Mí mắt Kiếm Đồng khẽ run rẩy, nhìn thật kỹ về phía Trác Uyên, kinh ngạc nói: "Lão cha, ngươi muốn..."
"Giúp ta hộ pháp!"
Không có thời gian bố trí phòng ngự trận pháp, sắc mặt Trác Uyên nghiêm một chút, lập tức ngồi trên mặt đất. Kiếm Đồng cũng hiểu rõ ý của hắn, trong nháy mắt cảnh giác lên, xem xét động tĩnh chung quanh, tránh cho có người quấy rầy Trác Uyên đột phá.
Vù vù vù...
Gió bão cuồn cuộn cuốn lên từng đám bụi, gào thét tận trời. Toàn bộ bầu trời đều nổi gió cuộn mây, mặt đất không ngừng chấn động, đồng thời khí thế kinh khủng kia của Trác Uyên cũng liên tiếp tăng lên, uy áp mạnh mẽ xâm nhập vào mọi ngõ ngách trên mặt đất, ngay cả Kiếm Đồng cũng hơi kiêng dè, nhìn lại một chút, đi ra phía ngoài vài bước rồi rời khỏi chỗ đứng mũi chịu sào này!
Lão cha vốn được nhiều vị Đế Tôn truyền thừa, không hề tầm thường, bây giờ lại đột phá Thánh Cảnh, xưa đâu bằng nay. Chỉ sợ nếu không phải vòng vây thì cho dù Thất Thánh sơn cũng không làm gì được lão cha.
Trừ những vị đế quân ẩn mình không ra ngoài thì không phải lão cha là người mạnh nhất Thánh Vực hay sao!
Kiếm Đồng âm thần cảm thấy chắc chắn, chợt cười một tiếng.
Vù!
Đúng lúc này, bỗng nhiên thân thể Trác Uyên run lên, sau đó bắt gặp một bóng dáng đen nhánh bỗng dưng thoát ra từ trong thân thể hắn, sau đó dường như dần dần mở rộng ra, hình thành một dáng người đen nhánh sau lưng hắn, giống như cái bóng, càng không ngừng phình to ra. Đợi cho đến khi đội trời đạp đất, người dài trăm trượng, bỗng nhiên Trác Uyên mới mở hai con ngươi, gầm thét.
A!
Cùng lúc đó, chợt nghe một tiếng rồng gầm vang lên, trong nháy mắt nhiều thứ màu đen như mực đột ngột chui ra từ bên trong cơ thể Trác Uyên bò lên trên người to lớn kia, nhuốm màu đậm đặc hơn, nương theo từng tiếng kim loại nổ lách tách, người to lớn kia bọc thêm một lớp lân giáp đen nhánh bên ngoài, giống như vảy rồng. Phía sau là áo choàng đen đậm, đón gió phấp phới, uy phong lẫm liệt, trước ngực là một con rồng cuồng bạo cũng lóe ra ánh sáng màu đen.
Miệng rồng gào thét, cự long thân dài, tê liệt đất trời. Cho dù là Kiếm Đồng cũng không nhịn được mà bịt lỗ tai, bị tiếng rồng gầm chói tai kia chấn động đến mức thần hồn điên đảo, lắc lư hai lần, suýt nữa đã ngất đi.
Đồng tử Kiếm Đồng không khỏi co mạnh, lập tức cảm thấy hoảng hốt, nhìn về phía bóng đen đã thành hình kia, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
Đây chính là Thánh giả chi thân của lão cha? Quả nhiên không tầm thường! Thần hồn xung kích mạnh như thế, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải, cho dù là những Long Thánh kia cũng đều kém vạn lần!
Trác Uyên thở ra một hơi dài, không hề nhìn bốn phía, nhưng khuôn mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng lơ lửng, dọc theo người to lớn của bóng đen, một đường đi lên, đi tới chính giữa trán của Thánh Thân!
Chỉ một thoáng, Thánh Thân kia cử động, lúc đầu đôi mắt to lớn không có chút ánh sáng nào, đột nhiên lấp lánh lóe lên ánh sáng màu đen nhánh vô tận. Trong một khoảnh khắc, Không Minh Thần Đồng và Diệt Thế Lôi Viêm của Trác Uyên cùng xuất hiện, hai con mắt to kia cũng chợt lấp lóe lên vầng sáng màu vàng kim và Hắc Viêm vô tận.
Xa xa nhìn lại, tựa như Ma Thần giáng lâm, giống như muốn hủy thiên diệt địa!
Nhìn chằm chằm bóng người to lớn kia không tha, Kiếm Đồng không ngăn được lui lại, trên mặt lộ vẻ sợ ngây người từ lâu.
Đôi mắt nhẹ rủ xuống, lườm bóng người nhỏ như kiến phía dưới kia một chút, Trác Uyên mỉm cười, hét lớn một tiếng: "Bội kiếm của ta, trở về!"
"Rõ!"
Gần như là bản năng, Kiếm Đồng hét lớn một tiếng, chân vừa bước đã bay vèo một tiếng đến chỗ Trác Uyên, đồng thời thân thể lắc một cái, lần nữa hóa thành Đế binh đen nhánh kia, Diệt Thế Kiếm!
Bộp!
Một tay bắt lấy thần kiếm, Trác Uyên nhếch miệng cười một tiếng, bỗng nhiên vung tay lên.
Xoạt!
Cự thân to lớn màu đen kia cũng vung mạnh cánh tay dài lên, bất chợt trong tay xuất hiện một thanh tường kiếm đen nhánh dài chừng mười trượng. Liệt diễm màu đen cuồn cuộn cuốn quanh trên đó, kinh khủng mà cường đại.
Cái này mới thật sự là Ma Đế Thánh Thân, hủy diệt tất cả hình thái mạnh nhất. Bởi vì Trác Uyên chỉ có cầm Diệt Thế Kiếm trên tay mới xem như toàn bộ chiến lực của hắn...
Một bên khác, nơi bản bộ của Lạc gia thành, đám Lạc Minh Ngọc đang cười cười nói nói với Sở Khuynh Thành, tám chuyện quá khứ của Trác Uyên. Đương nhiên, được Trác Uyên nhắc nhở, các nàng cũng không tiết lộ bất cứ cái gì về chuyện trước kia của hai người hay những mục đích của Trác Uyên, các nàng chỉ bàn chuyện tính nết và những lúc khiến người khác tức giận của vị Trác quản gia này.
Thời gian thấm thoát, chúng nữ còn vừa tức vừa cười, rất nhiều lời trách móc, nhưng suy cho cùng vẫn có chút tán thưởng và dựa dẫm.
Sở Khuynh Thành nhìn tất cả, trong lòng hơi mờ mịt: "Lạc tiểu thư, các ngươi đều thích Trác Uyên sao?"
"À, cái này..." Chúng nữ bất chợt sững sờ, quan sát lẫn nhau, lại cười khổ một tiếng, lắc đầu từ chối cho ý kiến, không ai nói nữa.
Sở Khuynh Thành thấy vậy lại càng kỳ lạ hơn: "Nếu đã như vậy, vì sao hắn lại tới tìm ta hết lần này tới lần khác? Ta tự hỏi các vị tỷ tỷ, cho dù là tài hay dung mạo đều tốt hơn ta, hơn nữa cũng thích Trác Uyên hơn cả ta, sao mà..."
"Khuynh Thành muội muội không nên suy nghĩ lung tung, hắn thích ngươi là sự thật, chúng ta cũng hi vọng hắn hạnh phúc, chỉ có chúc phúc..."
"Có phải hắn chỉ đang lợi dụng ta hay không?"
Nhưng mà còn chưa đợi Lạc Minh Ngọc nói dứt lời, Sở Khuynh Thành cũng đã vội vã lên tiếng. Lạc Minh Ngọc không khỏi sững sờ, kỳ lạ nói: "Sao... Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
"Bởi vì ta nhìn thấy trong phòng của hắn treo đầy bảng gỗ đề tên Bát Hoàng, ngày sư phụ chết cũng là lúc hắn đốt tấm bảng gỗ của sư phụ đi. Cho nên ta nghĩ, phải chăng hắn đã có ý nhằm vào Bát Hoàng từ lâu?"
Sở Khuynh Thành khẽ cau mày, trên mặt lộ vẻ mất hồn: "Nếu như vậy, lúc trước hắn tiếp cận ta, phải chăng cũng có dụng tâm khác? Ở Lạc gia thời gian dài như vậy, ta cũng đã nhìn ra, địa vị của hắn ở gia tộc này không hề tầm thường, quản lý tất cả, ngay cả gia chủ các ngươi cũng nghe theo lệnh hắn mà làm, căn bản không phải quản gia bình thường, sao có thể lo sợ gia chủ trách phạt? Những thứ trước kia cũng chỉ là lừa gạt ta cả mà thôi!"
Lạc Minh Ngọc nhìn nàng thật kỹ, than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ tay của nàng nói: "Khuynh Thành muội muội, ngươi nhất định phải tin tưởng, tiểu tử Trác Uyên kia, cho dù có phụ người trong thiên hạ cũng sẽ không phụ ngươi!"
"Vậy chuyện này là vì sao? Sau khi ta quen biết hắn, cũng chỉ có vài lần mà thôi, sao hắn lại thế... Hơn nữa lúc trước hắn cũng khẳng định là cố ý tiếp cận ta, trừ việc muốn đối phó với sư phụ ta ra, không biết hắn có mục đích gì..."
"Khuynh Thành tỷ, mục đích Trác đại ca tiếp cận ngươi rất đơn thuần, không phức tạp như ngươi nghĩ đâu, chỉ là thích ngươi mà thôi!" Lúc này, Sương Nhi sợ nàng hiểu lầm cho nên cũng mỉm cười giải thích.
Nhưng không có lý do giải thích, Sở Khuynh Thành cảm thấy càng nghi ngờ hơn: "Có vẻ như mỗi người các ngươi đều biết lý do của hắn, chỉ có ta không biết? Mỗi người các ngươi đều nói hắn thật lòng đối với ta, ta cũng có thể cảm nhận được. Nhưng ta thực sự không biết, hắn có nhiều mỹ nữ như các ngươi vây quanh, vì sao vẫn chân tình đối với ta hết lần này tới lần khác? Ta tự hỏi mình không có sức hấp dẫn lớn như vậy!"
"Ài, muội muội ngốc, ngươi có thể cảm nhận được chân tình của hắn là tốt rồi, sao lại truy cứu nguyên nhân làm gì chứ?"
Lạc Minh Ngọc chợt mỉm cười một tiếng, thở dài: "Nói đến hai người các ngươi thật đúng là giống nhau, đều theo con đường của mình. Ngươi càng truy hỏi kỹ sự việc, hắn càng kiên quyết không cho ngươi biết bất cứ chuyện gì!"
"Vì sao?"
"Ta cũng không biết."
Lạc Minh Ngọc bất đắc dĩ nhún nhún vai, bật cười nói: "Chắc là không muốn để cho ngươi gánh chịu bất cứ đau khổ gì trên vai, nếu kiếp này là khởi đầu mới của ngươi, hắn đã nguyện ý trải qua cùng ngươi lần nữa thì đừng nên nhắc đến chuyện xưa."
Trong mắt càng mờ mịt hơn, Sở Khuynh Thành không rõ ràng cho lắm, nhưng nhìn về phía chúng nữ khác, dường như các nàng cũng vô cùng hiểu rõ, mỉm cười gật đầu.
Rốt cuộc... là có chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Sở Khuynh Thành đè lên huyệt thái dương của mình, vẫn nghĩ mãi mà không rõ.
Lạc Minh Ngọc thấy vậy, khẽ cười, an ủi một tiếng: "Được rồi, muội muội ngốc, ngươi biết người đó có tốt với ngươi không là được rồi? Cần gì suy nghĩ nhiều như vậy chứ? Ha ha ha..."
Giương mắt nhìn nàng một chút, tuy Sở Khuynh Thành không dám, nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ gật nhẹ đầu, than nhẹ một tiếng...
"Tất cả đám người Lạc gia cút ra đây cho lão phu!"
Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, chấn động đến mức toàn bộ trời cao đều đang không ngừng run rẩy. Toàn bộ Lạc gia thành như động đất, đang không ngừng rung chuyển, mảnh ngói cũng lao vùn vụt xuống.
Thấy tình cảnh này, sắc mặt chúng nữ cùng nghiêm lại nhìn về phía Lạc Minh Ngọc.
Sắc mặt Lạc Minh Ngọc cũng rất khó coi, khẽ lo lắng: "Trác Uyên vừa mới phái mấy cao thủ mạnh nhất gia tộc chúng ta ra ngoài vây bắt mấy người điên kia, bây giờ nơi này không còn người có thể dùng được, cứ hết lần này tới lần khác lại có địch tới cửa lúc này..."
"Vân Thường tỷ, chúng ta đi ra quan sát tình hình một chút trước đã rồi nói sau!" Vân Sương nhìn về phía nàng, đề nghị.
Trầm ngâm một chút, Lạc Minh Ngọc nhẹ gật đầu, đi ra cùng chúng nữ. Mà tại cổng Lạc gia phủ, Lạc Minh Viễn sớm đã dẫn theo mấy trưởng lão hoàng giai đứng ở nơi đó, nhìn về phía bốn người trên bầu trời đằng xa.
Người cầm đầu là đại hán trung niên, chính là Đệ Lục sơn chủ, Mạnh Hạo Đông không thể nghi ngờ.
"Tiền bối, không biết cao tính đại danh, xưng hô như thế nào? Tại hạ là gia chủ Lạc gia Lạc Minh Viễn, xin hỏi Lạc gia chúng ta đắc tội tiền bối ngài chỗ nào sao?"
Lạc Minh Viễn ngẩng đầu khom người ôm quyền, trịnh trọng lên tiếng.
Nhẹ liếc mắt nhìn hắn, Mạnh Hạo Đông không nói gì, chỉ khinh thường bĩu môi. Từ Thiên Xuyên đứng bên cạnh thấy vậy, hếch đầu lên ngang ngược, khẽ nói: "Trác Uyên đâu, bảo quản gia nhà các ngươi, Trác Uyên ra gặp ta!"
"À, Trác quản gia sao, nghe nói gần đây bốn phía Hoàng Vực có người gây sự, hắn đã dẫn người đi bình định. Các ngươi muốn tìm hắn, chỉ sợ phải chờ mấy tháng."
"Cái gì, Hoàng Vực có người gây sự, làm sao ta lại không biết?"
Từ Thiên Xuyên không khỏi sững sờ, càng thêm giận dữ, thở phì phò nói: " Trác Uyên này đúng là chó mà gan lớn, bây giờ cũng tự tiện hành động, Hoàng Vực xảy ra chuyện, ngay cả ba người chúng ta cũng không thông báo, quả nhiên là cố ý độc quyền, lòng hắn đáng chết. Mụ nội nó, lão tử để mắt đến hắn, giao phó trách nhiệm, hắn lại còn lên mũi lên mặt. Đáng chết, thực sự đáng chết!"
Từ Thiên Xuyên không ngừng chửi rủa, Lạc Minh Viễn nghe ra được mánh khóe, cười rộ lên một tiếng, ôm quyền nói: "Không biết các vị là..."
"Chúng ta là người quản lý Hoàng Vực chân chính, phái hạ Thánh Sơn của Bát Hoàng!"
Từ Thiên Xuyên thở phì phò, liếc xéo đám người phía dưới, sau đó lại cung kính chỉ chỉ Mạnh Hạo Đông: "Vị này là sơn chủ Đệ Lục Thánh Sơn, Lạc gia các ngươi cả gan làm loạn, che đậy bề trên, chết chưa hết tội!"
Thân thể Lạc Minh Viễn chấn động mạnh, cực kỳ kinh ngạc.
Đệ Lục Thánh Sơn? Nhanh như vậy đã hành động rồi? Nhưng bên Long tộc còn chưa...
Bỗng nhiên ba người ôm quyền, cười tà một tiếng, ánh mắt nhìn về phía tất cả mọi người Lạc gia bên dưới, đều toàn là sát ý...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất