“Cái gì, hai người Ưng Hoàng Quỷ Hoàng lại thua một người Ma Hoàng, hơn nữa Ưng Hoàng còn bị giết?”
Đan Hà Tông, Diễm Hoàng nhận được ngọc giản truyền tin, ngạc nhiên khó hiểu, mí mắt không ngừng run rẩy: “Sao có thể? Ta mới đấu với lão gia hỏa Ưng Hoàng kia cách đây không lâu, sao có thể bị giết dễ dàng như vậy được, còn dưới tình huống hai chọi một. Hơn nữa Quỷ Hoàng từng so trăm chiêu với Kiếm Hoàng, không yếu đến mức đó!”
Mai Tam Cô khẽ nhấp môi, trăm mối không có cách giải: “Sư tỷ nói rất đúng, nhưng sự thật là Ưng Hoàng chết rồi, Quỷ Hoàng thất bại chạy trốn, không rõ tung tích. Hiện tại thế lực hai nhà đang thế như chẻ tre bị Ma Hoàng nắm chắc chỉ trong nháy mắt. Bây giờ thế lực của Ma Hoàng trong Bát Hoàng đã lớn nhất, không thể khinh thường!”
“Chẳng lẽ tên Trác Uyên đã làm trò quỷ gì đó mới có thể giết chết Ưng Hoàng dễ dàng?” Sắc mặt Diễm Hoàng trở nên nặng nề, nghi ngờ hỏi.
Mai Tam Cô chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói: “Sư tỷ, ta nghĩ khả năng này không lớn. Thứ nhất ba người giao chiến với nhau trước mắt bao nhiêu người, trên chiến trường không thể làm giả. Thứ hai với thực lực của Ưng Hoàng, âm mưu quỷ kế gì có thể bù đắp chứ. Dù tiểu tử kia có bày cạm bẫy, tuyệt đối không thể dồn ép hai người Ưng Hoàng liên thủ với nhau đến mức không có đường chạy trốn!”
“Đúng vậy, chuyện này rất kỳ lạ, lẽ nào Ma Hoàng kia ăn thuốc đại bổ gì đó, thật sự lợi hại như vậy?” Diễm Hoàng trợn mắt, trong lòng càng nghi ngờ.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lát, bà ta lại thiếu kiên nhẫn xua tay: “Ài, được rồi, chuyện Thiếu chủ chúng ta bị tập kích quanh đây còn chưa có kết quả, còn không biết Khuynh Thành đã bị kẻ nào bắt đi, ta nào có lòng dạ thảnh thơi để ý đến mấy ân oán giữa Bát Hoàng kia?”
“Sư tỷ nói đúng!” Mai Tam Cô khẽ khom người, đồng ý.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên liên tiếp, một tên đệ tử cung kính trình ngọc giản lên: “Sư phụ, có một ngọc giản truyền tới, linh áp phía trên rất mạnh, chúng ta không thể xem được, e rằng chỉ có sư phụ mới hủy được.”
“Quỷ Linh Ấn?”
Diễm Hoàng nhận ngọc giản, xem một lát, bất giác hoảng hốt: “Là Quỷ Hoàng truyền tới.”
Nói xong, Diễm Hoàng nhíu mày suy nghĩ, phù một tiếng, mở phong ấn ngọc giản, xem xét cẩn thận. Sau đó bà ta chợt hoảng sợ, kêu lên: “Quỷ Hoàng mời Bát Hoàng tệ tụ tại Quỷ Trúc Lâm, thương lượng chuyện quan trọng!”
“Hẳn là về đại chiến tam gia lần này!” Mai Tam Cô ở bên cạnh nói.
Diễm Hoàng khẽ gật đầu, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài: “Tam Cô, đi theo ta, dù sao hiện tại chuyện của Khuynh Thành và Thiếu chủ cũng không có đầu mối, chúng ra đi nhìn xem tên Ma Hoàng kỳ lạ này!”
Nói xong, Diễm Hoàng bay lên không trung, Mai Tam Cô vội vàng đuổi theo.
Một tháng sau, hai người DIễm Hoàng rơi xuống rừng trúc nặng âm khí, ba bước một tốp, năm bước một trạm, mộ đầy cỏ dại chằng chịt như rừng.
Diễm Hoàng đi thẳng tới một đình, nơi đó có mấy bóng người quen thuộc ngồi từ trước, ngoại trừ chủ nhân Quỷ Hoàng, Kiếm Hoàng trong Bát Hoàng cũng ngồi trong đó.
“Diễm Hoàng đại nhân, cuối cùng ngươi cũng tới!” Nhìn thấy hai nữ tử tới đây, Quỷ Hoàng vội vàng đứng dậy ôm quyền, vung tay chỉ vào ghế trống phía bên cạnh: “Mời ngồi!”
Diễm Hoàng không khách khí, chậm rãi ngồi xuống, vừa mở miệng đã đi thẳng vào chủ đề chính: “Hôm nay Quỷ Hoàng đại nhân mời chúng ta đến đây vì chuyện Ma Hoàng giết chết Ưng Hoàng nhỉ?”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn về Quỷ Hoàng đang bày ra vẻ mặt nặng nề, trong mắt lộ vẻ hỏi thăm.
Dù sao thì chuyện này quá kỳ lạ, không khỏi khiến cho trong lòng bọn họ suy nghĩ nhiều.
“Đúng vậy, hôm nay triệu tập các vị đến trao đổi vì chuyện này!” Quỷ Hoàng phun ra một ngụm trọc khí thật dài, không kiềm được than thở: “Ưng Hoàng lão huynh chết thảm, ngay cả thi thể cũng không còn.”
“Sao thế, ngươi muốn chúng ta cùng nhau báo thù cho lão ta à?” Trong mắt Kiếm Hoàng lóe lên tia sáng, buồn bã nói.
Quỷ Hoàng chậm rãi lắc đầu, nghiêm mặt: “Không phải vậy, thật ra từ xưa đến nay không ai nói rõ ân oán giữa Bát Hoàng. Hôm nay là bằng hữu, ngày mai đã là kẻ thù, bất kể người nào chết trên ai tay ai đều là gieo gió gặt bão, không cần phải báo thù. Chẳng qua lần này Ưng Hoàng lão huynh chết quá kỳ lạ. Nếu như không thể cởi bỏ khúc mắc trong đó, đoán chừng mọi người chúng ta đều sẽ trở thành thức ăn của kẻ điên kia, chết không yên lành!”
Thân thể mọi người chợt chấn động, hoảng sợ.
“Sao thế, Ma Hoàng thật sự mạnh như vậy hả? Tin đồn hai người các ngươi lấy một địch hai không phải là đối thủ của hắn, Ưng Hoàng còn chết thảm có thật không thế? Trong đó có duyên cớ gì không?”
“Làm gì có duyên cớ nào? Đọ sức quang minh chính đại, chúng ta thật sự không đỡ nổi một hiệp của hắn!” Quỷ Hoàng liếc Diễm Hoàng, bất đắc dĩ thở dài: “Nói ra thật xấu hổ, chúng ta đúng là tài nghệ không bằng người, bị giết là chuyện thường tình!”
Sắc mặt mọi người nghiêm túc, lại liếc nhìn nhau, trong lòng cũng bắt đầu thấy căng thẳng.
Nhất là Kiếm Hoàng, lão ta nhíu mày, càng nặng nề hơn. Dù sao nói thế nào, với thực lực như vậy, rõ ràng hắn có thể uy hiếp đến vị trí đứng đầu của Bát Hoàng.
“Đúng là như vậy, mặc dù có thêm lão phu cũng chưa chắc thắng được hắn nhỉ?”
“Kiếm Hoàng!”
Nghe được lời này, Quỷ Hoàng không khỏi cười khẩy một tiếng: “Thứ cho tại hạ nói thẳng, năm đó ngươi có thắng Trác Liệt Uyên không?”
Thân thể Kiếm Hoàng run lên, sắc mặt chợt thay đổi: “Tại sao lại nhắc đến người này? Cũng đã trôi qua mấy ngàn năm rồi, không phải chúng ta đều có chung nhận thức ngầm không nhắc tới tên húy của hắn à?”
“Đúng vậy, chẳng ai muốn nói tới tên Ma Hoàng đáng giận kia, thật sự có thể lấy một địch Bát Hoàng đứng đầu. Tuy rằng lúc trước hắn một thân một mình, độc lai độc vãng nhưng không ai trong Bát Hoàng dám khinh thường hắn, một người có thể chống lại ngàn vạn lính!”
Quỷ Hoàng hít một hơi thật sâu, sắc mặt đầy phiền muộn: “Nhưng bây giờ không nhắc tới không được, dù sao Cổ Liệt Uyên sắp phất lên, chúng ta phải đối mặt với thực tế, nếu không cuối cùng chỉ có chúng ta thua thiệt!”
Mí mắt Kiếm Hoàng nhảy lên, nhìn chằm chằm lão ta: “Ngươi nói như vậy là có ý gì, lẽ nào Triệu Thành kia có thể sánh bằng sư phụ hắn ta, Cổ Liệt Uyên rồi hả? Hừ hừ, sao có thể? Năm đó thiên phú của Cổ Liệt Uyên khiến cho khắp thế gian này ngạc nhiên, ngoại trừ Thánh Sơn. Có người từng nói hắn xuất thân từ Thánh Sơn, ít nhất cũng là cao thủ Thánh Giả đỉnh phong, có khả năng đạt tới Chuẩn Đế, thậm chí là Đế Cảnh. Với ngộ tính của tiểu tử Triệu Thành kia, nhiều năm trôi qua, công lực vẫn chưa đạt tới một phần mười sư phụ hắn ta, làm sao có thể... Hừ!”
“Kiếm Hoàng, ngươi đừng không tin, trước đây không đạt tới, không có nghĩa hiện tại không thể, thậm chí càng khủng khiếp hơn!” Nơi sâu trong đáy mắt Quỷ Hoàng lóe lên vẻ kiêng dè, âm u nói.
Thấy vậy, mọi người biết lão ta không nói đùa, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Quỷ Hoàng liếc bọn họ, tiếp tục: “Lần này gặp lại tiểu tử Triệu Thành kia so với trước kia giống như hai người khác nhau. Trước đây hắn ta âm hiểm bá đạo nhưng vẫn còn thu liễm, bây giờ rất điên cuồng, không thèm để ý thứ gì, chẳng khác nào tên điên, không đặt chúng ta vào mắt thì thôi, ngay cả Thánh Sơn cũng không thèm ngó tới, còn nói sẽ nhanh chóng san bằng Thánh Sơn!”
“Chỉ bằng hắn ta, có thể sao? Hừ hừ...” Mọi người khinh thường bĩu môi, từ chối cho ý kiến lắc đầu.
Quỷ Hoàng nhếch miệng cười, đặc biệt nghiêm túc nói: “Bọn họ nói những lời này không phải là vô duyên vô cớ, nếu như các ngươi nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta bây giờ, nhất định cũng có loại cảm giác này. Tên điên kia... Đủ tự tin, nói thế nào thì hắn ta cũng đề cao công lực đến bước nháy mắt giết chết Ưng Hoàng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đuổi theo Cổ Liệt Uyên năm đó!”
“Sao vậy, ngươi có manh mối gì hả?”
“Các ngươi tới xem đi!”
Mọi người khó hiểu, nhìn về phía lão ta, Quỷ Hoàng lấy ra một bao y phục vứt lên bàn đá, ngay lập tức cuộn lên một trận bụi bặm. Khóe miệng lão ta xẹt qua nụ cười thần bí: “Các ngươi cảm thấy đây là cái gì?”
“Bụi đất!”
“Sai, là người!”
“Người!”
“Đúng thế!”
Quỷ Hoàng bình tĩnh gật đầu, gằn từng chữ một: “Ta phát hiện tiểu tử Ma Hoàng kia đang dùng người để luyện công. Sau trận đại chiến ngày hôm đó, hắn ta cũng thừa nhận chuyện này, hắn ta phát động chiến tranh vì muốn tài liệu luyện công. Ưng Hoàng lão huynh hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt dưới công pháp quỷ dị của hắn ta.”
Cái gì?
Mọi người bất giác hoảng sợ, rối rít hoảng hốt: “Thế nhưng dùng người luyện công là lệnh cấm tại Thánh Vực đấy, người người oán trách, nếu như phát hiện phải nhanh chóng diệt trừ. Lẽ nào hắn ta không sợ cao thủ Thánh Sơn rời núi, tiêu diệt hắn ta à?”
“Vừa nãy ta đã nói hắn ta không thèm để Thánh Sơn vào mắt mà. Hơn nữa lúc ấy hắn ta còn nói một câu, hắn ta sẽ nhanh chóng xưng đế, đến lúc đó Thánh Sơn trong mắt hắn ta chỉ là cái rắm!”
“Xưng đế?”
Lông mày mọi người cùng nhảy lên, lại hoảng hốt.
Ngoại trừ Thượng Cổ, trên đời này chưa từng có người nào xưng đế, hắn ta lấy đâu ra lá gan dám nói chắc chắn bản thân sẽ xưng đế chứ? Ngay cả bên trong Thánh Sơn cũng không có ai xưng đế đấy?
Mà nếu không thể xưng đế, dù có là Thánh Giả đỉnh phong, bị một đám người bao vây bốn phía cũng đủ chết, sao hắn ta lại dám coi trời bằng vung như thế?
Chỉ thấy Kiếm Hoàng im lặng suy nghĩ một lúc, sâu kín nói: “Hiện tại chỉ có hai cách để xưng đế, một là bản thân tự lĩnh hội, đáng tiếc đời sau không thể đạt được trí tuệ như cổ nhân, hai là được...”
“Truyền thừa Cổ Đế Cảnh!”
Mọi người cùng nhau lên tiếng, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Lẽ nào hắn ta nhận được truyền thừa Đế cấp?”
Quỷ Hoàng nặng nề gật đầu, thở dài: “Khả năng này rất lớn, nếu không thế gian này có loại công pháp nào có thể khiến thực lực hắn ta tăng mạnh mẽ chỉ trong thời gian ngắn như vậy chứ? Bởi vậy, hắn ta nói ra lời ngông cuồng kia đã có thể giải thích. Nhận được truyền thừa Đế Cảnh, xưng đế chỉ là vấn đề thời gian, quả thực có thể không cần quan tâm thái độ của Thánh Sơn!”
“Ồ, mảnh vỡ này...”
Bỗng nhiên Diễm Hoàng giống như phát hiện đại lục mới, lấy ra một miếng vải từ trong đống bột mịn, trong mắt lóe lên vẻ sửng sốt.
Thấy vậy, Quỷ Hoàng nói: “Đây là y phục ta lén lút sưu tập được trên những thi hài bị hắn ta dùng để luyện công, dường như công pháp của hắn ta chẳng những có thể hóa thân thể thần hồn thành bột mịn, quần áo cũng giống vậy!”
Sao vật này lại giống của Thiếu chủ vậy, lẽ nào...
Đột nhiên Diễm Hoàng giống như tìm được manh mối, gật đầu hiểu rõ, cười thầm.
Tất cả đều là ngươi làm đó, Ma Hoàng, hừ!
Nhất định ngươi phải chết, đợi sau khi ta bẩm báo sơn chủ, tốt nhất ngươi nên cố mà chịu đựng...
“Các vị!”
Da mặt Diễm Hoàng run lên, dưới áp lực đành phải bất đắc dĩ gật đầu đồng ý...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất