Nụ cười trên khóe miệng chậm chạp không tan, Trác Uyên khom lưng bái ba người kia một cái: "Đúng rồi, không biết phải xưng hô thế nào với ba vị công tử đây?"
"Thánh Sơn thứ ba, Từ Thiên Xuyên!”Người thứ nhất cao ngạo ngẩng đầu, dẫn đầu liếc hắn một cái, nói. Sát theo đó, người thứ hai cũng cười khinh bĩu môi: "Thánh Sơn thứ năm, Khúc Hướng Phong!"
"Thánh Sơn thứ bảy, Vũ Thiên Thu!”Cuối cùng, nam tử ngồi ở ghế đầu tiên của hàng dưới hừ nhẹ một tiếng, lỗ mũi cũng sắp hếch lên trời.
Nhìn ba người này lôi kéo nhau cùng đắc ý, Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, cười nói: "Chỉ là không biết hôm nay ba vị công tử đến đây tìm Trác mỗ vì chuyện gì?"
"Chuyện gì?"
Liếc mắt nhìn nhau, Từ Thiên Xuyên cười nhạo một tiếng nói: "Chúng ta nghe nói ngươi là phụ tá đắc lực của Ma Hoàng Triệu Thành, cũng tương đối quen thuộc với chuyện của Bát Hoàng Lĩnh Vực cho nên đặc biệt đến chỗ ngươi tìm hiểu một ít chuyện!"
"Được ba vị công tử coi trọng, Trác mỗ cực kỳ vinh hạnh!"
"Thật ra cũng không có gì to tát, chính là..."
Từ Thiên Xuyên trầm ngâm một chút, cau mày nói: “Chắc hẳn các ngươi cũng biết rõ mục đích chúng ta xuống núi. Vốn ba huynh đệ chúng ta muốn tụ họp với Bát Hoàng một chút, bàn bạc cụ thể về tình hình của Hoàng Vực. Kết quả thì hay rồi, không tìm thấy người đâu hết, đi bốn nơi sáu chỗ không có ai. Cuối cùng chúng ta nghĩ đến tìm Ma Hoàng nói chuyện, kết quả vừa tới vùng phụ cận thì nghe được tin tức mấy tháng trước toàn bộ Thiên Ma sơn cũng bị san bằng. Chậc, có lẽ tiểu tử Ma Hoàng kia cũng không gặp được, dứt khoát tới tìm ngươi vậy."
"Lại nói... Mấy Bát Hoàng này không ngoan ngoãn ở trong lĩnh vực của mình trông coi cho tốt, cả ngày chạy đông chạy tây đi đâu vậy? Cả đám lại còn rủ nhau mất tích, đến cả cái bóng cũng không thấy? Một tháng nay mấy huynh đệ chúng ta chạy qua nhiều nơi như vậy, hai chân đã sắp gãy đến nơi, thực sự làm gì có cái lí đó!"
Nói xong, trên mặt ba người lần nữa hiện lên vẻ giận dữ, hình như khá bất bình.
Trác Uyên nghe xong, suy nghĩ nửa ngày rồi nở nụ cười, có chút khó xử lắc đầu: "Ba vị công tử, chuyện này... Thật sự không phải là chuyện ta nên nhúng tay vào. Các ngươi vẫn nên chờ đến khi mấy vị gia kia xuất hiện, tìm bọn hắn mà hỏi thì hơn. Ta còn có chuyện quan trọng, xin cáo từ ở đây, thật xin lỗi!"
"Ai, chờ một chút!"
Mắt thấy Trác Uyên quay đầu muốn rời khỏi đây, Từ Thiên Xuyên vội hét lớn một tiếng gọi hắn lại, trong mắt toát ra nghi hoặc: "A, nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là trong này có chuyện gì đó. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, thành thực khai hết ra cho ta!"
"Ba vị công tử, đây là chuyện của các lão gia Bát Hoàng, ta thật sự không tiện khua môi múa mép..."
"Ha ha, ta bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói. Ngươi sợ bọn hắn, chẳng lẽ lại không sợ chúng ta sao?"
Ba người kia lập tức trợn trừng mắt, hét lớn một tiếng, khí thế mạnh mẽ đột ngột phóng về phía Trác Uyên, cả giận nói: "Bọn hắn là Bát Hoàng, nhưng chúng ta cũng sắp sửa trở thành Bát Hoàng, hơn nữa chúng ta còn là người của Thánh Sơn phái tới. Đắc tội chúng ta, khắp thiên hạ này không ai có thể bảo vệ được mạng nhỏ của ngươi, hừ!"
Giả bộ như bị khí thế mãnh liệt kia ép cho phải liên tiếp lui về sau, thở không ra hơi, Trác Uyên đỏ mặt tía tai nói: "Ba vị công tử bớt giận, không phải ta nói là được rồi sao?"
Vù!
Ba người kia phất ống tay áo thu hồi hung uy, liếc xéo Trác Uyên một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười kiệt ngạo.
"Ai, thật ra ta kể chuyện này xong, ba vị tuyệt đối đừng tức giận!"
Trác Uyên cẩn thận từng li từng tí nhìn bọn họ, thở dài một hơi, buồn bã nói: "Không dối gạt ba vị công tử, ngay từ mấy tháng trước, những vị Bát Hoàng kia đã sớm gặp mặt, hơn nữa còn xảy ra tranh chấp dữ dội về chuyện ba vị đến đây ngay trên Thiên Ma sơn này!"
"Bọn hắn tranh chấp cái gì?"
"Tranh chấp...” Trác Uyên liếc trộm bọn họ một cái, bẹp miệng lẩm bầm: "Tranh chấp xem phải đối phó với ba vị như thế nào!"
Cái gì?
Bộp!
Ba người Từ Thiên Xuyên hét lớn một tiếng, lập tức vỗ bàn, trợn mắt đứng lên rít gào: "Bọn hắn thật to gan, vậy mà muốn đối phó chúng ta? Bọn hắn không muốn sống nữa sao?"
"Ba vị công tử bớt giận, chính bọn hắn cũng tự biết trọng lượng của mình, nào dám quang minh chính đại đối địch với các vị? Cho nên cũng chỉ có thể ngầm bàn vậy thôi!"
"Bọn hắn định ngầm làm gì? Mau nói!"
"Ai cũng biết, ba vị đến đây để thay thế vị trí của Bát Hoàng. Nếu như lần này các ngươi thành công, chắc chắn Thánh Sơn sẽ tiếp tục từng bước phái người đến thay thế những vị trí khác trong Bát Hoàng. Cho nên..."
Con mắt Trác Uyên đảo trái đảo phải, chậm rãi đi đến bên cạnh bọn họ, thấp giọng nói khẽ: "Cho nên Kiếm Hoàng đề nghị, bất kể thế nào cũng không thể để các ngươi thành công!"
Bộp!
Lại thêm một tiếng vang lớn, Từ Thiên Xuyên lần nữa mạnh mẽ vỗ bàn, nhạo báng nói: "Hừ, khẩu khí thật lớn! Muốn ngăn cản chúng ta khống chế Hoàng Vực? Lão ta có bản lĩnh này sao?"
" y... Lão ta nói không cần ngăn cản, chỉ cần bọn hắn không làm gì, tự các ngươi sẽ làm hỏng tất cả mọi chuyện, bọn hắn chỉ cần ngồi xem kịch vui là được!"
"Cái gì?"
Bộp!
Lại là một tiếng vang thật lớn, Từ Thiên Xuyên nện một quyền lên bàn, quát to: "Nói vậy là sao?"
Hầy, công tử ca Thánh Vực các ngươi chỉ biết vỗ bàn thôi sao!
Trác Uyên cụp mí mắt nhìn thoáng qua bàn tay trên bàn, rực rỡ cười một tiếng, tiếp tục nói: "Lão ta nói ba vị công tử đều đến từ Thánh Vực, thiếu hụt kinh nghiệm ở tầng thấp nhất, nhất định sẽ khiến cho Hoàng Vực loạn thất bát tao, gà bay chó sủa. Bọn hắn chỉ cần đứng một bên nhìn trò vui, đợi đến khi các ngươi kiêu ngạo quậy nát sạp hàng, khó mà thu thập, Thánh Sơn tự nhiên sẽ gọi các ngươi trở về, mời bọn hắn xuất sơn thu dọn cục diện rối loạn. Cứ như vậy, địa vị của Bát Hoàng ở Thánh Vực sẽ không thể lay động, ngay cả Thánh Sơn cũng không làm gì được bọn hắn. Dù sao người Thánh Sơn đưa đến cũng không thay thế được ảnh hưởng của bọn hắn!"
"Hừ, nghĩ hay lắm, bọn lão gia hỏa này cũng tự xem trọng mình quá!"
Nghe được lời này, ba người Từ Thiên Xuyên nhìn nhau, cười to không ngừng được, dương dương tự đắc nói: "Đệ tử Thánh Sơn ta đều là thanh niên tài tuấn, chẳng lẽ không trị nổi cái Hoàng Vực rác rưởi ở tầng chót này sao?”
Trác Uyên không ngừng gật đầu, trên mặt cũng là vẻ tán đồng: "Đúng vậy, Ma Hoàng đại nhân chúng ta cũng nghĩ như vậy, vẫn luôn thuyết phục những người khác không nên đối đầu với người do Thánh Sơn phái đến. Thế nhưng những người khác không nghe, còn muốn lôi kéo Ma Hoàng đại nhân cùng nhau ẩn lui, ép ba vị công tử tới thu dọn cục diện, biết khó mà lui. Nhưng mà Ma Hoàng đại nhân không nghe, kết quả là..."
"Là thế nào?"
"Bọn hắn liền liên thủ giết chết Ma Hoàng đại nhân!"
Trác Uyên không ngăn được bi thương, vành mắt đỏ ngầu: "Bọn hắn nói nếu nhờ vào Ma Hoàng mà ba vị công tử quản lý được Hoàng Vực, cuối cùng chẳng những không áp được Thánh Sơn, ngược lại còn khiến bọn hắn trở thành kẻ địch của Thánh Sơn, chết không có chỗ chôn. Thế là bọn hắn liền liên thủ giết chết Ma Hoàng đại nhân, đồng thời ẩn lui. Kiếp nạn lớn của Thiên Ma sơn lần này chính là do trận đại chiến của sáu người lúc trước tạo thành. Năm đối một, sao Ma Hoàng đại nhân có thể là đối thủ của bọn hắn?"
Bộp!
Ba người lần nữa mạnh mẽ vỗ bàn một cái, mặt mũi tràn đầy giận dữ: "Lẽ nào lại như vậy, bản thân không thần phục chúng ta thì thôi, còn không cho người khác thần phục. Đám người lòng lang dạ thú này coi thường chúng ta đúng không? Hừ hừ, chúng ta liền tiếp nhận hết địa bàn các ngươi để trống, quản lý thật tốt cho các ngươi nhìn!"
Nói xong, ba người nhìn nhau, phất ống tay áo một cái rồi hăm hở đi ra ngoài, trong mắt đều là tự tin vô tận!
"Ài, ba vị công tử, không phải các ngươi tới để thay thế Tam Hoàng sao? Hiện tại vừa đúng lúc, ngoại trừ Đổ Hoàng và Ưng Hoàng ra, vị trí Ma Hoàng cũng đang trống, vị công tử nào sẽ lưu lại quản lý lĩnh vực của Ma Hoàng đây?"
"Ngươi cứ tạm làm thay trước cho ta, chúng ta đi tiếp nhận địa bàn của Ngũ Hoàng, chỉnh đốn cho thật tốt cái đã."
Từ Thiên Xuyên cũng không thèm quay đầu lại, chỉ phất tay áo, cười to nói: "Chúng ta muốn để năm lão gia hỏa trốn trong bóng tối chờ xem trò cười kia nhìn cho thật kỹ, không có bọn hắn, năm địa phương này vẫn được chúng ta quản lý ổn thỏa. Không có bọn hắn, toàn bộ Hoàng Vực vẫn bình thường như cũ. Bọn hắn còn muốn lại tiếp tục làm Bát Hoàng? Hừ, có mà nằm mơ, ha ha ha..."
Nương theo tiếng cười ngang ngược càn rỡ, bóng dáng ba người rất nhanh đã biến mất. Trác Uyên ở xa xa nhìn bọn họ, khóe miệng nhếch lên, khinh thường bĩu môi.
Ba thằng ngu, lão tử ngồi đợi các ngươi đến khóc lóc cầu xin ta!
Vụt!
Lúc này một bóng người hiện lên, chính là Lệ Kinh Thiên. Lão ta đi tới trước mặt Trác Uyên, nhìn ra cửa, trên mặt lộ vẻ u sầu: "Trác quản gia, ba người này đã đến tiếp quản, chúng ta có cần tiếp tục quản nữa không?"
"Cứ chờ thêm mấy ngày nữa!"
Trác Uyên liếc nhìn lão ta một cái, bật cười: "Chờ đến lúc bọn họ quậy cho Hoàng Vực gà bay chó sủa, chúng ta lại quang minh chính đại tiếp quản cũng không muộn, ha ha ha..."
Lệ Kinh Thiên nhìn hắn một cái, cũng lộ ra nụ cười tà dị.
Sau ba tháng, Thiên Ma sơn của Trác Uyên đã được sửa chữa hoàn toàn. Trác Uyên giống như trước kia ngồi trên bảo tọa ở trung tâm đại điện, chậm rãi ngả người ra sau, khóe miệng nhếch lên nụ cười tuỳ tiện.
Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn cũng được ngồi lại vào đây!
"Trác quản gia, Trác quản gia..."
Chợt, từng tiếng gọi gấp gáp vang lên, Lệ Kinh Thiên vội vã chạy đến trước mặt hắn, trên mặt toàn là ý cười không nhịn được: "Loạn, loạn, loạn hết rồi, ha ha ha..."
Lông mày Trác Uyên run lên, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì loạn rồi?"
"Là toàn bộ Hoàng Vực, ngoại trừ chỗ chúng ta ra, tất cả đều loạn!"
Lệ Kinh Thiên mạnh mẽ vỗ đùi, vẻ mặt hưng phấn: "Trước khi năm vị Bát Hoàng kia bỏ trốn không phải đã bắt cóc một lượng người lớn sao? Những địa phương kia đang lòng người bàng hoàng, đúng lúc ba tiểu tử của Thánh Sơn kia cưỡi ngựa tới nhậm chức, nói muốn thống ngự nơi đó. Vừa bắt đầu mọi người đều ủng hộ hoan nghênh, ba tiểu tử kia cũng rất hưng phấn muốn làm một vố lớn, dốc sức điều tra bản án nhiều người mất tích. Kết quả là tra xét hồi lâu, thuộc hạ không ai điều tra ra tí manh mối nào!"
"Chuyện này đã chọc giận mấy thái tử gia kia. Bọn họ còn tưởng là những lão gia hỏa kia lưu người lại để cố ý làm khó bọn họ. Thế là lập tức phép nghiêm hình nặng, quy định nếu trong ba ngày không tra ra tung tích, tất cả mọi người đều phải chịu cảnh đầu rơi xuống đất. Kết quả có thể tưởng tượng được, hàng trăm hàng ngàn, thậm chí hơn vạn con cháu thế gia đều rơi vào kết cục chết thảm, khiến cho tất cả mọi người không dám thân cận với ba vị gia này nữa. Cuối cùng, bọn họ không có ai để dùng. Rất nhiều người thà bỏ đi xa xứ, vứt bỏ gia nghiệp đã gây dựng ở bản địa cũng phải rời xa thị phi. Ngược lại là người trong Ma Hoàng Lĩnh Vực của chúng ta đang tăng thêm một lượng lớn, đều là từ những địa phương khác chạy tới, ha ha ha!"
Trác Uyên thản nhiên gật đầu, trong lòng rõ ràng: "Ta biết ngay. Những công tử ca Thánh Sơn này làm việc qua loa lỗ mãng, sớm muộn gì cũng khiến nội bộ lục đục, dọa tất cả người trong Hoàng Vực bỏ chạy. Chỉ chú trọng chiến tích mà không quan tâm đến lòng người, có lẽ ngày những địa phương kia biến thành quỷ thành cũng không còn xa!"
Trác Uyên mỉm cười gật đầu, chậm rãi dựa lưng vào ghế, thoải mái mà than một tiếng: "Hoàng Vực đại loạn, người bọn họ có thể nghĩ tới cũng chỉ có chúng ta, ha ha ha..."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất