"Sư phụ? Hắn đang nói gì vậy, không phải sư phụ hắn là Ma Hoàng Trác Liệt Uyên sao?"  

             Lông mày Diễm Hoàng nhíu lại, vẻ mặt bà ta quái lạ nhìn về phía đám người: "Thế nhưng không phải tiểu tử kia đã chết mấy ngàn năm sao, tại sao bây giờ tên Triệu Thành lại kêu tên thật của hắn ta?"  

             Râu Kiếm Hoàng khẽ run, lão ta nhìn chằm chằm Triệu Thành bị khí đen bao quanh, bóng hình đang lăn lộn trên đất, lão ta suy nghĩ rồi gật đầu một cái: "Ta hiểu rồi, hắn luyện công nên bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên tâm trí thất thường. Xem ra trong nội tâm của hắn thì hắn luôn hổ thẹn với Trác Liệt Uyên, cho nên trước khi chết nhìn thấy ảo giác, tư tưởng muốn chuộc tội trỗi dậy, mới kêu tên thật của người đã qua đời, chúng ta không coi là thật!"  

             Đám người nghe câu này đều cảm thấy có lý, bọn họ đồng loạt gật đầu tán đồng.  

             Quả thực năm đó Triệu Thành thân là đệ tử lại khi sư diệt tổ, bán đứng sư tôn. Mặc dù sau này đổi lấy tiếng tăm của Ma Hoàng đến thế lực chư hầu một phương, nhưng sự áy náy với sư phụ ở sâu trong nội tâm hắn ta, hẳn là nỗi khúc mắc của hắn ta.  

             Vậy thì đây có phải là hắn ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma không?  

             Đám người vừa nghĩ đến đây liền nhìn về phía Triệu Thành bị đau đến khàn giọng liệt phế, đang hận trong lòng, lại thấy buồn cười, còn có một chút xót thương ở trong đó!  

             Thế nhưng sao bọn họ biết được, lời nói nhảm trong miệng Triệu Thành không phải là ảo giác, mà hắn ta thật sự kêu gọi sư phụ tới cứu mạng. Chỉ tiếc đối với đồ bất tài này, Trác Uyên không tự tay đập chết hắn ta còn may, sao lại ra tay cứu giúp đâu?  

             "Đồ ngốc!"  

             Bỗng nhiên Trác Uyên truyền mật ngữ vào trong tai Triệu Thành. Triệu Thành đang không ngừng quay cuồng chợt trì trệ, như gặp được vị cứu tinh, hắn ta vội vàng nói: "Sư phụ cứu ta, sư phụ cứu ta..."  

             "Hiện tại ngươi có thể cảm ngộ việc tu luyện Thiên Ma Đại Hóa Quyết sao?"  

             Nhưng âm thanh truyền vào trong tai hắn ta không phải là cách để cứu mạng mà là vấn đề của Trác Uyên lúc trước. Triệu Thành không khỏi sững sờ, hắn ta nghẹn lời, trong mắt đều là vẻ mê mang.  

             Trác Uyên khẽ cười, hắn mở miệng yếu ớt nói: "Hiện tại ngươi đã biết nỗi khổ tâm lúc trước của vi sư vì không cho ngươi đụng Cửu U Bí Lục. Tâm ngươi quá tham lam, không biết tiết chế. Mặc dù Thiên Ma Đại Hóa Quyết là pháp môn có thể tu luyện nhanh chóng, nhưng lấy công lực của người khác để mình dùng, nào có dễ dàng như vậy? Mỗi khi hấp thụ một lần, cần phải nhanh chóng luyện hóa thành công lực của bản thân, nếu không công lực không đồng nhất, lại luyện hóa thêm thần hồn của người khác, oán niệm mọc thành cụm, ắt sẽ bị phản phệ. Nó sẽ bào mòn thân thể của ngươi, ăn mòn tâm trí của ngươi, cuối cùng gieo gió gặt bão!"  

             "Ta... Ta sai rồi, sư phụ, ta không nên chỉ vì thứ trước mắt, ta biết sai rồi, ngài mau cứu ta..."  

             "Không, ngươi chỉ sai một nửa!"  

             Thế nhưng đối với lời cầu xin tha thứ của hắn ta, Trác Uyên chỉ mỉm cười, tiếp tục nói: "Thật ra cho dù ngươi có thể tu thân dưỡng tính, có thể tiến hành tu luyện Thiên Ma Đại Hóa Quyết theo chất lượng, cũng sẽ không thể dùng. Bởi vì bản công pháp này, bản thân nó không được đầy đủ!"  

             "Cái gì?"  

             "Một câu đầu tiên của công pháp, ta đã lược bỏ. Chính là muốn luyện công pháp này, cần phải tự phế bỏ công lực trước!"  

             Trác Uyên thở một hơi dài, hắn yếu ớt nói: "Thiên Ma Đại Hóa Quyết đã muốn hút công lực của người khác để mình dùng, đầu tiên mình phải là cái bình rỗng, mới có thể gánh chịu vạn vật. Nếu không công lực của bản thân sẽ đối chọi với công lực từ bên ngoài, tạo thành sự ngăn cách, khó mà luyện hóa suốt đời. Mà khi hấp thu công lực càng nhiều, ngăn cách càng nhiều, sớm muộn cũng sẽ phản phệ."  

             "Như vậy ngài..." Da mặt Triệu Thành run lên, dường như hắn ta hiểu rõ điều gì.  

             Trác Uyên nhếch miệng cười, hắn tiếp tục truyền âm: "Không sai, ta đúng là sợ ngươi luyện đúng, phụ lòng với tâm huyết của ta nên mới động tay động chân. Cho nên mặc kệ như thế nào, ngươi cũng không có cơ hội thành công. Nhưng mà lắc đầu suy nghĩ, ngươi vốn là người có tính tình hấp tấp vội vàng, coi trời bằng vung, nếu như ta đưa bản thật cho ngươi, ngươi cũng không có hi vọng thành công. Chỉ là... Trên hy vọng của ta, lại tăng thêm một phần bảo hiểm mà thôi!"  

             "Ha ha ha... Thì ra là thế, lần này ngài trở về chính là muốn báo thù!"  

             Triệu Thành không khỏi cười lớn, hắn ta xoay người, nằm ngửa trên mặt đất, mặc cho khí đen kia lượn lờ ở trên người, hai chân hắn ta đã hoàn toàn bị hóa thành bột phấn, cuối cùng bất động. Mặc dù phần đau đớn vẫn đau như cũ, nhưng trong mắt của hắn ta đã hoàn toàn trở thành màu tro tàn, tuyệt vọng mà bất lực.  

             Ngũ Hoàng thấy vậy không khỏi sững sờ, trên mặt tràn đầy sự nghi hoặc. Tiểu tử này sao vậy, đã không còn ý định vùng vẫy sao?  

             Vừa nãy Trác Uyên và Triệu Thành đều dùng mật ngữ truyền âm, cái gì bọn họ cũng không nghe thấy.  

             Trong mắt Triệu Thành rỗng tuếch, lúc này trên mặt hắn ta đã không có bất kỳ biểu tình gì: "Sư phụ, với thực lực hiện tại của ngươi, muốn báo thù, dù chân ướt chân ráo thì bên trong Bát Hoàng cũng không có người nào là đối thủ của ngươi, làm gì phức tạp như vậy?"  

             "Đồ ngốc, ngươi là đồ đệ của ta, lúc trước vi sư chết như thế nào, ngươi không định lĩnh hội một chút sao? Còn nữa, nếu không cho ngươi tự mình luyện Công Pháp Ma Đế khiến ngươi tha thiết ước mơ, ngươi nào có thể trải nghiệm khổ tâm của vi sư năm đó? Nếu không, đến chết ngươi còn trách vi sư giấu làm của riêng, cảm thấy mọi thứ lúc trước ngươi làm đều đúng!"  

             Bờ môi Triệu Thành run lên, trong mắt hắn ta lóe lên nước mắt óng ánh.  

             Đúng vậy, mặc dù Công Pháp Ma Đế này mê người nhưng cũng hại người. Nhìn thì học được trong nháy mắt, nhưng lại rèn luyện tính kiên nhẫn của con người. Người không tự chủ như mình, chỉ có thể tự làm tự chịu.  

             Thiên Ma Đại Hóa Quyết này, quả nhiên là công pháp đứng đầu Ma Đạo, muốn thành Chân Ma phải diệt trừ tâm ma của mình trước. Nếu không cuối cùng hại người không thành, mình tự mua dây buộc mình trước!  

             "Sư phụ, ta biết sai rồi!"  

             Rốt cục một giọt nước mắt trong mắt Triệu Thành chảy xuống, hắn ta hối hận nhắm mắt lại.  

             Trác Uyên từ xa nhìn thấy tất cả, hắn thở một hơi thật dài: "Mặc dù chậm trễ, nhưng tốt xấu cuối cùng ngươi đã hiểu rõ. Đã như vậy, ngươi liền tiếp tục truyền kết quả ác ma này cho những người khác đi!"  

             "Sư phụ, ngươi không sợ ta mật báo sao?"  

             "Đứa ngốc, ngươi ta còn không biết sao? Trước khi chết không kéo thêm mấy cái đệm lưng, Ma Hoàng tính là gì?"  

             "Ha ha ha... Đúng vậy, ai biết đồ bằng sư, lúc trước ta phạm sai lầm, há có thể kém được?" Triệu Thành lạnh lùng cười, trong mắt hắn ta lóe lên ánh sáng quỷ quái, chịu đựng đau nhức kịch liệt nhẹ nhàng sờ chiếc nhẫn trong tay, chỉ thấy ánh sáng nhọn lóe lên, Ngọc Giản xanh biếc đột ngột xuất hiện trong tay hắn ta: "Đã như vậy, ta liền giúp sư phụ hoàn thành kế hoạch báo thù, kéo mấy lão già này cùng xuống địa ngục. Dù sao đời này kiếp này, Triệu Thành ta chỉ nợ một mình sư phụ. Đối với mấy lão già này chỉ có thù, không có ơn!"  

             Ầm!  

             Triệu Thành tức giận, hắn ta đột ngột nhấc cánh tay lên, ném Ngọc Giản ra ngoài, vừa vặn rơi xuống trước mặt năm người.  

             Năm người giật mình, bọn họ nhìn nhau, không hiểu ý của hắn ta.  

             "Không phải các ngươi tới vì nó sao? Cũng như vài ngàn năm trước, ha ha ha..." Lúc này, Triệu Thành nằm ở một bên phát ra tiếng cười nhạo quỷ dị.  

             Đám người nghe xong, đôi mắt liền sáng lên, bọn họ cùng nhau đi về phía trước để cướp giật.  

             Nhất là Kiếm Hoàng, lớn tuổi nhất, thương thế nặng nhất, lúc này tay chân lại linh hoạt nhất, mạnh mẽ xông lên ôm Ngọc Giản vào trong ngực. Bốn người còn lại thấy vậy liền ba chân bốn cẳng đi lên túm đánh.  

             "Ha ha, Kiếm Hoàng, đã nói mọi người cùng nhau dùng, ngươi đừng nuốt làm của riêng!"  

             "Kiếm Hoàng, mau đem giao vật đó ra, nếu không chúng ta sẽ không khách khí..."  

             ...  

             "Chờ một chút!"  

             Bỗng nhiên Kiếm Hoàng vung tay lên, lão ta hét lớn làm mọi người dừng lại trong nháy mắt, lão ta lạnh lùng lườm bọn họ, nổi giận nói: "Còn chưa biết đồ vật này là thật hay giả, thế mà cướp loạn, còn ra thể thống gì? Đợi lão phu tra xét trước rồi nói!"  

             Nghe được lời lão ta nói, đám người nhìn nhau, đồng ý gật đầu, nhưng từng đôi đôi mắt lại gấp gáp nhìn chằm chằm lão gia hỏa kia không tha, sợ hơi mất tập trung, kẻ già đời này liền đánh tráo vậy.  

             Nhập nguyên thần vào trong đó xem, Kiếm Hoàng bỗng dưng mở mắt ra, nhìn ánh mắt hi vọng của đám người kia, lão ta gật đầu: "Không sai, là  m Minh Quyết, tên gần như nó trước kia!"  

             "Vậy còn chờ gì nữa, mau cho ta xem!"  

             Kiếm Hoàng vừa mới nói xong, đám người Quỷ Hoàng càng chờ không kịp mà muốn cướp, đột nhiên Kiếm Hoàng vung tay lên, bảo vệ nó sang bên cạnh: "Các ngươi gấp cái gì, hỏi rõ trước rồi lại nói."  

             "Còn hỏi cái gì, mau mang tới đây, chẳng lẽ lão già ngươi muốn độc chiếm?"  

             "Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy, đương nhiên là muốn hỏi cho rõ, vì sao đột nhiên tiểu tử này chịu giao đồ vật ra. Đừng quên, lúc trước khi Trác Liệt Uyên còn không đưa ra!"  

             Ối!  

             Đám người chợt trì trệ, đám người cùng nhìn về phía Triệu Thành, trong mắt là sự nghi ngờ.  

             Triệu Thành cười quỷ dị, nửa cơ thể hắn ta đã mất trong khí đen: "Các ngươi không cần nghi ngờ gì, đây là đồ thật, nếu không ta đưa toàn bộ chiếc nhẫn cho các ngươi nhìn. Dù sao sau khi ta chết, các ngươi cũng sẽ xem xét di vật của ta. Dựa vào công lực hiện tại của ta, nghĩ muốn làm như sư phụ năm đó đồng quy vu tận cùng công pháp là không thể nào, không bằng giao cho các ngươi, miễn cho Công Pháp Đế Cảnh bị thất truyền, quá đáng tiếc!"  

             Triệu Thành nói xong, hắn ta cởi chiếc nhẫn, ném cho bọn họ.  

             Quả nhiên, sau khi bọn họ kiểm tra xong, bên trong không còn bất kỳ vật gì khác. Kiếm Hoàng hơi suy nghĩ, lão ta gật đầu khen: "Tục ngữ nói người sắp chết, lời nói cũng hướng thiện. Triệu Thành, ngươi tiến bộ hơn so với sư phụ ngươi năm đó nhiều!"  

             "Tiến bộ? Ha ha ha... Các ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn biết, sau khi năm người các ngươi lấy được công pháp sẽ có kết quả như thế nào!"  

             Lông mày Kiếm Hoàng run lên, lão ta nhìn hắn ta chăm chú: "Ngươi có ý gì?"  

             "Mặc dù  m Minh Quyết là Công Pháp Đế Quân, nhưng bên trong lại cất giấu một con ác quỷ, ngậm oan hồn câu mệnh mấy ngàn năm. Ta chết không có gì đáng tiếc, chỉ là người kế tiếp trong các ngươi sẽ là ai đây? Ha ha ha..."  

             Triệu Thành mang vẻ mặt tà mị nhìn về phía bọn họ, hắn ta nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười to, giống như quỷ lệ kêu khóc, cơ thể thì hoàn toàn hóa thành tro tàn bên trong khí đen, như những người trước kia hắn ta dùng để luyện công.  

             Cơ thể năm người run lên, bọn họ chợt thấy lạnh gáy, lại không biết tiếng gào thét của Triệu Thành trước khi chết có ý nghĩa gì?  

             Nhưng khi nghĩ không ra thì bọn họ không nghĩ tiếp nữa, đám người nhìn Công Pháp Đế Cảnh khiến tất cả mọi người tha thiết ước mơ, mỗi ánh nhìn của năm người đều đặt vào ánh sáng khác thường, lộ rõ sự tham lam.  

             "Kiếm Hoàng, mỗi người chúng ta sao chép một phần của công pháp này, tự tu luyện riêng phần mình!"  

             "Không được!"  

             Kiếm Hoàng vội vàng khoát tay, khuôn mặt lão ta nghiêm túc.  

eyJpdiI6IkEwOGRWeEQxamtRZGxEYzNteW80dHc9PSIsInZhbHVlIjoieENTYmUrU09QQkRaU0RLSVMxalZUWGludzZVWVhZYnc2MHVIRE5jeHY0ZFRxRnpCdWpcL2ZDMW81UWVXSU1nT0VzNFd2NTlwcGJDN0pFN1V3ZExoOGJOTlJUdEYwd1h3OUdXWGpwekJJOEg2STRcLytJWlZUY0pZM1AwQVI5cmV1MWc0VUdLWkR5MXluTEM2ZDF1bUgxVFpiQWtHa1RYcHZZMEFNdFwvQkNiNU9pZ1EySlwvaXFHUVVad0lpWWhMVkhaRW5vSWZsZHVIbklVdGNIcG1PMnA4ZVZPOTZ3Z1wvRHdHeVZGR0hjQUR3bWxUOTV0cFwvdTF2eFwvTEl3TXdkaU5mQUhma1h2YkE2UHpWWU5QeGo1M0ZXZ1NLRXg5MDJ4NXZcL0tXREFvWHhXNytBRUcxM2dOeHRWVjRwdGF5dzgwRzJRd01ycUZ3Ujk5NmtnWDEyRUFuU29ycjgwQXRKdGRqXC9FZzM3MjdIWTJcL0dsZ3hjNVwvWGdZUzFBUXdNOVN3MlBHODJVcXRTR29ydzIxcUU5NWk5QlwveXAyTDhMMTlFZjEyK2ZuOTlxdkxMVnNGOUJGckxCZ05ZV3NLbWtLMlhmc29icSIsIm1hYyI6IjEyYWJkZTUyNzdmNGNiMTZjYTgwYWRhYzhkMDQ3NDRkZDIwNTBjMWMxNzU4MzdmMzQ3MDIzMzM1YmIwODkyYTUifQ==
eyJpdiI6ImkrYkpxUDVrTHZGRkp5M0ZldjUxQWc9PSIsInZhbHVlIjoiZmJ0Yk9MVld3czY5WjVzM0JzdkJxSmpmNjU5Z3N1QWNEdlIzQ3dhVCtOT0xEVlwvdnRXaGhNRGFPRnhhVGZadkwybHZPTXJKV29hNzJXdGw0VWdRXC9zMzFFV1hZSlVaMVFDN2xIWUdWMGliVmtibCtPZk11S3JjVzBEWmZDVnpCSlAwcWhYRWx2NmlURUZ5c2ZmTkFOcjdGaHBQcDhWUnVIZG5DWjh6Ymg3OU93OE1cL0pZNFpycTZiSTVJdU9CcXZRK0NhSXEwQ2s4Q05FQVNlN2ZjMjVHZWwrS2ptd0RmQ2dHc2tNOHVsbCtoeTNlKzJPR05lTUpyU3oyZDZcL00zc21yN3J4cFV5bFJQbWhmaW0yZUZkRlN4XC8zVEVaUjUrWkJRZTNcL0JiNnhrQ3FRb1pJXC9menZyNmxlTE9ES3FmVWw1MmxicWg0OUJCR2NnK1pLS2F4ZjVaRGZLSnF4TlBmVTd5ZzdRMHJCb2VIb2VocHBmakNSTnVmZENsbFhGVmdFVWZ6Q0djeDBjQzdcLytLZTBtNTAwazdGVjZFR1Bkays4QkZzZ3pnMDJSYlNDcWxYdGp6K0tNQ1hOYmhvR0VsXC9FRFlBM3hVSXBuNFVLZlFiZ3kyb2RJWnFaM3ZrNjh6TU1vUmUzQWJpNVZhSHVzR3FSSUxJV2R1S1wvbHFHVXlsT3c3cyt3V0lHZThoV2hRVHltVEZ3MmtKUFdTNEViME5La1JhSDViWnMyYmhHWWJKVjc2ajNmTENldWFaMlVcL1EzM0oiLCJtYWMiOiI0MzlmOWVlOGZmYWZjYzNjYWFlOTk1NjM0NjI5M2M3MGIyYTJkYzJiNDQ0ODE1NjEzNjUxYTAyMWFiZGM4YTVkIn0=

             Nghe được lời lão ta nói, vẻ mặt bốn người còn lại trở nên nghiêm túc, dần dần trầm tư...

Ads
';
Advertisement
x