Bịch bịch bịch!  

             Trong một gian thư phòng trang nhã, Khúc Hướng Phong vẻ mặt lo lắng, đầu đầy mồ hôi đi đi lại lại.  

             Từ Thiên Xuyên trong tay cầm thẻ ngọc thì không ngừng run rẩy, trầm ngâm nửa ngày mới ngã bộp lên bàn một tiếng, trên mặt tràn đầy sầu lo, vầng trán cũng nhíu lại thành một nùi: "Các ngươi nói xem nên trả lời thẻ ngọc này như thế nào?"   

             "Trả lời cái gì ư?"  

             Da mặt Vũ Thiên Thu run lên, đã sắp khóc thành tiếng: "Nhậm chức ba tháng, các trưởng lão Thánh Sơn gửi thư đến hỏi thăm tình hình, cái này bảo chúng ta phải đáp thế nào? Tất cả mọi người đều chạy ra ngoài, muốn cản cũng không cản được. Nhiều gia tộc khai thác khoáng thạch dược liệu cũng đều toàn tộc lui về ở ẩn. Tài nguyên vốn muốn đưa tới Thánh Sơn đừng nói là chỉ giảm một chút, mà là hoàn toàn đình trệ. Nếu cứ tiếp tục như thế, chúng ta làm sao ăn nói với các sư phụ sư bá ở Thánh Sơn?"   

             "Vậy còn chờ gì nữa, mau mau nghĩ biện pháp!"  

             "Nghĩ cũng đã nghĩ, biện pháp có thể sử dụng cũng đã dùng, uy hiếp dụ dỗ, nên làm cái gì chúng ta cũng làm cả rồi, nhưng mà đều vô dụng hết. Hiện tại đến cả nhân thủ dưới tay chúng ta cũng không đủ dùng, tất cả đều bỏ không chịu làm. Dù nói thế nào chúng ta cũng là người của Thánh Sơn, bọn chúng dựa vào cái gì mà dám trốn chúng ta chứ?"  

             Da mặt Từ Thiên Xuyên không ngừng co rút lại, một mảnh mây đen thổi qua trên trán, bất đắc dĩ cúi đầu xuống: " m mưu, đây tuyệt đối là âm mưu của Bát Hoàng. Bọn hắn muốn nhìn trò cười của chúng ta nên mới cố ý lén lút giở trò xấu. Nếu không, chúng ta cố gắng điều hành mấy địa vực này như vậy, vì sao lại càng làm càng hỏng bét? Ngay từ đầu chúng ta đều vì mấy người kia mà tìm kiếm người mất tích, sao hiện tại bọn chúng lại bỏ chúng ta mà đi? Chắc chắn là trước đó đã bàn bạc qua!"   

             "Không sai, những dân đen này lại dám cô phụ lòng tốt của chúng ta, đúng là đáng chết!"  

             Trong mắt Khúc Hướng Phong lóe lên một tia sáng hung ác, oán hận nói: "Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng cố gắng như vậy, toàn tâm toàn ý vì bọn chúng như thế, bọn chúng lại có thể không cảm kích? Hừ, đại ca, ta đề nghị phải tăng thêm hình phạt. Sau này ai dám tự ý rời quê hương, không an tâm thu thập tài nguyên cung dưỡng Thánh Sơn thì tru di thập tộc, ngay cả hàng xóm cũng không tha. Một người dám chạy, đồ sát toàn trấn, áp dụng tội liên đới. Ta cũng không tin còn có người dám chạy, ai lại dám để cho người khác chạy? Hừ hừ!”   

             Bộp!  

             Từ Thiên Xuyên vỗ mạnh lên bàn một cái, trợn mắt mắng to: "Giết giết giết, con mẹ nó ngươi chỉ biết giết. Giết mà hữu dụng thì đã không có nhiều người chạy như vậy!"  

             "Vậy đại ca, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?"  

             Đôi mắt Từ Thiên Xuyên hơi híp lại, buồn bã nói: "Đúng rồi, sau khi bọn chúng thoát khỏi lĩnh vực của chúng ta thì chạy đi đâu?"  

             "Một số ít ở ẩn, còn phần lớn thì đến lĩnh vực của Ma Hoàng!"  

             "Ma Hoàng?"  

             Lông mày Từ Thiên Xuyên run lên, lầm bầm: "Ma Hoàng cũng đã chết, không người thống lĩnh lại còn có thể hấp dẫn nhiều người chuyển đến dốc sức vì hắn ta như thế? Xem ra tên đại quản gia Trác Uyên kia đúng là giỏi như trong truyền thuyết, nếu không hiện tại hẳn là thời điểm Ma Hoàng Lĩnh Vực loạn nhất, quần hùng cát cứ. Mặc dù chỗ chúng ta đây có chút sơ suất nhưng vẫn rất thống nhất, không có chiến loạn, có chạy cũng không thể chạy về bên đó chứ!"   

             "Đại ca nói đúng!"  

             Hai người còn lại liên tục gật đầu.  

             Thế nhưng bọn họ có chút nghĩ lầm, cho dù Ma Hoàng Lĩnh Vực không có Trác Uyên, chiến hỏa bay tán loạn, các gia tộc tự trị thì cũng tốt hơn chỗ này của bọn họ nhiều.  

             Bộp!  

             Từ Thiên Xuyên vỗ bàn một cái, phất phất tay: "Đi thôi, đi gặp tên Trác Uyên kia lần nữa!"  

             "Đại ca, chúng ta lại đi tìm hắn làm gì?"  

             "Để hắn giúp chúng ta quản lý cái tình cảnh rối loạn này một chút?"  

             "Không được!"  

             Khúc Hướng Phong mạnh mẽ lắc đầu, vẻ mặt không hài lòng: "Nếu như hắn trị tốt tình hình rối loạn hiện tại, chẳng phải nói rõ chúng ta thật sự không có tài cán gì y như dự đoán của Bát Hoàng sao? Mặt mũi của ta vứt xuống nổi!”  

             Từ Thiên Xuyên bất đắc dĩ liếc hắn ta một cái, cười nhạo: "Đây thì tính là mất mặt cái gì? Trác Uyên hắn chỉ là một quản gia, một phụ tá mà thôi, cũng không phải chủ tử như Bát Hoàng. Ma Hoàng có thể mời hắn làm phụ tá thì chúng ta cũng có thể, đến lúc đó chiến tích vẫn là của chúng ta. Nếu chúng ta vẫn tiếp tục không hành động, năm nay không nộp cung cấp cho Thánh Sơn, các sư thúc bá xuống tra một cái phát hiện cục diện hỗn loạn như thế, còn không phải tự hạ thấp địa vị mời mấy Bát Hoàng kia trở về ư? Đến lúc đó, Thánh Sơn lại không thể mượn cớ để thay thế vị trí của Bát Hoàng, vậy chúng ta mới thật sự mất mặt, thỏa mãn tâm nguyện của mấy lão gia hỏa kia!"  

             Bờ môi Khúc Hướng Phong có hơi trề ra, không tình nguyện gật đầu.  

             Tiếp theo, ba người lập tức dậm chân một cái, bay về hướng Thiên Ma sơn.  

             Một tháng sau, trong đại sảnh Thiên Ma sơn, ba người vênh váo hống hách tiến vào, Trác Uyên thì cười hì hì chắp tay về phía trước, bái một cái: "Ba vị công tử đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho Trác mỗ!"  

             "Bớt nói nhảm đi, chúng ta tìm ngươi có việc!"  

             Từ Thiên Xuyên không kiên nhẫn khoát tay, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, lướt qua bên người hắn, trực tiếp đi đến bảo tọa ở chủ vị ngồi xuống, hai người còn lại cũng đĩnh đạc ngồi xuống hai ghế hai bên, liếc xéo Trác Uyên.  

             Muội ngươi, đây mẹ nó là nhà của ai?  

             Da mặt Trác Uyên run lên, trong lòng thầm giận, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười như cũ: "Ha ha ha... Không biết ba vị công tử tìm Trác mỗ có gì phân phó?"  

             "Cũng không có gì, chỉ là gần đây mấy nơi kia của chúng ta có chút vấn đề nhỏ, ngươi có thể giải quyết không?"  

             Vấn đề nhỏ?  

             Hừ hừ, một đám nhị bức, một lượng lớn người trong lĩnh vực đi đến nơi khác mà có thể coi là vấn đề nhỏ sao? Mẹ nó thật đúng là công tử ca tới từ Thánh Vực, hoàn toàn không biết chuyện này nghiêm trọng đến cỡ nào.  

             Hễ là người bề trên đều hiểu, số người đại diện cho lực lượng sản xuất, đại diện cho sức chiến đấu, đại diện cho xác suất có nhân tài xuất hiện. Ngoại trừ thực lực cá nhân, nếu Bát Hoàng muốn so xem ai mạnh nhất thì bề ngoài chính là nhìn địa vực, nhưng trên thực tế địa vực bao gồm cả số người.  

             Địa bàn của ai nhiều người nhất thì đó mới là kẻ mạnh nhất, lời nói có trọng lượng nhất trong Bát Hoàng.   

             Bát Hoàng tranh đoạt địa bàn, ngoại trừ cướp tài nguyên ra còn không phải là cướp người sao? Địa bàn lớn bao nhiêu mới có thể cung dưỡng cho nhiều người bấy nhiêu.  

             Cho nên trước kia, bất luận Bát Hoàng tàn ác thế nào, nhiều lắm cũng chỉ dám hung dữ một chút với mấy người tâm phúc bên cạnh mình chứ không dám làm điều ác trong phạm vi lớn.  

             Nếu như làm cho số lượng lớn người bỏ đi, bất cứ lúc nào cũng sẽ khó giữ được địa vị, khó giữ được tính mạng, khó giữ được đầu người.  

             Nhưng ba cái thằng nhãi con này lại còn nói nhiều người bỏ đi như vậy là vấn đề nhỏ... Hừ hừ, nếu không phải phía sau bọn họ có Thánh Sơn chống đỡ thì đã sớm bị người làm chết khô rồi, còn có thể đến ngồi vào vị trí của Bát Hoàng sao?   

             Đương nhiên, hậu trường người ta cứng là sự thật, Trác Uyên nhiều lắm cũng chỉ có thể oán thầm trong bụng, cũng không thay đổi được gì. Thứ duy nhất có thể thay đổi được chính là... Bọn họ có hậu trường cứng thì sao, lão tử vẫn sẽ khiến bọn họ làm tướng không binh, chính quyền bù nhìn như cũ, hừ hừ!  

             Khóe miệng Trác Uyên xẹt qua một nụ cười tà, nhẹ nhàng khoát tay áo: "Không phải vấn đề lớn lao gì, rất đơn giản!"  

             "Ồ?"  

             Hai mắt Từ Thiên Xuyên tỏa sáng, vội vàng nói: "Nói như vậy, ngươi có thể làm cho những người đã bỏ đi quay trở về, trấn an được bọn chúng?"  

             Trác Uyên nhẹ gật đầu, không tỏ rõ ý kiến: "Chuyện này rất đơn giản, chỉ là trấn an lòng người mà thôi, tại hạ rất am hiểu. Nếu không thì gần đây một lượng lớn người chảy vào Ma Hoàng Lĩnh Vực như vậy, sao chỗ chúng ta lại không náo loạn chút nào!"  

             "Tốt lắm, vậy chuyện này giao cho ngươi, chúng ta đi!” Từ Thiên Xuyên vui mừng quá đỗi, đột nhiên khoát tay chặn lại, chuẩn bị làm chưởng quỹ vung tay, chờ nghiệm thu thành quả thắng lợi.  

             Thế nhưng không đợi mông hắn ta rời khỏi ghế ngồi, Trác Uyên đã vội vàng khoát tay, nói: "Từ từ đã!"  

             "Sao vậy..."  

             "Người ta thường nói danh không chính tất ngôn không thuận? Hiện tại Ma Hoàng đại nhân không có ở đây, tại hạ có thể thuận lợi quản lý Ma Hoàng Lĩnh Vực, tất cả mọi người còn cho ta mặt mũi, nghe ta nói đôi câu là bởi vì trước đó Ma Hoàng đại nhân đã sớm bổ nhiệm ta là đại quản gia quản lý toàn bộ nơi này. Bây giờ ba vị công tử để cho ta nhúng tay vào chuyện của địa vực các ngươi, có phải cũng nên cho ta một cái danh phận không? Nếu không thì người ta dựa vào đâu mà tin ta, cam tâm tình nguyện trở lại chỗ cũ chứ?"  

             "Cái này còn không phải quá dễ? Ngươi muốn danh phận, chúng ta cho ngươi là được!"  

             Từ Thiên Xuyên liếc mắt nhìn hai người kia, gõ nhịp nói: "Từ giờ trở đi, ngươi cũng là phụ tá đắc lực, đại quản gia quản lý Bát Hoàng Lĩnh Vực của ba người chúng ta. Lời của ngươi chính là lời của chúng ta, bất luận ngươi làm cái gì cũng có chúng ta ở phía sau ủng hộ. Dù sao chuyện này lập tức giao lại cho ngươi, ngươi làm tốt, bản công tử sẽ có trọng thưởng, nhưng nếu ngươi làm hỏng thì đưa đầu tới gặp ta!"  

             Trác Uyên khẽ vuốt cằm, lộ ra nụ cười hài lòng: "Đã rõ!"  

             Sau đó, ba người liền dương dương tự đắc rời khỏi nơi này.  

             Trác Uyên ngoắc ngoắc ngón tay, gọi Lệ Kinh Thiên ở một bên đến trước mặt, nhíu mày nói: "Hiện tại mới là thời điểm chúng ta quang minh chính đại tiếp quản Bát Hoàng Lĩnh Vực. Nên làm cái gì đã biết chưa?"  

             "Trác quản gia cứ yên tâm, dựa theo phân phó của ngươi, những kẻ ngoại lai tràn vào Ma Hoàng Lĩnh Vực lần này đều được chúng ta giúp đỡ chiếu cố, danh tiếng nhân nghĩa của Lạc gia đã đi sâu vào lòng người. Chỉ cần trả bọn họ về chỗ cũ, rất nhanh sau đó chúng ta sẽ có thể chân chính nắm giữ thực quyền của Hoàng Vực, khà khà khà..."  

             Trác Uyên vui vẻ gật đầu, vung tay lên: "Đi đi!"  

             Kết quả là, Trác Uyên chính thức lợi dụng ba cái bao cỏ hỗn láo của Thánh Sơn, duỗi ma trảo đến toàn bộ phạm vi Hoàng Vực.   

             Người ta nói kẻ có nhân tâm được thiên hạ, mà muốn có được lòng người, cần phải đi trước dư luận.  

             Những tu giả các nơi đã từng nhận được ân huệ từ Lạc gia, dưới ám chỉ của Lạc gia đều trở lại địa vực của mình, tuyên dương Lạc gia phong độ nhân nghĩa, có phong thái vương giả, lập tức in dấu ấn tượng chúa cứu thế vào lòng những người đang chịu khổ gặp nạn kia.  

             Nhờ đó, công tác điều động tất cả cao thủ, phân công đến các nơi tiến hành làm an lòng dân của Lạc gia lập tức trở nên dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa, vì loại trừ khủng hoảng trong lòng mọi người, Trác Uyên dùng danh nghĩa Lạc gia, phế bỏ tất cả chính lệnh hà khắc của ba quý công tử kia, đổi thành đối xử rộng rãi, đồng thời xuất ra một lượng lớn tiền tài vật chất để trợ cấp, giúp những gia tộc rời nhà đi xa quay về chỗ cũ.  

             Đương nhiên làm chuyện tốt nhất định phải lưu danh, Trác Uyên sẽ không quên.  

             Cứ như vậy, hình tượng của Lạc gia ở trong lòng mọi người lập tức trở nên vĩ đại, rất được yêu quý.  

             Nhất là cuối cùng, Lạc gia còn tìm ra thủ phạm đã khiến một lượng lớn người mất tích, đồng thời giết chết tại chỗ, cho nên càng làm đám người yêu quý có thừa.  

             Đặc biệt là khi so sánh với ba cái bao cỏ kia, ba người khiến cho Thánh Vực gà bay chó sủa cũng chưa làm xong chuyện, Lạc gia người ta lại làm được trong nháy mắt, ai cao ai thấp, tất nhiên trong lòng mọi người đều có tính toán.  

             Mặc dù trên danh nghĩa những địa phương này do ba người quản lý, nhưng thật ra bất luận là bản chất hay lòng người đều đã sớm là địa bàn của Lạc gia. Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, dưới sự phối hợp của ba cái bao cỏ kia, ý định muốn thống nhất Hoàng Vực của Trác Uyên đã hoàn thành tốt đẹp.  

eyJpdiI6IlFhSzJobU9IR3ZkaFNEM09YXC9CUjRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjI0OFR3M1RGK2hkT0krQitZd3I3SVdUSGZua3pwZG5US2Fwbit3NzF2MWZTRm9zQmJKUFFCWGdQdEQ0SFdYT0lOdmFrRjMwMFVCYTBrazJSMUJHQytDNDB6bjhNMDJLZnczeVh3Z3JIZlBvdkRkdE55Z0hpdWJIMTY2UTU4d3E3U2RFalplTWdxM2dUQURwWnNLblJsSnJ6MFRmSEV6MDdWUnlaajBTOVlTaW9FUldQNjJLZ2cyM2ZqS05zK01tbE1aK0RhWVlvNEFFVVh1aFFGMktaeWtTTWN4S0NGM3NlTG9iU1U1Mzh2QTZlRm9JVmRjN0ZrSzQ1NlByUDkwYUdycnAyb3g1RUdtSU1rMTFLY0J6bDlaTCtmbkViV2FjYVpFZ0VBZStwNVBoZWFCeVV1eSswR05kVU4yQ0duZ0dEV3c5REpqN1lQZEhKQzkxQWpGVEc5MW1Vb1RBZ3V5UFh3TW5TVzlaNzY5Z1RmOEViT05NXC9LWmxkbXR2N3E2TUkiLCJtYWMiOiJiNmYxMjZjZjdhNjA4MTc2MDdkOTYyMmFkM2ZmYjRlZWNhYjQwOTNmM2U3MTk5MzMzMWVkYjAyOWRiNmIzYTIzIn0=
eyJpdiI6InJNRXpnMEQwcWl4TWptRHhDSnc4Rnc9PSIsInZhbHVlIjoiSm1aMEtxdDJ1dHNiVmFpNFNCdlcyaHQ5RW10eVwvZFlrak02MTdOTEc0Yk5adXlcL0Y0Wlg4Rm9OTVU3dVV6TmNXK1RoM0VBWHpCOUFJMjVDbUtDOWVuOWhOUnNOVU1BM1lLdW9jbk9zZ2Z0a1loQW96U2RFTmZWVE1hUnJaTDRrK0FLM095R2xmU3h0YVNSeE9tMUhHd2RcL1NcL3RTSytiUjhTUXB1TlRkaUo4UTZrRnU0WTkzT3VKM1lueXBaTVZrRXRnbmJvdG1oYWUzMXF2dGRJXC9hNko5c2VmNkdTQ0wydGdGcjBVcmpsRXMrTm45UFIzRXJjaEk2c2Y4YU9aSWlXRlVrQkN3WlpjcVdkSjBpUGw2U041eUhrYnRuNHQ5MmxuSnhJTkRyTjZ2dkRwa3AxS2hIMXVPN2V0TE5MSGQzQ0tyUEhadGVFdUJlYWdCSUtlM1wveCtJSTlweVkzUXBGVjVXVWI1RVNUYm1NUzJrR0tqdHFRUFZoMlEweFhqWFNKUmhwU3dSVjY5Y1cwaHU2Z0pjWkl4YmxmZFwvU2pWWWFFbk1WbUdcL3VkVHdGRTROdWxKR3BzdG9YTW4zYjRPaFhXZG5kbEN3d2o1SzVSdktKWnZQejdpVDVLVktqMG5mNVRzUjlYNVBlMjRFZ1hOcjV2WlF0Slh3aHEyMGRcL2FUa25XNHZESERVM2lMbG96bndHVnRcL1wvU0htK3VIb2tQUDZRU1IwVlRoUHErZ1hkZnFtcWd3T2NNRURocjJDOE5SbDhSU1oxYWF4c3BzRU0yVHZaNUlFR0pnPT0iLCJtYWMiOiI2NDRkMjg0MTJjM2E2OTk4YzA5ZDYwMTE5ZjU5NmRiMTljZDNiOTY4NTI5YjA5ZDhiZjNkODc3NWY2MGRhMmQwIn0=

             Người ta chính là chúa cứu thế cứu mọi người ra khỏi bể khổ đó...

Ads
';
Advertisement
x