Điên rồi!  

             Nghe thấy lời ấy, quả thực hai người khó mà tin được, Ma Hoàng này lại dám cuồng vọng tự đại như thế, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn ta cũng giống như là uống say, điên điên khùng khùng.  

             Liếc nhau, hai người cảm thấy chắc chắn, lại kết ấn quyết.  

             "Ưng Vũ Phiên Phiên!"  

             "Quỷ Ảnh Phân Phi!"  

             Hai người khẽ lẩm bẩm, con kim ưng to lớn tỏa ra ánh sáng một hồi, đột nhiên biến thành chiếc lông chim màu vàng, lông vũ giống như một mũi tên, trong nháy mắt bay tán loạn khắp nơi. Tiếng gào thét của Quỷ Diện cũng vang lên, từng vệt tàn ảnh màu xám từ trong lỗ thủng của Quỷ Diện bay ra xung quanh.  

             Mà từ khi những điều này xảy ra, cơ thể to lớn của Phi Ưng và Quỷ Diện cũng dần nhỏ lại, cơ thể cũng bắt đầu mờ ảo, giống như biến mất. Chia Hoàng Ấn thành từng tốp nhỏ cũng là cách chạy trốn của hai người!  

             Trong mắt đột nhiên hiện lên tia sáng, Triệu Thành cười lạnh lùng, bĩu môi khinh thường: "Hừ, thể hiện loại trò vặt này trước mặt ta, các ngươi tìm sai người rồi."  

             "Ma Long Thôn Thiên!"  

             Đôi con ngươi ngưng tụ, trong tay Triệu Thành cũng lập tức bấm từng lớp ấn quyết. Ngay sau đó chỉ nghe thấy hắc long kia gào thét một tiếng, lại vù một tiếng biến thành một luồng khí đen giống như một con ác ma đột nhiên mở miệng khổng lồ ra, trong nháy mắt đã cắn nuốt những lông vũ màu vàng và bóng xám phân tán ở khắp nơi vào trong.  

             Ách!  

             Cơ thể không khỏi cứng lại, vẻ mặt của hai người Ưng Hoàng đều rất khó coi. Còn tưởng rằng tinh thần hắn ta bất thường, bọn họ có thể thu thập trốn khỏi đây chứ, không ngờ lại bị hắn ta xích vào.  

             Nhìn thấy khí đen lượn lờ kia như một quả cầu, giống như lồng giam một thứ gì đó, hai người ở hai bên liếc mắt nhìn đối thủ một cái, vẻ mặt càng thêm nặng nề.  

             Cười kỳ quái, Triệu Thành chăm chú nhìn chằm chằm bọn họ, lộ ra vẻ trêu đùa: "Ưng Hoàng, Quỷ Hoàng, hai lão già các ngươi không phải là đối thủ của ta, tiếp tục giãy dụa cũng vô dụng, vẫn nên ngoan ngoãn làm thức ăn gia súc của ta đi. Đợi khoảnh khắc bản đế bước lên Đế Cảnh, cũng coi như một phần công sức của các ngươi, ha ha ha. . ."  

             " m Minh Quyết!"  

             Vừa dứt lời, Triệu Thành hét lớn một tiếng, lại kết ấn trong tay.  

             Trong nháy mắt khí đen ào ào xoay người bao phủ cả bầu trời, nhất là khí đen kia lại đen nhánh giống như đêm đen. Cơ thể của hai người Ưng Hoàng không ngừng run lên, cả người co rút không ngừng.  

             "Đây. . . Đây là có chuyện gì, vì sao chúng ta cảm thấy suy yếu đau khổ như vậy. . ."  

             "Hắn ta. . . Hắn ta đụng đến hoàng ấn của bọn ta. . ."  

             Da mặt run rẩy dữ dội, Quỷ Hoàng dữ tợn nhìn chằm chằm Triệu Thành, mắng to ra tiếng: "Ma Hoàng, đến tột cùng là ngươi làm gì Hoàng Ấn của chúng ta?"  

             Hơi nhún vai, Triệu Thành cười nhạo nói: "Không có gì, chỉ hấp thu năng lượng Hoàng Ấn của các ngươi thôi. Đợi hấp thu xong, hoàng ấn của các ngươi cũng sẽ tan. Cũng giống như vậy, các ngươi sẽ không còn thở, khà khà khà. . ."  

             "Cái gì?"  

             Không khỏi chấn động, hai người Ưng Hoàng càng thêm hoảng sợ, hai tay run rẩy liên tục kết ấn, muốn chỉ huy Hoàng Ấn của mình lao ra khỏi chỗ khủng bố kia, nhưng bất kỳ cách nào cũng không được.  

             Dù sao bây giờ lực lượng của bọn họ đã suy yếu từng bước một, mà Triệu Thành lại quá mạnh, bọn họ như cừu non đợi bị làm thịt, lại không có sức mạnh lớn lao. . .  

             Bịch bịch!  

             Hai tiếng vang nhỏ vang lên, hai người ngã xuống mặt đất lạnh như băng, cả người run rẩy co rúm lại, lực lượng sinh mệnh nhanh chóng bị xói mòn, sắc mặt đã từng bước trắng bệch.  

             Triệu Thành nhìn thấy tất cả điều này, cảm nhận được trong cơ thể lực lượng mãnh liệt bổ sung vào cơ thể, khóe miệng cuối cùng lộ ra nụ cười ngông cuồng, vẻ mặt hưởng thụ nhắm đôi mắt lại.  

             Không hổ là công pháp của cao thủ Đế Cảnh, quả nhiên thần kỳ bá đạo. Chỉ cần bổn hoàng tiếp tục tu luyện liên tục không ngừng, không bao nhiêu ngày là có thể thống nhất Thánh Vực, ha ha ha. . .  

             Tức!  

             Nhưng mà đúng lúc này, xảy ra biến cố kỳ lạ, một tiếng kêu to bén nhọn vang lên, trên chín tầng mây, một bóng dáng màu nâu cũng đột nhiên thoáng hiện ra, phù một tiếng lại mạnh mẽ đâm vào quả cầu đen kia, lập tức đâm thủng một cái lỗ có bán kính vài chục mét.  

             Cơ thể run lên, Triệu Thành còn chưa kịp phản ứng lại, bóng dáng màu nâu kia đã chợt lướt qua lần nữa, bay ra, lại là một con chim ưng khổng lồ màu nâu. Dưới móng vuốt to lớn của nó còn nắm lấy hai bóng sáng màu vàng, một con Quỷ Diện, một con Kim Ưng, nếu không phải là Hoàng Ấn của hai người Ưng Hoàng thì là thứ gì?  

             "Được rồi bảo bối, làm tốt lắm!"  

             Thả Hoàng Ấn ra, cơ thể hai người Ưng Hoàng đầy ánh sáng, mặc dù còn hơi suy yếu, nhưng đã có thể đứng lên, đợi nhìn thấy bóng dáng Phi Ưng màu nâu kia, Ưng Hoàng lại nhịn không được lên tiếng khen ngợi.  

             Trước mắt Quỷ Hoàng cũng sáng ngời, thở dài nói: "Đó là linh sủng ngươi nuôi sao? Thật sự là tới rất đúng lúc!"  

             "Bớt nói chuyện phiếm, mau chóng thu Hoàng Ấn lại đi!"  

             Không trả lời, Ưng Hoàng chỉ vội vàng kết ấn, Quỷ Hoàng thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, cũng kết ấn.  

             Vù vù!  

             Trong giây lát, hai luồng Hoàng Ấn lập tức biến thành hai tia sáng vàng, trở về trong cơ thể bọn họ. Đương nhiên cuối cùng bọn họ cũng thở phào một hơi, an tâm.  

             Vẻ mặt trầm xuống, Triệu Thành đột nhiên giận dữ, thấy con chim ưng khổng lồ kia vội vàng bỏ chạy sau khi làm xong việc, trong mắt chợt lóe lên sát ý, đánh ra một chưởng: "Súc sinh chết tiệt, phá hư chuyện tốt của ta, muốn chết!"  

             "Thiên Ma Chưởng!"  

             Ầm!  

             Hơn mười bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, con chim ưng khổng lồ kia hoảng sợ, vừa muốn vẫy đuôi một cái, quay người chạy trốn nhưng đã chậm. Gần như trong chớp mắt, bàn tay to kia đã tóm được cơ thể khổng lồ kia của nó, sau đó luồng khí đen quay vòng, dưới ánh mắt hoảng sợ của hai người Ưng Hoàng bốc hơi trong nháy mắt, biến mất không thấy.  

             Hít!  

             Không ngừng hít thở, sống lưng của hai người tỏa ra hơi lạnh vù vù, khó có thể tin.  

             Rốt cuộc Ma Hoàng này học được công phu tà môn này từ đâu, quá khủng bố rồi!  

             Gọi hắc long trở về trong cơ thể, Triệu Thành lại quay đầu nhìn về phía hai người, liên tục cười quỷ quái: "Vừa nãy có con súc sinh cứu các ngươi một mạng, nhưng đáng tiếc các ngươi không có cơ hội lần thứ hai, hừ hừ hừ. . ."  

             Cười lạnh một tiếng, đột nhiên Triệu Thành bước một bước, chợt lao về phía hai người.  

             Thấy tình cảnh như vậy, hai người cũng không dám đối kháng lại, gần như là không hẹn mà gặp, bọn họ vô cùng ăn ý bước một bước xoay người chạy đi, tốc độ cực nhanh, có thể nói là duy nhất trong đời.  

             Ma Hoàng này cắn thuốc à, làm sao lại trở nên biến thái như vậy chứ?  

             Lúc này, ta đánh thì đánh không lại, chỉ có thể chạy trốn!  

             Nhưng mà còn không đợi bọn họ chạy quá xa, vù một tiếng, tiếng xé gió vang lên, trong nháy mắt bóng dáng quen thuộc kia đã đi tới phía sau bọn họ, đánh ra một chưởng: "Ha ha ha. . .Với tốc độ của các ngươi, còn muốn chạy thoát từ trong tay bổn tọa? Quả thực là nói vớ vẩn, ha ha ha. . ."  

             "Ngươi con bà nó, sao tốc độ của hắn ta cũng nhanh như vậy, so với lúc trước thì như hai người khác!" Con ngươi run lên không ngừng, Ưng Hoàng không khỏi sợ hãi kêu ra tiếng.  

             Hai mắt của Quỷ Hoàng đảo quanh, liếc mắt nhìn Ưng Hoàng một cái, đột nhiên đánh ra một chưởng ở chính giữa bả vai của Ưng Hoàng: "Xin lỗi , Ưng huynh. Ta sẽ nhớ kỹ ân tình của ngươi đối với tiểu đệ, sau này chắc chắn sẽ giết Triệu Thành, báo thù cho ngươi!"  

             Bộp!  

             Bị người một nhà ám toán chưa kịp phản ứng lại, Ưng Hoàng lập tức lảo đảo một cái, cơ thể cứng lại bị Triệu Thành ở phía sau tóm được cổ trong nháy mắt. Đồng thời cơ thể của hai người cũng tạm thời dừng lại.  

             "Quỷ Hoàng chết tiệt, lấy ta làm mồi câu, ngươi chết không được tử tế!" Đã tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, Ưng Hoàng nhìn thấy bóng dáng Quỷ Hoàng lao nhanh hơn, mắng to ra tiếng.  

             Nhưng mà Quỷ Hoàng lại giống như không nghe thấy, khuôn mặt lờ đờ, ngay cả công phu quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái cũng không có, chỉ nhanh chóng chạy trốn.  

             Ưng huynh, thật xin lỗi, một người chết dù sao vẫn tốt hơn hai người, sẽ không uổng phí công hy sinh của ngươi.  

             Vù!  

             Lẩm bẩm trong lòng, Quỷ Hoàng chợt vụt một cái đã biến mất không thấy.  

             Còn vẻ mặt của Ưng Hoàng lại run lên, nhanh chóng rơi nước mắt. Triệu Thành nắm chặt cổ lão ta, độ cong khóe miệng đầy khinh thường: "Đây là đồng minh của các ngươi à, quả thật tình hữu nghị khiến kẻ khác cảm động, khà khà khà. . ."  

             "Ma. . . Ma Hoàng, ngươi đừng giết ta, ta làm trâu làm ngựa, báo đáp ngươi . . ."  

             Bịch!  

             Ưng Hoàng run rẩy, vẻ mặt cầu xin thương tình, nhưng mà không đợi lão ta nói xong, một luồng khí đen đã ầm ầm một tiếng hoàn toàn nuốt hết lão ta. Khoảng một phút sau, khí đen mờ dần, trước mặt Triệu Thành lại chỉ có một đống bột mịn mà thôi.  

             "Hừ hừ, làm trâu làm ngựa cho ta? Ngươi tưởng là ta ngu giống ngươi, sẽ tin lời nói của Bát Hoàng sao? Ha ha ha. . ."  

             Từng tiếng cười to kỳ lạ vang vọng trời cao, Ưng Hoàng chết thảm, Quỷ Hoàng trọng thương trốn đi nơi khác, Ma Hoàng thắng lớn đứng giữa trời đất, nắm giữ bầu trời. Thế lực Ma Hoàng vừa nãy còn bị đánh cho quân lính tan rã, nhìn thấy sức mạnh thần kỳ của lão đại nhà mình, cũng đều đi ra, phất cờ reo hò, không ngừng hoan hô.  

             Có điều rất nhanh, Ma Hoàng đã quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đột nhiên vung tay lên, cuốn mấy trăm người vào trong khí đen, hóa thành bột mịn trong nháy mắt.  

             Mọi người vừa thấy, trong lòng hoảng sợ, trong nháy mắt sợ tới mức không dám lên tiếng.  

             Lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, Ma Hoàng nổi giận nói: "Một đám ăn hại, đánh cho ta, đoạt càng nhiều địa bàn, thu gom càng nhiều nô lệ tù binh, không phải bọn họ chết thì chính là các ngươi chết, ta phải có càng nhiều tư liệu để luyện công, có nghe hay không?"  

             "Ách. . . Nghe, nghe thấy Ma Hoàng đại nhân. . ." Run rẩy gật đầu, mọi người câm như hến, sau đó đồng thời tiếp tục đi về phía trước tiến đánh thảo phạt.  

             Chẳng qua giờ phút này, trong lòng bọn họ cũng không có kích động như trước kia mà là sợ hãi. Dù sao, trước kia bọn họ chiến đấu vì Ma Hoàng là vì kiến công lập nghiệp. Nhưng bây giờ, bọn họ lại thu gom đồ ăn cho Ma Hoàng. Nếu như không thu gom được, bọn họ sẽ trở thành đồ ăn.  

             Giống như là chó săn dưới tay thợ săn, không săn được thì chính mình sẽ bị giết làm thịt, ngay cả giá trị giữ nhà cũng không có.  

             Nhìn thấy tất cả điều này, Triệu Thành lộ ra nụ cười quỷ quái, hai mắt đỏ bừng, ngửa mặt lên trời huýt một tiếng sáo dài!  

             Phía xa, Trác Uyên ở một góc nhìn thấy tất cả điều này, bật cười lắc đầu, thở dài. Lệ Kinh Thiên bên cạnh cũng khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Trác quản gia, Ma Hoàng này càng ngày càng ngu, loại chuyện giết người luyện công này, thật đúng là dám nói ra bên ngoài!"  

             "Đây không phải là hắn ta ngốc, là điên!"  

             Mỉm cười, ánh sáng trong mắt Trác Uyên chợt gợn sóng: "Thiên Ma Đại Hóa Quyết khiến sức mạnh tăng lên điên cuồng đã khiến cho hắn ta quên khống chế. Vì hấp thu càng nhiều sức mạnh, chuyện gì hắn ta cũng có thể làm ra. Thiên Nhược muốn ngươi chết, chắc chắn sẽ khiến ngươi điên trước, chờ điên đến trình độ nhất định sẽ không coi ai ra gì, không quan tâm gì. Chờ xem, người Thánh Sơn sẽ tìm tới cửa, chúng ta chờ hắn ta thoái vị thôi!"  

             Gật đầu, Lệ Kinh Thiên mỉm cười.  

eyJpdiI6InVqYWtSeEtxSVFpdkxsNW80cU00cUE9PSIsInZhbHVlIjoiajU1QkMxWHpoYSs2dUtZWTZ1NHM1TVwvZm5tSTkwMTJGOUhmeTRFbEQ0SXc3akM2UnMxNmg2ZnZIcXNNWk8reHZlNW5kOW8zOUdIMFZkTDJFVksrNUYxU2ZrUmJBbm51eGhDbitUbk1rc01aeTZXQ2pLXC9HUFNYUDM5dGpHbGpiNDNQSzJ1cjJES0gwY2VIVzBiMldydllLdThLNytrN1pMMTFiZlBlRG1uXC9hUktBN0p0VERjWTlkM1Y1alEzbFlEMEVBeUJLZjRCMnNaSGt0aE43bitpOUtIZEY5a0dJZVQ4eU4zYW9tWVlpV25cL1RsR1E1VlJIQ3ZUY0I0NWswMUlsOGdQN3ZOdDVxelhYaVdRWThlZUZIaTV6cDkwMEE3bFNMZG91T1ROc0gwTmsxY1wvNThoUG9HTW9DUGRBbGVBT0thOHRMMFlGV0QzM3dtWXlLTEVkcWc9PSIsIm1hYyI6IjhjOGIxMWFhYjBlNWExM2E1MTM5OTg1NmMwNDBmZjIwYzgwZTNmZWJmMDczOWFhMzVhNjY1YzcxZjhmZjI0NmIifQ==
eyJpdiI6InVNXC9FVzAxdFdLcFhjMlpWTnc0b1dnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVtK2JNSlowTFVuSktzb1ZMeXNtM1k4cFllK1NyNXZPVmxFMXRGbkYxcDR0SGg0dGtpQmhrNjdDSHAxdlwvVTgrQ3NTVUZ4ME1wT29JNlRibGpYNUdyYlNJbExWSUdlaktsV1ZLSUN6a2lzVFFrNmcwd2p5WEdlZU5udkhZZmZXbTZtbzB3aW1pTnZ5TEV2VUtiTnBDQTcyRFlhVFVQQXlHXC80YVA0bGdQT0ljM2Vod3JIcWdHRjVjaENyXC9vM1dUQ2FnWEdLM3NndGgwRkdaYUt5OUpSR2FRbzdzZFRmY0Jra25RYjZpODhYa0JFYnF4TGZBQ0FseGljdFU4RldjZHlTYnBoRStPWlZcLytFQ25FTmVnamQrY0Zoc2laMXVFOTgyb2luXC9wQjMwOWZkYmRmUUkrTWE4ZG5qelkzNDFTeFpzSlV4aWVjRFwvSHFBUk9Oc3dkWTd2SlZwbzFBdUNrM1AwUWtcL3BlV0ZqT1BTUTFiSHJYNzJ0K3hzMVVpcVNNOFh0WTVvTHRzbmxSeHZYcWQxZitVOVlxWWNrYnk4SjJUYnFlYXBDdURmQ0FRPSIsIm1hYyI6ImI3OWE1OWZhYjdkZDk0ZmE4M2MyMGZlOGZmMzk3OTYzZTUxOWVlOGUzN2NjZTQxZWYyYjRkOTFkZTc5MWFlNjAifQ==

             "Không phải là chờ không kịp, là vẫn còn phải do dự một hồi, tiếp tục ngấm ngầm chịu đựng." Mày run lên, Trác Uyên thở dài một hơi, bóng dáng biến mất trong nháy mắt. . .

Ads
';
Advertisement
x