"Diễm Nhi..."  

             Mí mắt khẽ run lên, Mạnh sơn chủ nhìn thấy trang phục vô cùng quen thuộc đã lâu không gặp, không kìm lòng được cất tiếng gọi, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, sắc mặt hung ác, cả giận nói: "Diễm Hoàng, ngươi nổi điên gì vậy? Mặc thành bộ dáng quỷ quái này làm gì?"  

             Giương mắt khẽ liếc lão ta một cái, Diễm Hoàng đã già nua có tuổi, nhưng lại nhu tình như nước: "Sao vậy Đông ca, không phải trước kia ngươi thích Diễm Nhi như vậy sao? Bây giờ vì sao..."  

             "Trước kia là trước kia, trước kia ngươi vẫn là một thiếu nữ thanh xuân, bây giờ chẳng qua chỉ là một bà già, mặc thành bộ dáng như vậy, có khác gì yêu quái vậy, chỉ là trò cười cho thiên hạ!"  

             "Hừ, Mạnh Hạo Đông, ngươi còn có mặt mũi nhắc đến chuyện này!"  

             Lúc này sắc mặt Diễm Hoàng lạnh lùng, giận dữ mắng mỏ: "Nếu không phải năm đó ta vì ngươi mà đi tìm hiểu tình hình của Cửu U Địa Cung, bị ma khí địa cung quấy nhiễu, sao phải chịu vận rủi dung nhan già nua? Tên phụ lòng nhà ngươi, ta đã trả giá vì ngươi nhiều như vậy, ngươi lại chỉ coi ta như con chó, lợi dụng xong thì ném đi. Năm đó tình nồng ý nùng, lời ngon tiếng ngọt với ta, nói muốn đưa ta đi Thánh Sơn cùng kết nên duyên. Cuối cùng vì ta không còn dung nhan thanh xuân nữa, mấy ngàn năm ngươi cũng thèm gặp ta một lần. Nếu không phải trăm năm trước ta phát hiện ra Khuynh Thành, e là cả đời này ngươi cũng không gặp lại ta đâu!"  

             Mí mắt khẽ run lên, Mạnh Hạo Đông khinh thường lườm bà ta một cái: "Ta phụ ngươi? Bớt con mẹ nó không biết xấu hổ như vậy đi. Ngươi dám nói năm đó ngươi tiếp cận ta, không phải là có mục đích gì khác? Nói trắng ra là, chúng ta chỉ đang làm giao dịch mà thôi. Ngươi và ta triền miên một khoảng thời gian, ta cũng cho ngươi công pháp địa giai của Thánh Sơn, còn dốc hết sức nâng đỡ ngươi lên vị trí Bát Hoàng. Nếu không có ta âm thầm trợ giúp, mụ đàn bà thối nhà ngươi có thể trở thành chư hầu một phương giữa đám hung thần ác sát không? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!"  

             "Nhưng thứ ta muốn không chỉ là những thứ đó, ngươi đã nói sẽ đưa ta lên Thánh Sơn!"  

             "Tuy rằng năm đó ngươi là đệ nhất mỹ nữ của Thánh Vực, nhưng Thánh Sơn là luận huyết thống. Ngươi xuất thân ti tiện, làm gì có tư cách vào núi?"  

             "Vậy sao năm đó ngươi còn hứa hẹn với ta?"  

             "Lời nói trên giường ngươi cũng tưởng thật? Diễm Nhi, trước khi ta quen ngươi, ngươi cũng không phải là người hồn nhiên như thế!"  

             Cười nhạo một tiếng, Mạnh Hạo Đông hoàn toàn lơ đễnh, ngẩng đầu nói: "Ta là người thừa kế của sơn chủ Thánh Sơn đời thứ sáu, há có thể vì nữ nhân mà hủy đi tiền đồ của bản thân? Nói thật cho ngươi biết, lúc trước cho dù dung mạo của ngươi không giảm sút, vẫn diễm lệ như trước, cũng đừng mong đi vào cửa lớn Thánh Sơn, hừ!"  

             Ngươi?  

             Diễm Hoàng cắn chặt răng, chỉ vào lão ta, tức giận đến toàn thân phát run, càng lộ rõ vẻ dữ tợn, hắc khí toàn thân càng thêm nồng đậm.  

             Mạnh Hạo Đông khẽ liếc nhìn bà ta một cái, trong mắt đều là ghét bỏ, trách mắng: "Ngươi xem bây giờ ngươi thành ra bộ dáng gì rồi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhìn thấy ghê tởm."  

             "Còn có, đây là chuyện gì?"  

             Ngay sau đó, cuối cùng Mạnh Hạo Đông cũng đi vào chuyện chính, giơ lên nắm tro tàn trong tay, trợn tròn mắt lên: "Ta không cần biết ngươi luyện tà công gì, nhưng có cái này ngươi phải giải thích cho ta. Vì sao mấy thứ này lại giống như đúc với những gì còn sót lại ở nơi mà con trai ta chết? Con ta chết, có phải cũng có liên quan tới ngươi hay không?"  

             Diễm Hoàng nhìn chằm chăm lão ta không rời, bỗng dưng lộ ra nụ cười đầy nhạo báng, sau đó cười càng điên cuồng: "Ha ha ha... Ngươi thấy sao? Đông ca?"  

             "Thật sự có liên quan đến ngươi?" Mạnh Hạo Đông nắm chặt hai tay lại, tức giận đến hai mắt đỏ bừng: "Đó chính là đứa con trai độc nhất của lão tử, mụ đàn bà thối, ngươi thật nhẫn tâm!"  

             Nhếch miệng cười, Diễm Hoàng càng quỷ dị: "Con trai độc nhất? Ha ha ha... Tất cả đều là do chính ngươi gieo gió gặt bão thôi. Vốn dĩ ngươi có thể lại có một đứa con nữa, ai bảo ngươi năm đó nhẫn tâm như vậy, cố tình không cần..."  

             Sờ lên bụng mình, Diễm Hoàng càng thấy tồi tệ.  

             "Huyết mạch tạp chủng, như vậy thà không có còn hơn!" Mạnh Hạo Đông trừng mắt, hiểu rõ ý tứ của bà ta, nhất thời rít gào nói.  

             Bàn tay đang đặt trên bụng chợt khựng lại, Diễm Hoàng cười điên cuồng: "Hay cho một câu huyết mạch tạp chủng, Thánh Giả đại nhân thật không hiếm lạ gì. Một khi đã như vậy, đến cốt nhục của ta ngươi cũng không quý trọng, năm đó còn có thể tự tay loại bỏ. Mạnh Hiểu Phong chỉ là con của ngươi, lão nương cần gì phải lưu tình? Ha ha ha..."  

             "Thật sự là ngươi giết con ta?"  

             Mí mắt không nhịn được run lên, Mạnh Hạo Đông hét lớn một tiếng, nhất thời bước một bước lên phía trước: "Bà già thối này, đi chết đi!"  

             Mày phượng khẽ nhếch lên, Diễm Hoàng tà mị cười, vẫy tay áo, lúc này hóa thành một làn khói đen, bay ra bên ngoài: "Mạnh Hạo Đông, chúng ta ra bên ngoài đánh!"  

             "Bà già thối, đừng có chạy!"  

             Soạt soạt!  

             Hai bóng dáng một trước một sau xông ra ngoài động, Diễm Hoàng hiện thân, quay đầu nhìn thoáng qua, nhất thời cười lớn một tiếng, vừa quay người, chỉ thấy từng luồng khói đen bốc lên, lượn lờ toàn thân, sau đó sau lưng trồi lên Hắc Diện La Sát gồm hai đóa hoa sen màu đen đột nhiên xuất hiện tại phía trước của Mạnh Hạo Đông, bay thẳng đến chân trời, cao chừng mấy trăm trượng.  

             Thánh Giả Cự Thân?  

             Đôi mắt hơi run lên, Mạnh Hạo Đông không thể tin được nói: "Không ngờ ngươi đã đột phá lên Thánh Giả rồi? Điều đó không có khả năng, mấy ngàn năm nay ngươi cũng không thể đột phá, chỉ là trong một năm ngắn ngủn, làm sao có thể có thành tựu như vậy? Hơn nữa, công pháp ta cho ngươi, căn bản không có cách đột phá Thánh Giả!"  

             "Ha ha ha... Mạnh Hạo Đông, ta biết ngươi không muốn để ta gia nhập Thánh Sơn, làm sao có thể cho ta công pháp tốt nhất? Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính. Công pháp chủ chốt đột phá Thánh Giả, cũng không chỉ được lưu trữ ở Thánh Sơn, lão nương vẫn có thể tìm được ở Hoàng Vực như thường!"  

             "Hừ, đắc ý cái gì? Mụ đàn bà thối vừa mới đột phá Thánh Giả sơ kì, lão tử chính là Thánh Giả tầng cao nhất!"  

             Lạnh lùng cười, Mạnh Hạo Đông khinh thường bĩu môi, sau đó cũng đạp gió bay lên, xoay người một cái, chỉ thấy từng tia chớp hiện ra, quanh thân lão ta đột nhiên xuất hiện một Nộ Mục Kim Cương đeo mười hai thanh thần kiếm, lôi thân trăm trượng, thân thế uy phong lẫm liệt, cuồng bạo hung mãnh! Chỉ vừa mới xuất hiện, đã khiến cho Thiên Địa dao động.  

             Chỉ trong một thoáng, hai bóng dáng cao trăm trượng đã đứng đối lập nhau, Kim Cương và La Sát, hết sức căng thẳng!  

             Nhìn chằm chằm vào Lôi Giáp Cự Nhân, hai mắt Diễm Hoàng bất giác có chút hoảng hốt, giống như nhớ lại chuyện cũ, nhưng rất nhanh ánh mắt đã bình tĩnh, lại lộ ra ý cười càng thêm điên cuồng.  

             Tâm niệm vừa động, La Sát cự thân lập tức xông tới trước, hai hoa sen màu đen sau lưng bỗng dưng bay ra, biến thành hai cái miệng lớn đầy máu, hung tợn xông về phía Kim Cương lôi thân, giống như muốn cắn nuốt Thiên Địa, tà mị quỷ dị.  

             Ầm!  

             Nhưng mà, còn không đợi cái miệng khổng lồ kia hạ xuống, chỉ thấy một tia chớp lóe lên, hai luồng hắc khí đã nháy mắt bị đánh tan thành hư vô.  

             Kim Cương một tay cầm thanh Lôi Kiếm, khí thế hung mãnh, uy phong lẫm liệt, một chiêu đã phá địch. Mạnh Hạo Đông ở bên trong Kim Cương nhìn thấy vậy, khóe miệng xẹt qua độ cong khinh thường.  

             Sau đó, thừa thắng truy kích, Mạnh Hạo Đông lập tức chỉ huy Kim Cương lại xông lên trước, tay kia cũng rút ra thanh Lôi Kiếm thứ hai. Hai thanh Lôi Kiếm giống như sấm sét vang dội, ở trước mặt La Sát trong nháy mắt đã xẹt qua bảy mươi hai kiếm.  

             Đợi sau khi hai cự thân giao nhau xuyên qua, lại ngừng lại, chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm vang, La Sát nháy mắt đã bị phá vỡ, Diễm Hoàng lảo đảo ngã xuống xuống, đã không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm, sắc mặt tái nhợt, gân mạch toàn thân đều bị chặt đứt, nội phủ cũng bị thương nặng, sinh mệnh đang dần tắt.  

             Đạp đạp đạp!  

             Mạnh Hạo Đông thu hồi Thánh Thân, khẽ đạp bước chân, đi đến trước mặt bà ta, trên mặt hiện lên vẻ thù hận vô tận.  

             Ngay sau đó, lão ta bước lên trước một bước, túm lấy cổ Diễm Hoàng, nhấc bà ta lên cao, tức giận mắng: "Đàn bà thối, dám giết con ta, ta muốn ngươi phải chôn cùng con ta!"  

             Nhếch miệng cười, Diễm Hoàng không vui không buồn, càng không có chút sợ hãi nào, chỉ là cười lành lạnh, giống như ma quỷ, nhìn chằm chằm người phàm thế gian, đang chờ cơ hội kéo bọn họ cùng xuống địa vực.  

             "Sao vậy, ngươi không sợ chết à?"  

             Nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta, Mạnh Hạo Đông nhíu mày lại, lại lộ ra vẻ tươi cười  đầy tà dị: "Nếu ngươi đã không sợ chết, ta cứ không cho ngươi chết. Nhưng ta sẽ để ngươi biết, cái gì gọi là sống không bằng chết, ha ha ha..."  

             Vẫn không nói gì, trên mặt Diễm Hoàng toàn là trào phúng.  

             Bất giác có chút kỳ quái, vẻ mặt Mạnh Hạo Đông Mãn nghi hoặc: "Xem ra ngươi thật sự là điên rồi, ngươi nghĩ rằng ta không đành lòng, hay là không làm được?"  

             "Không đành lòng? Ngươi là người ý chí sắt đá, có cái gì mà không đành lòng? Ha ha ha..."  

             Không khỏi cười nhạo một tiếng, Diễm Hoàng khinh miệt nhìn lão ta: "Ta đang cười ngươi, muốn để ta sống không bằng chết, tuyệt đối không làm được!"  

             "Ngươi nói cái gì?"  

             "Ta nói, đối với một người phải chết, làm sao ngươi có thể khiến hắn sống không bằng chết đây? Ha ha ha..." Lại ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười là thoải mái vô tận, lại mang theo tia đau khổ.  

             Trong lòng Mạnh Hạo Đông kỳ quái, nhưng khi cúi đầu nhìn, lại thấy hắc khí mãnh liệt đã bao trùm lấy cơ thể của Diễm Hoàng, nhất là hai chân của bà ta, đã hoàn toàn bị cắn nuốt, hóa thành bột mịn. Hơn nữa tình trạng này, đang càng ngày càng nghiêm trọng, không ngừng cắn nuốt thân thể của bà ta.  

             "Đây... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"  

             "Đông ca!"  

             Không trả lời câu hỏi của lão ta, Diễm Hoàng chỉ chế ngạo nhìn lão ta một cái: "Ta sớm cảm thấy sẽ có kết cục như vậy, mới được ăn cả ngã về không đấu với ngươi một trận. Nhiều năm bi phẫn như vậy, trước khi chết phát tiết một chút, cũng là vô cùng tốt. Chẳng qua, ngươi không cơ hội này rồi. Ngươi... Vĩnh viễn không có khả năng biết hung thủ chân chính giết con trai của ngươi là ai, ha ha ha..."  

             Cái gì?  

             Không khỏi cả kinh, Mạnh Hạo Đông túm lấy cổ của bà ta hét lớn: "Ngươi nói con ta không phải do ngươi hạ thủ? Đó là ai? Nói với ta!"  

             Không nói gì, Diễm Hoàng chỉ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, không nói một lời, tùy ý để bóng đen vô tận cắn nuốt.  

             Chỉ là trong nháy mắt trước khi biến mất, khóe miệng của bà ta cũng không kìm được lộ ra nụ cười khổ, ca thán không ngừng.  

             Trác quản gia, thật lợi hại, tất cả mọi người đều bị ngươi lừa rồi. Ta nên sớm nghĩ đến, Ma Hoàng công pháp có liên quan đến cái chết của Mạnh Hiểu Phong, ngày ấy Khuynh Thành mất tích đoán chừng cũng là ngươi làm.  

             Chỉ tiếc, ta hãm sâu bên trong dục vọng của công pháp Đế Cảnh, chẳng quan tâm đến điều gì nữa.  

             Bây giờ nhớ lại, trong tất cả mọi người chỉ có ngươi là người thắng cuối cùng, nhẹ nhàng chưởng quản Hoàng Vực. Chúng ta đều hãm sâu bên trong công pháp, khó tự kiềm chế.  

             Tâm kế thật sâu, ván cờ thật lớn!  

             Chẳng qua, người đến lúc sắp chết, trong lòng cũng thiện, công pháp hại người này, ta không tính lại truyền đi ra, giống như lúc trước ngươi truyền cho chúng ta, muốn để ngươi thất vọng rồi.  

             Dù sao với ta mà nói, mặc dù ta hận hắn, nhưng có yêu, chỉ là hắn không rõ mà thôi, ha ha ha...  

             "Diễm Hoàng, ngươi con mẹ nó nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc cái chết của con ta có liên quan đến ai, nói đi!" Mạnh Hạo Đông rít gào từng hồi, rống to liên tục.  

             Diễm Hoàng nhìn lão ta một cái cuối cùng, nhưng chỉ nhắm hai mắt lại.  

eyJpdiI6ImsrNjk2UFZZcnRZYnp4OW96N3d4ZXc9PSIsInZhbHVlIjoieHRwU1wvNzNnTzZmYzJcLzVcL3hyTktYUGdyVjRIVUhUdVRKUVh5dmZYMkZWT3JRREFZRnBKT21Rc1wvdGNya3NtZGR0dkx6cVJ4YlwvQ2RhNFpPdUdwTGc4cHl3UG4wZkV6eFZieXdXYThYZ0FPb2ZCckRWOFNlZnllTGJSQ3doTWg4dW9sbWpHWkZRR2M5NXl4VmdxOWpUSXJCRXVPYmlJUytXYmdcL21CSmRkV2NOYzdTYTZJbU05aWFTRkErbXpiMExRdjNOczJZWVJKak1VcHhTdmV2akJvcW4zVXJBQVwvV2ZnXC9mNFBId29oMVhNekdHYjJDQktIbU1yclU1d1l4dnB2dWdraXNuQ1lsWE9sR1NiN1MxMzJCQVdFVWZxSlwvdmpUbGs2T0JHUjVUUUNjSmdZOTlNT25wSkMzTlZGVnh0K2VENWw4YzcybmtXdlBGc2hKSEI5WVo0VFRLc3p1SHVLQTFERDVyaDMxajZQeUJUV0hac1JkUkx0am9ldFdPQmxNTVIwZ09yZFJpb0ViaXBKOGl0alZGS1wvTTBLSk5SR2EycXc1WTczXC9YTXZ2aVBsOXo3MXBkbTVuZnJ4WHNmNDhINnZHQlZrbnRiZEVPOXhtVnJ6S1FPNmQ2VE0rZ3ZCYURYOEhLcE13eGZFTnlmamhqRXY1SmRLNFB0anp0ZHMweU51Ym5tVWh2ZkJJY1dTOWdpbExib2c9PSIsIm1hYyI6ImFjMzdkMWM4OGYyYzAwN2UzNzYyYjY0YjAwZDIzMTQxY2M0YmFhNGQyNmE2OGEzMWEzOTc4ZDIwNjFiMGNiZjMifQ==
eyJpdiI6InVJaXhWNFdaU2duRXBFN2l3QitZUFE9PSIsInZhbHVlIjoiTHNtbTVib2wxdGw2K0tnYW1QYXhKdG9va0hHdmhpaUx3XC82UUdpMG94Z1RHRlJ3RVk3XC9UYmgxR2NNbHZhbnRtOHpPbXFSMFBka3ltTWx4Tll6UUNsMXRGdE1ROFwvU1UzK3dQU3RyQ0tMbVVjUXBvWDhQYWdhOEd2akljbFpGVzlcL3lEWDFxZWJ6XC9Vd080YUZTUk5rZVcrNVdLbnpGRFJhdW42SGlSUXRaMTBVXC9LNTNtWGhYS05hR3pCMHkrN1ZEUlB0ZlZQVlwvVVl6ZG5mbmNkdmc4MkE9PSIsIm1hYyI6ImIwMjMyYzViNTYyMTU0OGU1ZTMwNmJiNmQxODQ1ZjU5YjQ4M2JlZmJiOTViNTBjZmI5MDc3YTk5NzQyZWRlMzkifQ==

             Đột nhiên, đúng vào lúc này, một tiếng mật ngữ truyền âm quen thuộc, vang lên bên tai Diễm Hoàng...

Ads
';
Advertisement
x