Ba tháng trôi qua, dạo gần đây, Thánh Vực đã xảy ra hàng loạt những chuyện tồi tệ vô cùng, và tất cả đều do Lạc gia truyền ra, đánh đòn phủ đầu lên Thất Thánh Sơn.
Chuyện này không khỏi dấy lên một trận sóng to gió lớn đối với tất cả người dân ở Thánh Vực, tạo nên hiệu ứng chấn động đến nỗi khó lòng tưởng tượng được.
Mới đầu mọi người còn nửa tin nửa ngờ, hoặc có thể nói bọn họ vốn chẳng tin tưởng vào chuyện này lắm, bởi vì trong lòng bọn họ đều ẩn chứa nỗi sợ. Dù sao, nếu như những chuyện này đều là sự thật, thì nó đồng nghĩa với việc bọn họ đã chính thức trở thành kẻ địch của Thánh Sơn Thành.
Phải biết rằng, Bát Hoàng đã giết chết không biết bao nhiêu mạng người chỉ để phục vụ cho công cuộc luyện công của mình, và đám người Từ Thiên Xuyên cũng chẳng khác gì, bọn họ tuân theo mệnh lệnh chém người của Thánh Sơn. Đã có hàng ngàn sinh linh phải chết dưới lưỡi kiếm vô tình không có mắt. Dù ít hay nhiều, nhưng bây giờ vẫn có quan hệ vô cùng mật thiết với mỗi người.
Từ tận sâu trong đáy lòng, bọn họ đều muốn báo thù thay cho những người đã phải chết thảm. Nhưng thế lực của đối phương quá lớn mạnh, sao những kẻ sâu kiến như bọn họ dám nảy sinh những suy nghĩ như vậy đây?
Cho nên, từ sâu trong tiềm thức, đám người này đều muốn được chăng hay chớ, cảm thấy tất cả mọi chuyện đều chỉ là hiểu lầm, Thánh Sơn cũng không có ác ý, nên quên đi thôi.
Nhưng bây giờ, Lạc gia lại bóc tách, phanh phui tấm màn che này ra, để lộ chuyện đám người Thánh Sơn cố ý hành động như vậy, bọn họ muốn các ngươi phải chết. Các ngươi cứ giữ khư khư bộ dạng không phản kháng lại, cam tâm tình nguyện làm cái thớt gỗ mặc người đối xử, cũng không có gan chống trả.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều do dự không thôi, trong lòng xảy ra một cuộc đấu tranh mãnh liệt!
Thánh Sơn lớn mạnh như thế, nếu như bọn họ muốn một lời giải thích sao cho hợp tình hợp lí thì sao chứ, bọn họ có bản lĩnh đấy à? Chỉ tổ chuốc lấy cái chết mà thôi, ôi…
Dường như đã sớm đoán ra được nỗi sợ hãi tột độ của đám người này, ngay trong lúc mấu chốt, một vị lãnh đạo chân chính có thể đứng trước mọi người mà thay mặt cho bọn họ đã ra đời!
Từng cái bảng cáo thị màu vàng óng được dán khắp các ngõ ngách, khắp mọi con hẻm của Hoàng Vực, lại dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng tất cả người dân của Thánh Vực.
“Tư thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu*; Thánh Nhân cũng chẳng phải người tốt, cướp đi biết bao nhiêu sinh mạng của bách tính ta. Hôm nay, người Lạc gia bọn ta quyết sẽ thay trời hành đạo, liên kết các vị anh hùng đủ khắp bốn phương. Để cùng nhau trừng phạt đám Thánh Sơn xấu xa này, bù đắp nỗi oán hận của bách tính, rửa sạch mối thù cho thiên đạo…”
Note: Tư thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu: Nói theo cách cư sĩ: Trời và đất xem vạn vật như nhau, không có ai là đặc biệt, và mọi thứ đều phát triển một cách tự nhiên. Nói cách khác, dù vạn vật có trở thành gì đi chăng nữa thì đó cũng là hành của vạn vật (kể cả may rủi), chẳng liên quan gì đến trời đất; trời đất thuận theo dòng chảy, vạn vật như gió lùa vào đêm.
Tất cả mọi người, từ phố lớn đến ngõ nhỏ, đều kinh ngạc hoảng sợ khi chứng kiến những chữ châu, nét ngọc đẫm máu này.
“Chuyện này… Người Lạc gia muốn đánh dẹp Thánh Sơn sao!”
Mỗi người đều ghé tai nhau thì thầm to nhỏ, đám người liên tiếp hỏi: “Sao có thể thế được? Toàn bộ người của Thánh Vực, nào có kẻ nào có thực lực so sánh ngang được với người Thánh Sơn đâu? Mặc dù người Lạc gia rất có nhân có nghĩa, nhưng sao dám mạo phạm thiên uy?”
“Ôi, đáng tiếc thay, hiếm khi Bát Hoàng lại biến mất, Lạc gia tạm trông coi Hoàng Vực, bọn ta mới yên ổn được mấy ngày, kết quả mấy người các ngươi lại muốn rủ nhau đi tìm chết, sao phải khổ như vậy chứ?”
“Đúng đó, mấy người Lạc gia các ngươi đang lấy trứng chọi đá đó, tất nhiên sẽ gặp phải khó khăn, mà Hoàng Vực lại còn đang chia năm xẻ bảy nữa!”
Không có ngoại lệ, sau khi từng người dân Hoàng Vực từ các ngõ ngách nhỏ đọc xong bảng cáo thị này rồi đều ngao ngán lắc đầu thở dài, cũng không quá xem trọng động thái lỗ mãng này của người Lạc gia, tự xót thương thay cho số phận sau này của chính mình.
Lạc gia đi rồi, sẽ có ai đến để thống nhất Hoàng Vực đây?
Chỉ có một số người lại nhiệt huyết sôi trào, quyết định chọn Lạc gia làm nơi nương tựa, cùng tham gia chiến đấu với bọn họ. Cho dù biết rõ con đường phía trước là đâm đầu vào chỗ chết nhưng vẫn cam tâm tình nguyện hi sinh một cách thật anh dũng, hào khí thấu tận trời xanh.
Nhưng số người còn lại chỉ biết núp sau bóng tối, ngấm ngầm cười lạnh. Muốn đợi sau khi đám người Lạc gia bị Thánh Sơn thần uy tiêu diệt, mới là thời điểm thích hợp để cho lực lượng mới xuất hiện, thừa dịp chiếm được một phần nhỏ của Hoàng Vực, trở thành chư hầu một phương.
Tóm lại, bảng cáo thị của Lạc gia vừa mới ban bố ra, mặc kệ là ủng hộ hay phản đối, ai nấy cũng đều khẽ thở dài, nhưng không có người nào thật sự xem trọng. Dù sao, tình thế trước mặt đã rất rõ ràng, cho dù Thánh Sơn có ác thì vẫn là Thánh Sơn, tuy Lạc gia quang minh lẫm liệt nhưng vẫn chỉ là loại kiến hôi nhỏ bé, như thể châu chấu đá xe, căn bản không thể so sánh được!
Nhưng một chuyện chấn động Thánh Vực đã nhanh chóng xảy ra khiến cho tất cả mọi người phải thay đổi suy nghĩ trong lòng, kể cả những cao thủ đại sư trên Thất Thánh Sơn…
Lục Thánh Sơn, trong một không gian hang động âm u, ẩm thấp, hai tay Lạc Minh Viễn bị đóng trên một thập tự giá, máu tươi đỏ thắm chảy tí tách, nhỏ từng giọt sẫm màu xuống, biến phiến đá đen nhánh dưới chân nhanh chóng được nhuộm một màu máu đỏ. Bốn phía có những đốm lửa đang không ngừng lập lòe, chiếu sáng hai gò má tái nhợt ấy. Lúc này mới thấy, hắn đã rất suy yếu rồi, thậm chí hít thở cũng rất nhẹ, yếu ớt vô cùng, có thể dừng lại bất cứ lúc nào!
Đối diện hắn là bóng dáng một người đứng yên tại chỗ rất quen thuộc, kẻ đó lặng lẽ chăm chú nhìn chằm chằm hắn, quả thật lão ta chính là Mạnh Hạo Đông, sơn chủ thứ sáu của Thánh Sơn.
Chậm rãi nhìn về phía trước, lau nhẹ vết thương đã sưng vù trên mặt một chút, nó đã hơi cạn máu, đã bắt đầu đóng vảy. Mạnh Hạo Đông cười nhạo một tiếng, buồn bã nói: “Vẫn rất cứng miệng nhỉ, lão phu cho ngươi một cơ hội nữa nhé, ngươi nên thành thật khai báo đi, nhi tử của ta đã chết thế nào? Là kẻ nào đã ra tay?”
“Ta… Ta không biết…”
Bốp!
Sắc mặt Lạc Minh Viễn giật mình lo lắng, ngẩng đầu lên quan sát lão ta, thở hổn hển, hồng hộc mấy hơi, thì thào nói. Thế nhưng không đợi hắn dứt câu, một âm thanh âm trầm phát ra, cơ thể hắn nhịn không được co rút lại một cái, ngay cả sắc mặt cũng vặn vẹo, co quắp hết cả lên, dường như rất đau khổ. Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng như cũ, tuyệt không hề phát ra âm thanh đau đớn nào.
Lồng ngực của hắn bị một thanh đinh thép mạnh mẽ đâm vào, tên côn đồ hung tợn đang cầm cây đinh thép, hắn ta nắm chặt lấy nó, không ngừng xoay tròn, đay nghiến vết thương, từng giọt máu tươi cũng chảy xuống ào ạt từ miệng vết thương được tạo bởi thanh đinh ghim ấy.
“Mặc dù lão phu đã đồng ý với nha đầu kia rằng sẽ không gây tổn hại gì đến ngươi. Nhưng có những lúc, sống còn đau khổ hơn chết nữa cơ!”
Tức giận nhìn hắn mãi không rời, Mạnh Hạo Đông cắn chặt răng, gầm thét lên tiếng: “Nói mau, rốt cuộc nhi tử của ta là do ai giết?”
“Ta không biết!” Vẫn cứng đầu cứng cổ, đôi mắt Lạc Minh Viễn nhắm chặt, thét ra âm thanh tan nát cõi lòng.
Da mặt nhịn không được mà co quắp cả lại, Mạnh Hạo Đông tức giận vô cùng: “Hừ, vẫn còn không chịu khai thật với ta sao. Nếu như ngươi không biết chuyện của nhi tử ta, sao Sở Khuynh Thành lại đến Lạc gia các ngươi được?”
“Ta đã nói rồi, nàng tự mình đến thôi, còn những chuyện khác thì ta không biết gì hết!”
“Nói bậy, với thực lực của nàng, cho dù Đan Hà Tông không chịu thả người đi chăng nữa, nàng vẫn có thể tự thoát ra ngoài được mà? Hơn nữa, những người đang ngày đêm bảo vệ cho nàng đều là cao thủ hoàng gia, không ai giúp nàng chút xíu nào sao? Diễm Hoàng đã sớm thông báo cho lão phu về chuyện này rồi, ngươi vẫn muốn lừa gạt lão phu nữa sao?” Giống như đang gào thét, thanh đinh sắt trong tay lão ta chuyển động nhanh hơn nữa.
Lạc Minh Viễn đau đến chảy mồ hôi lạnh, từng giọt mồ hôi hòa lẫn với những giọt máu chảy xuống, nhưng hắn vẫn tuyệt không hé nửa lời: “Sao ta biết được? Ta chỉ biết, sau khi nàng đi đến Lạc gia bọn ta, chỉ nói Đan Hà Tông và nàng chỉ có thể dựa dẫm vào bọn ta mà thôi. Sao ta biết nàng chạy đến chỗ ta để trốn chứ? Nếu như ngươi đã muốn tra hỏi rõ ràng, thì ngươi đi mà hỏi nàng ấy, tìm ta làm gì?”
“Nếu như ta có thể hỏi nàng, thì ta cần tìm ngươi nữa sao?”
Tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, Mạnh Hạo Đông càng lộ rõ vẻ điên cuồng: “Ngươi thật sự không biết hay là đang giả vờ không biết vậy, vị đại tiểu thư kia thật sự rất quý giá trong lòng ta mà? Ta có thể dùng hình với nàng sao? Nếu vậy, cả đời này của lão phu nào dám mơ tưởng đạt được vật kia!”
Ôi ôi ôi!
Thở từng ngụm hổn hển, ánh mắt Lạc Minh Viễn nhìn về phía lão ta tràn ngập vẻ chế nhạo: “Hóa ra là vậy à, đây chính là Thánh giả sao, là sơn chủ của Thánh Sơn à, vẫn cứ lấn yếu sợ mạnh như thường đấy thôi. Ngươi không thể động vào nàng được, thì chuyển mục tiêu sang ta mà ngược đãi sao? Hừ hừ, vậy mà lão tử không biết gì hết nhỉ!”
Rầm!
Một quyền đánh xuống, thoạt đầu Lạc Minh Viễn cong người lên một chút, sau đó, hắn phun ra một ngụm máu tươi, trong đó còn lẫn cả mấy chiếc răng đã vỡ vụn.
“Tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, dám xưng lão tử với ai đấy? Hừ!”
Lặng lẽ nhìn hắn một chút, Mạnh Hạo Đông xua tay, quay người rời đi: “Bây giờ, người Hoàng Vực đúng là càng ngày càng lớn mật nhỉ, xem thường cả Thánh Sơn thần uy nữa cơ. Xem ra, đã đến lúc để đám người các ngươi biết được thế nào là sợ hãi, hừ!”
Vừa nói, Mạnh Hạo Đông vừa đẩy cửa sắt nặng nề ra, thẳng tiến bước ra bên ngoài.
Nhìn bóng lưng đang dần biến mất kia, Lạc Minh Viễn bất giác bật cười một tiếng, thở hắt ra một hơi thật dài, thì thào, lẩm bẩm.
Xem ra, đúng như những gì Trác đại ca nói, lão gia hỏa kia không dám làm gì với Khuynh Thành tỷ, điều này khiến hắn cảm thấy yên lòng được phần nào…
Chậm rãi nhắm mắt, đầu Lạc Minh Viễn rủ xuống, lâm vào hôn mê bất tỉnh, chỉ là khóe miệng hắn vẫn mang theo nụ cười vui vẻ, lưu giữ trên môi mãi không biến mất…
Ở một bên khác, Mạnh Hạo Đông đi ra từ mật thất, chợt cạnh người lão ta xuất hiện hai bóng dáng, nhắm mắt theo đuôi, cung kính đi theo.
Không hề quay đầu lại nhìn bọn họ, Mạnh Hạo Đông chỉ lạnh lùng nói: “Nha đầu kia thế nào rồi, có làm loạn gì không?”
“Khởi bẩm sơn chủ, xin ngươi cứ yên tâm, ngoại trừ việc làm loạn muốn gặp tên tiểu tử bên ngoài kia thì cũng không gây ra động tĩnh gì lớn!”
“Vậy là tốt rồi, các ngươi nhớ kỹ, phải đối lễ đáp lễ với nha đầu kia, nếu không, chúng ta sẽ chẳng chiếm được lợi lộc gì đâu!”
“Sơn chủ cứ yên chí, bọn ta tự hiểu mà, theo biểu hiện bây giờ của cổ tịch trong cơ thể nàng, trừ phi nàng thật tâm thật ý nguyện giao nó ra mới lấy được, nếu không ai cũng không thể động tay. Nhất định sẽ không để cho cô nương kia cảm thấy mất thiện cảm với bọn ta được!”
“Ừ, hiểu được như vậy là tốt rồi!”
Hiểu rõ gật đầu, Mạnh Hạo Đông lấy một mảnh vải lụa, lau đi vết máu trên tay, sửa sang lại áo mũ, khẽ hé nở một nụ cười hiền lành. Sau đó lão ta mới đi cùng với hai người thủ hạ đằng sau, đích đến là trước cửa khuê phòng được trạm trổ tinh xảo vô cùng, nhẹ nhàng gõ cửa một cái: “Khuynh Thành, lão phu vào được không?”
“Được!”
Trong phòng phát ra một âm thanh lạnh lùng, Mạnh Hạo Đông bật cười một tiếng, lắc lắc đầu rồi khẽ đẩy cửa tiến vào phòng. Đập vào mắt lão ta là một bóng dáng xinh đẹp vô cùng, nàng chính là Sở Khuynh Thành.
Nhìn thấy lão ta đến, Sở Khuynh Thành vội vàng tiến lên hai bước, la lên: “Minh Viễn đâu, ngươi nhốt hắn ở đâu rồi?”
“Khuynh Thành à, ngươi cứ yên tâm đi, Lạc công tử là bằng hữu của ngươi, nên đương nhiên lão phu sẽ tiếp đón lịch sự cẩn thận rồi. Hắn đang làm khách ở phủ của ta đấy, không có việc gì đâu, ha ha ha…”
“Ta muốn gặp hắn!” Đôi mắt tinh tế như ngọc trai khẽ đảo vài vòng, Sở Khuynh Thành vội nói lớn.
Nhẹ nhàng lắc đầu, ở trước mặt Sở Khuynh Thành, Mạnh Hạo Đông lại hóa dịu dàng, hòa ái, dễ gần vô cùng, khác hẳn hoàn toàn với bộ dạng vừa nãy: “Chuyện này khó mà làm được, nam nữ thụ thụ bất thân. Mặc dù ngươi chưa thành thân với Phong Nhi, nhưng lão phu cũng đã xem ngươi như một đứa con dâu rồi, há có thể để cho ngươi đi dính líu với một tên nam nhân xa lạ? Chuyện này mà để cho người Thánh Sơn nhìn thấy, còn ra thể thống gì nữa?”
“Ai là con dâu của ngươi chứ, đứa nhi tử của ngươi cũng đã quy thiên rồi, ta cũng đã không còn chút quan hệ nào với Thánh Sơn các ngươi nữa!” Tức giận vung tay, Sở Khuynh Thành tức tối nói.
Nhìn nàng kĩ càng một hồi, Mạnh Hạo Đông thở dài: "Ôi, xem ra ngươi và ta đều có duyên nhưng không phận. Có lẽ ngươi không biết, lúc hắn ta vừa trở về Thánh Sơn, đã rất vui vẻ kể lại chuyện của các ngươi cho ta nghe. Ta chưa bao giờ thấy bộ dạng vui vẻ như vậy của hắn ta. Cha luôn là người hiểu rõ con cái nhất, nên ta đã hiểu rằng hắn ta thật lòng yêu ngươi!”
Vì cứu Lạc Minh Viễn và cũng vì an toàn của tất cả người Lạc gia, nàng chỉ có thể tiếp tục giả vờ, giả vịt…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất