Mỉm cười lắc đầu, Trác Uyên từ chối cho ý kiến: "Trên thực tế ta là bán thú, có điều thú thân của ta cũng không phải là thứ mà linh thú bình thường hoặc rồng có thể sánh bằng. Cả người ta từ trên xuống dưới được dùng long lân của thánh thú Phần Thiên Long Tổ luyện thể, hộ pháp không tệ. Cánh tay phải này cũng là thánh thú Trùng Thiên Kỳ Lân Cước biến thành, lúc ở Minh Hải lại được Bá Đế chỉ bảo cách dùng sức. Đối phó với tiểu tử Thánh Giả sơ kỳ như ngươi, ta cần dùng nhiều kiểu như vậy sao? Nền tảng sức mạnh của ta đã khác xa ngươi, được không?"
Cái gì?
Con ngươi không khỏi run dữ dội, Mạnh Hiểu Phong bất giác sợ hãi: "Sau lưng ngươi lại có nhiều cao thủ thượng cổ nâng đỡ như vậy, đến tột cùng ngươi là ai?"
"Vốn là Bát Hoàng Thánh Vực, Ma Hoàng Trác Liệt Uyên, bây giờ là quản gia của Lạc gia, Trác Uyên!"
Mỉm cười, Trác Uyên lập tức từ chối: "Còn làm sao mà Ma Hoàng ta đây chết mà sống lại, lại quay về, thì không cần phải nói thêm với ngươi nữa nhỉ!"
Ừng ực!
Nuốt ngụm nước miếng, Mạnh Hiểu Phong cảm thấy lo sợ, thì thào tự nói: "Ma Hoàng Trác Liệt Uyên. . . Nghe nói hắn từng đạt được công pháp của Cửu U Ma Đế, chẳng lẽ bởi vậy mà tránh được tai họa bị tiêu diệt lần trước?"
"Chính xác, đáng tiếc là đã muộn!"
"Ngươi muốn làm gì?" Trong lòng run lên, Mạnh Hiểu Phong sợ tới mức không ngừng co rúm lại.
Cười quỷ quái liên tục, Trác Uyên chăm chú nhìn chằm chằm hắn ta, trêu ghẹo nói: "Ta muốn làm gì? Ngươi không biết sao? Vừa nãy ta nói với ngươi, đều là bí mật lớn nhất ở đáy lòng ta, ngươi có biết là công việc người ta bề bộn như vậy, không nên biểu hiện một chút sao?"
"Biểu. . . Biểu hiện?"
"Đúng vậy, đậy kín miệng mình thật tốt, chính là biểu hiện lớn nhất!"
Nhếch miệng cười, Trác Uyên khẽ giơ tay, trên tay tỏa ra khí đen ồ ạt, nắm lấy ót của hắn ta: "Ta phơi bày nội tâm với ngươi thì chứng tỏ ngươi chết chắc rồi. Dù sao, miệng người chết mới là kín nhất, vĩnh biệt, Thánh Giả đại nhân. Hy vọng lần sau ngươi đầu thai vẫn có thể đầu thai tốt, đầu thai vào Thánh Sơn. Đừng giống ta, đầu thai kém, phải từng bước leo lên từ tầng thấp nhất. Có điều ta cũng không quan tâm, bởi vì bây giờ người đầu thai kém như ta có thể đưa người đầu tai tốt như ngươi đi đầu thai lại, ha ha ha!"
"Đừng. . . Đừng. . . A. . ."
Một tiếng hét thảm vang vọng ở sâu trong rừng rậm, kèm theo từng luồng khí đen ngút trời, tiếng kêu thảm thiết cũng từ từ biến mất. Đợi đến khi Trác Uyên đứng dậy, lúc nhìn về phía dưới, lại chỉ có một đống bụi bay rơi trên thác, còn có vài miếng vải quần áo chưa thiêu hủy hoàn toàn bay xen lẫn trong đó, lắc lư trước gió.
Thở dài, Trác Uyên âm thầm khen ngợi: "Không hổ danh là Thánh Giả, công lực đúng là thâm hậu. Đã lâu không dùng Thiên Ma Đại Hóa Quyết này, lần này trở về phải tiêu hóa vài ngày thật tốt. Nếu không thì luyện công quá độ khiến cho giống với nghiệt đồ Triệu Thành kia, thì có thể mất nhiều hơn được, ha ha ha. . ."
Vù vù vù!
Chợt, từng tiếng xé gió nổi lên, lỗ tai Trác Uyên khẽ nhúc nhích, đã hiểu rõ mọi thứ, xoay người một cái, lập tức biến mất.
Tới vừa đúng lúc, báo tang cho Lục Thánh Sơn đi, hừ hừ!
Bịch!
Lắc mình một cái, bóng dáng Diễm Hoàng lập tức hạ xuống chỗ này, dò xét xung quanh một lần, trên mặt hơi nghi ngờ: "Kỳ lạ, vừa mới nhìn thấy Thánh Thân của Thánh Giả đại nhân, đúng là xuất hiện ở chỗ này, làm sao đột nhiên lại không thấy tăm hơi chứ?"
"Sư phụ!"
Lúc này, vài tiếng xé gió lại vang lên, các đệ tử của Đan Hà Tông cũng đều đến đông đủ, khom người nói: "Chúng ta xem xét ở vùng lân cận, không phát hiện đám người khả nghi."
Hơi gật đầu, Diễm Hoàng đi qua đi lại một hồi: "Chẳng lẽ là vì đánh xong, cho nên đều tự giải tán sao? Dường như chỗ này không có thi thể của ai, nói cách khác, vậy người bắt Khuynh Thành đi là người mà ngay cả Thánh Giả cũng không ngăn cản được? Vậy chẳng phải nói. . . Đối phương cũng là Thánh Giả ?"
Phù!
Vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, dưới chân Diễm Hoàng đá trúng một đồ vật, vừa cúi đầu nhìn lại thấy một đống bụi bay, nhưng mà trong đống bụi bay đó, có chứa vài mảnh nhỏ vải vóc vụn vặt, lại quen thuộc như vậy.
"Đây là. . ."
Dò xét kỹ càng một chút, con ngươi của Diễm Hoàng không ngừng co rụt lại, sợ hãi kêu ra tiếng: "Đây là miếng vải quần áo của Thánh Giả đại nhân? Làm sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ nói. . . Thánh Giả đại nhân gặp nạn ?"
Hít!
Không ngừng hít sâu, Diễm Hoàng lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch. Hai chân mềm nhũn, đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất, hoàn toàn ngây dại.
"Đây là chuyện lớn, thiếu chủ của Lục Thánh Sơn chết thảm ở trong khu vực Đan Hà Tông chúng ta, vậy sơn chủ sẽ không giận chó đánh mèo chúng ta chứ. Người tới, lập tức chuẩn bị một chút, thu gom những cái này xong, chúng ta cùng đi Lục Thánh Sơn báo cáo!"
Nửa tháng sau, trong thư phòng có cách nhìn cổ kính của Lục Thánh Sơn, một nam tử trung niên có râu, tay đang cầm một đống bột mịn, bên trên bề mặt còn có vải quần áo quen thuộc, hai tròng mắt đã đỏ bừng.
Ngay sau đó ầm một tiếng, khí thể cả người nam tử phóng đại, trong nháy mắt giấy và bút mực, quầy án thư và mọi thứ trong phòng đều chấn động thành bột phấn. Diễm Hoàng ở bên dưới vẫn luôn sợ hãi rụt rè, vù một cái cũng bị đánh bay ra ngoài, không khỏi phun ra một ngụm máu đỏ sẫm, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.
"Đến tột cùng là ai làm? Chẳng qua con ta chỉ đi tới khu vực Bát Hoàng, lại gặp phải thủ đoạn hiểm độc này?"
Nam nhân trung niên ngửa mặt lên trời gào thét, hai tay nắm chặt, nắm tay kêu răng rắc, chỗ sâu trong đáy mắt đều là sát ý, đợi đến khi nhìn thấy Diễm Hoàng vừa mới bò lên, lại bước một bước dài đi tới trước mặt bà ta trong nháy mắt, nắm tóc dài của bà ta, liên tục gào thét vào lỗ tai của bà ta, suýt chút nữa đâm thủng màng nhĩ của bà ta: "Diễm Hoàng, ngươi giải thích cho bổn tọa một chút, cái này đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, vì sao con ta lại gặp chuyện không may ở trong Đan Hà Tông của các ngươi?"
"Sơn chủ bớt giận, chuyện của thiếu chủ đại nhân không liên quan đến chúng ta, không phải chúng ta làm!"
"Nói nhảm, đương nhiên là lão tử biết không phải là các ngươi, các ngươi có bản lĩnh đó sao?"
Bộp!
Lại đẩy, ném Diễm Hoàng bay lên trên tường, lại té xuống, nam tử kia tiếp tục nổi giận: "Ta chỉ hỏi ngươi, con ta chết ở vùng lân cận Đan Hà Tông của các ngươi, rốt cuộc là ai làm chuyện này, các ngươi phải nói rõ cho ta. Nếu không lão phu sẽ khiến cho Đan Hà Tông của ngươi biến mất theo Thánh Vực trong vài phút!"
"Sơn chủ bớt giận, chúng ta chắc chắn điều tra đến cùng, khai báo rõ với sơn chủ!"
Vội vàng quỳ rạp trên đất, dập đầu liên tục, Diễm Hoàng sợ tới mức tè ra quần, cũng nhanh chóng rơi nước mắt.
Người nam tử trung niên kia cũng đau lòng đỡ trán, nghẹn ngào đứng lên: "Phong Nhi, ngươi chết quá thảm, ngay cả thi thể trọn vẹn cũng không có. Phong Nhi, vốn muốn tác thành chuyện tốt của ngươi và Sở Khuynh Thành kia, tìm hiểu Đế Cảnh mới có lợi với ngươi sau này, ai ngờ lần chia ly này của cha con chúng ta trở thành vĩnh viễn. . . Đúng rồi, đệ tử kia của ngươi đâu? Phong Nhi đã chết, nàng thế nào? Nếu như nàng đau lòng quá mức, bổn tọa có thể cho nàng lấy thân phận góa phụ tiến vào Thánh Sơn!"
"Ách, nàng. . ." Bất giác cứng lại, mặt Diễm Hoàng đầy chua xót.
Mày run lên, vẻ mặt người nọ từ từ trở nên lạnh nhạt: "Nàng làm sao vậy? Có phải tình cảm mấy ngày nay của nàng và Phong Nhi không sâu hay không, Phong Nhi chết nàng không có cảm giác? Hừ, thật sự là buồn cười, nàng lọt vào mắt xanh của thiếu chủ, nàng còn bất mãn cái gì? Thật sự là đang ở trong phúc mà không biết phúc. Thôi được, nếu không có tình cảm, dù sao cũng từng ở chung với Phong Nhi một hồi, lão phu thừa nhận nàng là con dâu, cũng có thể đưa nàng đi vào Thánh Sơn. Có điều ngươi phải để nàng diễn vở kịch hay, ruột gan đứt từng khúc, như vậy mới có thể làm lão phu quá xúc động, mới hợp tình hợp lý đưa nàng đi vào, sẽ không khiến cho lão gia hỏa khác của Lục Sơn nghi ngờ vô căn cứ, đã biết chưa?"
"Sơn chủ, đây. . . Đây không phải trọng điểm!" Vẻ mặt run lên, Diễm Hoàng càng trở nên đau khổ.
Nhìn bà ta một cách kỳ lạ, vẻ mặt người nọ quái dị: "Đây không phải trọng điểm thì cái gì là trọng điểm? Ta cũng không yêu cầu nàng có tình cảm thật sự với con ta, diễn một vở kịch, lừa gạt người bên ngoài một chút là được rồi, cái này cũng không đến nơi đến chốn sao? Sao ngươi làm sư phụ nhiều năm như thế, ngay cả đồ đệ cũng không quản lý được?"
"Không không không, sơn chủ bớt giận. Nàng là đồ đệ của ta, quản giáo nhiều năm như vậy, đương nhiên là ta biết bản tính của nàng, cũng dễ dạy, nhưng mà. . ."
"Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà điều kiện trước tiên . . . Là nàng phải ở đây. . ."
Trong lòng nhịn không được run lên, người nọ đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Diễm Hoàng, hoàn toàn ngây dại, đau buồn vừa mới lướt qua, ngạc nhiên nói: "Ngươi có ý gì, cái gì gọi là người phải ở đây, chẳng lẽ nói. . ."
Cúi đầu thật thấp, Diễm Hoàng không dám trả lời, chỉ có thể kiên trì chờ bị chỉ trích lần nữa.
"Chẳng lẽ nói. . .Không phải tình cảm của bọn họ nhạt nhẽo mà là quá nồng đậm, biết tin Phong Nhi chết, nàng tự tử?" Não người nọ mở rộng ra, lập tức nghĩ tới điều này.
Diễm Hoàng cũng sửng sốt, vẻ mặt co rút dữ dội.
Tự tử? Khuynh Thành và nhi tử ngươi mới quen biết bao lâu, chết vì tình cái gì? Ngươi cũng đánh giá quá cao mị lực của nhi tử ngươi rồi!
Có điều, thấy Diễm Hoàng vẫn không trả lời, lão ta còn tưởng rằng đoán đúng rồi, tức giận đến mức trực tiếp dậm chân, lại mắng to liên tục: "Ngươi đó, thật sự là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều. Đồ đệ của ngươi, sao ngươi có thể không trông coi tốt chứ? Nàng là bảo bối chúng ta nuôi một trăm năm, cho dù con ta đã chết, nàng cũng không thể có bất trắc gì. Ngươi. . . Ngươi cái bà nương đáng chết này, mau đền bảo bối cho ta!"
Nói xong, người nọ đã túm cổ Diễm Hoàng, tức giận đến hai mắt dữ tợn.
Hóa ra mạng của Sở Khuynh Thành càng quý báu hơn mạng nhi tử lão ta!
"Sơn chủ, ngươi hãy nghe ta nói. . . Khuynh Thành nàng. . . Không có việc gì!"
Giọng nói của Diễm Hoàng khàn khàn giống như tiếng bên trong cánh cửa vang lên.
Nghe thấy lời ấy, vẻ mặt của người nọ run lên, khuôn mặt vừa mới dịu đi lại trầm xuống, móng vuốt cứng như sắt kia lại sít chặt, nắm cổ Diễm Hoàng, hơn nữa lần này càng nhanh hơn nhiều so với lần trước. . .
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất