Da mặt Lạc Minh Viễn không khỏi căng chặt, lòng không ngừng chùng xuống, quay đầu nhìn đám người phía sau mình một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, ai oán không thôi.  

             Những người này đều là hoàng giai cường giả phổ thông của Lạc gia, không phải đối thủ của ba hoàng giai đỉnh phong được Thánh Sơn bồi dưỡng? Hơn nữa, nếu chỉ là ba người bọn họ thì cũng thôi đi. Cùng lắm thì dùng ưu thế đông người, áp đảo bọn họ.  

             Nhưng hết lần này tới lần khác còn có sơn chủ Thánh Sơn ở chỗ này!  

             Phải biết rằng sơn chủ Thánh Sơn đứng đầu Thánh Sơn, chắc chắn là tu vi Thánh giả đỉnh phong. Những cường giả như Trác quản gia và Lệ Kinh Thiên, Đan Thanh Sinh đều không ở nhà, chỉ với những người như bọn họ thì chạy đâu cho thoát khỏi bàn tay lão ta chứ?  

             Trong lúc nhất thời, lòng Lạc Minh Viễn tràn đầy ai thán, trong lòng đã là có ý hi sinh. Ba người Từ Thiên Xuyên càng mài đao xoèn xoẹt, vẻ mặt cười tà ép đến đám người kia. Sát khí trên người cũng càng lớn mạnh hơn, khí thế kinh khủng như muốn đè sập toàn bộ thành trì của Lạc gia!  

             "Chờ một chút!"  

             Nhưng mà bất chợt, ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng kêu vang lên rõ ràng ngay trước mặt tất cả mọi người. Ngay sau đó, một bóng người uyển chuyển bỗng dưng đi tới trước mặt mọi người, chặn ba bóng người đằng đằng sát khí kia.  

             Không hề liếc nhìn nàng một cái, Mạnh Hạo Đông vẫn lạnh nhạt như cũ.  

             Từ Thiên Xuyên cười lạnh, châm chọc nói: "Thế nào, tiểu cô nương, ngươi muốn làm quỷ thứ nhất chịu đao của ba người chúng ta sao?"  

             "Hừ, các ngươi dám giết ta sao? Chỉ sợ có người sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"  

             "To mồm, khẩu khí lớn lắm, chúng ta là đệ tử Thánh Sơn, chẳng lẽ chỗ dựa của ngươi có thể địch nổi Thánh Sơn chúng ta sao?"  

             "Đương nhiên!"  

             "Tên ngu xuẩn không sợ chết đó là ai?"  

             "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!" Nữ tử kia mỉm cười, ngón tay ngọc ngà duỗi về phía trước, chỉ đến chỗ Mạnh Hạo Đông.  

             Ba người Từ Thiên Xuyên không khỏi sững sờ, hơi ngớ ra.  

             Lông mày Mạnh Hạo Đông nhướn lên, cũng nghi ngờ nhìn hắn ta một cái, cười tà nói: "Tiểu cô nương, ngươi biết ta?"  

             "Không biết!"  

             "Vậy ngươi dựa vào cái gì để ta tới bảo đảm cho ngươi?"  

             "Chỉ dựa vào việc các ngươi muốn bắt được ta!" Nữ tử cao ngạo nhướng mày, hét lớn lên tiếng.  

             Lông mày Mạnh Hạo Đông nhẹ rung, nhìn chằm chằm nàng một chút, có vẻ hơi mờ mịt. Từ Thiên Xuyên nghe thấy, lại cười nhạo một tiếng, giễu cợt nói: "Tiểu nha đầu, ngươi tự cảm thấy mình tốt đẹp quá rồi nhỉ. Ngươi cho rằng ngươi là ai, đệ nhất mỹ nữ của Thánh Vực sao? Mạnh sơn chủ của chúng ta lại bụng đói ăn quàng, sẽ vì tiểu nha đầu như ngươi mà mặc kệ danh dự của Thánh Sơn?"  

             "Hừ, ta là ai?"  

             Lông mày nữ tử nhíu lại, cười nhạo một tiếng, ngược lại chăm chú nhìn Mạnh Hạo Đông không tha: "Mạnh sơn chủ, nếu như ngươi thật sự là sơn chủ Đệ Lục Thánh Sơn, chắc chắn cũng sẽ quý trọng Sở Khuynh Thành ta như vậy. Giống như lệnh lang Mạnh Hiểu Phong và sư phụ Diễm Hoàng của ta!"  

             "Cái gì, hóa ra là ngươi ở chỗ này?"  

             Mí mắt Mạnh Hạo Đông không ngăn được mà nhảy lên, cuối cùng đã hiểu rõ. Sau đó lại nghi ngờ liếc đám người Lạc gia một chút, lẩm bẩm nói: "Nói như vậy, lúc trước ngươi mất tích ở Đan Hà Tông, đúng là bị bọn họ bắt tới?"  

             "Không phải bắt đến, là ta tự nguyện!"  

             "Mặc kệ là bị bắt tới hay là tự nguyện, nói tóm lại, chắc chắn bọn họ có liên quan đến cái chết của nhi tử của ta!"  

             Mạnh Hạo Đông cắt chặt răng, nhất thời bùng lên tức giận ngập trời, uy thế kinh khủng khiến cho tất cả mọi người ở đây không ngăn được mà ngưng trệ khí tức, không thở nổi, cho dù là ba người Từ Thiên Xuyên kia cũng giống vậy, lui về phía sau mấy bước, cảm thấy hãi hùng.  

             Mạnh sơn chủ này thực sự tức giận rồi!  

             "Nói, rốt cuộc là nhi tử ta chết như thế nào? Trước kia không đặt các ngươi vào mắt là cảm thấy các ngươi không có năng lực này. Nhưng bây giờ, chứng cứ vô cùng xác thực, lão phu không thể không thẩm vấn kỹ càng một phen!"  

             "Mạnh sơn chủ, ngài đang nói gì vậy, bọn ta không hiểu. Chuyện của lệnh lang không hề liên quan gì với bọn ta!"  

             Dù trong lòng hiểu rõ mọi chuyện nhưng Lạc Minh Viễn chết vẫn cắn răng, giả vờ ngây thơ. Bởi vì trong lòng hắn rất rõ, nếu như chuyện Trác Uyên giết Mạnh Hiểu Phong bại lộ, không những Trác Uyên gặp nguy hiểm mà Lạc gia bọn họ cũng phải chôn theo cùng. Nhưng chỉ cần bọn họ cắn chặt răng không nói, mặc dù sẽ hơi chịu oan ức nhưng không lo đến tính mạng, dẫn đến họa diệt tộc.  

             Bởi vậy hắn có bị đánh chết cũng không thể thừa nhận chuyện này, chỉ chờ tới lúc Trác Uyên trở về giải cứu bọn họ là được.  

             Nhưng mà rất hiển nhiên, Mạnh Hạo Đông không để ý đến khẩu cung của bọn họ, chỉ để ý đến cảm giác báo thù: "Hừ hừ, không thừa nhận đúng không, ta cũng không cần các ngươi thừa nhận, dù sao các ngươi cũng không tránh được liên quan đến việc này. Từ Thiên Xuyên, ba người các ngươi đồ sát bọn họ sạch sẽ cho ta, một tên cũng không để lại!"  

             "Rõ!"  

             Ba người kia mạnh mẽ gật đầu, cười to một tiếng, đột ngột lao xuống phía dưới. Lạc Minh Viễn thấy vậy, lập tức kinh hãi, siết chặt nắm đấm, đã chuẩn bị chiến đấu.  

             Sở Khuynh Thành lập tức lắc mình một cái, đột nhiên trong tay có thêm một thanh linh kiếm, trong nháy mắt đưa lên cổ trắng noãn của mình, hét lớn: "Các ngươi dám? Nếu như hôm nay Lạc gia có một người thương vong, Sở Khuynh Thành ta và bọn họ sẽ cùng xuống Hoàng Tuyền. Tâm nguyện trăm năm của ngươi, cũng sẽ mặc kệ!"  

             "Chậm đã!"  

             Nghe được lời này, Mạnh Hạo Đông vội vã xua tay chặn lại, kêu to, đám Từ Thiên Xuyên kít một tiếng, bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn về phía lão ta, chờ lão ta tiếp tục ra lệnh.  

             Mạnh Hạo Đông lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Khuynh Thành không tha, trầm giọng nói: "Ngươi có quan hệ thế nào với bọn họ mà lại bảo vệ như thế?"  

             "Ngươi không cần quan tâm chuyện này, dù sao chuyện của nhi tử ngươi không hề liên quan gì với bọn họ, thả bọn họ ra, ta đi với ngươi. Nếu không, thứ ngươi có được sẽ chỉ là một đống thi thể và bí ẩn vĩnh viễn không bao giờ giải được!"  

             Sở Khuynh Thành ngẩng cao đầu, cười lạnh nói.  

             Hai con ngươi Mạnh Hạo Đông khẽ híp lại, trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng bật cười gật nhẹ đầu: "Được, không ngờ Diễm Hoàng còn có thể giao đồ đệ như thế này ra, đủ kiên cường. Đặt thanh kiếm xuống đi, ta đồng ý với ngươi. Nhưng mà ngươi cũng phải đồng ý với ta, từ nay về sau, nghe ta sắp xếp, ta sẽ thả bọn họ!"  

             Suy nghĩ một chút, Sở Khuynh Thành quay đầu nhìn thoáng qua người Lạc gia mặt mày rầu rĩ, bình tĩnh gật đầu một cái.  

             "Được, nếu đã như vậy, đi theo ta."  

             Mạnh Hạo Đông xua tay, sắc mặt trầm ổn, quay người rời đi, rất nhanh, giọng nói không thể nghi ngờ kia lại lập tức truyền đến tai mọi người: "Còn cả gia chủ Lạc gia kia cũng về Thánh Sơn cùng lão phu đi, lão phu còn có việc muốn hỏi ngươi, đáp rõ ràng thì không sao. Còn đám người còn lại, lão phu không truy cứu nữa!"  

             Lạc Minh Viễn hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn đám người một chút, gật đầu ra hiệu, sau đó cũng cất bước bay về phía không trung, rồi trao đổi ánh mắt với Sở Khuynh Thành, hai người cùng nhau đi theo.  

             Chỉ một thoáng, nơi này chỉ còn lại ba người Từ Thiên Xuyên và cả đám Lạc gia đang lo lắng.  

             Lần này gia chủ rời đi, lành ít dữ nhiều. Không biết khi nào Trác quản gia mới trở về, bàn bạc chuyện nghĩ cách cứu gia chủ?  

             Rầm rầm rầm!  

             Thế nhưng còn chưa đợi đám người bày vẻ u sầu, từng tiếng vang đinh tai nhức óc đã vang vọng bên tai mọi người. Ngay sau đó, mấy bóng người bay ngược rơi xuống đất, một ngụm máu tươi đỏ thắm, trong nháy mắt đã nhuốm cả mảnh đất.  

             Đồng tử Lạc Minh Ngọc không ngăn được mà co rụt lại, quay đầu nhìn lại, bắt gặp ba người Từ Thiên Xuyên cười tà, đáp xuống trước mặt bọn họ.  

             "Các ngươi làm gì đây? Mạnh sơn chủ đã đồng ý tha cho chúng ta, vì sao các ngươi..."  

             "Hừ, sơn chủ nói không giết các ngươi, nhưng không nói không đánh các ngươi. Sơn chủ vừa mới tha các ngươi, nhưng chúng ta còn chưa nói sẽ thả các ngươi hay không mà!"  

             Ba người Từ Thiên Xuyên cười lạnh, mặt mũi đầy vẻ ác độc: "Trác Uyên thật đúng là lớn gan, cũng dám đổi trắng thay đen với bọn ta, hại bọn ta phải chịu sự xử phạt của Thánh Sơn, chắc chắn bọn ta sẽ không bỏ qua cho hắn. Chờ hắn trở về, ta muốn để hắn nhìn thật kỹ, kết quả của những con sâu con kiến Hoàng Vực như các ngươi khi dám đắc tội với Thánh Sơn, hừ!"  

             Đồng tử Lạc Minh Ngọc không khỏi co rụt lại, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống...  

             Một tháng sau, hai luồng ánh sáng vù vù vụt qua mây trời, Trác Uyên nhìn bóng dáng thành trì phía trước, lộ ra nụ cười vui vẻ: "Sắp về nhà rồi, không biết nhiều ngày như vậy trôi qua, Khuynh Thành có nhớ ta hay không?"  

             "Có lẽ người nhớ ngài, không chỉ có Khuynh Thành nhỉ!" Kiếm Đồng bên cạnh không khỏi cười trộm một tiếng, cười đểu.  

             Trác Uyên nhẹ liếc hắn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.  

             Bộp bộp bộp...  

             Chợt, có mấy chục luồng ánh sáng bay qua, chớp mắt đã đến bên cạnh hai người bọn họ, lộ ra thân hình, chính là những cao thủ như Đan Thanh Sinh và Lệ Kinh Thiên, bọn họ cũng quay về rồi.  

             Nhìn thấy Trác Uyên đã lùi tu vi lại, khoảng trúc cơ cảnh cấp bay, đám người hiểu rõ nội tình, hai mắt không khỏi tỏa sáng, nói: "Trác quản gia, ngài lại đột phá!"  

             "Đúng vậy, hiện tại phụ thân ta đã là thánh nhân!" Kiếm Đồng ngẩng đầu lên, báo tin vui đầu tiên.  

             Hai mắt mọi người đều tỏa sáng, nhìn hắn một cái với vẻ kinh dị: "Hả, nhanh như vậy sao?"  

             "Ha ha ha... Đều là cơ duyên!"  

             Trác Uyên khẽ cười một tiếng, xua tay một cái rồi nói: "Kiếm Hoàng luyện hóa ma khí nhiều như vậy, ta thấy cứ tiêu tán sạch sẽ như vậy thật là đáng tiếc, nên đã hấp thu tất cả, đúng lúc đột phá luôn, tất cả nước chảy thành sông! Dù nói thế nào, ma khí trên người hắn cũng đã đồng nguyên với ta, càng dễ dàng hấp thu hơn, ngược lại không có gì lãng phí!"  

             Đám người hiểu rõ gật đầu, không khỏi hâm mộ, nhưng Đan Thanh Sinh vẫn nhắc nhở: "Trác quản gia có thể đột phá lần nữa, thật đáng mừng, nhưng cũng phải vững tâm, tuyệt đối đừng đi theo con đường của những lão nhân đó. Lần này xem như bọn ta cũng đã biết được cái gì gọi là tẩu hỏa nhập ma. Những tên kia chỉ tăng sức mạnh mà đạo pháp lại hoàn toàn sụp đổ, không ra thể thống gì, cùng lắm cũng chỉ là dã thú cường tráng mà thôi. Nếu như dùng cái giá như thế này để đột phá Thánh giai, lão phu tình nguyện tu vi ngừng lại không tiến!"  

             "Đúng vậy, nhưng mà các ngươi yên tâm, ta có chừng mực!"  

             Trác Uyên gật đầu mỉm cười, lại hỏi: "Như vậy ba Bát Hoàng còn lại, các ngươi đều xử lý sạch sẽ rồi sao?"  

             Mọi người liếc nhìn nhau, đều cao giọng cười lớn một tiếng, từ chối cho ý kiến, cuối cùng vẫn do Lệ Kinh Thiên bẩm báo nói: "Trác quản gia yên tâm, những người kia luyện công đến điên rồi, ra tay không có trật tự gì đáng nhắc đến. Cho dù bọn ta đấu tay đôi thì hơi khó bắt được bọn họ nhưng năm sáu người vây kín cũng đủ để tiêu diệt."  

             "Vậy thì tốt, chấn động của chuyện này không hề nhỏ, sau khi về đến gia tộc lập tức phái người tuyên dương khắp chốn, đây là Thánh Sơn cướp cò Thánh giả xuống núi gây sự, để chúng ta tuyên chiến với Thánh Sơn, tạo phông nền cuối cùng!"  

             "Rõ!"  

             Đám người bình tĩnh nhẹ gật đầu, cùng lên tiếng đồng ý!  

             Hả?  

             Chợt, Kiếm Đồng sững sờ, chỉ vào phương xa, kêu lên sợ hãi: "Phụ thân, ngươi nhìn đi, sao ở chỗ cờ xí của tường thành chúng ta lại ngã trái ngã phải, tường thành cũng bị phá hơn phân nửa, không phải có ai đến kiếm chuyện đó chứ!"  

eyJpdiI6ImMzUDVkYURyT1orbU1IUERzckxPb1E9PSIsInZhbHVlIjoiVzJcL25hXC9ITlhuc0k4NmhkTlViZFFBZm55NWdqd3dmdk5UQ3JtUW9DdlRmcHpXY0J6aUpiRnd5XC96VG8wVXl1ZjEwSDVjZzNMUFBCaklQV2c1czlTMXFQbHAreXJrbDZCaEpvbDJoVUt2REV5UUJhendwanp3SWNVUGtCT1lEYzhUZUlCcnJiXC92N0t0UEJ6YnlKZ3A4VmIrVDM5VmhLbDRyZjQzUEo0Z2FRMDZEMFFBamRvSXBkZFpxalgybzE1MXVscjJtXC93UTlxcnNFblBhNTBzdkwxRitpZDZTMFBPeHBlSlJtbW5BQ0U4PSIsIm1hYyI6IjA5ZjEyYWZjNTQzMGM0ZDU0MTNlOGUwZmNiMmQ5NzNiYTAwMWMxYTU0NDFkNWQwMDQwYjQ5NGE5MTExZGFmMTEifQ==
eyJpdiI6IkxJSzJkZzg1ZzhyNzZOM1Q4ZzhsNHc9PSIsInZhbHVlIjoiODJcLzNGdm5HYWlaTTVcL3ZSMjl5czZMS01cL3Eya0RRbHoza0VuOWV2WmFtMWg1THUxUEdHd2t6cmJxNVh4aUx5Z2dEMVZhcnJNSFc3Nk94cERpZEFKZGhGa0oweHFMOThFZWxsd3ltK2VOeW5ROXZaY3Q0c2dlRmM2SmhJUkdkK0ZcL1JSQUpSRGRRRVEyUE9rZkJwWDhLYnY2Z1RUV3VmZVwvRmJmbmZ1U01nNlBXVkNQbUFiMHlDOTczc00wQ2VYSHBkbmZqN2JPWUE2anMybUpEV2Iwd3Rmd1NKNWJxb25xYk1XQ2hMeTZaQlliRmpxaUo0ZlNZcVZmR0s2WkhVY0h6cVliOW13ZFBWVWZBbEl5VjhtV1IyTnVLbnNHRUtwOHRLRmViR3lSZVpMcDZLMzhDMG02aGcxbmVnbnVUQWdCeGVwUjM1TVBPRTV0d1U0Mlh3c053VHRkeW52K1FqbGgyMXp0N1BWZnlVNWZ1YXJZNUNsSFNjbWpZYnRGOWZrNExnZkRDSStRS2dUMnMwT1BxWE1kVFB3VWlYZ3NYNm5EbUpkb0s0RWw1dTJkZXFwV0pUOExvRWtPeWw4RkgrMWdwaU1JN1lYSUl0VmRFeFhwNndVUVZVV2JsT3lCbUNSd3o4WE9hdUtMV1BudW13TGR1TnJRUisyRlFzK1pZY01Dc2xlWkdyVG81VUNSZ3pLY05HUnZTUUxnazJtUzEyK2JUQlRjN1huQlVnQjJscDNWaGJSbjg4WitESnVkTFl4NjBsT0Y2NmxXWmp4SHZnUmFrT3JrYVwvQT09IiwibWFjIjoiZmQ4MjM5MmYzNzVhZGY3OTUxZDU1MmJlOTA5MmE5MGUzZDliYzhkZTJlOGEyMjI3YTU5NzBiMGNiZGIxNzRjMSJ9

             Con mắt Trác Uyên nhẹ nhàng nhíu lại, đạp chân xuống, đột ngột tăng tốc, đám người còn lại nhìn thấy cũng bám theo sát nút...

Ads
';
Advertisement
x