Khụ khụ khụ!
Ra sức đánh vào móng vuốt lạnh như băng kia, Diễm Hoàng ho khan một hồi, đã sắp thở không nổi: "Sơn chủ. . . Tha mạng, tha mạng. . ."
"Xú bà nương chết tiệt, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!"
Nhìn chằm chằm bà ta một cách dữ tợn, người nọ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Con ta ở chỗ ngươi gặp chuyện không may thì cũng thôi đi, ngay cả bảo bối nuôi một trăm năm cũng bị ngươi làm mất. Ngươi nói, ngươi nên bồi thường cho ta như thế nào, hả?"
Che chặt cổ, vẻ mặt Diễm Hoàng hoảng sợ, lắp bắp nói: "Sơn. . . Sơn chủ tha thứ, mặc dù mất Khung Thành, nhưng dù sao cũng không chết, không phải tìm trở về là được rồi? Dù sao vẫn hơn là đã chết, vĩnh viễn không tìm trở về được!"
"Hừ, tốt cái rắm!"
Bộp!
Lại ném bà ta ra ngoài một lần, ngã ở trên mặt đất, vẻ mặt người nọ tức giận nói: "Nếu như Sở Khuynh Thành kia tự tử vì con ta, dù sao ta cũng có cái để vui mừng. Bây giờ không thấy nàng, con ta cũng đã chết, không chỉ cả người mà cả của cũng không còn, ngay cả gửi gắm tình cảm cũng không có, ngươi có thể hiểu được sự chênh lệch trong lòng ta không?"
Không phải ngài là người chủ nghĩa lợi ích thực tế sao, đâu ra tình cảm để gửi gắm?
Trong lòng thấy sai một hồi nhưng Diễm Hoàng cũng không dám nói như vậy, chỉ khom người quỳ gối: "Mong sơn chủ nén đau buồn!"
"Bớt nói nhảm đi, cuối cùng sao lại thế này, chân tướng bị mất Khuynh Thành là như thế nào, giải thích đầu đuôi ngọn ngành cho ta đi chứ, nếu không dâng đầu người lên, hừ!" Dữ tợn vung tay lên, người nọ quát to.
Hơi khom người, Diễm Hoàng nhận lệnh, sau đó lại nói ra toàn bộ chuyện Mạnh Hiểu Phong gọi Trác Uyên đến để cảnh cáo, lại bị Trác Uyên dùng bí mật để áp chế: "Sau khi Trác Uyên kia rời đi không lâu, chúng ta phát hiện đệ tử trong tông bị người đánh bất tỉnh, Khuynh Thành cũng bị bắt đi, sau đó thiếu chủ dưới sự tức giận đã vội vàng đuổi theo. Ai ngờ lần chia ly này lại thành vĩnh biệt, thiếu chủ tài năng tung hoành ngang dọc, hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi, lại rời đi như vậy, thật sự là khiến người tiếc hận, hu hu hu. . ."
"Được rồi, đừng khóc!"
Diễm Hoàng che mặt khóc, sơn chủ kia cũng lại hét lớn một tiếng cắt ngang, quát mắng nói: "Ta biết con ta có tính nết gì, đâu dễ dàng lôi kéo lòng người như vậy? Ngươi ở đây khóc tang, còn không phải để cho ta xem sao?"
Hơi xấu hổ lau nước mắt, Diễm Hoàng không khỏi cười gượng một tiếng: "Sơn chủ có mắt nhìn người, có điều quả thật thiếu chủ vẫn có không ít chỗ khiến cho người ta kính phục, ha ha ha. . ."
Làm như không nghe thấy lời nói vuốt mông ngựa đó, đôi mắt của người nọ âm u, cân nhắc kỹ càng: "Tất cả mọi thứ ngươi nói đều là xảy ra trước và sau khi Trác Uyên đi vào? Chuyện này có thể có liên quan tới bọn họ hay không?"
"Ách, không thể nào!" Bất giác cứng người, Diễm Hoàng suy nghĩ lại, mỉm cười lắc đầu.
Ánh sáng trong mắt chợt lóe, người nọ hỏi lại: "Vì sao?"
"Khởi bẩm sơn chủ, Trác Uyên kia là trợ thủ đắc lực của Ma Hoàng, trí mưu vô song, kẻ khác khen ngợi tán phục. Nhưng mà nói đến thực lực, tồn tại quả thật là giống như con kiến, chẳng qua chỉ là Đoán Cốt Cảnh mà thôi, không có gì ghê gớm. Nếu như hắn không có địa vị cao quý, có một đám người bảo vệ bên cạnh thì đã sớm bị người chém thành mảnh nhỏ. Nhưng mà thiếu chủ là Thánh Giả, cái chết của hắn ta làm sao có thể liên quan tới con kiến kia chứ? Nghĩ như thế nào cũng không có khả năng!"
"Vậy. . . Người bên cạnh hắn đâu?"
Đôi mắt hơi nheo lại, sơn chủ kia tiếp tục hỏi.
Suy nghĩ trong chốc lát, Diễm Hoàng lắc đầu như cũ: "Ngoại trừ sơn chủ, cả Lạc gia bọn họ đều nhờ vả Ma Hoàng, thuộc hạ bên trong có thể có cường giả nào? Bất kể thế nào thì tất cả cũng đều ở dưới Ma Hoàng Triệu Thành. Nhưng mà người bắt Khuynh Thành đi, vừa ra tay đã nhanh như chớp, sư muội Mai Tam Cô của ta ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có đã bị đối phương khống chế đánh bất tỉnh. Phần thực lực này, không hề dưới Bát Hoàng, làm sao lại có thể là Lạc gia chịu khuất phục Ma Hoàng kia làm ra chứ? Hơn nữa. . ."
"Hơn nữa?"
"Hơn nữa lúc ấy ta ở trong tông, lảo đảo thấy được Thiếu chủ sử dụng Thánh Sơn, nhưng mà sau khi chúng ta đến nơi đó cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng đối phương. Cái này chỉ có thể chứng minh, người nọ đấu một trận với thiếu chủ chỉ trong chốc lát. Sơn chủ có thể suy nghĩ một chút, có thể giết chết thiếu chủ trong chớp mắt chỉ có Thánh Giả, làm sao lại có thể là người trong khu vực Bát Hoàng chứ?"
Nghe được lời ấy, sơn chủ kia khẽ gật đầu: "Đúng vậy, mọi thứ ngươi nói đều hợp tình hợp lý, phân tích cũng không sai. Nhưng mà, đến tột cùng là ai làm chứ? Có thể một chiêu giết chết Phong Nhi ngay, ít nhất là cao thủ Thánh Giả trung kỳ, hoặc là. . . Không thể nào. . ."
"Sơn chủ, ngài nghĩ tới cái gì sao?"
"Thực lực giống như vậy, còn có một thế lực, chính là người Long Thánh!" Đôi mắt hơi nheo lại một chút, sơn chủ lẩm bẩm nói: "Nhưng mà mặc dù Thất Thánh Sơn và Long Thánh, nhưng đã biết bao nhiêu năm không đánh nhau, mọi người cố hết sức tránh xung đột, làm sao bọn họ lại ra tay với con ta?"
"Có lẽ là thiếu chủ ngạo mạn, trêu chọc bọn họ. . ."
"Không có khả năng, ta từng nhắc nhở hắn ta, trêu chọc ai cũng không được chọc đám súc sinh kia!" Nghe thấy Diễm Hoàng lẩm bẩm, sơn chủ kia lặng lẽ nhìn bà ta, vừa nghi ngờ nói tiếp: "Nếu không phải Long Thánh thì chính là Thánh Sơn khác, hoặc là Thánh Giả nhàn rỗi? Chẳng lẽ bí mật của Sở Khuynh Thành bị người khác biết được, mới dẫn đến bị người khác cướp đoạt?"
Lời vừa nói ra, hai người liếc nhau, đều hơi gật đầu đồng ý. Trước mắt thì thấy khả năng này là cao nhất. Mặc dù động cơ Trác Uyên cướp người rất lớn, nhưng hắn không có bản lĩnh này, cho nên hai người đã dễ dàng loại trừ hắn.
Thế thì chuyện tiếp theo lại càng trở nên phức tạp, nhiều thế lực cao thủ như vậy, ai mới là bàn tay gây tội ác thật sự phía sau màn lần này chứ?
Bọn họ đã tin, cái chết của Mạnh Hiểu Phong chắc chắn có liên quan tới việc Sở Khuynh Thành bị bắt. Chắc chắn là đối phương bị Mạnh Hiểu Phong phát hiện bí mật, cho nên mới giết người diệt khẩu.
"Phong Nhi, ta tuyệt đối sẽ tìm ra hung thủ giết ngươi, cướp bảo bối Sở Khuynh Thành này trở về!" Đôi con ngươi ngưng tụ dữ dội, sơn chủ cắn răng thề.
Diễm Hoàng thấy vậy, lại buồn bã nói: "Vậy nếu bây giờ bí mật này đã bị thế lực khác biết được, áp chế của Trác Uyên đối với chúng ta còn có tác dụng không?"
"Có tác dụng!"
Liếc xéo bà ta, sơn chủ hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Chỉ cần bí mật này, không phải tất cả mọi người đều biết bí mật thì nó có tác dụng. Sẽ không có ai chia sẻ bí mật này với người khác, chúng ta sẽ không, những người bắt Sở Khuynh Thành đi cũng sẽ không. Cho nên chúng ta phải ra tay trước để chiếm được lợi thế, cướp Sở Khuynh Thành về, nắm chặt trong tay chúng ta mới được!"
Hiểu rõ gật đầu, Diễm Hoàng lại nói: "Như vậy. . . Vẫn để cho hắn tiếp tục làm xằng làm bậy như vậy?"
"Không sao cả, không phải là đoạt địa bàn sao? Mặc dù cứ như vậy có thể sẽ khiến cho những đệ tử Thánh Sơn đi xuống dưới này nhận một cục diện rối rắm, nhưng chỉ cần hắn có thể giữ mồm giữ miệng, ta mặc hắn quấy rối cũng được."
Khinh thường bĩu môi, sơn chủ từ chối cho ý kiến: "Lần này Thất Thánh Sơn liên danh hành động, nói trắng ra là đám lão già kia lo lắng hiện tượng kỳ lạ trăm năm trước, chính là điềm báo ra đời của cường giả, Thất Thánh Sơn lo lắng địa vị của mình sẽ bị dao động, cho nên mới bắt đầu vững vàng khai thác quyền lực để thu lấy tài nguyên để mà độc quyền cao thủ. Cho dù là thiên tài yêu nghiệt, tồn tại vô song như Thượng Cổ Thập Đế như thế, muốn thăng cấp vào hàng ngũ Thánh Giả mà không có tài nguyên tu luyện? Quả thực là nói vớ vẩn, hừ!"
Trong lòng rùng mình, Diễm Hoàng khẽ gật đầu.
Vậy tất cả mọi thứ đúng là bị kia tiểu tử nói trúng rồi, quả thật là Thánh Sơn muốn độc quyền tu giả cao cấp. Cứ như vậy, về sau tu giả ở tầng dưới chót sẽ không có ngày ra mặt.
Ôi. . .
Cùng lúc đó, Trác Uyên cũng bình yên về tới trên núi Thiên Ma. Nhưng mà vừa mới đi vào đại sảnh đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của một đám thị vệ áo đen chờ ở đó. Đợi sau khi nhìn thấy Trác Uyên, mới vội vàng tiến lên, khom người cúi đầu: "Trác quản gia, cuối cùng ngài đã trở lại!"
"Thế nào, đều tụ tập ở chỗ này làm gì?" Hơi gật đầu, Trác Uyên nghi ngờ nói.
Liếc nhau, mọi người lộ vẻ hết sức lo lắng, sau đó một người đại diện vội vàng khom người: "Có điều Trác quản gia không biết, đợt tấn công gần đây của chúng ta đối với lãnh thổ của hai người Ưng Hoàng vẫn rất thuận lợi. Nhưng mà bây giờ, Nhị Hoàng kia đã ra mặt, mấy người chúng ta đánh không lại bọn họ. Cho nên tiền tuyến truyền về tin báo khẩn cấp, muốn mời Ma Hoàng đại nhân ra mặt đối phó. Nhưng đại nhân hắn ta vẫn bế quan không gặp, chúng ta cũng bất đắc dĩ. Còn tiếp tục như vậy thì thương vong của tiền tuyến vô cùng nặng nề, cũng không đánh lại sức mạnh thần kì của Nhị Hoàng kia!"
"Ồ, như vậy à!"
Nhướng mày, Trác Uyên hiểu rõ mỉm cười: "Các ngươi yên tâm đi, ta đi gặp Ma Hoàng đại nhân, khuyên hắn ta xuất chiến!"
Vừa dứt lời, Trác Uyên dưới sự cảm ơn liên tục của mọi người đi tới mật thất ngoài hậu viện, hơi khom lưng chắp tay: "Ma Hoàng đại nhân, tại hạ có việc bẩm báo!"
Ầm ầm ầm!
Cửa đá vừa dày vừa nặng lập tức mở ra, Trác Uyên đi thẳng vào trong, lại thấy vẻ mặt đầy khí đen, trong mắt vẫn lộ sát ý của Triệu Thành đang hung dữ trừng mắt nhìn hắn, không còn vẻ tài hoa vĩ đại trước kia nữa.
"Tư liệu luyện công của ta đâu, không có đưa tới?" Thở hổn hển, vẻ mặt Ma Hoàng đói khát nói.
Mỉm cười, Trác Uyên không để bụng: "Ma Hoàng đại nhân, chỉ sợ tư liệu luyện công của ngài không đưa đến !"
"Cái gì, vì sao?"
"Gần đây hai người Ưng Hoàng Quỷ Hoàng xuất chiến, chiến sự của chúng ta bị cản trở, không bắt được tù binh sẽ không có tư liệu luyện công!"
Bộp!
Một tiếng vang thật lớn vang lên, Triệu Thành dữ tợn đập giường đá, đập vỡ nát cả đầu giường, mắng to ra tiếng: "Quả thực buồn cười, hai lão già kia ngăn cản chuyện tốt của ta, lão tử sẽ không bỏ qua bọn họ!"
"Tiền tuyến báo về, đề nghị Ma Hoàng đại nhân xuất chiến, diệt trừ Nhị Hoàng kia. Hơn nữa. . . Công lực Bát Hoàng thâm hậu, lấy bản thân của bọn họ để luyện công, đương nhiên sẽ lên thêm một bậc nữa!" Lạnh lùng nhìn hắn ta, Trác Uyên nhếch miệng cười nói.
Trong mắt lập tức xuất hiện ánh sáng điên cuồng màu đỏ, Triệu Thành không cần nghĩ ngợi, đột nhiên cười to ra tiếng: "Ha ha ha. . . Được, hút tất cả bọn họ, ta có thể đột phá Thánh Giả!"
Vừa dứt lời, Triệu Thành đã đột nhiên bước lên, vù một tiếng, lướt qua bên cạnh Trác Uyên, trực tiếp bay lên chín tầng mây, bóng dáng biến mất trong nháy mắt.
Nhìn thấy bóng dáng hắn ta biến mất ở phía xa kia, sau khi Lệ Kinh Thiên đưa Sở Khuynh Thành về Lạc gia, lại quay về bên cạnh Trác Uyên, ngạc nhiên nói: "Trác quản gia, ngươi để cho hắn ta luyện công gì mà bây giờ điên điên khùng khùng như thế, không giống hình dạng con người?"
"Điên chính là lòng của hắn ta, có liên quan cái rắm gì đến công pháp?"
Bất giác cười nhạo một tiếng, Trác Uyên thở dài, lộ ra nụ cười quỷ quái: "Bây giờ Ma Hoàng bắt tay hành động, một đám chó điên cuối cùng cũng sắp cắn, cũng giống với Thiên Ma Sơn năm đó, ha ha ha. . ."
"Trác quản gia, khi nào thì chúng ta ra tay?"
Hung dữ trừng mắt liếc nhìn lão ta một cái, trong mắt Trác Uyên hiện lên tia sáng nói: "Cao thủ của Lạc gia, muốn khai chiến với Thánh Sơn thì trước đó tuyệt đối không thể dễ dàng rơi vào mi mắt của bất kì ai. Nếu không, Bát Hoàng có Thánh Sơn trợ oai, chúng ta sẽ rất khó tùy tiện đoạt lấy khu vực được các cao thủ ở tầng thấp nhất Thánh Vực bảo vệ!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất