Bầu trời u ám, mưa nhỏ rơi tí tách mãi không ngừng, một bóng dáng khoác hắc bào chậm rãi tiến về phía trước bên trong rừng núi yên tĩnh, chỉ chốc lát sau đã tới đình nghỉ. Hắn nhìn hai bên, lẩm bẩm: “Ủa, bọn họ còn chưa tới à?”
“Ha ha ha... Trác quản gia, chúng ta đã tới từ lâu rồi, đang đợi ngươi đại giá quang lâm đấy!”
Bỗng nhiên một tiếng cười phóng khoáng vang vọng tận mây xanh, chỉ nghe thấy từng tiếng xé gió lướt qua, năm bóng dáng bất ngờ xuất hiện trước mặt người nọ, đúng là năm vị Kiếm Hoàng trong Bát Hoàng.
Thấy vậy, người áo đen bất giác cười khẽ một tiếng, chậm rãi kéo áo choàng che trên đầu xuống, lộ ra Trác Uyên đang mỉm cười: “Thật hiếm thấy, đường đường là năm vị trong Bát Hoàng, thế mà lại dắt tay nhau bí mật mời quản gia của Ma Hoàng tới đây, tiểu nhân thật sự được cưng chiều mà lo sợ!”
“Trác quản gia khách khí, ngươi có thể đến đây dựa theo giao hẹn đã khiến bọn ta vui mừng, mời ngồi!” Râu ria Kiếm Hoàng khẽ run, đưa tay ra hiệu mời, dẫn đầu ngồi xuống bàn đá.
Mấy người còn lại cũng rối rít ngồi xuống.
Trác Uyên giũ áo choàng đọng nước, cũng ngồi xuống, mỉm cười nhìn bọn họ: “Rốt cuộc các vị tiền bối hẹn ta đến đây có chuyện gì thế, còn muốn lừa gạt tất cả mọi người, cả Ma Hoàng đại nhân cũng không thể nói!”
“Ngươi không nói với hắn ta nhỉ!”
“Tất nhiên!”
Thấy sắc mặt hơi căng thẳng của Kiếm Hoàng, Trác Uyên hiểu rõ trong lòng, cười nói: “Ma Hoàng đại nhân bận rộn trăm công ngàn việc, sao có thể làm phiền hắn ta vì loại chuyện nhỏ nhặt này được? Nếu không quản gia ta có ích gì? Ta có thể xử lý thì tự xử lý!”
“Đúng đúng đúng, Trác quản gia không phải người thường, có thể tự mình đảm đương một phía, không cần làm phiền hắn ta, ha ha ha...”
Kiếm Hoàng bật cười lớn, yên lòng, thỏa mãn gật đầu.
Thấy vậy, Trác Uyên suy nghĩ, cười khẩy, đi thẳng vào chủ đề chính: “Đúng rồi, các vị vẫn chưa trả lời vấn đề vừa nãy của tại hạ, bí mật mời ta đến đây, rốt cuộc là có ý gì? Nói thế nào ta cũng chỉ là quản gia, không thể làm chủ quyết định quá lớn, các ngươi vẫn nên tìm đến Ma Hoàng đại nhân thương lượng thì hơn!”
“Không không không, bọn ta không tìm hắn ta, tìm ngươi!”
Khóe miệng Kiếm Hoàng nở nụ cười kỳ lạ, vội ho một tiếng, sâu kín nói: “Trác quản gia, trước khi chúng ta nói chuyện, lão phu muốn hỏi ngươi một việc, gần đây Ma Hoàng đại nhân có gì khác thường không?”
“Khác thường? Không có, vừa đánh thắng một trận, khác thường ở chỗ nào?” Trác Uyên nhíu mày, cười nhạo, sắc mặt Quỷ Hoàng trầm xuống, nghẹn họng không nói nên lời.
Kiếm Hoàng mỉm cười vung tay áo, tiếp tục nói: “Trác quản gia là người thông minh, hẳn hiểu rõ lão phu. Không phải lão phu muốn ngươi nói ra bí mật của Ma Hoàng, chỉ hỏi thăm tình hình gần đây của hắn ta một chút, có gì không thích hợp không. Ngươi nên biết, lúc trước ở chiến trường, hắn ta quỷ dị tàn nhẫn điên cuồng, cực kỳ đáng sợ. Ngươi đang ở bên cạnh hắn ta, nếu như sự điên cuồng đó lan đến trên người ngươi, kẻ gặp nạn cũng không phải bọn ta...”
“Cái này...”
Trác Uyên khẽ chấn động, tỏ vẻ lo nghĩ, lẩm bẩm: “Nếu như Kiếm Hoàng đại nhân đã nói như vậy, quả thực gần đây Ma Hoàng đại nhân có chút không đúng...”
“Kỳ lạ ở chỗ nào?”
“Cả người trở nên âm u, mỗi ngày trốn dưới mật thất luyện công, còn hung ác muốn tù binh, liên tục bành trướng ra bên ngoài. Tuy rằng tác chiến liên tục như vậy khiến các tướng sĩ trong khu vực cai quản của Ma Hoàng có chút không chịu nổi nhưng đại nhân được ăn cả ngã về không, chẳng ai không khuyên được. Có thể nói, trên Thiên Ma Sơn ngoại trừ ta, mấy tên khuyên ngăn Ma Hoàng đại nhân khác đều bị xử tử!”
“Vậy hắn ta cần nhiều tù binh như vậy làm cái gì, có phải đang tu luyện công pháp tà môn gì không?” Hỏi đến đây, Kiếm Hoàng có vẻ càng kích động hơn, giọng điệu nôn nóng hơn trước rất nhiều.
Trác Uyên dừng lại, không nói nữa.
Hiểu rõ lòng trung thành của hắn, Kiếm Hoàng vội vàng đổi sang vấn đề khác: “Trác quản gia, rốt cuộc từ khi nào thì hắn ta biến thành như vậy?”
“Chuyện này... Ta không rõ lắm!”
Trác Uyên nhíu mày, mờ mịt lắc đầu: “Dù sao sau khi ta đi ra khỏi Minh Hải thì nguyên khí bị hao tổn quá nhiều, phải dưỡng thương mấy tháng ở gia tộc mới quay trở về Thiên Ma Sơn. Lúc gặp lại Ma Hoàng đại nhân, hắn ta đã như vậy rồi!”
Sau khi ra Minh Hải... Đúng rồi!
Năm vị Bát Hoàng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia sáng, lộ ra vẻ hưng phấn, trong lòng giống như gương sáng.
Nhất định tiểu tử kia đã lấy được bảo vật Minh Đế ở Minh Hải dưới cơ duyên xảo hợp mới trở nên biến thái như vậy. Chẳng qua hắn ta vẫn luôn giấu kín không nói ra, muốn độc chiếm một mình giống như Trác Liệt Uyên năm đó, hừ hừ!
Hiểu rõ điểm này, mục đích của năm người kia càng thêm rõ ràng, con mắt đảo quanh một vòng, lần này đến phiên Diễm Hoàng mở miệng dụ dỗ: “Trác quản gia, với tính tình của tên Triệu Thành kia, ngươi làm việc dưới trướng hắn ta suôn sẻ chứ?”
“Cũng không tệ lắm!”
Trác Uyên mỉm cười, bình tĩnh nói: “Tuy rằng Ma Hoàng đại nhân đối xử hà khắc với người khác nhưng vẫn rất tôn kính ta, nhiều người khuyên can đều chết hết, chỉ mình ta còn sống đấy, ha ha ha...”
Diễm Hoàng cười mỉa gật đầu, khen ngợi: “Trác quản gia tài hoa hơn người, đừng nói là Ma Hoàng, mặc kệ chủ tử nào đều không nỡ giết ngươi. Thế nhưng... Ngươi có nghĩ tới không, hiện tại hắn ta cần dùng ngươi nên mới nhún nhường ngươi như thế. Nếu như có một ngày ngươi không còn hữu dụng nữa, hắn ta sẽ có thái độ như thế nào đây?”
“Ta tin tưởng, ta vẫn luôn hữu dụng!” Trên mặt Trác Uyên hiện lên vẻ kiêu ngạo, cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Mọi người rùng mình, liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt hơi chìm xuống.
Tên Trác Uyên này, đừng nhìn thực lực hắn thấp, thế mà lại là người kiêu ngạo...
Chẳng qua đối với chuyện này, Diễm Hoàng vẫn cười mỉa như cũ: “Chúng ta rất bội phục trí tuệ của Trác giản gia. Ta tin tưởng Bát Hoàng, thậm chí là Thánh Giả, bất kể người nào có được nhân tài như Trác quản gia đều xem ngươi là tâm phúc. Thế nhưng... Khi thực lực một người quá mạnh đến mức không ai vượt qua, hắn ta sẽ còn tin cậy trí tuệ của ngươi khác ư?”
“Ngươi có ý gì?”
Da mặt Trác Uyên run lên, thân thể bất giác dừng lại, vẻ tươi cười trên mặt dần dần biến mất.
Nhìn động tác của hắn, Diễm Hoàng thỏa mãn gật đầu, tiếp tục mê hoặc: “Trác quản gia hẳn hiểu rõ, tại sao hiện tại Ma Hoàng lại mạnh như thế. Hơn nữa tiếp tục như vậy hắn ta sẽ càng mạnh hơn, cuối cùng một cước đá văng ngươi. Giết được thỏ, mổ chó săn, khi hắn ta không còn đối thủ, đại quản gia ngươi còn có tác dụng sao? Làm người nên tính toán lâu dài, Trác quản gia, ngươi hiểu ý ta đúng không?”
Trác Uyên không nói gì, ánh mắt khẽ híp lại, bắt đầu do dự.
“Trác quản gia!”
Đúng lúc này, Quỷ Hoàng nhanh chóng nói tiếp: “Với tài trí của các hạ, tuy rằng không được xếp vào trong Bát Hoàng nhưng hơn bọn họ rất nhiều. Lão phu tin tưởng, bất kể cao thủ Hoàng cấp nào, có Trác quản gia phụ tá nhất định có khả năng trở thành Bát Hoàng, ngươi mới thật sự là Bát Hoàng không ngai. Ngươi không còn là Ma Hoàng, ngươi vẫn là ngươi như trước, Ma Hoàng không có ngươi sẽ nhanh chóng rớt đài. Lần trước ta bắt tay với hai người Ưng Hoàng cũng đủ để đá hắn ta xuống rồi. Lẽ nào ngươi nguyện ý mai một tài năng này dưới tay kẻ khác suốt đời, cuối cùng bị người ta vứt bỏ một cách vô tình sao?”
Trác Uyên hít một hơi thật sâu, dường như động tâm, ngửa đầu nhìn lên trời cao, lẩm bẩm: “Nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”
“Chúng ta hy vọng ngươi sẽ giúp chúng ta tiêu diệt Triệu Thành!”
Mọi người nhìn nhau, thấy cuối cùng Trác Uyên cũng bị thuyết phục thì mừng rỡ, Kiếm Hoàng vội vã không nhịn nổi nói: “Nếu chúng ta bất ngờ tấn công vào Ma Hoàng Vực, nhất định sẽ kinh động hắn ta, đánh rắn động cỏ, để hắn ta trốn mất thì rắc rối. Vì vậy chúng ta phải bao vây hắn ta một cách bí mật. Thế nhưng nhiều thủ vệ nhìn chằm chằm Ma Hoàng Giới như thế, các loại trận pháp phòng ngự nhiều vô số kể, dù Bát Hoàng có muốn lặng yên không tiếng động lẻn vào cũng là chuyện viển vông.”
“Hôm nay Ma Hoàng bế quan, toàn bộ quyền chỉ huy của Thiên Ma Sơn và Ma Hoàng Lĩnh Vực đều nằm trong tay Trác quản gia. Chỉ cần ngươi mở một cánh cửa cho chúng ta, tất cả đều dễ nói!”
Trác Uyên khẽ gật đầu, không nói nhảm, gọn gàng dứt khoát: “Như vậy về sau ta có chỗ tốt gì?”
“Vị trí Bát Hoàng vẫy tay với ngươi!”
Thấy Trác Uyên sảng khoái như vậy, Diễm Hoàng mừng rỡ, vội nói: “Đến lúc đó tất cả chúng ta sẽ đề cử ngươi là Bát Hoàng mới, tuy ngươi không phải cao thủ Hoàng cấp nhưng mặc kệ ai trong gia tộc của ngươi thượng vị đều do ngươi không chế, thực tế không khác gì Bát Hoàng. Hơn nữa lúc đó, chúng ta cũng chỉ thừa nhận ngươi có địa vị ngang bằng chúng ta, người ngươi nâng đỡ chỉ là con rối cho người ngoài xem, không có chút ảnh hưởng nào, ngươi cứ yên tâm.”
“Các ngươi có thể giữ lời hứa không?”
“Tất nhiên rồi, chúng ta có thể thề bằng đạo tâm. Hơn nữa lần trước ngươi và vị Thánh Giả kia ra điều kiện, ta cũng đã cho người truyền đến Đệ Lục Thánh Sơn. Yên tâm đi, Thánh Sơn cũng đồng ý. Mặc dù ngày sau Thánh Sơn thật sự phái người xuống núi muốn thay thế một vị Bát Hoàng cũng tuyệt đối không động tới ngươi, vị trí của ngươi khá vững chắc đấy.”
Diễm Hoàng nghiêm túc gật đầu, liếc mắt nhìn mấy Hoàng còn lại ở đây một lượt, bình tĩnh nói: “Ngay cả mấy người chúng ta còn không có lời hứa hẹn này đâu. Nói cách khác, về sau dù chúng ta không làm Bát Hoàng, ngươi vẫn sẽ làm vua một phương như cũ, sẽ không thay đổi!”
Nghe xong lời này, mọi người cùng gật đầu, rối rít khuyên bảo.
“Đúng vậy, điều kiện ưu việt như thế này, ngươi còn có cái gì không chịu đồng ý chứ?”
“Đúng thế, bọn ta còn ghen tị đấy, có Thánh Sơn bảo đảm, đúng là chẳng khác gì bùa hộ mệnh. Lẽ nào ngươi muốn làm công cho Ma Hoàng, cuối cùng rơi vào kết cục được chim quên ná, đặng cá quên nơm?”
Liếc mắt nhìn đám lão già đang bảy mồm tám lưỡi bàn luận sôi nổi, trong lòng Trác Uyên không ngừng cười khẩy.
Quả thật điều kiện này tràn đầy sức hấp dẫn với những người không có kiến thức. Danh hiệu Bát Hoàng một đời, không có nguy cơ thoái vị, ngay cả Bát Hoàng uy tín lâu năm cũng không đạt được điều kiện ưu tú này.
Thế nhưng cẩn thận suy nghĩ, sau khi chuyện này thanh công, năm vị Bát Hoàng uy tín lâu năm này còn quan tâm vị trí Bát Hoàng sao?
Lấy được truyền thừa Đế Cảnh, tất nhiên ánh mắt của bọn họ sẽ đặt ở vị trí cao nhất, nào có quan tâm đến hư danh bây giờ nữa?
Mấy lão gia hỏa này gõ bàn tính vang thật.
Chẳng qua Trác Uyên lại hy vọng được nghe bọn họ gõ bàn tính như vậy, giống như bọn họ mong muốn, càng nghĩ càng tốt.
Cuối cùng, dường như Trác Uyên rất hài lòng, hắn sờ cằm, trợn mắt, cười nói: “Như vậy... Các vị đại nhân, khi nào thì ra tay?”
Nhớ năm đó, các ngươi cũng mê hoặc tên nghiệt đồ kia như vậy nhỉ, hừ hừ hừ...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất