Không để ý đến nữ tử đã lén lút chạy thoát, Mạnh sơn chủ vẫn luôn do dự bất định, tiếp tục đi về phía trước dò hỏi.  

             Đột nhiên, từng tiếng hét lớn vang lên bên tai, toàn bộ người trong trấn nhất thời nhốn nha nhốn nháo, đều cố sức lao đến một hướng: "Mọi người mau đến xem, Lạc gia yết bảng rồi!"  

             Rầm rầm...  

             Mọi người truyền tai nhau rồi ào ào đến xem giống như thủy triều. Mạnh sơn chủ thấy vậy, nghi hoặc trong lòng càng nhiều.  

             Lạc gia... Đó là gì? Họ Lạc trong Bát Hoàng à?  

             Trong lòng không rõ, Mạnh sơn chủ cân nhắc một hồi, cũng đi lên theo, lại thấy ngay dưới cổng chào đầu tiên của thị trấn, dán một tờ bảng ánh vàng rực rỡ. Chữ viết tinh tế, lạc khoản đề cuối cùng là bốn chữ to, Trác Uyên Lạc gia!  

             "Trác Uyên... Cái tên này nghe được ở đâu rồi nhỉ..." Hai mắt hơi nheo lại một chút, Mạnh sơn chủ lẩm bẩm trong miệng, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra: "Đúng rồi, Diễm Hoàng từng nói dưới trướng Ma Hoàng có một người cơ trí mẫn cảm, cũng có chút quan hệ với Sở Khuynh Thành, hình như chính là kẻ này. Có điều hắn là người của Ma Hoàng, làm sao có thể đột nhiên chạy đến lĩnh vực của Diễm Hoàng ra lệnh?"  

             Trong lòng sơn chủ đại nhân không hiểu, nhưng âm thanh xôn xao của mọi người chung quanh lại lọt vào tai lão ta, khiến cho lão ta không kìm được chấn động, trong lòng vô cùng kinh ngạc.  

             "Lạc gia này thật sự là gia tộc nhân nghĩa mà, lúc chúng ta gặp chuyện không may thì khẳng khái bỏ tiền ra giúp, thu nhận chúng ta, bây giờ lại tuyên bố bỏ ra tiền riêng để giúp chúng ta chấn hưng gia tộc. Người thống trị Hoàng Vực đổi thành bọn họ, quả nhiên là phúc phận của chúng ta đó!"  

             "Đúng vậy, trước kia Bát Hoàng tự hoạt động, mỗi người một đường, chinh chiến không ngừng, chúng ta bị áp bức dưới danh dâm uy của bọn họ, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Bây giờ Lạc gia quản lý bát vực, Trác quản gia anh minh thần võ, quả nhiên là thế giới cực lạc mà, ha ha ha..."  

             "Cái gì, Lạc gia quản lý bát vực?"  

             Đồng tử mắt không kìm được co rụt lại, Mạnh sơn chủ túm lấy cánh tay người nọ, không khỏi lớn tiếng nói: "Các ngươi đang nói hưu nói vượn gì vậy, những vùng địa giới này không phải là địa bàn của Bát Hoàng Thánh Vực sao, làm sao có thể biến thành của Lạc gia?"  

             Khuôn mặt run rẩy một hồi, người nọ đau đến nhe răng, có chút kiêng kị nhìn về phía lão ta nói: "Ngươi tới từ vùng núi hẻo lánh à? Đây đều chuyện cũ từ thời nào rồi, một năm trước ba vị trong Bát Hoàng đã chết, năm người mất tích, làm gì còn Bát Hoàng Thánh Vực nữa!"  

             "Vậy tân hoàng Thánh Sơn phái xuống tiếp nhận vị trí Bát Hoàng đâu? Bọn họ cũng chạy rồi sao?"  

             "Bọn họ?"  

             Nhắc tới ba người kia, tuy rằng người nọ vẫn đau đớn, nhưng lại không kìm được cười lạnh: "Ba tên ma quỷ đó cũng xứng xưng hoàng? Bọn họ vừa tới đã khiến cho toàn bộ Hoàng Vực gà bay chó sủa, người chết còn nhiều hơn cả khi Bát Hoàng đại chiến, hơn nữa còn dã man không hiểu chuyện, làm hại toàn bộ dân chúng Hoàng Vực lầm than. Nếu không có Lạc gia nhân nghĩa, Trác quản gia anh minh lãnh đạo, xử lý cục diện rối rắm, e là tất cả mọi người ở Hoàng Vực đều phải buông bỏ tổ nghiệp, trốn vào thâm sơn, dù sao ở đây cũng sẽ bỏ mạng."  

             "Không tin ngươi đi hỏi thăm một chút, người ở nơi này có ai mà không hận ba tên bao cỏ mà Thánh Sơn phái tới? Nếu không phải chỗ dựa của bọn họ đủ cứng rắn, chỉ sợ mọi người đã sớm cùng xông lên, chém đám người đó thành vạn đoạn rồi, hừ!"  

             Trên mặt không rõ cảm xúc, bàn tay Mạnh sơn chủ hơi run rẩy, chậm rãi buông người nọ ra, lẩm bẩm: "Như vậy bây giờ, ba bao cỏ đó đang ở đâu?"  

             "Ai biết? Dù sao bây giờ chúng ta đều nghe theo thông lệnh của Lạc gia mà làm việc, ai quan tâm ba người bọn họ đi đâu? Đoán chừng không còn mặt mũi ở lại Hoàng Vực nữa, thất bại ê chề chạy về Thánh Sơn rồi!"  

             Bốp!  

             Nhưng hắn ta vừa nói ra lời ấy, một tiếng bạt tai giòn giã vang lên, người nọ ngã lộn nhào ra ngoài, khóe miệng đỏ sẫm, từng chiếc răng rơi ra ngoài.  

             "Sao ngươi lại đánh người?"  

             "Đánh ngươi là nhẹ đấy, nói xấu đường đường đệ tử Thánh Sơn, chết không luyến tiếc!" Hung tợn trừng mắt nhìn hắn ta một cái, Mạnh sơn chủ giận dữ quát một tiếng: "Cút!"  

             Người nọ co rụt cổ lại, biết không thể trêu vào, đành vội vàng té mất dạng. những người vây xem còn lại thấy tình thế không ổn, không muốn chọc thêm phiền toái, cũng lập tức giải tán.  

             Chỉ trong một thoáng, nơi này chỉ còn lại một mình Mạnh sơn chủ mà thôi, còn có bảng văn chói lọi, dưới ánh mặt trời chói chang, sáng ngời đến chói mắt.  

             Soạt!  

             Cuối cùng, Mạnh sơn chủ chợt vung tay lên, giật bảng cáo thị xuống, vò nát thành mảnh vụn, ném đi, sau đó nghênh ngang rời khỏi.  

             Hừ, bổn tọa đi coi tình huống của Đan Hà Tông trước, về phần Lạc gia kia... Ngày sau lại xử lý các ngươi!  

             Sau nửa canh giờ, Mạnh sơn chủ đã đi đến Đan Hà Tông, bên trong mạng nhện chăng kín, nhìn có vẻ đổ nát. Nhìn mảnh địa giới không có một bóng người, Mạnh sơn chủ lạnh lùng quét một quyền, không nhịn được hét lớn: "Diễm Hoàng, ngươi lăn ra đây cho lão phu!"  

             Tiếng gầm hung mãnh vang khắp trời xanh, khiến cho toàn bộ sơn mạch đều khẽ rung lên, cát bụi bay cuồn cuộn, đất đá lăn xuống. Đáng tiếc, vẫn không có tiếng đáp lại gì, giống như thật sự không có người.  

             Mạnh sơn chủ hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt âm trầm, lại càng phiền não. Nữ nhân kia trốn không gặp người, lão ta nên đi đâu tìm mới được đây?  

             Loạt soạt!  

             Bỗng nhiên, một tiếng động nhỏ phát ra, lỗ tai Mạnh sơn chủ khẽ nhúc nhích, bỗng dưng lắc mình một cái, nháy mắt di chuyển đến nơi cách đó ngàn dặm, trong một góc cạnh suối nước phía sau tông môn, thấy được một bóng dáng đang run rẩy không ngừng.  

             Chợt vươn tay về phía trước, túm lấy đầu vai người đó, lại nhất thời lôi ra được một tiểu cô nương đầu tóc rối bù, đang run rẩy.  

             "Không, đừng giết ta, sư phụ, đừng giết ta..."  

             Vội vàng xua tay, nàng kia tóc tai tán loạn, rối bù, không nhận ra bóng người, chỉ là nhìn vào quần áo rách nát của nàng ta, Mạnh sơn chủ có thể nhận ra nữ tử là đệ tử của Đan Hà Tông không thể nghi ngờ, vì thế hai mắt hiện lên tia vui vẻ, vội vàng kêu lên: "Diễm Hoàng ở đâu? Nói!"  

             "Diễm... Diễm Hoàng?"  

             Hai tròng mắt mê mang không khỏi run rẩy, hình như tinh thần nàng kia đã thất thường, vội vàng xua tay, bộ dạng sắp khóc thành tiếng: "Không, sư phụ đừng giết ta, đừng giết... Hu hu hu..."  

             Có phải nha đầu kia chịu phải kích thích gì, nên mới điên thành ra như vậy?  

             Mày khẽ run lên, Mạnh sơn chủ nhìn chăm chú nàng ta một cái, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, nhẹ nhàng giơ tay lên thăm dò, ầm một tiếng mạnh mẽ đập vào trán nàng ta, năm đầu ngón tay giống như thép, chậm rãi sáp nhập vào đầu của nàng ta, máu tươi đỏ sẫm chảy xuống từng dòng như nước suối, nhuộm đỏ cả khuôn mặt của nàng ta.  

             Mà nữ tử kia cũng trợn lồi mắt ra, khuôn mặt vặn vẹo, giống như vô cùng đau khổ.  

             Khóe miệng xẹt qua nụ cười tà dị, Mạnh sơn chủ thản nhiên nói: "Tiểu cô nương, ngươi đừng sợ, Ly Hồn Đại Pháp này của lão phu sẽ kích thích trí nhớ của ngươi, giúp ngươi nhớ ra những gì nên nhớ. Nói, ngươi là người nào?"  

             "Đại đệ tử của Đan... Đan Hà Tông, Phương Mẫn!"  

             Sắc mặt sưng lên như quả cầu da đỏ rực, nàng kia có vẻ khá đau đớn, nhưng vẫn cất giọng khàn khàn. Có điều, cách nói chuyện không giống người bình thường, hình như nàng ta hoàn toàn không cần suy nghĩ, lập tức nói câu trả người của người hỏi.  

             Bởi vì giờ phút này, thần hồn của nàng ta đã bị lão gia hỏa này nắm trong tay, không có chuyện nàng ta nói dối. Cho dù bây giờ nàng ta chấn kinh quá độ, biến thành kẻ điên, nhưng trí nhớ trong thần hồn lại không đổi, vẫn sẽ biết gì nói nấy, kể rõ ràng từng chuyện, đến chính nàng ta cũng không biết.  

             Vừa lòng gật đầu, Mạnh sơn chủ tiếp tục nói: "Vậy ngươi có biết bây giờ Diễm Hoàng nàng đang ở đâu không?"  

             "Biết, Tiềm Long Sơn, Liên Phá Động!"  

             "Nàng ở nơi đó làm gì?"  

             "Luyện... Luyện công!"  

             "Luyện công gì?" Sắc mặt không đổi, Mạnh sơn chủ vội vàng rống lên.  

             Nhưng giống như lại nghĩ đến sự việc đáng sợ gì đó, thần hồn của Phương Mẫn chấn động, vô cùng không ổn định, khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo: "Ta... Ta không biết, sư... Sư phụ thật đáng sợ. Nàng biến người sống hóa thành tro bụi, tính cách cũng càng ngày càng âm trầm, cuối cùng người mang đi không đủ dùng, lại lấy các sư tỷ sư muội ra luyện công, đến Mai sư thúc cũng trúng độc thủ, ta thừa dịp loạn trốn ra đây, nàng muốn bắt ta trở về, ta không muốn... Không muốn... Aaa!"  

             Ầm ầm ầm!  

             Nói tới đây, Phương Mẫn kích động càng mạnh, nét hoảng sợ trong mắt dâng lên tột đỉnh, thậm chí đến thần hồn cũng bắt đầu xuất hiện dao động khủng bố.  

             Cuối cùng nổ ầm một tiếng, không ngờ nàng ta trực tiếp tự nổ thần hồn. Uy lực khủng bố khiến toàn bộ đỉnh núi lay động không ngừng, Đan Hà Tông cũng nháy mắt đổ sập một nửa đình đài lầu các.  

             Bụi mù tràn ngập, lan thẳng lên cửu thiên.  

             Đợi cho đến khi khói bị tan đi, Mạnh sơn chủ cách nàng ta gần nhất cũng lơ đễnh vỗ bụi bám trên người, từ chối cho ý kiến. Nhưng vẻ nghi hoặc nơi đáy mắt, cũng càng ngày càng đậm.  

             Như vậy xem ra, là Diễm Hoàng bắt một đám người đi, mục đích lại chính là luyện công? Chỉ là... rốt cuộc bà ta luyện tà môn công phu gì, không ngờ lại khiến đệ tử của mình nổi điên thành như vậy?  

             Ngửa đầu nhìn trời xanh, Mạnh sơn chủ bất giác lạnh lùng cười: "Được, vậy lão phu sẽ đi xem ngươi, rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì, hừ!"  

             Vừa dứt lời, Mạnh sơn chủ giậm chân một cái, nháy mắt biến mất tại chỗ.  

             Nửa tháng sau, Tiềm Long Sơn, trước Liên Phá Động, Mạnh sơn chủ quan sát đất đai nhuốm màu đỏ sẫm xung quanh, rõ ràng là bị nhuốm máu tươi, trong lòng thầm chắc, biết đã đến đúng nơi rồi. Vì thế dưới chân lại đạp vài bước, rất nhanh đã đi vào trong sơn động.  

             Nhưng không đi vào còn đỡ, vừa đi vào, cảnh tượng trước mặt lại khiến lão ta không kìm được sợ hãi đến biến sắc.  

             Cái hang này là một cái động lớn, diện tích lớn cả vạn héc ta, nhưng bây giờ, đã bị lấp đầy bởi xương cốt. Hơn nữa, còn có tro bụi vô tận, có thể thấy được từng mảnh vải vụn nát trộn lẫn trong đó. Liếc mắt nhìn một cái, giống như một bãi tha ma vậy.  

             Chậm rãi cúi người, nhúm thử một nắm tro bụi lên xem, nhất là tấm vải kia, bàn tay Mạnh sơn chủ khẽ run lên, khóe miệng không kìm được mím chặt lại.  

             Vì đồ vật này lão ta rất quen thuộc, không phải là cảnh tượng sau khi con của lão ta chết sao? Lúc đó Diễm Hoàng còn đưa cho lão ta xem thứ đồ, không thể ngờ được bây giờ lão ta lại nhìn thấy, lại là ở trong chỗ Diễm Hoàng luyện công.  

             "Bà già thối kia, ngươi ra đây cho lão phu, có phải người giết con ta chính là ngươi? Ngươi mụ kỹ nữ vừa ăn cướp vừa la làng, lão phu nhất định sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh!"  

             Đôi mắt đỏ bừng lên, Mạnh sơn chủ rống lên đầy căm hận, toàn bộ sơn mạch cũng đang không ngừng lay động, bột mịn kia như hóa thành cơn lốc, cuốn bay khắp nơi đều là tro bụi.  

             Hu hu hu!  

eyJpdiI6Ilczb0V5SXg0cEJFczVOVldQZ0lMSFE9PSIsInZhbHVlIjoiZklKMlQ0OExyTERwQ1Rnbkd1RXlNMEM5anRGNnBJaTRSNDhwMHNmU09NXC9QQ2w5XC9tVU9QUlVkTkFrTTFSVk5xRU1YMXRZcFJlQ1ladzVGNzZTc0F6UWk2YmVJSEwzdW81SjdcL1Zwd25yQkFyWElZRVdBT3ZDNTNmOUpkcDllQ1ZPMmozQWFuYXJ1RGFaVml4TE13dlpjNWY2UFZNVFRCMjl0VVhjR1ZHWnU2TVJjZVBzdzdGeElKa1pLazkxWmswNEhiVlR1SVVTbEhYa1ZvMWxhUG5MSFhKUFB3Z2RsZktLRDByMmhXZ0Rhc3haRktKTGhDcGppNnFJMUJ5ZFZBaDIrYzR0VVJMYzIzYnlUckFzMUVtayt6SXhNaTc4cXVCWkJBbE80ZCtMQ0FuZDk5T3VFU3NKU2J5YUpyWmFKRldFbXVHK0FxSnhEcmdXM3p1RjdyZHErdyt2XC9wczZtWUhCVzB5TmJJRW90OGw2NVNGRlhvN1J0TE8yY2lzNzFhYUpZbFZDXC9WdjJ2bktLeFNRXC9aQlZZWTh1U2w2d3EyVUVWcWxcLzFiTVBVcG9ZMnhBbUI5RllJb0NTZXZEZDJhQ2xXQmRlcm5oSFQ3eCsya1VWZ1M3SjhQZWNPUGZ5YzJSNXhSUlB1ZHFZUUxxeVVac2M4K2RLaStLSmd0S3dwa1VUN2h6dEN4UExiaVBIUWlCTzU0ZVN4b1R3T0VUbnZ0TzBlWXJ0bmpyWlwvQjAwTjV5OUxTblwveDJNcENCT3UwQTg5IiwibWFjIjoiYmMzNDc4NDY0MmIwNDE0ZWM4MzQ1ZjAwOTc2ZDBhYzViOTAzNWM2MGEwYzk0OTFjMmYyMzBkODk2NmM1NjZiZCJ9
eyJpdiI6IjJ6M0NiUWZJUFQxdGR2d0ZodjJmRGc9PSIsInZhbHVlIjoiNkVEbWFEd3k1QTNwS2FPSXZNbzFtMzAzNjk5QWtnZ0E2T3BINm0zM2VJeHBNV3p3aW1aTlBnK29HenB2U3R4c3JxQlZSbTdFSUhzK0NXaGJVK2kxY1BFRGJJeFdpQXdONDFiYno3NTF3SEVxajlodElPRDI0bWMraTM0VWtST2hMODZRZmhrTmhScWx3dXZaY0FYcGhYbFREUUp4Tlg3U0tQZXdOekI4VEREU2pVREQxZW5hT1p0XC9zNlBmK1g3cDF2aEN3RUhcL0pZUDB5R1JFanY3elV2dk9LdWd4QllwU3JYSmlhZk1JUnc0NlVxYzFFZVhEK3hFY0Q5Y0oxZ1N6WHlXV0k2MU12XC90T1ZQdmtaU25UMTdPM1hCUkM0elhoM0xYRzNZS1hyVmpMcmMyXC9lYjZzR2RXWHRlcjU3cXRNcnhGSHpacUlaXC9EZk5weUx2K3pYeDg2YmZRcms4V1B5d1wvdW83RlVzTThYclA0S3V6R3E1V05McTN5TWQ3Skk1V2hORXlNUXMzXC9VTHpYRkpzeGNQT2dZSFUxMXFVa0hYWEhLSmlzeER0Q2hORGg3bGpoSHJvV1J4dGpyazN4S05qeGlSUGh0VklaQVdjUUkxMTZ4T245WENwTFRcL1ExRVwvcVZrYUliUVBybTRXQTNtWWlOSGdNUnpIVFJaMUE5bFoiLCJtYWMiOiJkYWRjNDE1YmVmZmY1NDczZDI2NTZkZGM5MmMzZmQ5Mjc1N2NhNDBhYjZkYmMyMzczYmUxODg1NGYyMTA5NTdkIn0=

             "Đông ca, rốt cuộc ngươi đã tìm thấy ta rồi. Vậy khi nào ngươi đón ta đến Thánh Sơn, để ta ở bên cạnh ngươi đây?"

Ads
';
Advertisement
x