Chậm rãi rơi xuống trước mặt hai người, sợi tóc bạc trắng tung bay trong gió, lộ ra nét mặt già nua khô quắt, có thể mơ hồ nhìn ra diện mạo của Kiếm Hoàng một cách rõ ràng. Nhưng những khe rãnh do bị hắc khí ăn mòn, cũng khiến người ta có cảm giác khủng bố.
Giống như giờ khắc này, vị lão giả kia đã không còn là người đứng đầu Bát Hoàng cao cao tại thượng lúc trước, mà là một ma quỷ bò ra từ vực sâu, làm người ta sợ hãi.
Nhìn thấy Trác Uyên, hình như Kiếm Hoàng không nhận ra, hung tợn chỉ vào mũi hắn, mắng to: "Nói bậy, lão phu là người đứng đầu Bát Hoàng, lãnh tụ chính đạo, làm sao có thể giết hại bản thân đồng môn? Một việc ác độc như thế, chỉ có Ma Hoàng bọn họ mới có thể làm ra được, lão phu mà người khiêm tốn, làm sao có thể làm ra việc vớ vẩn đến vậy?"
"Đúng vậy, cha, nơi này cả một đống tro cốt, làm sao người biết lão ta giết hại môn nhân của mình? Bây giờ đến thi hài cũng không có, chắc là không nhìn ra được!"
"Con nhìn bộ dáng điên cuồng của lão ta đi, vừa thấy đã biết là do luyện công quá độ!"
Ngẩng đầu chỉ vào ánh mắt hoang mang ngẩn ngơ của Kiếm Hoàng, Trác Uyên nhìn về phía Kiếm Đồng nói: "Thực ra lúc năm vị Bát Hoàng dẫn theo người trong tông môn trốn đi, cứ tưởng là đã chuẩn bị đủ tài nguyên, cũng không nghĩ đến việc lấy người trong tông môn ra luyện công, chỉ là vì chuẩn bị để đông sơn tái khởi mà thôi. Nhưng tham muốn của con người, là vô cùng vô tận. Thiên Ma Đại Hóa Quyết tu luyện quá độ, sẽ khiến ma tính trong lòng phóng đại. Đám lão gia này đã dùng hết tài nguyên luyện công, trong sự thèm khát, sẽ lấy tính mạng của người mình ra luyện, cơ bản không thể khống chế nổi tham muốn trong lòng."
"Nếu như bọn họ thật sự có thể khống chế được, cũng sẽ không thể biến thành bộ dáng như bây giờ, lại càng không mạo hiểm tính mạng ra tay, đi săn bắt tu giả trong thành. Cho nên, ta nắm chắc trăm phần trăm, người trong tông môn của Kiếm Hoàng, cũng bị lão ta coi là tài nguyên mà luyện công rồi. Chẳng qua lão nhân này vẫn luôn phô trương rùm beng bản thân mình thanh cao, làm ra loại chuyện này, cũng coi như phải chịu kích thích không nhỏ, còn điên hơn cả Diễm Hoàng, không ngờ đến con người cũng không nhận ra, chỉ là một cái cái xác không hồn mà thôi, ha ha!"
Gật đầu đầy sáng tỏ, Kiếm Đồng đã hiểu: "Con đã nói mà, trí nhớ của lão nhân này lại kém như vậy, đến Trác đại quản gia là người cũng không biết rồi!"
"Trác quản gia? Ai... Ai là Trác quản gia?"
Lúc này, Kiếm Hoàng cũng lắc lư đầu, nhìn ngó chung quanh, trong mắt tràn đầy mê mang cùng kinh dị.
Nhếch miệng cười, Trác Uyên tiến lên một bước, lộ ra vẻ khinh miệt: "Trác Uyên lúc vừa mới đến, ở trong mắt đường đường Kiếm Hoàng, chắc là chưa từng để mắt đến, quên rồi cũng là điều bình thường. Có điều có một cái tên, chắc là Kiếm Hoàng đại nhân vẫn còn ghi nhớ trong lòng."
Nói tới đây, Trác Uyên bất giác tạm dừng một chút, ánh mắt cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.
"Kiếm Hoàng, ngươi còn nhớ rõ Ma Hoàng Trác Liệt Uyên ta không?"
"Trác... Trác Liệt Uyên?"
Mí mắt không kìm được run rẩy, Kiếm Hoàng hung tợn quơ ống tay áo lớn, hét lớn: "Ma Hoàng Trác Liệt Uyên, hắn không phải là người đứng đầu Bát Hoàng, ta mới là người đứng đầu Bát Hoàng chân chính. Hắn đã chết rồi, Cửu U Bí Lục của hắn cũng là của lão phu, cuối cùng thì hắn không thể uy hiếp đến địa vị của lão phu nữa, ha ha ha... Triệu Thành tên nhãi con đó, lão phu có thể nâng hắn lên Bát Hoàng, cũng có thể lập tức kéo hắn xuống dưới, hắn căn bản không có tư cách đấu với lão phu. Tên ngu ngốc, còn tự cho là đúng, lão phu nâng hắn đi lên, chẳng qua chỉ để cân bằng thế lực khác mà thôi, hắn thì có bản tài cán gì, lúc trước lão phu cất nhắc hắn, chẳng qua vì đối phó với sư phụ của hắn Trác Liệt Uyên mà thôi, hê hê hê..."
Hít vào một hơi thật sâu, Trác Uyên không buồn không vui, trong mắt chỉ có trào phúng vô tận: "Kiếm Hoàng, ngươi muốn có Cửu U Bí Lục đến vậy à?"
"Đương nhiên, công pháp Ma Đế, thiên hạ hiếm có, ta nhất định phải có được. Trác Liệt Uyên hắn không cho ta, ta sẽ khiến hắn chết!"
"Vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi đã có được rồi!"
"Ồ, vậy à?"
Hai mắt bất giác sáng ngời, Kiếm Hoàng bắt đầu lật giở hai bên tay áo đã bẩn của bản thân, cười ngây ngô: "Ở đâu? Cửu U Bí Lục của ta ở đâu cơ?"
"Ngay tại trong lòng ngươi, không phải bây giờ ngươi đang luyện sao?"
"Ồ, ở trong lòng ta, ta đã luyện thành rồi hả? Ha ha ha... Ta luyện thành rồi?" Không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to, Kiếm Hoàng càng điên cuồng: "Ta luyện thành Cửu U Bí Lục rồi, ta là Ma Đế, chúa tể thiên hạ, vô địch thiên hạ. Thất Thánh Sơn thì là thứ gì chứ, đều phải phủ phục dưới chân ta, ha ha ha..."
"Đúng vậy, ngươi vô địch thiên hạ, không ai là đối thủ của ngươi, chỉ có một người ở trên ngươi, ngươi vĩnh viễn không đánh lại hắn!"
"Ai?" Đôi mắt chợt co lại, Kiếm Hoàng trừng mắt với Trác Uyên, vẻ mặt hung ác.
Mỉm cười một cái, Trác Uyên từ chối cho ý kiến: "Ta!"
"Ngươi? Ngươi là ai?"
"Ma Hoàng, Trác Liệt Uyên!" Hai mắt đầy vẻ bình tĩnh, Trác Uyên nhàn nhạt lên tiếng.
Cái gì?
Cơ thể không kìm được run rẩy, Kiếm Hoàng sợ đến lùi về sau hai bước, nhìn về phía hắn: "Không thể như vậy, Ma Hoàng Trác Liệt Uyên đã sớm chết rồi, không có khả năng lại sống lại!"
"Ngươi sai rồi, Ma Hoàng Trác Liệt Uyên vẫn chưa chết, đang đứng ở trước mặt ngươi. Chỉ cần có Trác Liệt Uyên ở đây, Kiếm Hoàng Ngạo Trường Thiên ngươi sẽ vĩnh viễn là lão nhị, không sánh bằng hắn!"
"Không thể nào, ta đã luyện thành Cửu U Bí Lục, ta là Ma Đế, Ma Hoàng cũng không phải là đối thủ của ta!"
"Ngươi sai rồi, Ma Hoàng cũng luyện thành Cửu U Bí Lục, hơn nữa ở trên ngươi. Ngươi... Vẫn là lão nhị, không thể nào vượt qua ranh giới này!"
Aaa!
Không nhịn được ngửa mặt lên trời, nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt Kiếm Hoàng đỏ bừng, nhe răng trợn mắt, trong mắt toàn là vẻ không cam lòng, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên, đã phủ đầy sát ý, soạt một tiếng, xông về phía hắn, thanh kiếm trong tay lóe lên tia sáng đen, hung tợn đâm về phía Trác Uyên: "Trác Liệt Uyên, ngươi phải chết. Chỉ khi nào ngươi chết, ta mới là người đứng đầu Bát Hoàng chân chính, đệ nhất thiên hạ!"
Đinh!
Nhưng một kiếm không gì sánh kịp của lão ta còn chưa tới, một tiếng va chạm của kim loại bỗng dưng vang lên. Ngay sau đó, Kiếm Hoàng bị một luồng lực khổng lồ đẩy lui trở về, lui về phía sau liền năm bước, khó khăn dừng lại. Đợi đến khi ngẩng đầu nhìn lên, lại chỉ thấy phía trước của Trác Uyên, đã có một thiếu niên tám chín tuổi chắn lên trước, khóe miệng còn nở nụ cười lạnh đầy tà dị.
"Muốn ra tay với cha ta, phải qua cửa của ta trước đã!"
"Ngươi là ai?"
"Hắn là Kiếm Hoàng!" Nhìn vào ánh mắt kinh ngạc dị thường của Kiếm Hoàng, Trác Uyên nhẹ nhàng lên tiếng, điều này không khỏi khiến Kiếm Hoàng nhất thời sửng sốt, hoảng hốt lắc đầu: "Kiếm... Kiếm Hoàng? Không có khả năng, hắn là Kiếm Hoàng, ta là ai?"
"Ngươi thích là ai thì là người đó, nhưng tuyệt đối không thể là Kiếm Hoàng, bởi vì ngươi đã không còn xứng với danh hiệu này!"
Nhếch miệng cười, Trác Uyên khinh miệt nói: "Kiếm Hoàng Kiếm Hoàng, vua trong Kiếm Đạo. Có lẽ thực lực của hắn không phải là cao nhất trong Bát Hoàng, nhưng tuyệt đối có địa vị cao nhất ở trong Kiếm Đạo, là sự tồn tại không ai có thể với tới. Nhưng bây giờ, Ngạo Trường Thiên, Kiếm Đạo của ngươi đã bị người khác vượt qua, danh vị này Kiếm Hoàng, là của con ta, không có liên quan gì với ngươi, đến lão nhị vạn niên ngươi cũng không phải rồi, ha ha ha..."
Mày chợt run lên, Kiếm Hoàng nhìn chằm chằm hai người không tha, khuôn mặt tối đen dần nổi lên ửng hồng: "Không, ta là Kiếm Hoàng, người có Kiếm Đạo mạnh nhất trong Bát Hoàng, ai cũng không thể cướp đi danh hào Kiếm Hoàng của ta!"
Ầm!
Rít gào một tiếng, Kiếm Hoàng chợt đạp một cước lên mặt đất, xông thẳng lên cửu thiên. Chỉ thấy từng tia ánh sáng vàng bay ra từ trong thân thể, chỉ trong nháy mắt, đã hình thành nên một cự ảnh màu vàng tay cầm hai kiếm, chẳng qua không được hoàn mỹ cho lắm, hắc khí ồ ạt vờn lên mặt, hiện lên rõ ràng. Khiến cho Cự Nhân kia, nhất thời thiếu đi khí thế oai hùng!
Thánh Giả Cự Thân?
Mày nhẹ nhàng nhướng lên, Kiếm Đồng nhìn Trác Uyên một cái: "Xem ra quả nhiên Kiếm Hoàng này đã đột phá Thánh Giả!"
"Vậy con có dám đánh hay không?"
"Nực cười, con đến chính là để đoạt danh hào của lão ta. Ở trước mặt con, còn dám xưng Kiếm Hoàng, đây không phải là ngứa đòn sao?" Cười hê hê một tiếng, trong mắt Kiếm Đồng đều là chiến ý, giẫm chân một cái, lập tức xông về phía cự thân của Kiếm Hoàng.
Mà Kiếm Hoàng nhìn thấy vật nhỏ kia lao đến, thật sự giận đến tím gan tím ruột, phẫn nộ hơn cả khi nhìn thấy Trác Liệt Uyên. Dám cướp danh vị của lão phu, xem kiếm đây!
Soạt!
Một đạo kim quang, đánh xuống từ trên trời, uy thế khủng bố, khiến Thiên Địa đều đang rung động.
"Một kiếm phá Thiên, tường quang hàng thế, phá tà!"
"Hừ, ngươi còn có mặt mũi phá tà? Ngươi đã lây dính tà ma, còn có tư cách gì nói phá tà?" Nhếch miệng cười, Kiếm Đồng từ chối cho ý kiến, hai ngón tay khép lại, một tia hồng mang nở rộ, chợt hướng về phía trước, quát lên: "Trùng Thiên Kiếm Đạo, tru diệt!"
Ầm!
Không dừng lại một chút nào, thanh kiếm vàng kia nháy mắt vỡ vụn.
Kiếm Hoàng cả kinh, vẻ mặt không thể tin sắc, ngay sau đó không nói hai lời, một thanh kiếm khác lập tức chém ra: "Kiếm quét Bát Hoàng, phá ma diệt ác!"
"Tâm thuật bất chính, lại luyện Kiếm Đạo ngay thẳng, không hề có uy lực gì cả."
Lạnh lùng cười, Kiếm Đồng khinh thường bĩu môi: "Kiếm Đạo của ngươi, hỗn loạn không chịu nổi, cũng xứng xưng hoàng? Quả thực chính là khiến người luyện kiếm trong thiên hạ mất mặt, cút ngay!"
Chợt vung mạnh tay lên, Kiếm Đồng rống to, chỉ thấy một chớp nổ vang, Phách Thiên Kiếm Đạo được sử dụng. Chỉ trong một thoáng, thanh kim kiếm thứ hai cũng nháy mắt bị vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
Thấy cảnh này, Kiếm Hoàng nhất thời ngây ngẩn cả người, không biết lý do. Vì sao kiếm kỹ mà Thánh Giả là lão ta chém ra, lại không chịu được một kích như thế?
Nhưng còn không đợi lão ta suy nghĩ cẩn thận, Kiếm Đồng đã chợt đi đến trước mặt lão ta, trên hai ngón tay lượn lờ một luồng hắc khí, chợt bổ xuống: "Cho ngươi mở mang tầm mắt một chút Kiếm Đạo chân chính, Diệt Thế Kiếm!"
Phù!
Dòng khí màu đen, xuyên suốt toàn bộ đỉnh đầu của cự thân, nháy mắt đã chém cự thân thành hai nửa.
Một tiếng nổ vang ầm lên, cự thân ngay lập tức vỡ vụn, biến mất không còn thấy bóng dáng. Kiếm Hoàng phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm, ngã xuống đất, sắc mặt đã tái nhợt đi rất nhiều, không còn bao nhiêu sức nữa.
Chỉ là trong mắt lão ta, vẫn mê mang như trước, miệng càng không ngừng lẩm bẩm: "Vì sao, ta đã là Thánh Giả, sao kiếm uy ngược lại bị giảm xuống vậy?"
"Bởi vì ngươi đã từ bỏ Kiếm Đạo của ngươi!"
Lúc này, Trác Uyên chậm rãi đi đến trước mặt lão ta, thở ra một hơi, Kiếm Đồng cũng lập tức đáp xuống bên cạnh hắn.
"Ngạo Trường Thiên, ta nhớ lúc trước khi chúng ta có chút tiếng tăm ở Thánh Vực, ngươi và ta chính là kỳ phùng địch thủ, không ai nhường ai. Cuối cùng trở thành Bát Hoàng, cũng là ta đứng đầu, ngươi thứ hai, chưa từng thay đổi!"
"Trác Liệt Uyên..." Hai tròng mắt hơi nheo lại một chút, trong mắt Kiếm Hoàng dần dần tỉnh táo: "Sao ngươi lại còn sống, còn biến thành bộ dáng này rồi? Trác Uyên... Trác quản gia..."
"Ồ, ngươi tỉnh táo lại rồi hả ?"
"Ta cũng không biết là tỉnh táo hay là hồ đồ, ta chỉ biết là, ta đã thua!"
Thở ra một hơi thật dài, Kiếm Hoàng không khỏi cười khổ một tiếng: "Có điều, không phải ta bại dưới tay tiểu gia hỏa kia, mà là bại bởi bản thân ta. Ta là một Kiếm Hoàng, không dốc sức nghiên cứu Kiếm Đạo, đi mơ ước công pháp Ma Đạo làm gì? Ta từ bỏ Kiếm Đạo của bản thân, Ma Đạo lại tu luyện chẳng ra gì cả, có kết cục như vậy là đương nhiên. Bây giờ ma khí của ta bắt đầu tan rã, chứng minh sinh mệnh của ta đã dần suy kiệt. Ta sắp chết rồi, nhưng vì sao trước khi chết, ta mới nghĩ thông suốt điểm này, Kiếm Đạo của ta không cần công pháp Ma Đế, nó không thuộc về ta!"
Nhìn lão ta một cái chăm chú, Trác Uyên khẽ gật đầu, chậm rãi đi đến bên người lão ta, cầm lấy tay lão ta rồi nói: "Ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất, đều là lão đối thủ bao nhiêu năm, ân oán ngày xưa bỏ qua đi, ta tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng!"
"Được, Trác Liệt Uyên!"
Gật đầu đầy sáng tỏ, Kiếm Hoàng lại nhìn về phía hắc khí cuồn cuộn trên tay hắn: "Hử, ngươi có ý tứ gì?"
"Không có gì, dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, năng lượng toàn thân sẽ phân tán vào thiên địa, không phải là quá lãng phí sao? Tốt xấu gì ngươi cũng đã luyện hóa sức mạnh của nhiều người như vậy, thay vì tiêu tán, không bằng để lại cho ta đi!"
"Ngươi..." Da mặt nhẹ nhàng giật giật, Kiếm Hoàng nhìn về phía hắn, lại không kìm được cười phá lên: "Trác Liệt Uyên, ngươi vẫn là bộ dáng hồi trước, chọc người ta tức giận, thì ra ngươi nói tiễn ta đoạn đường cuối cùng, là có ý tứ này, coi ta như tài nguyên luyện công của ngươi. Có điều ngươi phải để ý, đừng giống như ta, mất nhiều hơn được!"
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên mặt Kiếm Hoàng không có oán giận gì, soạt một chút, hoàn toàn biến thành tro tàn. Trác Uyên thì chậm rãi thả tro bụi xuống mặt đất, trong mắt nhất thời lóe lên một tia sáng khiếp người, khí thế toàn thân nháy mắt đã tăng vọt...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất