"Cái gì, mấy thủ phạm bị xử tử kia chính là kẻ thế mạng?"  

             Trong một gian thư phòng tinh xảo, Trác Uyên vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí hàm chứa ý cười nhàn nhạt, khom người đứng giữa sảnh. Sau án thư trước mặt là Từ Thiên Xuyên đang trố mắt ngoác mồm kêu to một tiếng.  

             Khúc Hướng Phong đứng một bên nghe được cũng là không nhịn được nghi hoặc: "Nói như vậy, chuyện một lượng lớn người mất tích này còn chưa được làm rõ?"  

             "Đúng vậy, chỉ có điều... Cũng không cần làm rõ!"  

             "Sao lại nói vậy?"  

             "Ha ha ha... Lòng người chỉ cầu được yên ổn. Chuyện một số lượng lớn người mất tích khiến lòng người bàng hoàng, mọi người sao có thể an tâm? May mà chuyện người dân mất tích chỉ phát sinh trong đoạn thời gian kia thôi, sau đó không tiếp tục xảy ra nữa, có lẽ tên hung đồ đó đã ẩn núp. Chúng ta muốn khiến mọi người khôi phục lại bình tĩnh, nhất định phải tìm người chịu tội thay!"  

             Trác Uyên nhếch miệng cười một tiếng, từ chối cho ý kiến: "Mấy người ta tìm đều là người có thực lực không tệ ở Thánh Vực, hơn nữa còn là nhân vật có tiếng xấu đầy rẫy, cho dù nói bọn chúng làm chuyện xấu xa gì, mọi người đều sẽ tin tưởng không nghi ngờ. Cho nên nói, nhân phẩm thật sự rất quan trọng, nếu không thì một ngày nào đó có người oan uổng ngươi, ngươi cũng không kêu oan được, ha ha ha..."  

             Trác Uyên cười rất bình tĩnh, rất xán lạn, còn ba người kia đều đã ngây người nhìn hắn chăm chú.  

             Thật lâu sau đó, Từ Thiên Xuyên mới không nhịn được thở dài một hơi, than thở: "Đen, thực sự quá đen. Chỉ có điều Trác quản gia, chuyện có người mất tích này còn chưa xong, ngươi bảo thẻ ngọc này của ta phải báo cáo lên trên thế nào đây!"  

             "Rất đơn giản, tốt khoe xấu che thôi!"  

             Lông mày Trác Uyên nhẹ nhàng nhếch lên, tà dị nói: "Công tử, bây giờ toàn bộ Hoàng Vực đã an ổn, ngươi chỉ cần nói các ngươi đã làm cho sinh cơ bừng bừng, khắp nơi hưng thịnh là được rồi, những việc vặt vãnh khác có thể không nói thì đừng nói, nhất là chuyện một số lượng lớn người bỏ đi tuyệt đối đừng báo cáo, nếu không sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của ba vị!"  

             Cái này...  

             Từ Thiên Xuyên hơi khựng lại, do dự một chút: "Đây không phải lừa gạt sư trưởng sao?"  

             Quào, còn là một bé ngoan nha!  

             "Từ công tử, đây cũng không phải là lừa gạt, mà là có hiếu!"  

             Trác Uyên giống như lão hồ ly nhếch mép cười, dẫn dắt từng bước: "Công tử ngươi ngẫm lại, các tiền bối Thánh Sơn một ngày trăm công ngàn việc, bình thường đều phí hết tâm tư vì các ngươi, nếu các ngươi báo cáo chuyện phiền lòng này lên, không phải sẽ khiến cho bọn họ sốt ruột sao? Dù sao mọi chuyện đều đã qua, kết quả tốt là được rồi, sao lại phải để cho bọn họ tức giận chứ? Nếu như vì thế mà bọn họ hoài nghi năng lực của các ngươi, đây không phải là càng hỏng bét hay sao?"  

             Nghe được lời này, ba người liếc nhìn nhau gật đầu, Khúc Hướng Phong càng cười rực rỡ một tiếng, nói: "Ách, Trác quản gia nói có lý. Đại ca, chúng ta đừng làm phiền sư phụ bọn họ nữa, đây cũng là một loại hiếu thuận!"  

             "Ha ha ha... Đúng đúng đúng, hiếu thuận, trăm thiện lấy hiếu làm đầu mà!"  

             Từ Thiên Xuyên liên tục gật đầu. Mặc dù hắn ta có chút lúng túng, nhưng cũng lén thở phào một hơi an lòng. Hiển nhiên là hắn ta cũng không nguyện ý báo cáo chuyện xấu của mình lên trên, chỉ sợ hai người khác đâm thọc, bán đứng hắn ta. Bây giờ ba người ăn ý đạt được ý kiến nhất trí, quả nhiên là vô cùng tốt.  

             Nhất là Trác quản gia này...  

             Từ Thiên Xuyên tán thưởng nhìn Trác Uyên một chút, cười nói: "Làm phiền Trác quản gia nhắc nhở, sau này ta sẽ chú ý, cố hết sức không để cho sư phụ bọn họ phiền lòng, ha ha ha..."  

             "Ài, cũng không thể nói như vậy được!"  

             Nhưng mà, Trác Uyên lại là khoát tay một cái, nói: "Chư vị tiền bối Thánh Sơn ái đồ sốt ruột, nhất định sẽ đặc biệt chú ý tới các ngươi. Có câu người không phải thánh hiền, ai có thể không sai? Nếu như từ khi các ngươi tiếp nhận Bát Hoàng đến nay không phạm phải một chút sai lầm nào thì cũng quá giả. Điều này sẽ không khỏi khiến bọn họ lo lắng, cảm thấy là các ngươi âm thầm chịu khổ để trấn an bọn họ, đây không phải hoàn toàn ngược lại sao?"  

             "Ách, ý của Trác quản gia là..."  

             "Một chút sai lầm nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, thêm một chút là được!"  

             Trác Uyên lần nữa lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn ba người một chút, hạ giọng nói: "Việc lớn không cần đề cập đến, thất bại nho nhỏ có thể nói một chút. Giống như lần này chuyện một số lượng lớn người mất tích không cần nói, nhưng có thể nói là mất tích gần trăm mười người, không đáng kể. Thủ phạm chân chính chưa bắt được không cần nói, nhưng có thể nói mấy tháng qua vây quét, bắt được những ác đồ kia rồi đánh chết bọn hắn khó nhọc cỡ nào. Ta nghĩ các tiền bối Thánh Sơn nhìn thấy những thứ này, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng và hãnh diện vì các ngươi!"  

             Trước mắt bất giác sáng lên, ba người liếc nhìn lẫn nhau rồi mừng rỡ gật gật đầu, sau đó Từ Thiên Xuyên lập tức ghi lên thẻ ngọc giống y những lời Trác Uyên đã nói.  

             Vốn Thánh Sơn phái đệ tử của mình tới thay thế Bát Hoàng là vì muốn trên thông dưới thẳng, hoàn thành việc khống chế toàn bộ Thánh Vực của Thánh Sơn. Hiện tại tốt ngược, dưới dăm ba câu mê hoặc của Trác Uyên, bọn họ còn chưa khống chế được Thánh Vực, Trác Uyên đã khống chế hết đệ tử của bọn họ, hoàn toàn bị ma quỷ ám ảnh, nghe theo bố trí của hắn.  

             Đợi đến khi ghi chép thẻ ngọc xong, Từ Thiên Xuyên càng cười lớn một tiếng, khen: "Trác quản gia, ngươi thật tài tình, sau này thẻ ngọc báo cáo lên trên của chúng ta sẽ do ngươi phác thảo trước một phần nhé!"  

             "Cầu còn không được!"  

             Trác Uyên nhếch khóe miệng, trong bụng cười thầm.  

             Cứ như vậy, hắn có thể tạm thời che khuất tai mắt của Thánh Sơn, không để cho bọn họ phát hiện được biến hóa cụ thể của Thánh Vực. Dù sao hiện tại hậu phương lớn của bọn hắn đã hoàn thành, chờ tới khi đồng minh Long tộc đến thì lập tức có thể chính thức triển khai tập kích Thánh Sơn, hừ hừ!  

             Trác Uyên nắm chắc tất cả mọi chuyện trong tay, mọi việc gần như đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông. Thế nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Kế hoạch dụ Bát Hoàng rời khỏi, âm thầm từng bước xâm chiếm Hoàng Vực, cuối cùng ngang vai ngang vế với Thánh Vực vẫn còn xuất hiện một chỗ sơ suất, cho dù là Trác Uyên cũng không thể tránh được.  

             Dù sao hắn cũng không phải là thần? Làm sao có thể biết trước...  

             Vù!  

             Tại Thánh Sơn thứ bảy, một cái thẻ ngọc xẹt qua trời xanh, bay thẳng vào trong đại điện, rơi xuống trong tay một lão giả mặt trắng. Sau khi dò xét tin tức bên trong, lão giả kia bất giác cười khẽ một tiếng, lại đưa thẻ ngọc cho mấy người còn lại, cười nói: "Xem ra kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, mấy tên tiểu quỷ kia còn làm rất ra dáng. Lão phu vẫn luôn lo lắng bọn chúng mới vào trần thế sẽ xảy ra chút sự cố! Hiện tại xem ra, đệ tử của Thánh Sơn ta quả nhiên là rồng phượng trong loài người, ở đâu cũng là kẻ bề trên, ha ha ha...”  

             "Đúng vậy, chúng ta thả trước ba người ra làm thí nghiệm. Hiện tại xem ra, Bát Hoàng Lĩnh Vực đã có thể chính thức đặt vào địa giới Thánh Sơn. Cứ như vậy, chờ ngày người mang thiên mệnh kia xuất hiện, chúng ta có thể biết được trước tiên, giành được tiên cơ!"  

             Ngay sau đó, một vị lão giả khác cũng tán đồng gật gật đầu, tia sáng trong mắt nhấp nhô.  

             Đám người còn lại nghe xong cũng vô cùng tán thành, vẻ mặt vui sướng.  

             Từ Thượng Cổ về sau, Thất Thánh Sơn thành lập trong Thánh Vực vẫn luôn là đại diện đỉnh cao của nhân loại. Nhưng vào trăm năm trước, thiên địa dị biến lại báo hiệu một đỉnh cao mới của nhân loại sắp xuất hiện, có quan hệ với Đế Cảnh.   

             Bọn họ không thể nào khoan nhượng cho một nhân loại mới vượt qua bọn họ, đứng ở phía trên bọn họ, càng muốn thăm dò bí ẩn thành đế. Cho nên, khống chế đám tu giả ở tầng chót nhất của Bát Hoàng là cửa ải tất yếu!  

             Cao thủ Đế Cảnh tương lai nhất định phải là người của Thánh Sơn bọn họ mới được...  

             "A, Thánh Sơn thứ sáu Mạnh lão đầu đâu? Sơn chủ Thất Thánh Sơn chúng ta hội nghị mà hắn ta lại chạy đi đâu vậy?” Bỗng nhiên, một lão giả nhìn sang tấm đệm ngồi rỗng tuếch bên cạnh, nhẹ kêu một tiếng.  

             Lão giả râu dài ngồi ở chủ vị giương mắt khẽ liếc một chút, chỉ mỉm cười nói: "Không cần chờ hắn ta, hôm nay hắn ta sẽ không tới!"  

             "Vì sao?"  

             "Các ngươi không biết sao? Con của hắn ta vô duyên vô cớ bị giết ở gần Đan Hà Tông. Chuyện cũng đã gần một năm rồi, người phía dưới còn chưa tra ra được chút manh mối gì, thế nên hắn ta đợi không được, tự mình đi tra xét rồi!"  

             "Cái gì, tự mình đi tra xét? Một sơn chủ... Ha ha ha, hắn ta cũng đúng là dưới tay không đại tướng!"  

             "Trước kia còn có, hiện tại..."  

             "Hiện tại thì sao?"  

             "Bỗng nhiên mất tích, đã một năm rồi không liên hệ với hắn ta, chỉ sợ cũng đã bị giết hại!"  

             "Ồ?"  

             Lông mày đám người run lên, đồng thời kinh hô: "Trước giết con của hắn ta, sau lại giết thám tử, đây là nhằm vào Thất Thánh Sơn chúng ta, hay là chỉ nhằm vào một mình Thánh Sơn thứ sáu thôi vậy?"  

             Đôi mắt lão giả râu dài hơi nheo lại, khẽ vuốt chòm râu, chậm rãi lắc đầu.  

             "Ai, gió thổi mưa giông trước cơn bão. Dị tượng trăm năm trước không biết là cát hay hung đây..."  

             Cùng một thời gian, trong Diễm Hoàng Lĩnh Vực, một nam nhân thô kệch vạm vỡ đầu đội đấu lạp, khí thế toàn thân nội liễm đang chậm rãi đi trên đường cái một tòa thành phồn vinh, cẩn thận quan sát hai bên thì chợt bắt gặp một nữ tử thân mang đạo bào. Hắn ta nhanh chóng ra tay, tóm lấy cánh tay của nàng ta.  

             Nữ tử kia giật mình, quay đầu kêu lên: "Ai đó, ngươi muốn làm gì?"  

             "Diễm Hoàng ở đâu?"  

             "Ta không biết!"  

             "Đồ ngươi mặc trên người chính là đạo phục của Đan Hà Tông, sao có thể không biết bà ta ở đâu? Mau nói!” Đại hán kia nắm chặt tay nữ tử như vuốt sắt, cho dù thế nào cũng không thể giãy ra.  

             Nữ tử kia hai mắt đỏ bừng đẫm lệ, đau đến mức sắp khóc lên: "Ta... Ta thật sự không biết. Qua một đêm đã không thấy bóng dáng sư phụ đâu, còn cả rất nhiều sư tỷ muội cũng không thấy, ngươi bỏ qua cho ta đi!"  

             "Các nàng đều không thấy, sao ngươi còn có thể lưu lại?"  

             "Ta... Đêm hôm ấy ta đi gặp tình lang, trở về thì không thấy các nàng đâu nữa..."  

             Thân thể đại hán kia có chút khựng lại, vẻ mặt kỳ quái: "Sao có thể như vậy? Con mụ này chạy nhanh như thế hẳn là vì có tật giật mình, có liên quan đến cái chết của nhi tử ta?"  

             Người kia hơi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt râu quai nón xồm xoàm bên trong, chính là sơn chủ Thánh Sơn thứ sáu không thể nghi ngờ.  

             Hắn ta bỗng nhiên vung tay ném nữ tử kia sang một bên, vừa định rời đi thì lại đột nhiên quay đầu hỏi: "Vậy thì trước khi Diễm Hoàng đi có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không? Hoặc bà ta có cử chỉ gì quái lạ không?”  

             "Không có gì hết, chỉ là..."  

             "Chỉ là cái gì?"  

             "Chỉ là sư phụ vừa biến mất không lâu, mọi người liền phát hiện rất nhiều thành trì lân cận hoàn toàn biến thành thành không trong phút chốc, không có bất kỳ ai. Về sau, lĩnh vực của mấy Hoàng còn lại cũng xuất hiện hiện tượng tương tự!"  

             "Cái gì, người trong thành đều biến mất?"  

             Thân thể sơn chủ kia chấn động, càng thêm nghi hoặc: "Vậy mấy Hoàng khác cũng biến mất giống vậy sao?”  

             "Phải!"  

eyJpdiI6ImJTU21naGtQdng1RkdIMTJYQW4wVVE9PSIsInZhbHVlIjoiRkQwcGRNbW5VR0oyeUVJWUJTZHVneWp6TXlvY1FteWFEdGZ1eG5mSFJ1TFZDdW5mSm9cL3AxZDdiV1VlM3pGR2s5NzkxZGxiXC8wZGs1Z0RNVmhOc25hU3lQdmVGQkZmdmhUNk81M1BKMkRVWmxiSDllNlNta1NCWXRBKzhycG1PekhiVzZvakVncDhCM084ZzNpQ1hoNG1OT1ZIZDIwM0hiRWhCdnNXUE1BUDRPXC9YRjB6TjNOWTN3TXhGcXpHbVp4YjZnMFdCTW8xYmlHRkExYTREV3hnT0hTTzJXM2VOSzRQM1wvRlBVNHdkOXpmRlNXOHE4N0s2Qjdyb2I3VlFSNk1hZWxzODk4NGpmMGpOcm5QWTZhRllyVldhc3RTbG1LQ2FRajg2b0hRZmlBbTNqU0ZrQ1VJK1JJOUc2NUlsZzNwcUlRbHJiU3JpMXZsM1wvT1Qrc3ZLXC82NVBcL0MzYkUxT3hYWnNrNnlPbEhlaWR2b3BUU1BVWVwvam5lbGo2a2tITEtFemVhbGkwNFhNVnNOcnpHUHFHWjlzUTdGWVMzNUJCVlRXdzhaZUQ5UkZkSDVYSUZMekVuUXRjdUtXYzY0TWpvRFZYcjRBRE1YMlNDVGRSSzNGMEpKeUp2MmlkZUVkTWg3WmpoNlVDZnVzMG91dHNsOTdIbDlLazRmOG45Y0FXSkdGYjZpNGJDSXFhQ0NCc3cxWHZjdDlRclJTS1Z6aE1ZNEppaHhNYjF6WGNPQWJFd0FKU3hzOEg5NmF0MEp2ZEZZSCs3MSs1aFVjQ3YzTVwvZGxpSlFScVRPNU93UDRLUDE5WXBPbnkyZFlwRT0iLCJtYWMiOiI5ZDliMzVhZjMxMmJkYmEzMWMwYTVlNjlkZTVmNjExNjYwY2I2YWRmYTMzNTc1ZThmYjc3YjdiMjhkM2JiYzFkIn0=
eyJpdiI6IjhWYmhGNkROS0hoMEpJS1NKdm5EZkE9PSIsInZhbHVlIjoiSG9jbG5qcUhVYlpGOG9ObHdybUgwUWEwRXdXRHNLN3FGdHo4ZWhxOHBGR1FNVUpoS0FxUWRzZ3VJYkdXZHdYWnBXOHJYenVkXC85K2grVzQ4SlwvTDRJUHJMeW9jV2laV2p2eW1BTkQ0T0x3WXhUVDFhU1EyQnJxXC93cUFrdEJqOXRSeHVpeXRxYTJBaUoydGR5UU9rY3Z2aWdBajA1MUlWNGp2N01raWNHb2dXK051NDRncUFPaHVHRk5QWVp1VzR1aEk4amIxVzRKVVZWNEc0MENDbEJ2ekdCeElpSFI2XC8yYjI0WlFlTFE0cE9DZzU4UE05aEhOTXhDR3YzVlVEbTU2ZHBRSHpsNWdhVlRFV29MYjhJdEJjazFZbldFczBUeDZDMHJtZFdOZlwvU000UWIwMGUrYUtuSnR5Z0hzQzl1czZnalZUSXIyUytFYnMyT1hEYjArbHZiSDlqMmVxbW1oUEUrSGRWV2s1bEhyWFZhejJ6Zkg3YmNZMzV6eThrT214Qm5cL1k2Und0TXZYelg1MEpLYmJ3bURReDJya0lpVW1WVnZjYzNwcVZObE8wVDBONTVoM1NvQkRrcEFLK2FYTithdmdFS0kreEhpQWVtaFM3UmNVTFdpTlFPWVwvUHFCMkNJSWViWm5cL2d2dkt0cDRUdWhHNUdnTzZXWEpndEZqMitYa1wvQTVkOWJuYUw1bjZZZlM2WkI0enM1MUcwY2VlSVVFVnZla1dhd1VWQ1pJWTkxQjR2enVPS21sZGtNaERYV2Y4clhvcHJTQytHXC9hNFwvVjNqeUNLdTBSN0s4UE5ESzRVbEJZcGVrM0FxMTREV3VBR1YxWjBvMzdNU05SZmVIcXVYWDkwY0NGbXZxSkVia3l4OUJRUT09IiwibWFjIjoiY2QwZTViYWMxYzdlYWY4NjE5MTkxZDA3OTFmZWY4ZGNjNGZkMDUwZWFmYTFhMzc3ODAyOTgxZTViMmZlZDEzNiJ9

             Trong lúc nhất thời, sơn chủ lâm vào mê man. Nữ tử kia thấy vậy, lập tức tranh thủ thời gian vội vàng chuồn mất, trong lòng thầm mắng một trận, đồ thần kinh...

Ads
';
Advertisement
x