Sau khi ở chung một khoảng thời gian với Lạc gia và Trác Uyên, nàng đã trở nên âm hiểm nhiều hơn rồi nhỉ!  

             Ách, không đúng, là thông minh hơn mới chuẩn!  

             Thầm kêu ca một trận trong lòng, Sở Khuynh Thành trầm ngâm một lúc, bất giác cười rộ lên, rực rỡ vô cùng, uyển chuyển, nhẹ nhàng cúi đầu với Mạnh Hạo Đông: “Mạnh sơn chủ, nhận được sự nâng đỡ của ngươi mới quý hóa làm sao. Nhưng ta không có tình cảm gì đặc biệt với lệnh công tử hết, xin ngươi hãy buông tha cho bọn ta!”    

             “Ôi, Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm*, chuyện này chỉ có thể nói Phong Nhi không có phúc khí này, không trách Sở cô nương được!”  

             Note: Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm: Tương Vương yêu một thần nữ, nhưng theo đuổi mãi vẫn không được, nhưng nàng vẫn cứ cố tình mập mờ với hắn. Ẩn dụ về tình yêu đơn phương, hoa rơi lệ cũ, tàn nhẫn vô cùng.   

             Hiểu rõ gật đầu, Mạnh Hạo Đông bất đắc dĩ nhìn thoáng qua phía bên ngoài cửa sổ, trong mắt tỏa ra nỗi buồn đau vô tận: “Chỉ là người cha già này, đối mặt với cái chết thảm của nhi tử, ngoài việc rơi lệ, ta còn chẳng thể làm được chuyện gì vì hắn ta. Điều này thật sự khiến cho thâm tâm ta hổ thẹn vô cùng. Sở cô nương, nếu ngươi biết rõ được Phong Nhi đã bỏ mạng như nào, mong hãy nói cho lão phu biết, lão phu biết ơn ngươi rất nhiều!”  

             Nói xong, Mạnh Hạo Đông đã cúi đầu xuống thấp, rất khiêm tốn với Sở Khuynh Thành.  

             Sở Khuynh Thành giật mình, vội vàng đỡ dậy: “Không dám không dám, tiền bối đang làm khó tiểu nữ đấy!”    

             “Làm gì có, đây là thái độ mà cô nương xứng đáng được nhận mà. Nếu như oan tình của Khuyển Nhi có thể phá giải được, quả thật lão phu đội ơn cô nương, xem cô nương như ân nhân mà quỳ lạy thay!” Trên khuôn mặt lão ta bày ra vẻ chân thành tha thiết, thậm chí trong mắt đã ngân ngấn những giọt lệ cầu xin.  

             Nhìn lão ta kĩ càng một hồi, Sở Khuynh Thành ngẫm nghĩ cẩn thận. Nếu không phải nàng đã biết được mục đích của bọn họ từ trước, thì một màn tình cảm dạt dào này sẽ cảm động, lay động được nàng mất.  

             Nhưng dù vậy, trong lòng nàng hiểu rõ tất cả mọi chuyện, nên trái tim nàng vẫn lạnh giá, không chút xúc động.    

             Có lẽ cái tình phụ tử này sẽ không phải là giả nhỉ.  

             Cứ xem như vậy đi, nàng cũng có chút đồng tình, thông cảm cho lão ta, nhưng những chuyện có liên quan đến Trác Uyên, nàng sẽ tuyệt đối không thể tiết lộ!  

             Ách!  

             Bỗng nhiên, Mạnh Hạo Đông đưa tay che vị trí trái tim, chợt cơ thể lão ta ngã rạp xuống, ngồi bệt xuống đất, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt hẳn. Sở Khuynh Thành trông thấy tình huống này đã bị dọa cho sợ hãi vô cùng, vội vàng chạy lại bên cạnh lão ta nói: “Tiền bối, ngươi... Ngươi làm sao thế...”  

             “Sở... Sở cô nương, có lẽ ta không qua khỏi được nữa rồi, ngươi có thể đồng ý một chuyện với ta được không?” Thở hổn hà hổn hển từng ngụm, từng ngụm một, bỗng nhiên Mạnh Hạo Đông run lẩy bẩy.  

             Sở Khuynh Thành không hiểu chuyện gì, chặn lại nói: “Mời ngươi cứ nói!”  

             “Đó là... Cái này, tặng cho ngươi!”  

             Nói xong, chợt trong tay Mạnh Hạo Đông xuất hiện một chiếc vòng ngọc tỏa ra ánh sáng năm màu rực rỡ vô cùng, đưa tới tay nàng, khó khăn nói: “Đây là Cổ Hoa Ngọc lấy được trong rừng sâu Hải Uyên. Hơn trăm vạn năm mới có thể kết tinh thành một khối như này. Có mở ra linh trí, có hiệu quả đột phá tăng cường sức mạnh của thần hồn. Cho dù là kẻ có tư chất thấp hơn người bình thường, nhưng khi có được khối ngọc này bên người, cũng có thể thành công tu luyện được đến bậc Thánh Giả, là bảo bối phi thường đấy!”    

             Lông mày khẽ run nhẹ, Sở Khuynh Thành càng lộ vẻ kinh dị: “Ta từng nghe nói rừng sâu Hải Uyên tiếp giáp với biển có Hải Linh Thú và Phi Điểu Linh Thú, có rất nhiều Linh Thú cấp mười hai, lẫn cả cấp mười một phân bố khắp rừng. Nếu như là Thánh Giả cũng không dám xem thường mà đột nhập vào nơi đó, vậy mà thứ này lại có nguồn gốc từ Hải Uyên, đúng là trân quý quá!”  

             “Đúng vậy, đúng thật là rất trân quý.”  

             Hít một hơi thật sâu, mới có được chút hơi sức nhỏ nhoi, Mạnh Hạo Đông tiếp tục nói: “Ở nơi đó, Linh Thú rất quan tâm đến vật này, dù sao thì chuyện có thể khai linh trí đồng nghĩa với việc bọn chúng có thể thăng cấp, nên sao có thể tùy tiện để người khác cướp đi mất được? Cái này là chiến lợi phẩm mà lần trước Thất Thánh đã xông vào núi, tổn thất nặng nề vô cùng mới lấy về được, bây giờ ta đưa cho ngươi!”  

             “Vậy lại càng không được, vật hiếm có khó tìm như vậy, sao ta có thể lấy được?”  

             “Bởi vì trân quý, mới càng phải đưa ngươi, xem như ta thay mặt Phong Nhi gửi nó cho ngươi vậy.”  

             Khụ khụ khụ...  

             Nhịn không được mà ho khan vài hơi, phun ra máu đỏ rực, Mạnh Hạo Đông cảm thấy đã rất suy yếu: “Ngươi không biết chứ, khối ngọc này là vòng tay mà ta dự định sẽ làm vật gia truyền để đưa cho nàng dâu tương lai của Phong Nhi, nhưng Phong Nhi đã đi trước mất rồi, nhưng lại cứ nhất quyết nhất kiến chung tình với tiểu cô nương nhà ngươi. Đã vậy thì ta đưa cho ngươi thay hắn ta, ngươi cứ giữ lấy nhé!”  

             Nói xong, Mạnh Hạo Đông đã mạnh mẽ đeo nó lên trên tay Sở Khuynh Thành, nhưng Sở Khuynh Thành vẫn không ngừng lắc đầu như cũ: “Không được, ta không thể nhận...”  

             “Khuynh Thành, ngươi quên lúc nãy, ngươi đã đồng ý với lão phu như nào rồi sao? Nếu như ngươi không chịu nhận, lão phu sẽ phải diệt Lạc gia thôi!”  

             Xuýt!  

             Cơ thể bất phát giác trì trệ, vẻ mặt Sở Khuynh Thành khó xử vô cùng, nhưng cũng không còn dám từ chối nữa.  

             Thấy tình huống này, Mạnh Hạo Đông lộ ra ý cười vui vẻ, sau đó lại không ngừng ho khan vài tiếng, cơ thể lại suy yếu hơn. Sở Khuynh Thành ở bên cạnh càng hoảng đến độ luống cuống tay chân, không biết nên xử trí như thế nào.  

             Có lẽ là động tĩnh ở bên này đã kinh động đến người bên ngoài, hai tên thủ hạ bên ngoài nhanh chóng vọt vào, nhìn thấy bộ dạng như thế của Mạnh Hạo Đông, cũng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vội vã cúi người xuống quan sát.  

             “Sơn chủ, ngươi không sao chứ!”  

             “Không sao đâu, có lẽ ta...sắp không chịu được bao lâu nữa rồi…”  

             Khóe miệng có hơi nhếch lên một cái, Mạnh Hạo Đông nhìn về phía Sở Khuynh Thành, nhẹ khoát tay một cái nói: “Khuynh thành, bây giờ ngươi có thể đi được rồi.”  

             “Đi sao?”  

             “Đúng vậy, tâm nguyện của ta cũng đã xong rồi, nên ngươi cũng có thể đi được rồi!”  

             Lộ ra nụ cười thản nhiên, trong mắt Mạnh Hạo Đông có chút ngân ngấn lệ: “Từ khi Phong Nhi đi, ta chỉ có hai tâm nguyện, một là tra cho bằng được nguyên nhân cái chết của Phong Nhi, rồi báo thù cho hắn ta; còn điều thứ hai là đưa vòng ngọc này, rồi thay mặt Phong Nhi đeo nó lên cho ngươi. Quan trọng nhất là cái tâm nguyện thứ hai, bởi vì chuyện này đồng nghĩa với việc ta đã hoàn thành giúp Phong Nhi. Bây giờ, trong lòng ta cũng không thẹn nữa rồi!”  

             Thở hắt ra một hơi thật dài, Mạnh Hạo Đông vui vẻ cười cười, đôi mắt khẽ cụp xuống, đã có cảm giác sắp lìa trần thế đến nơi.  

             Hai người thủ hạ thấy vậy, càng kêu to liên tục, đau lòng rơi lệ: “Sơn chủ, sơn chủ, ngươi không thể cứ như vậy mà đi chứ...”  

             “Tiền bối, xin ngươi hãy tỉnh lại...”  

             Vội vã lắc lắc lão ta, Sở Khuynh Thành không hiểu nhìn về phía hai người kia nói: “Không phải tiền bối là Thánh giả đỉnh phong sao? Sao có thể suy yếu nhanh như thế?”  

             Liếc mắt nhìn nhau, hai người kia thở dài nói: “Ôi, cô nương không biết đó thôi, từ khi Thiếu chủ qua đời, sơn chủ đã lo lắng, sầu não uất ức khôn nguôi. Mang theo tâm trạng vừa buồn, vừa giận để đi luyện công, nên đã xảy ra chút chuyện rủi ro, cuối cùng gây nên thương tích trong lòng mãi không tiêu tan, tâm ma quấn thân. Tâm bệnh phải có thuốc chữa tâm bệnh, dược vật Đan Thạch cũng không thể trị được. Xem như Thánh giả đỉnh phong thì sao chứ? Nếu trong lòng không thiết sống, thì khoảng cách giữa cái chết cũng đâu đáng là bao!”    

             Mí mắt nhẹ nhàng run lẩy bẩy, ánh mắt Sở Khuynh Thành nhìn về phía Mạnh Hạo Đông tràn đầy xót thương.  

             Mặc dù người này có lúc độc ác thật, nhưng đối xử với hài tử luôn thật tâm, thật lòng!  

             “Bây giờ sơn chủ mà qua đời, đúng thật không biết Lục Thánh Sơn sẽ trở thành bộ dạng gì? Trong môn phân tranh, sẽ khiến cho không ít sinh linh phải lầm than? Nếu như có thể, bọn ta đều nguyện ý chết thay cho sơn chủ!”  

             Nước mắt rơi lã chã như mưa, hai người thủ hạ kia khóc nức nở vài tiếng, rồi nhìn về phía Sở Khuynh Thành nói: “Cô nương, trước khi lâm chung, sơn chủ nói đưa ngài xuống núi. Về chuyện này ta sẽ sắp xếp cho ngươi, để ngươi và Lạc công tử rời khỏi. Sau đó, bọn ta mới an tâm tổ chức tang lễ cho sơn chủ được, khi ấy sẽ bất tiện không thể tiễn khách được!”  

             Có chút do dự, Sở Khuynh Thành suy nghĩ một chút nói: “Không cần quá gấp làm gì, ta muốn ở lại đưa tiền bối thêm một đoạn đường!”  

             “Sao vậy, sơn chủ bắt Sở cô nương lên núi, mà cô nương không hận sơn chủ sao?”  

             “Sao ta lại phải hận lão ta? Từ đầu đến cuối, lão ta cũng đối xử với ta không tệ, thậm chí thấy lão ta như bây giờ, trong lòng ta vẫn còn có chút đau buồn.”  

             “Nói như vậy, là ngươi không muốn sơn chủ chết sao?”  

             “Đương nhiên!”  

             Thở dài một hơi, vẻ mặt Sở Khuynh Thành buồn bã nói: “Cũng phải nói đến chuyện lão ta cũng giống người tốt, đau lòng cho nhi tử mà lâm vào con đường này, khiến cho ta phải xót thương vô cùng. Nếu như có thể, ta thật sự muốn cứu lão ta một mạng!”  

             Khẽ liếc nhìn nhau, hai người thủ hạ âm thầm gật đầu, sau đó lập tức nói: “Nếu như cô nương có tâm như vậy, thế thì xin ngươi hãy thử một lần, có lẽ nỗi nhớ thương và tấm lòng lương thiện của ngươi, lại có thể cứu sống sơn chủ thì sao? Dù sao ở trong lòng sơn chủ, lão ta vẫn luôn xem ngươi như một nàng dâu, nếu như hài tử của lão ta không còn nữa, ngươi sẽ trở thành người mà lão ta trân quý nhất.  Nếu không, lão ta cũng sẽ không đưa bảo vật của Lục Thánh Sơn cho ngươi!”    

             Nhìn vòng ngọc trên tay một chút, lại nhìn hai người một chút, Sở Khuynh Thành khẽ gật đầu, sau đó nắm thật chặt tay của Mạnh Hạo Đông, vận khởi nguyên lực truyền qua cho lão ta.  

             “Tiền bối, xin ngươi ngươi hãy cố gắng chịu đựng, tuyệt đối không thể chết!”  

             Vẫn không có phản ứng gì, Mạnh Hạo Đông vẫn không hề thức tỉnh.  

             Hai người thủ hạ quan sát mọi chuyện, vừa vội vừa la lên: “Sở cô nương, cố lên, ngươi làm được mà. Chỉ cần ngươi có thể tháo gỡ nút thắt trong lòng sơn chủ, rồi đánh thức được ý thức của lão ta là được rồi!”  

             Bình tĩnh nhẹ gật đầu, Sở Khuynh Thành hô to thêm lần nữa, nguyên lực không ngừng vận chuyển, đầu chảy đầy mồ hôi, nhanh chóng khô kiệt.  

             Hai người thủ hạ một bên quan sát, cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.  

             “Sở cô nương, thực xin lỗi, bọn ta không giúp được gì. Sơn chủ vẫn luôn thân với ngươi nhất, chỉ có nguyên lực của ngươi, mới có thể vực lại lão ta thêm lần nữa. Bọn ta chỉ sợ nếu như bọn ta truyền nguyên lực của mình qua sẽ trở nên hỗn loạn, dẫn đến phản hiệu quả. Dù sao đây cũng là tâm bệnh của sơn chủ, nó không phải là thương tích ngoài da!”  

             “Ta hiểu mà!”  

             Nghiến chặt răng, Sở Khuynh Thành cố hết sức để truyền nguyên lực, dù sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn không có chút tiến triển gì.    

             Hai người thủ hạ thấy vậy, cũng có chút gấp gáp, tiếp tục cổ vũ: “Sở cô nương, nhất định, nhất định nhé, ngươi phải toàn tâm toàn ý cứu chữa lão ta. Nếu ngươi thật lòng, biết đâu sơn chủ sẽ tỉnh lại, cố lên!”  

             Mạnh mẽ gật đầu, Sở Khuynh Thành đã mệt đến mức phải nhắm mắt lại, nguyên lực cũng dần khô kiệt, nhưng vẫn không xảy ra chút phản ứng nào.  

             Cuối cùng, lộp bộp một tiếng, Sở Khuynh Thành mệt mỏi ngã xuống đất, rồi ngất lịm đi. Hai người ở bên cạnh thấy vậy, bất giác sững sờ, sau đó đồng thời bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía Mạnh Hạo Đông: “Sơn chủ, nàng đã tận lực rồi, nhưng hình như món đồ kia vẫn không chịu đi ra.”  

             “Ôi, xem ra nếu không phải cực kỳ thành khẩn thì thứ đó sẽ không xuất hiện!”  

             Sắc mặt tái nhợt lại nhanh chóng hồng nhuận trở lại, đôi mắt Mạnh Hạo Đông vừa mở, đã bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo. Lão ta ngồi dậy, nhìn về phía Sở Khuynh Thành đang ngất lịm bên cạnh, hai tay siết chặt lại, cắn răng nói: “Ta đã nói từ sớm, để Phong Nhi yêu nàng đến chết đi sống lại rồi lại giả chết để dụ món đồ kia, tất nhiên sẽ mã đáo thành công. Bây giờ thì hay rồi, xem như nha đầu này thật sự có ý nghĩ muốn cứu ta thì sao chứ, vẫn chưa đạt đến mức chân tình, nguyện ý dùng cả tính mạng nàng để cứu sống ta, cứ đà này, sao có thể dụ vật kia ra được đây? Hừ!”    

             Bất đắc dĩ nhún nhún vai, hai người kia không có lời nào để nói.  

             Không kiên nhẫn phất phất tay, Mạnh Hạo Đông nói: “Trước hết cứ đưa nàng đi nghỉ ngơi cái đã, rồi lại nghĩ kế sau. À, ngươi đi một chuyến đến Lạc gia, xem xem tên Trác Uyên đã trở về hay chưa. Nghe nói, hai người bọn họ yêu nhau đến chết đi sống lại, rồi xem có thể lợi dụng tên tiểu tử kia để dụ vật kia đi ra được không?”  

eyJpdiI6IlNZSnJ3UWtpN2U3KzRHNXpmeEcrdmc9PSIsInZhbHVlIjoiWUs5NTUzT2JZK1VHa0ozRkhRYWxNZm9teVl6Risyb1VZWEpudzQwdHFaU1dSa3VzZ2lBZWtuSG52cXRrVmgwcG01NXBqelwvSTV1SjBLemNVQUFETTErQ3RPOWNFQkREeENWWEhmZlp4cnU1WVkrd2RjaDl3Tnk2RGszV3huZFwvR3o5NHp3MlJ3MkY1TkoxNm1LZjFRM2RicytDYUNHM1FWWXVvcWNWQ2E0RjFKK3lLRHdSTmpoUFo3Y1Q0UmZyWmlcL2x3VFB1d0R1a0xVNFwvd1NaT3JmV0tqdWtkKzRRQ0tLemk4V0ljRTBDcjZoYUZzOVphalwvZ1AxcGhGU3k1MXpPSFU4ckVUUHBPSjFFZHAwVVdXRDNTbEVuNlNkQUd5TVhYTDRXNURpR2gxcEhBXC9OdGZDSDYrMnd0SzZ3ckN1MFRsdDFqWHZDZFY0dFhFWGNQdk04OGFFUVV0a2hvNXRXXC94Q0ViMVlyeW44Mm91OU5YQmluZzRkK2F1S1Z5a3VldnhWY3Fmd0xDOVpaQXltVEduOEY4aVN1OXA1Vm94K1hCY3o2Z1wvR0QxTVBia2luYWduMU55MDJwNlhOUjFIYml3dmxWZTRyUTBpRUtIV0U4dDR1VUliNXRNdmNhUzFGUFMxREZkNDR2OEZsaFVObzRlSFE0T241VlRJSnllbk5iSiIsIm1hYyI6IjUyNTUzYTFkNjZlZGM2NDM0NDc5ODM1ZDBlZjdjMjdkOTQ3NmZjN2FjM2ZiMWNkNjI4MDgzNmY1NGIyNTUxYmIifQ==
eyJpdiI6ImZQN0VKc2pkaGdYOVwvM0tSUmlFeHNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpTc2haTVFYVHJ5YUFmQllXZGxyVXdvV0lKMkw0UTE2RkF4TFRpVmM2QXhiYlpmcHJOS1g3OXM4M05TRENtY21YSnNoYUFBYWZaUE1BQk5WVnlPcDk3cE1aYUNiWW1OcjRKUE5MOTFsdlR3YTZwc01GdlZlK0N5c2VrRElyMzVVcWY0ZG0wWm1sOTVZXC90VFZmRWo5NGY5dDVtSGxlbWlOQlF6VFphU0JLSmFwaXNGMXJ4WjI5d3o0clhDXC9NaExGV1RqSDdYSDRKa2c3d0hYdHVGdzRqc2h5MHQ3alR2V2VNbk80a1lYRmJcL0hTZlNjV1RoQWxxdU9nbjg5SjQ3UzVBWmttZWk3N0lHV01iN2tGNnZkaFRhQUdDK1dZajBoUkV2UVhxSFlteXROTkJRZ1wvSjRvUmZSV0hHTXRUUmN5TWsrNERYNjJBMHphSlBNSEpheElMeUMrZG5KRVpMTWhqS3U3Z25JS1FzUXRrVnhMN29ZU1JtQmIySU43VXJRTXVsWFBrQzF4UUtFWGgzaHkyTmxCS0o4UmplRU4rKzBJcE1oakQ1M3lDWWJHNG9ZZ09RQkFDM1o3aXlEQ2ZYRXcxRnoxYUpDQ2N4Rm5jQktGSERcL0YwYVNydjFBeXZHWFppYVVvYnBuRFZON25YcVZOUklweWJDR0lvS3RHRDE1OGJoNnlWSmpJRWJ4ZndzWUxXbVZNNHd1aXh4R2k2Z3B1bmFqalU0MjE4RG80WTFlQjk5aE9tSnB0R3pldng4ZjdBTENhME14clRPZHFFaHVCMlhBXC9Qc1I5M0JUdjNLNFZVQ1Z4YnpHWDBteUFTd0FKQm1mcUZUTTVzcVhoc2tGN1IiLCJtYWMiOiIzYmQwNWZkMjI0ZmU2MWQ3YjZiYWQ2MTcxNmY3ZWEzNDE4MTgwNGY4YTQ4MGZhODU5Y2ZiZTA5OWFkMjAwZDgxIn0=

             Thế nhưng lão ta vừa dứt lời, chợt, một tiếng cười tràn đầy mỉa mai, chế giễu lại vang vọng bên tai mọi người: “Ha ha ha... Mơ tưởng đến Đế Cảnh đại đạo? Với mấy kẻ sâu kiến như các ngươi mà cũng xứng sao?”

Ads
';
Advertisement
x