Một tháng sau, Thiên Ma Sơn, trước cửa mật thất, Trác Uyên chậm rãi đi tới, dừng chân, khom người lạy thưa: “Ma Hoàng đại nhân, chúng ta vừa chiếm giữ ba tòa thành trì, bắt được hai ngàn ba trăm năm mươi tù binh, đã đưa đến!”
“Mau đưa tới đây!”
Một giọng nói khàn khàn vội vã vang lên. Ngay sau đó, chỉ nghe ầm một tiếng, cánh cửa đá kia từ từ mở ra.
Trác Uyên liếc nhìn, nhấc chân bước vào bên trong, chỉ thấy Triệu Thành đang thở hổn hển từng ngụm. Hai con mắt đầy tơ máu của hắn ta đang nhìn chằm chằm về phía hắn, trong mắt là điên cuồng vô tận, gầm lên giống như dã thú: “Người đâu, mau lấy tới cho ta!”
Phịch!
Vung tay lên, hơn ngàn người xuất hiện tại mật thất đen kịt chỉ trong nháy mắt, nhét đầy phiến đá.
Thấy vậy, trong mắt Triệu Thành càng kích động, thân thể chấn động, khí đen cả ngươi chợt tràn ra giống như thủy triều, ngay lập tức nuốt sống vô số bóng dáng kia.
Trác Uyên nhìn hắn ta, khóe miệng xẹt qua nụ cười khinh thường, quay người vội vàng rời khỏi nơi này. Thế nhưng Triệu Thành đã phát điên vì luyện công hoàn toàn không ý thức đến hoàn cảnh khác thường kia.
Thủ hạ của mình không thèm chào hỏi một câu đã quay đầu rời đi, có ý gì?
“Thi Bạo!”
Đột nhiên một tiếng quát khẽ lạnh như băng bất ngờ vang lên phía trên vòm trời. Chỉ nghe thấy tiếng vù vù phát ra, khí đen ào ạt phát ra dao động kinh khủng không rõ lý do.
Con ngươi Triệu Thành không nhịn được co rút, thầm kêu một tiếng không ổn, lập tức đạp mạnh chân muốn rời khỏi nơi này, đáng tiếc tất cả đã chậm.
Ầm ầm ầm...
Từng tiếng nổ tung kéo dài không ngừng vang lên trong luồng khí đen kịt kia, dao động mãnh liệt ngay lập tức tràn ra bốn phía, tản đi khắp nơi. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Thiên Ma Sơn đều bị san thành bằng phẳng dưới từng đạo tiếng nổ mạnh.
Bụi mù tản ra nồng nặc giống như bão cát quét sạch bầu trời. Kiến trúc giường cột chạm trổ xa hoa lộng lẫy của Ma Cung hóa thành bột mịn, hoàn toàn không thấy bóng dáng!
Vèo!
Thế nhưng dưới trận nổ tung liên hoàn kia, trong bụi mù một bóng đen chợt vọt ra khỏi tro tàn cuồn cuộn. Đợi đến khi rơi xuống đất, hắn ta không nhịn được quỳ bẹp xuống, máu tươi đỏ thẫm nhỏ giọt nhuộm đỏ cát vàng dưới thân, biến thành một mảnh máu tươi.
“Thi Bạo... Quỷ Hoàng!”
Bóng đen cắn răng, chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra mặt mũi dữ tợn của Triệu Thành, nơi khóe miệng còn đang chảy máu tươi, ngửa mặt lên trời gào thét: “Quỷ Hoàng, ngươi dám ám toán lão tử, lão tử nhất định sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
“Ha ha ha... Ám toán ngươi thì sao, cũng không phải chỉ có một mình ta!”
Ngay khi lão ta vừa dứt lời không bao lâu, một tiếng cười càn rỡ chợt vang vọng khắp trời xanh. Ngay sau đó, từng tiếng xé gió vang lên, năm bóng dáng đồng thời dừng trước mặt hắn ta, đám người Kiếm Hoàng, Diễm Hoàng đã đến đông đủ.
Con ngươi Triệu Thành hơi lóe lên, hung ác nhìn chằm chằm bọn họ, nghiến răng nghiến lợi: “Đám lão già các ngươi lại liên hợp, lần nay hay rồi ám toán lão tử, há lại như vậy. Ta nên nghĩ ra từ sớm, đám hỗn đản các ngươi chẳng ai đáng tin cậy. Năm đó liên hợp vây công sư phụ ta, hiện tại lại vây công ta!”
“Ài, Triệu Thành, ngươi nói lời này có lương tâm hay không. Năm đó vây công sư phụ ngươi không có phần của ngươi hả? Đừng nói chúng ta như kẻ ác, ngươi thì tính là người tốt gì? Hừ hừ!”
Kiếm Hoàng nhếch miệng cười lớn, nhìn hắn ta bằng vẻ mặt trào phúng. Nghe vậy, Quỷ Hoàng cũng không nhịn được cười lớn: “Đúng vậy, Triệu Thành, đừng có vạch trần người khác, ngươi cũng không sạch sẽ đâu. Hơn nữa lần này, nói tới cũng mỉa mai, tất cả những gì ngươi làm với sư phụ ngươi năm đó, không ngờ hôm nay báo lại trên người ngươi, đúng là báo ứng, ha ha ha...”
“Báo ứng?”
Lông mày Triệu Thành run lên, trợn mắt, bất ngờ nhớ tới: “Đúng rồi, sao các ngươi có thể dễ dàng xâm nhập vào Ma Hoàng Giới của ta như thế, không có ai phát hiện sao? Đặc biệt Ma Sơn hôm nay, ngoại trừ trọng binh phòng thủ bên ngoài còn có ba tầng trận pháp trong ngoài, dù các ngươi có phá đại trận hộ sơn cũng không thể tiến vào lặng yên không tiếng động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mọi người cười phá lên, liếc nhìn nhau, lộ ra vẻ khinh thường. Sau đó tất cả bọn họ cùng nhìn về một phía. Thấy vậy, Triệu Thành cũng nhìn theo ánh mắt bọn họ, đột nhiên thân thể hắn ta run lên, chấn động: “Là ngươi?”
“Đúng vậy, là tại hạ, Ma Hoàng đại nhân!”
Khóe miệng Trác Uyên hơi nhếch lên, cung kính chân thành khom người về phía trước, cười nói: “Được đại nhân ưu ái để ta phụ trách trông coi toàn bộ Ma Hoàng Lĩnh Vực và Thiên Ma Sơn, ta đã mở một con đường xanh cho những người kia để Bát Hoàng đại nhân tiến vào. Có chỗ nào đắc tội, xin được thứ lỗi!”
Da mặt Triệu Thành không nhịn được run rẩy, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Trác Uyên, tên phản đồ nhà người, uổng công bản hoàng xem trọng ngươi như vậy, thế mà ngươi lại làm chuyện bán chủ cầu vinh, quả thật nên đi chết...”
Nói xong, thân thể Triệu Thành run rẩy dữ dội, khí thế cường đại chợt phóng về phía Trác Uyên. Đồng thời hắn ta tung một chưởng, chưởng ảnh lớn màu đen lao thẳng về phía Trác Uyên.
Trác Uyên không kiềm được hít sâu một hơi, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, không ngừng rút lui về sau.
Thế nhưng đúng lúc này, Kiếm Hoàng lắc mình một cái, bóng dáng đã che chở hai bên hắn, giơ ngang thanh trường kiếm về phía trước: “Kiếm Phá Thương Khung!”
Vù..ù...ù!
Tiếng xé gió vang lên, một tia sáng chói mắt hiện ra, hóa thành cự kiếm trăm trượng, phóng thẳng lên trời, hung ác va chạm với chưởng ảnh màu đen kia chỉ trong nháy mắt.
Ầm!
Tiếng vang rung trời chấn động đỉnh núi bốn phía không ngừng rung chuyển. Kiếm Hoàng hơi run rẩy, không khỏi lùi về sau mấy bước liên tục mới khó khăn dừng lại, khuôn mặt nhìn về phía Triệu Thành cũng đầy ngạc nhiên.
Thân thể Triệu Thành cũng hơi run rẩy, ngực trì trệ, nơi khóe miệng lại rỉ ra máu đỏ thẫm, nhỏ xuống từng giọt, nhuộm đỏ một mảng.
“Kiếm Hoàng, ngươi thế nào?”
Nhìn thấy Kiếm Hoàng bị đẩy lui bằng một chiêu, mọi người cùng đi tới bên cạnh lão ta, nhìn Triệu Thành bằng sắc mặt nặng nề. Bọn họ thật sự không nghĩ tới công lực Triệu Thành lại dày đến mức đó, đúng là không khác gì Trác Uyên thứ hai.
Cao thủ truyền thừa Đế Cảnh, quả nhiên mạnh mẽ!
Kiếm Hoàng vung tay áo, thở hổn hển từng ngụm, sắc mặt cũng sầm xuống nhưng cũng vui mừng hơn: “Công lực của tiểu tử này không còn là tên cùi bắp ngày xưa nữa, cần cẩn thận đối phó. May mà chúng ta ra tay trước, đã làm hắn ta bị thương nặng, nếu không tiếp theo không biết nên đối phó như thế nào!”
Nghe được lời này, mọi người cùng gật đầu, Triệu Thành càng tức giận, nhìn chằm chằm Trác Uyên không buông.
“Trác Uyên!”
Hai hàm răng Triệu Thành cắn chặt phát ra tiếng ken két, con ngươi đỏ bừng, thậm chí thất khiếu còn chảy máu tươi: “Ngày thường bản Hoàng đối xử với ngươi không tệ, vì sao ngươi lại phản bội ta? Nếu không phải ngươi trộn lẫn thi thể đã bị Quỷ Hoàng động tay động chân vào tài liệu luyện công, sao bản Hoàng có thể bị bọn họ đả thương dễ dàng như thế được? Cái tên vong ân phụ nghĩa nhà ngươi, còn mặt mũi nào đứng trước mặt ta thế?”
Trác Uyên mỉm cười, chầm chậm tiến về phía trước, lạnh nhạt gật đầu: “Ma Hoàng đại nhân, người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Lúc đầu ta tìm đại nhân nương tựa chỉ vì muốn tranh thủ một tương lai tốt đẹp. Nhưng bây giờ đại nhân càng ngày càng mạnh, e rằng ngày sau không cần ta nữa. Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ta không muốn chuyện này xảy ra trên người ta. Hơn nữa, điều kiện các vị Bát Hoàng đại nhân đưa ra rất hấp dẫn, hứa hẹn cho ta vị trí Bát Hoàng không thay đổi cả đời, ta thật sự không có lý do từ chối một tương lai tốt đẹp như vậy. Vì thế... Hì hì, thật xin lỗi!”
“Xin lỗi mụ mội ngươi, dám phản bội Ma Hoàng ta, đáng chết!”
Mũi Triệu Thành khịt ra hai luồng khí nóng, đạp mạnh chân, đánh một chưởng về phía mọi người. Chỉ nghe thấy tiếng rồng ngâm trong trẻo vang lên, một con Hắc Long quấn chặt thân thể hắn ta, đánh về phía mọi người bằng khí thế ngút trời. Đặc biệt là Trác Uyên, mục tiêu đánh giết của hắn ta.
“Trác quản gia không cần lo lắng, có chúng ta ở đây, hắn ta sẽ không thể tổn thương ngươi!”
Giơ tay bảo vệ Trác Uyên sau lưng, Kiếm Hoàng hét lớn một tiếng. Nghe vậy, Trác Uyên không nhịn được cười rộ lên.
Nhớ nắm đó hình như bọn họ cũng nói như vậy với Triệu Thành, nhưng bây giờ lão tử vẫn rập khuôn theo Triệu Thành ư? Ở trước mặt Ma Hoàng chân chính lão tử, lời hứa của bọn tin được cái rắm, hừ!
Trong lòng Trác Uyên đầy khinh thường, tuy nhiên mọi người ở đây lại không biết, vẫn đang ra sức bảo vệ Trác Uyên ở trung tâm. Chờ đến khi Triệu Thành sắp lại gần mới đạp mạnh chân, cùng ra tay: “Triệu Thành, ngươi còn mặt mũi nói người khác, ngươi quên năm đó ngươi phản bội sư phụ mình như thế nào rồi à? So với Trác quản gia, tên khi sư diệt tổ nhà ngươi càng không có tư cách nói lời này!”
“Ta thà phụ người trong thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta!”
Con ngươi trừng lớn, Triệu Thành tụ tập lực lượng cả người vào song chưởng, con Hắc Long kia cũng rống lớn, đột nhiên bay ra khỏi thân thể hắn ta, đánh về phía mọi người.
“Xem m Minh Quyết của ta, luyện hóa tất cả các ngươi, ha ha ha...”
“Nghĩ hay quá, ngươi không có công lực này đâu!”
Kiếm Hoàng hét lớn một tiếng, dẫn đầu phóng hoàng ấn của bản thân: “Phá Thiên Liệt, Vô Thượng Kiếm Cương!”
“Quỷ Vũ Thương Khung, Phiêu Miểu Huyễn Hư!”
“Thiên Liên Lý, Mạn Diệu Quỳnh Hoa!”
Ầm ầm ầm!
Năm đạo Hoàng Cực Thiên Ấn có hình thái khác nhau tập hợp lại một chỗ, hung ác phóng về phía Ma Long kia. Ầm một tiếng, chấn động trời đất, không gian đen kịt bị xé rách, nứt ra mấy lỗ hổng đen như mực.
Thấy tình cảnh này, Quỷ Hoàng không nhịn được cười lớn: “Ha ha ha... Triệu Thành, chúng ta biết rõ công pháp kia của ngươi lợi hại, nhưng chúng ta quần chiến với ngươi, ngươi sẽ không có cơ hội luyện hóa thần hồn của chúng ta, chỉ cần chúng ta vẫn luôn va chạm, dùng hết toàn lực. Lúc trước ngươi đã bị trọng thương, sao có thể chịu được chấn động của phản lực chứ? Chỉ cần va chạm thêm mấy lần, chắc chắn ngươi sẽ chết vì đứt gân mạch, hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng ta. Ma Hoàng, bó tay chịu trói đi, ngươi đã không còn đường nào để đi nữa rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất