"Bó tay chịu trói?"
Lông mày Triệu Thành run mạnh, hai con mắt của hắn ta tràn đầy sự thù hận, hắn ta nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt, lộ ra nụ cười quỷ dị làm người ta sợ hãi: "Muốn ta đầu hàng? Hừ, không có cửa! Mấy người các ngươi chờ đó cho ta, đợi ta chữa lành vết thương, sau đó sức mạnh tiến xa, nhất định sẽ đến tìm từng nhà của các ngươi để tính sổ. Các ngươi rửa cổ sạch sẽ, ngoan ngoãn chờ chết cho ta, ha ha ha..."
Kiếm Hoàng khinh thường bĩu môi, lão ta từ chối cho ý kiến: "Ma Hoàng, ngươi đã bị chúng ta bao vây thì còn có thể chạy đi nơi đâu? Ngươi đã mất đường trốn, biết điều thì giao công pháp ngươi lấy từ Minh Hải ra, chúng ta sẽ không làm khó ngươi, nếu không..."
"Công pháp? Ta biết ngay, chuyện có thể làm đám lão già các ngươi liên thủ chống địch cũng là vì lý do này, thật sự giống năm đó y như đúc!"
Triệu Thành liếc mắt nhìn bọn họ, hắn ta lắc đầu, trên mặt tràn đầy sự chế nhạo: "Nhưng mà đáng tiếc, ta không phải sư phụ năm đó, cầm được bảo vật mà không giấu cho mình. Vết xe đổ còn hiện ở trước mắt. Các ngươi muốn bắt ta, căn bản là chuyện hoang đường, ha ha ha..."
Triệu Thành cười to, nhưng khi nghe thấy tiếng vù vù, khí đen cuồn cuộn lượn lờ quanh người hắn ta, trong nháy mắt hắn ta đã biến mất trong đó.
Kiếm Hoàng trừng mắt, lão ta tay mắt lanh lẹ, một đường kiếm, chém ra theo đường thẳng: "Muốn trốn, không dễ như vậy!"
Ầm!
Vệt trắng chói mắt xẹt qua không trung, chém thẳng vào chỗ khí đen tràn ngập, chém tất cả bóng tối đều biến mất không thấy. Thế nhưng điều làm cho người ta trợn mắt hốc mồm là thậm chí ngay cả bóng người bên trong khí đen kia cũng không có. Cứ như vậy dưới ban ngày ban mặt, cả người Triệu Thành biến mất vô duyên vô cớ.
Tất cả mọi người khi thấy tình hình này đều sợ ngây người.
"Chuyện này. . . Đây là có chuyện gì?"
Mọi người nhìn nhau, trong mắt đám người lóe lên sự nghi ngờ, Kiếm Hoàng thì chăm chú nhìn về phía Trác Uyên, hỏi: "Trác quản gia, ngài mưu trí siêu phàm, lại có thời gian đi theo bên cạnh Ma Hoàng không ít, biết rốt cuộc trong đó là sao không?"
Trác Uyên nhíu lông mày tinh tế suy tư, hắn yếu ớt nói: "Xem ra Ma Hoàng thật sự để lại cho mình thủ đoạn bảo vệ tính mạng, ngay cả ta cũng không biết nguyên nhân trong đó. Chẳng qua có thể khẳng định rằng thứ vừa nãy chính là phép che mắt của hắn mà thôi, không có khả năng biến mất không còn tăm hơi. Chắc hẳn gần bên này có mật đạo nào đó để hắn trốn thoát mới đúng!"
"Không sai, Trác quản gia nói có lý, lập tức tìm kiếm!"
Kiếm Hoàng bình tĩnh nhẹ gật đầu, lão ta hét lớn, đám người liền bắt đầu tìm kiếm. Trác Uyên cũng chầm chậm cất bước, ngó nhìn cảnh vật xung quanh, âm thầm suy nghĩ.
Thế nhưng một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, tất cả mọi người không thu hoạch được gì. Thẳng đến sau ba canh giờ, Diễm Hoàng mới la lên, như phát hiện đại lục mới mà hớn hở nói: "Các ngươi mau đến xem, tìm thấy mật thất rồi!"
Đám người nghe được liền vội vàng đi qua xem.
Quả nhiên, ở giữa bụi cỏ xanh um tươi tốt cất giấu một hang động đen sì, đứng xa nhìn xuống dưới thì không nhìn thấy đáy.
"Ta đi xuống trước xem thử, các ngươi đi xuống sau!"
Kiếm Hoàng không hổ là người đứng đầu Bát Hoàng, làm tấm gương sáng, trong thời khắc này lão ta xông lên trước, muốn đi xuống thì bị Trác Uyên phất tay cản trở.
Mọi người không hiểu nhìn về phía hắn, Trác Uyên chỉ bật cười, thở dài: "Đừng uổng phí tâm tư, ba canh giờ đã trôi qua, có thể hắn đã sớm chạy xa, đuổi theo cũng đuổi không kịp, uổng phí sức lực mà thôi!"
"Thế nhưng... Ít nhất chúng ta còn có manh mối!"
"Các ngươi cho rằng hiện tại hắn thấy sự thay đổi lớn như thế, sẽ để lại manh mối cho các ngươi lần theo sao?" Lông mày Trác Uyên nhíu lại, hắn cười khẽ.
Đám người nghe vậy không khỏi nhíu mày, mặt mũi âm u, Quỷ Hoàng càng nhịn không được mà sốt ruột: "Thế nhưng Ma Hoàng phải chết, nếu không chờ đến khi hắn khôi phục, người gặp nạn chính là chúng ta!"
Sắc mặt mọi người nghiêm trọng, trong lòng bọn họ đều trở nên nặng nề.
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi cỏ lại mọc. Huống chi để cường giả khó giải quyết như thế chạy trốn. Nếu không thể tiêu diệt ngay lập tức, quả thật làm cho người ta ăn ngủ không yên.
"Trác quản gia, ngươi có đối sách nào tốt không? Nếu tên Triệu Thành đó trở về báo thù, người đầu tiên hắn tìm nhất định là ngươi!" Lúc này, Diễm Hoàng lại nhìn về phía Trác Uyên lên tiếng hỏi thăm.
Nghe thấy lời Diễm Hoàng nói, đám người còn lại đều nhìn về phía hắn.
Dù nói thế nào, Trác Uyên cũng nhờ vào mưu trí khiến Bát Hoàng không dám xem thường, ý kiến của hắn thật rất đáng quý.
Trác Uyên mỉm cười, hắn không để ý chút nào: "Yên tâm đi, hắn trốn không thoát!"
"A, lời nói này nghĩa là sao?"
"Mặc dù chúng ta không có khả năng tìm tung tích của hắn trên lối đi từ nơi này, nhưng các ngươi có thể ngẫm lại hoàn cảnh hắn hiện tại. Hắn bị thương nặng, cho dù hắn xảo quyệt, nghĩ cách giấu kín tung tích thì hầu như phải luyện công chữa thương. Mà đã muốn luyện công chữa thương, ngẫm lại công pháp của hắn chính là..."
"Hắn cần số lượng người sống lớn!"
Đôi mắt Diễm Hoàng chợt sáng lên, bà ta lập tức hiểu rõ: "Chỉ cần chúng ta giám sát tất cả người địa phương thật kỹ, một khi nơi nào có số người mất tích lớn, liền có thể tìm được tung tích của hắn!"
Trác Uyên gật đầu cười nhẹ, tỏ vẻ đồng ý: "Ý của ta chính là như thế!"
Mọi người hiểu rõ gật đầu, đám người nhìn về phía Trác Uyên đều mang khuôn mặt kính phục. Quả nhiên Trác quản gia này tài trí vô song, một câu nói trúng đích. May mà hắn không có sức mạnh, không thể không thành người mạnh nhất Bát Hoàng, những người như bọn họ thì không còn nơi sống yên ổn.
"Vậy thì, chúng ta hãy tách ra hành động, một bên tự mình tìm kiếm, một bên chú ý dân số từ mọi khu vực!" Cuối cùng, Kiếm Hoàng đưa ra đề nghị, đám người khẽ gật đầu, tất cả đều tự mình rời khỏi nơi này.
Chỉ có Trác Uyên nhìn vào cái hang không đáy này, hắn trầm ngâm, chợt lộ ra một nụ cười quái dị...
Rất nhanh, khu vực Bát Hoàng Thánh Vực bắt đầu một hồi loại bỏ kín đáo, bởi vì liên quan tới chuyện Triệu Thành mất tích, lại còn được Ngũ Hoàng thổi phồng, cuối cùng Trác Uyên danh chính ngôn thuận trông coi tất cả công việc của khu vực Ma Hoàng. Được Lạc gia phái các tinh anh đến mọi nơi tàn nhẫn nắm quyền lực, khu vực Ma Hoàng đã là của họ Lạc.
Trên dưới một thể đều nghe theo hiệu lệnh của Trác Uyên.
Cứ như vậy, một tháng trôi qua, mảnh đất này tương đối yên tĩnh, không có xảy ra chuyện gì lớn. Cuối cùng, khi tất cả người đều hơi nhụt chí thì ở chỗ tiếp giáp giữa khu vực Ma Hoàng và Diễm Hoàng truyền đến một cái tin tức nặng ký.
Đột nhiên toàn bộ người trong thành và thị trấn biến mất toàn bộ.
Điều này không khỏi làm Ngũ Hoàng khiếp sợ, vội vàng thân phó người tới nơi đó điều tra. Chỉ có Trác Uyên là không đi, mà lại một thân một mình đi tới nơi khác...
Rì rào!
Bên ngoài cách Thiên Ma sơn năm dặm, ẩn nấp bên trong một khe núi nhỏ, rừng lá rậm rạp, che khuất bầu trời. Một bóng hình yếu ớt, cất bước lần nữa, từng bước hướng về phía trước giữa rừng núi ẩm ướt, chỉ trong chốc lát đã đến trước cửa sơn động.
Người kia lắc vệt nước đọng trên người hai lần, hắn ta thở sâu, dưới đầu tóc lộn xộn lộ ra nét cười hưng phấn. Ngón tay khô quắt lau chiếc nhẫn trong tay, mười phần thỏa mãn tiếp tục đi vào trong động.
"Ta biết ngươi sẽ tới nơi này!"
Bỗng nhiên, khi người kia vừa mới vào trong động, một tiếng quát nhàn nhạt đột ngột vang vọng trong động. Cơ thể người kia đột nhiên run lên, quay đầu nhìn, thì thấy một bóng người quen thuộc đang nhởn nhơ tự đắc dựa vào tường đá, trong tay cầm tách trà, nhàn hạ thưởng thức trà: "Trác Uyên, là ngươi sao?"
"Đúng vậy, Ma Hoàng đại nhân!" Trác Uyên cười tà, hắn từ chối cho ý kiến.
Triệu Thành vén tóc tai đầy đầu lộ ra khuôn mặt phẫn nộ, chỉ là gương mặt này càng thêm tiều tụy tang thương hơn trước rất nhiều, thậm chí luồng khí đen như con giun bò ở trên mặt, giống như người giống như quỷ, không người không quỷ.
"Sao ngươi lại tìm ra ta được? Nơi này bị giấu kín, ta cũng không để lại đầu mối gì đi!"
"Rất đơn giản!"
Trác Uyên mỉm cười, hắn thở một hơi dài: "Nơi này không phải là nơi ngươi hay tới khi còn bé sao? Nhất là mỗi khi bị ăn đòn, ngươi sẽ chạy đến đây khóc lớn một trận, còn nghĩ rằng ai cũng không biết. Thật ra, có một người luôn bên cạnh nhìn ngươi!"
Cơ thể Triệu Thành run lên, hắn ta kinh hãi không nói nên lời: "Ngươi... Tại sao ngươi lại biết chuyện ngày xưa của ta?"
Trác Uyên không trả lời, chỉ là khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, tiếp tục thưởng thức trà.
Triệu Thành nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn im lặng, hắn ta trầm ngâm, sau đó hung hăng xua tay chặn lại, không suy nghĩ thêm nữa, khóe miệng xẹt qua sự lạnh lẽo, châm chọc nói: "Trác quản gia, lần này là một mình ngươi tới sao?"
"Đúng vậy, ngươi có thấy cái bóng nào khác từ bên ngoài và bên trong không?"
"Ha ha ha... Buồn cười buồn cười, bình thường ngươi quỷ kế đa đoan, tại sao hiện tại lại mơ màng rồi? Một mình mà dám tìm đến chỗ ta? Không có cường giả ở bên cạnh bảo vệ, ngươi chính là con sâu bọ. Coi như tìm được cái sơn động này thì như thế nào, ngươi không có cơ hội đi mật báo!"
"Ta cần phải đi mật báo sao? Ngươi giết ta không được, ha ha ha..." Trác Uyên thản nhiên cười, hắn từ chối cho ý kiến.
Sắc mặt Triệu Thành giận dữ, hắn ta tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Ta không giết được ngươi? Hừ hừ, đó là do bổn hoàng thương tiếc tài năng của ngươi, không muốn giết mà thôi. Bây giờ ngươi dám phản bội bổn hoàng, bổn hoang đã sớm muốn nhanh chóng giết ngươi!"
"Thiên Ma Chưởng!"
Triệu Thành gào to, hắn ta đánh ra một chưởng, một chưởng dài ba trượng to lớn màu đen trong nháy mắt đánh tới Trác Uyên. Uy thế kinh khủng, làm cho toàn bộ sơn động không ngừng lay động. Dường như dưới một chưởng này, toàn bộ đỉnh núi liền muốn hóa thành phấn vụn.
Thế nhưng ngay cả nhìn Trác Uyên cũng chưa từng nhìn một chút, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên.
Ầm!
Giống như gió mát quất vào mặt, một chưởng màu đen biến mất trong nháy mắt!
Đồng tử Triệu Thành không khỏi co lại, hắn ta rất sợ hãi nhưng hắn ta không phục, lắc mình một cái, chợt nghe từng tiếng rồng gầm, hắc long gầm vang chui ra từ hoàng ấn của hắn ta, hung hăng đánh vào Trác Uyên.
Nhưng mà đối với việc này, Trác Uyên vẫn không rảnh để ý như cũ, hơi cong ngón tay, nhẹ nhàng bắn ra.
Phốc!
Một tiếng trầm đục, hắc long liền vèo một cái, lăn lộn mấy vòng bay ngược ra đằng sau, bị đánh bay về trong cơ thể Triệu Thành. Làm hắn ta không khỏi lui về phía sau vài chục bước, khuôn mặt đỏ lên, phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, trên mặt hắn ta tràn đầy sự khiếp sợ.
"Sao... Sao có thể? Ngươi... Không phải ngươi là Tụ Khí Cảnh sao?"
"Không phải, ta giống như ngươi, Hoàng Giai Đỉnh Phong!"
Việc đã đến nước này, Trác Uyên không còn gì để giấu diếm, lại nhấp một ngụm trà thơm, hắn khẽ cười nói.
Mí mắt Triệu Thành run mạnh, hắn ta khó mà tin được: "Hoàng Giai Đỉnh Phong... Không có khả năng! Tu vi bằng nhau thì tại sao ngươi có thể dễ dàng phá giải chiêu thức của ta? Ta chính là Bát Hoàng, là người tài ba trong Hoàng Giai!"
"Nếu như những lời này được người khác hỏi, Kiếm Hoàng bọn họ là cái gì, ha ha ha... Ta sẽ nói, các ngươi có biết cái gì gọi là người bên ngoài người, trời bên ngoài trời hay không?"
Giống như sấm sét bổ xuống, đột nhiên cơ thể Triệu Thành run rẩy, kìm lòng không đặng mà liên tục lùi bước về phía sau, ánh mắt nhìn Trác Uyên đầy sự hoảng sợ giống như nhìn thấy quỷ thần: "Ngươi... Ngươi... Rốt cuộc là ai?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất