Kiếm Hoàng Lặng lẽ nhìn bốn người, sâu xa lên tiếng: "Sở dĩ Triệu Thành luyện công bị phản phệ, nhìn chung nguyên nhân chính là do chúng ta bất ngờ tập kích cắt ngang bố trí tu luyện của hắn ta, cho nên hắn ta tẩu hỏa nhập ma, bị công pháp phản phệ mà chết. Nếu lúc chúng ta đang tu luyện cũng bị người quấy nhiễu như vậy, chẳng phải cũng rất dễ đi đến đường cùng giống hắn ta hay sao?"
"Thế thì Kiếm Hoàng, ngươi muốn thế nào? Giết hết những người biết chuyện này, nhất là cái tên Trác Uyên kia?” Trong mắt Quỷ Hoàng lóe lên tia sáng lạnh, đề nghị.
Kiếm Hoàng chậm rãi lắc đầu, trong mắt tỏa ra từng luồng sáng sắc bén: "Trị ngọn không trị được gốc, không có ý nghĩa gì. Cho dù giết chết Trác Uyên, có lẽ Lạc gia vẫn biết, tiếp theo loại trừ Lạc gia, Ma Hoàng Lĩnh Vực không có ai chăm sóc gây nên náo loạn, chắc chắn sẽ dẫn Thánh Sơn đến tra. Huống hồ Thánh Sơn sớm đã có ý định phái người đến tiếp nhận Bát Hoàng, chẳng lẽ ngay cả Thánh Sơn chúng ta cũng có thể diệt trừ sao? Hiển nhiên là trước mắt chúng ta vẫn không đạt tới trình độ này!"
"Vậy thì theo ngươi phải xử trí thế nào?"
"Căn cứ vào tình huống Triệu Thành luyện công, luyện m Minh Quyết này có hai điều quan trọng. Thứ nhất là thời gian dài dằng dặc, cần liên tục tu luyện không ngừng, không thể bị quấy rầy. Cái này yêu cầu chúng ta phải ẩn cư, trốn đến một nơi không ai có thể tìm tới. Thứ hai là cần một số lượng lớn nguyên liệu luyện công, cái này vừa vặn lại mâu thuẫn với điều thứ nhất, cần chúng ta đi đến chỗ có nhiều người để thu thập. Mà cứ như vậy hành tung sẽ dễ dàng bại lộ, không khác gì tên Triệu Thành này!"
"Nếu vậy... Chúng ta cũng làm như Triệu Thành, phát động chiến tranh thì sao!"
Con mắt Quỷ Hoàng đảo trái đảo phải, đề nghị: "Ngũ Hoàng chúng ta giả vờ như bất hòa hỗn chiến, đánh thành một đoàn. Trong chiến tranh thu thập nguyên liệu luyện công cũng sẽ không bị ai chú ý tới!"
Mọi người liếc nhìn nhau, đều gật đầu nói phải.
Chủ ý này không tệ, không biết là thiên tài nào nghĩ ra được, giấu trời vượt biển. A đúng rồi, là chủ ý của Trác Uyên, nguyên phụ tá đắc lực của Ma Hoàng.
Nhưng vừa nghĩ đến đây, Diễm Hoàng lại lắc đầu nói: "Cái này không được. Cho dù những người khác không biết, kẻ khởi xướng như Trác Uyên vừa nhìn là biết ngay, cũng không an toàn. Nhưng nếu muốn xử lý hắn thì giống như Kiếm Hoàng nói, liên lụy quá lớn, dẫn tới Thánh Sơn còn phiền toái hơn. Huống hồ Thánh Sơn sớm đã nói rõ gần đây Bát Hoàng không được tiếp tục gây chuyện, Trác Uyên vừa bàn điều kiện với Thánh Sơn thứ sáu xong mới có thể không kiêng nể gì cả, chúng ta lại không có đặc quyền này!"
"Vậy phải như nào mới tốt?"
Quỷ Hoàng không kiên nhẫn khoát tay, vẻ mặt gấp gáp nôn nóng: "Cái này không được, cái kia cũng không được, chẳng lẽ chúng ta cứ ôm khư khư cái tuyệt thế công pháp này không luyện ư?"
Đôi mắt Kiếm Hoàng nhẹ nhàng híp lại, lạnh lùng cười: "Có Đế Cảnh truyền thừa, đồ ngu mới không luyện, chỉ là phải xem chư vị có bỏ được địa vị bây giờ hay không!"
"Lời này là sao?"
"Vẫn là câu nói kia. Muốn tu luyện công pháp này, điều kiện tiên quyết là nhất định phải ẩn cư, chỉ có bản thân mình biết, người ngoài không ai được biết, cho dù chúng ta với nhau cũng vậy. Nói thật chút tính toán này trong lòng chúng ta ai cũng rõ ràng, mỗi bên đều đề phòng lẫn nhau. Hôm nay từ biệt, mọi người cũng đừng liên lạc lại, miễn cho đến lúc đó hãm hại lẫn nhau, ai cũng không chiếm được chỗ tốt!"
Mí mắt đám người nhảy lên, liếc mắt nhìn nhau đều lộ ra ý cười ngầm hiểu, khẽ gật đầu: "Đúng thế, phải vậy mới an toàn. Vậy còn nguyên liệu đâu?"
"Tất cả mọi người đều là cao thủ Bát Hoàng, lĩnh vực cũng đủ lớn, tự thu thập từ lĩnh vực của mỗi người là được!"
"Thu thập từ lĩnh vực của mỗi người?"
Lông mày Diễm Hoàng run lên, cả kinh nói: "Số lượng lớn người mất tích sẽ gây ra náo loạn, hơn nữa Thánh Sơn cũng sẽ để ý đến!"
Khóe miệng Kiếm Hoàng xẹt qua một nụ cười tà, thản nhiên nói: "Đây chính là điều ta muốn nhắc nhở các vị, các ngươi có gan từ bỏ vị trí Bát Hoàng này không?"
"Cái gì?"
"Không sai, số lượng lớn người biến mất sẽ gây ra khủng hoảng với lĩnh vực quản chế, dẫn đến bạo loạn. Chư vị muốn tiếp tục làm Bát Hoàng cũng là chuyện hoàn toàn không thể. Một khi lòng người mất, cho dù thực lực ngươi có mạnh hơn nữa cũng sẽ không có ai tuân theo ngươi. Chẳng lẽ thế gian này có người sẵn lòng ở chung một chỗ với một đám ma quỷ ăn thịt người sao?”
Trong mắt Kiếm Hoàng lóe lên vẻ tà ác không thể che giấu, cười lớn một tiếng: "Ha ha ha... Đừng trách lão phu nói chuyện khó nghe, hiện tại nếu chúng ta muốn luyện bộ thần công này thì nhất định phải biến thành ma quỷ ăn thịt người. Mặc kệ là chính đạo hay tà đạo, một tướng công thành vạn cốt khô, chỉ cần có thể đạt tới Đế Cảnh chính là đại đạo. Bắt mấy triệu người làm nguyên liệu luyện công hẳn là đủ rồi. Kế tiếp chúng ta chỉ cần tiến thẳng đến Đế Cảnh là được, còn cần phải lo lắng về vị trí Bát Hoàng sao? Đến lúc đó, cho dù là Thánh Sơn chúng ta cũng không để vào mắt, mai sau Thánh Vực chính là của Ngũ Đế chúng ta, thế nào?"
Kiếm Hoàng vẽ cho đám người một bản kế hoạch to lớn, khiến tất cả mọi người si mê say đắm.
Chỉ chốc lát sau, trong mắt tất cả mọi người đều loé lên tia sáng tà dị, mạnh mẽ gật đầu coi như đã đáp ứng.
Ngay sau đó, đám người bắt đầu sao chép công pháp, ôm quyền với nhau rồi lách mình, ai nấy tự trở về tông môn của mình, không ai quay đầu lại nhìn đối phương một cái.
Bởi vì giống như lời bọn hắn đã nói, sau lần từ biệt này, thế gian đã không còn Bát Hoàng mà là Ngũ Đế. Lúc gặp lại nhau bọn hắn chính là chúa tể của thế giới này, ha ha ha...
Vù!
Trác Uyên lắc người một cái, đi tới chỗ Triệu Thành biến mất, quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng năm người kia rời đi, lại nhìn về nơi đặt tro cốt của Triệu Thành, khóe miệng bỗng dưng xẹt qua ý cười nhàn nhạt.
"Đứa ngốc, năm lão gia này hỏa cũng mắc câu rồi, bọn hắn sẽ đi theo ngươi nhanh thôi. Ai, ân oán năm ngàn năm trước cũng sắp sáng tỏ, ha ha ha..."
Trác Uyên cười khẽ một tiếng, đạp nhẹ chân xuống đất, bỗng dưng biến mất không thấy.
Một tháng sau, trên công trường trùng kiến Thiên Ma sơn, Lệ Kinh Thiên chợt đi đến trước mặt Trác Uyên, khom người cúi đầu, cười hì hì nói: "Trác quản gia, đúng như ngươi dự đoán, lĩnh vực của Ngũ Hoàng xem như đã loạn hoàn toàn. Một lượng lớn người biến mất chỉ trong một đêm, không ai biết chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người đều đang cực kỳ khủng hoảng. Về phần mấy tông môn Đan Hà Tông kia thì hoàn toàn bế tông lánh đời, những người đến cầu cứu muốn tìm cũng không tìm ra bóng dáng của Bát Hoàng và môn hạ. Lúc này, bọn họ giống như ruồi không đầu, đều loạn thành một bầy, khà khà khà!"
"Sau khi rút ra bài học kinh nghiệm từ Triệu Thành, để an tâm luyện công, biện pháp tốt nhất của bọn hắn chỉ có thể là cuốn người chạy trốn. Bây giờ rắn không đầu không được, chúng ta có thể dễ dàng chiếm lấy Bát Hoàng Lĩnh Vực!"
Trác Uyên mỉm cười phân phó: "Lệ Lão, đi an bài nhân thủ chuẩn bị tấn công thôi... À không, tấn công cái gì chứ, trực tiếp đi qua tiếp quản là được rồi. Đối với địa đầu xà (1) của các lĩnh vực, hẳn là Lạc gia chúng ta rất có kinh nghiệm!"
(1) 地头蛇: Có 2 nghĩa, một là những kẻ bắt nạt có thế lực ở địa phương, thường hà hiếp nhân dân; hai là nhân vật có năng lực nhất định ở trong khu vực đó. Trong đây nó mang nghĩa thứ hai.
Lệ Kinh Thiên nhếch miệng cười một tiếng, vỗ ngực bảo đảm: "Trác quản gia yên tâm, ngươi cứ nhìn mà xem, trong một tháng... Không, chỉ cần nửa tháng, chúng ta sẽ chiếm toàn bộ Bát Hoàng cho ngươi mà không uổng phí một binh một tốt nào. Cứ như vậy hậu phương lớn của Thánh Sơn bên kia đều nằm trong tay chúng ta, chỉ cần chờ nhân thủ Long tộc triệu tập đến đông đủ, ta lập tức có thể đứng ngang hàng với Thánh Sơn, khà khà khà!"
Trác Uyên cười khẽ gật đầu, vung tay lên để lão ta đi làm.
Thế nhưng Lệ Lão còn chưa kịp khởi hành, lại một tiếng xé gió vang lên, thân hình Cừu Viêm Hải lập tức đi đến trước mặt hai người.
"A, Cừu lão đầu, sao ngươi lại tới đây?”Trong mắt Lệ Kinh Thiên lóe lên vẻ ngạc nhiên, vỗ vỗ đầu vai lão ta, cười nói.
Cừu Viêm Hải trợn mắt một cái, không để ý tới lão ta, chỉ đi đến trước mặt Trác Uyên khom người bái, sắc mặt nghiêm túc: "Trác quản gia, có ba người trẻ tuổi đến từ Thánh Sơn chỉ rõ muốn gặp ngươi, hiện đang chờ ở bản bộ Lạc gia!"
"Ba người?"
Trác Uyên nhướn lông mày, trầm ngâm một chút rồi hỏi: "Thực lực gì?"
"Hoàng Giai đỉnh phong!"
"À, tám phần mười là người tới tiếp quản vị trí Bát Hoàng!”Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, lẩm bẩm phân tích: "Lần đầu tiên Thánh Sơn đưa người trẻ tuổi tới tiếp nhận thế cục, vẫn còn chưa yên tâm lắm nên phái ba người tới trước để thử nghiệm. Bây giờ Đổ Hoàng chết rồi, Ưng Hoàng cũng đã chết, hai chỗ ngồi này xem như quang minh chính đại để trống, mặt khác ta còn chưa thả tin tức Ma Hoàng chết ra ngoài, có lẽ vì để an toàn ẩn thân, bọn Kiếm Hoàng cũng sẽ không vội vã thả ra. Như vậy, một người trẻ tuổi còn lại chắc là muốn thay thế vị trí của một Bát Hoàng hiện tại!"
"Hừ, thật vất vả mới dẫn được đường chạy cho mấy lão già kia, để trống một mảng lớn địa bàn, bọn nhóc con Thánh Sơn này lại tính đến nhặt đồ sẵn, làm gì có cái lí đó! Ta phải đi vặn đầu bọn họ xuống!"
Nghe xong lời Trác Uyên, sắc mặt Lệ Kinh Thiên cực kỳ giận dữ, hùng hùng hổ hổ muốn khởi hành nhưng lại bị Trác Uyên khoát tay chặn lại: "Lệ Lão bớt giận, đây thì tính là gì, chỉ là mấy bắp cải trắng chưa trải sự đời mà thôi, không có gì ghê gớm? Ta tốn dăm ba câu là có thể làm bọn họ giá không (2), không việc gì! Nếu như ngươi thật sự giết chết bọn họ, kinh động đến Thánh Sơn trước thời hạn mới là làm hỏng chuyện lớn!"
(2) 架空: Từ này có nhiều nghĩa, trong ngữ cảnh này nó có nghĩa là bên ngoài thì tôn sùng, nhưng bên trong thì âm thầm xa lánh, làm mất đi thực quyền.
"Ách, thật sao?"
Lệ Kinh Thiên có hơi ngẩn người, vẻ mặt do dự: "Thế nhưng Trác quản gia, bọn công tử Thánh Sơn kia cao cao tại thượng, có lẽ rất cuồng ngạo, lần này xuống núi mặc dù cái rắm gì cũng không hiểu nhưng tâm tư muốn kiến công lập nghiệp nhất định có. Bọn họ xem trọng địa bàn, đoán chừng có chết cũng không nhả ra, đoạt địa bàn từ trong tay bọn họ có phải có chút khó hay không?"
"Khó? Không có gì khó hết, còn dễ hơn cả đoạt kẹo que trong tay thằng nhóc con, ha ha ha..."
Trác Uyên không khỏi cười lớn một tiếng, đáy lòng đã sớm bày mưu nghĩ kế: "Không phải ngươi nói bọn họ cái rắm gì cũng không hiểu, chỉ có hùng tâm tráng chí sao? Vậy chúng ta liền thỏa mãn chí khí của bọn họ, tạo cho bọn họ chút chiến tích để báo cáo là được rồi. Còn quyền khống chế thực sự, bằng vào kinh nghiệm hơn trăm năm điều hành của Lạc gia chúng ta, không phải là dễ như trở bàn tay sao?"
Chân mày cau lại, ba người nhìn lẫn nhau, đều sảng khoái vui vẻ cười ha hả...
Ngay sau đó, Trác Uyên theo Cừu Viêm Hải về Lạc gia, đi gặp ba thiếu gia cao quý tới từ Thánh Sơn kia.
Vừa vào đại sảnh đã thấy hai người trẻ tuổi đang ngồi chình ình ở vị trí chính giữa, sắc mặt khó coi thưởng thức nước trà, thỉnh thoảng lại bĩu môi, dường như có chút ghét bỏ. Một người khác thì ngồi trên chiếc ghế đầu tiên của hàng dưới, buồn bực ngán ngẩm đá chân, mí mắt đã sắp lật lên tận trời.
Quả nhiên là quý công tử, đến nhà người khác làm khách, mình lại ngồi ở ghế chủ vị, quả thực không coi mình là người ngoài!
Trong bụng oán thầm một tiếng, Trác Uyên miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, nhẹ bước đi vào, ôm quyền nói: "Ai nha, các vị khách quý của Thánh Sơn, để các vị đợi lâu, thật là thất lễ!"
"Biết thất lễ là tốt rồi, chúng ta ở chỗ này chờ đã lâu, ngươi tới cũng chậm quá rồi đó!”Người trẻ tuổi trên ghế chủ vị kia cười nhạo một tiếng, khinh thường bĩu môi.
Trác Uyên xán lạn cười một tiếng, gật đầu nhận sai: "Quả thật là do tại hạ sơ suất, vì sao lúc ra đời không mọc thêm hai cái chân để chạy nhanh thêm chút nữa, làm ba vị công tử phải đợi lâu, thật có lỗi quá!"
"Ha ha ha... Đại ca, ngươi đã nghe chưa? Hắn nói mọc thêm hai cái chân! Ngươi có thể tưởng tượng một người mọc thêm bốn cái chân sao? Ta đã lớn như vậy mà còn chưa từng nghe qua trò cười buồn cười như vậy đâu!"
Lúc này, nam tử ngồi ở chủ vị kia không nhịn được cười to lên, hai người còn lại cũng cười lớn, Trác Uyên cũng nối gót cười làm lành.
"Ai, Thánh Sơn để mấy bao cỏ này đến đảm nhận Bát Hoàng, quản lý Thánh Vực, có thể thấy được cũng không để thiên hạ muôn dân ở trong lòng. Dạng người này sao có thể là tầng cao nhất của Thánh Vực, khống chế vận mệnh của người trong Thánh Vực được?”Mộ Dung Tuyết nghe được thì không nhịn được xót xa, lắc đầu, trong lòng vô cùng thương tiếc vận mệnh của thương sinh bị bọn người vô tâm này bài trí...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất