“Ai vậy?” Đồng tử của Mạnh Hạo Đông co rút lại, lão ta lên tiếng hét lớn.  

             Không hề có tiếng trả lời, có một thanh kiếm mạnh mẽ bổ nhào xuống từ trên chín tầng mây chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, Mạnh Hạo Đông vẫn còn chưa kịp nhận ra xem đang xảy ra chuyện gì thì bản thân lão ta đã ở trong một tiếng động cực lớn, cả căn nhà bỗng nhiên nổ tứ tung thành nhiều vụn bột mịn.  

             Cơn bão kiếm khí mạnh mẽ bỗng dưng biến đổi, Mạnh Hạo Đông và hai thuộc hạ của lão ta đột nhiên bị hất bay ra ngoài, thật sự là một chút sức lực phản kháng cũng không có.  

             Đợi đến khi cơn bão đó lắng xuống, đưa mắt nhìn sang thì nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mặt đều đã bị san bằng, trống không không một bóng người!  

             Khóe môi của Mạnh Hạo Đông run lên cầm cập, Mạnh Hạo Đông gắng gượng rướn cổ ngẩng đầu lên nhìn thì nhìn thấy một mảng trống không, sau đó lão ta lại đưa mắt quan sát xung quanh cũng không phát hiện ra thứ gì cả.  

             Đột nhiên cả cơ thể của lão ta lại run lên bần bật.  

             Cao… cao thủ, một cao thủ trước giờ chưa từng có!  

             Vù vù vù!  

             Từng tiếng động xé gió vang lên, đám cao thủ của Thánh Sơn nghe thấy động tĩnh thì cũng nhanh chóng chạy đến nơi này, khi họ nhìn thấy Mạnh Hạo Đông thì liền đi đến trước mặt lão ta ân cần hỏi han: “Sơn chủ à, rốt cuộc khi nãy đã xảy ra chuyện gì thế, ngươi không sao chứ?”  

             “Ta… Ta không sao!”  

             Mạnh Hạo Đông khẽ uốn lưỡi mấy lần, lão ta trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên lại nhớ ra thứ gì đó, nhanh chóng xông ra khỏi đám người, lão ta đưa mắt nhìn sang khoảng đất hoang vu đó, tìm kiếm trong đống đổ nát hồi lâu rồi ngạc nhiên nói: “Người đâu rồi, ả Sở Khuynh Thành kia đâu rồi?”  

             Hai tên thuộc hạ đưa mắt nhìn quanh rồi cúi người bái lạy nói: “Sơn chủ, liệu có phải nàng đã bị chiêu thức vừa rồi giết chết rồi hay không?”  

             “Không thể nào, chiêu thức vừa rồi là muốn che khuất tầm nhìn của chúng ta chứ không hề có ý muốn giết người, nếu không thì ba người chúng ta cũng đã sớm chết không có chỗ chôn thân rồi!” Mạnh Hạo Đông khẽ nhíu mày, lão ta trịnh trọng nói.  

             Những người mới đến khi nãy không khỏi thấy giật mình, họ không hiểu tại sao liền cúi người lên tiếng hỏi: “Xin hỏi sơn chủ, rốt cuộc khi nãy đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”  

             “Có người… Đến Thánh Sơn để cứu Sở Khuynh Thành đi mất rồi!” Đôi mắt Mạnh Hạo Đông khẽ nhíu lại, lão ta nghiến răng nói, nhưng giọng nói của lão ta lại khó nghe lạ thường, thậm chí như thể còn có chút sợ hãi vậy.  

             Mấy người khác nghe thấy vậy thì cũng vô cùng bất ngờ, có người không thể tin được liền lên tiếng hét nói: “Sao lại có thể vậy được chứ? Thánh Sơn của chúng ta được phòng vệ nghiêm ngặt, cho dù có thánh giả của các Thánh Sơn khác muốn đi vào thì cũng không thể nào đến đây một cách im lặng, không tạo ra tiếng động thế được. Sao chúng ta lại không cảm nhận thấy gì khi người này đến đây cơ chứ? Vả lại chuyện kì quặc nhất chính là hắn ta lại cướp người ngay trước mặt sơn chủ đây, rồi lại biến mất không để lại tung tích nữa?”  

             “Đúng vậy, kẻ này đúng thật rất đáng sợ, hiếm thấy trên đời!”  

             Mạnh Hạo Đông lẩm bẩm nói, lão ta nuốt nước bọt rồi lau mồ hôi lạnh trên trán, lão ta sợ hãi nói: “Trong Thánh Sơn của ta mà lại có thể ra ra vào vào không để lại dấu vết gì, có thể tùy ý đùa giỡn với ba người bổn tọa mà không cần lấy mạng bọn ta. Thực lực của người này thật sự thâm sâu khó dò. Không lẽ… Nhi tử của ta bị người này giết chết sao? Hắn ta đến đây là bởi vì món đồ trong người của ả nha đầu đó hả?”  

             Tất cả mọi người liếc nhìn nhau, họ cũng ngây người ra: “Sơn chủ à, nếu như người này thật sự mạnh mẽ đến vậy, vậy thì mối thù của thiếu chủ há chẳng phải…”  

             “Bây giờ rồi còn nói chuyện thù hằn gì nữa?”  

             Mạnh Hạo Đông không kiên nhẫn vẫy tay, lão ta vắt tay lên trán, u sầu đến mức tóc sắp chuyển sang màu bạc: “Chuyện mấu chốt bây giờ chính là chúng ta đã nhìn trúng cùng một món đồ với tên cao thủ thần bí đó. Chúng ta có thể giành được hay không? Vả lại từ lúc nào Thánh Vực chúng ta đã xuất hiện tu giả mạnh mẽ thế vậy? Thật sự khiến người ta không lường trước được mà!”  

             Mạnh Hạo Đông lắc đầu  than vãn rồi cúi đầu xuống. Vẻ mặt của mấy người còn lại cũng vô cùng ủ rũ, bọ họ không nhịn được thấy cay đắng, họ vô cùng hoang mang với chuyện tương lai.  

             Bọn họ đã nhìn trúng báu vật Sở Khuynh Thành này trăm năm nay rồi, kết quả đột nhiên lại xuất hiện một người bí ẩn như này, tùy tiện cướp báu vật đi mất, đúng là làm chuyện công cốc mà…  

             Cùng lúc này, trong căn phòng mật thất tăm tối, Lạc Minh Viễn yếu ớt đã bị đóng đinh vào trong cây thập giá, hơi thở vô cùng thoi thóp.  

             Cộp!  

             Một tiếng động cực lớn vang lên, cánh cửa sắt nặng nề đó bị một cái chân đá bay ra. Lạc Minh Viễn bất ngờ, hắn đưa mắt nhìn sang thì vô cùng vui vẻ: “Trác đại ca, cuối cùng thì huynh cũng đến rồi!”  

             “Suỵt, đừng nói chuyện, bọn ta đến để cứu đệ!”  

             Trác Uyên dùng tay ra hiệu im lặng, Kiếm Đồng và Trác Uyên nhanh chóng đi đến bên cạnh Lạc Minh Viễn, họ tháo những chiếc đinh ra một cách thuần thục, lấy một viên đan dược trị thương đưa cho Lạc Minh Viễn uống rồi nói: “Khuynh Thành đâu rồi, nàng đang ở đâu?”  

             Lạc Minh Viễn khẽ lắc đầu, gương mặt hắn vô cùng mơ màng: “Không rõ nữa, sau khi bọn ta đến Thánh Sơn này thì liền bị tách ra để nhốt lại. Nhưng mà ta nghĩ bọn họ sẽ không làm gì Khuynh Thành tỷ đâu, huynh có thể yên tâm!”  

             “Ta biết, ta biết bọn họ có ý đồ với Khuynh Thành, dĩ nhiên sẽ không đối xử với nàng giống như đệ rồi!” Trác Uyên khẽ bật cười rồi vỗ nhẹ vào vai Lạc Minh Viễn, trong mắt hắn lóe lên những tia sáng mạnh mẽ: “Cực cho đệ rồi, người huynh đệ. Nhưng mà rất nhanh sau đó đại ca sẽ báo thù cho đệ, để bọn họ trả giá gấp mười lần như này!”  

             Lạc Minh Viễn khẽ mỉm cười rồi gật gật đầu.  

             Tuy rằng bây giờ khẩu khí lúc nói chuyện của Trác Uyên có hơi lớn, ở đây là Thánh Sơn, cao thủ vô cùng nhiều, sao ngươi có thể dạy dỗ cho bọn họ một bài học được chứ? Còn lo sợ bản thân bị phát hiện, bị chặt chém thành bùn thì có.  

             Nhưng mà nhiều năm như vậy rồi, Lạc Minh Viễn vẫn luôn tin tưởng vào người đại ca này, chỉ cần hắn dám nói như vậy thì nhất định hắn nắm chắc chiến thắng, bất luận đối thủ là ai!  

             Trác Uyên cõng Lạc Minh Viễn đang bị thương nặng trên lưng, hắn ra hiệu cho Kiếm Đồng dò đường: “Hành động khẽ chút, đừng có rút dây động rừng, cho dù có muốn tìm đám lão già đó ra tay thì cũng phải đợi khi tìm được Khuynh Thành, bảo đảm an toàn rồi thì mới làm thế được!”  

             “Con biết rồi cha, con hiểu cách làm việc của cha mà, tuyệt đối không để cho bọn họ nắm được thóp nào của chúng ta!” Kiếm Đồng kiên định gật đầu, thể hiện là hắn đã hiểu.  

             Lạc Minh Viễn nghe thấy vậy thì liền có chút thắc mắc: “Trác đại ca, không phải một canh giờ trước huynh đã tạo ra động tĩnh hay sao? Sao lại còn không rút dây động rừng chứ? Ta nghĩ bây giờ có lẽ cả cánh rừng đã động rồi đó!”  

             “Một canh giờ trước hả?”  

             Trác Uyên khẽ nhướng mày, gương mặt hắn vô cùng kì lạ: “Hai người ta và Kiếm Đồng chỉ vừa mới đến nơi này mà thôi, một canh giờ trước bọn ta còn đang cách xa nơi đây hàng ngàn dặm, sao lại có thể tạo ra động tĩnh gì ở đây được chứ?”  

             “Như vậy thì chấn động lớn lúc đó không phải hai người làm hả?”  

             “Dĩ nhiên không phải rồi, Trác Uyên ta giống kẻ lỗ mãng thế hay sao? Hai người còn chưa cứu ra được, ta làm vậy chẳng khác nào làm chuyện cản tay cản chân mình hay sao?” Trác Uyên khẽ đưa mắt lên nhìn, đột nhiên hắn thấy bất ngờ: “Ầy, đúng rồi, lúc này trừ chúng ta ra thì còn có ai lại dám đi gây chuyện với Thánh Sơn nữa chứ? Là cuộc nội chiến của bọn họ hay sao?”  

             Trong lòng Trác Uyên thấy nghi ngờ, hắn đưa mắt nhìn sang Kiếm Đồng.  

             Kiếm Đồng trầm ngâm hồi lâu, hắn lại lắc đầu nói: “Chắc không phải đâu, nội chiến mà bọn họ rút hết trận pháp phòng ngự đi hay sao? Con vẫn đang cảm thấy lạ, đây đường đường là Thánh Sơn mà đến cả một trận pháp phòng ngự cũng không có, vậy thì cũng có hơi tự cao tự đại rồi nhỉ, bộ người khác không dám tấn công nơi này của ngươi hay sao? Thì ra là có kẻ địch bên ngoài tấn công vào, nên sớm đã phá bỏ trận pháp phòng ngự đó rồi. Hì hì hì… Cha à, lần này chúng ta thật may mắn, còn có người giúp chúng ta đi trước nữa. Nếu không cả đường chúng ta đến đây, đến một người tuần tra cũng không có, vậy thì cũng không thuận lợi lắm!”  

             “Nhưng mà, rốt cuộc là do ai làm vậy?”  

             Trác Uyên khẽ khép hờ hai mắt, mối nghi ngờ trong tim hắn vẫn không thuyên giảm đi: “Trong cả cái Thánh Vực này, người có lá gan và có năng lực có thể đối đầu với Thánh Sơn, chắc không có bao nhiêu người đâu nhỉ?”  

             “Ầy, cha quan tâm nhiều thế làm gì? Dù sao giờ Thánh Sơn cũng loạn cả rồi, chúng ta có thể nhân lúc này để cứu người!”  

             Trác Uyên gật đầu, hắn cũng không nghĩ gì thêm nữa: “Nói đúng lắm, nhanh chóng đi tìm Khuynh Thành, sau đó thì chúng ta không còn phải lo lắng gì thêm nữa. Cái Đệ Lục Thánh Sơn này nên biến mất khỏi Thánh Vực rồi, hứ!”  

             Trác Uyên khẽ cong môi nở nụ cười kì quặc, hắn lập tức cõng Lạc Minh Viễn rồi đi, Kiếm Đồng đi bên cạnh để bảo vệ.  

             Nhưng khi bọn họ vừa đi ra khỏi mật thất, còn chưa đi được một bước thì một tiếng hét lớn đột nhiên truyền đến bên tai ba người họ: “Các ngươi là ai, sao lại dám cướp ngục?”  

             “Ta là hoàng giới!”  

             “Vả lại còn ở trên đỉnh cao nữa!”  

             Trác Uyên và Kiếm Đồng không hề để tâm đến người đó, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau khi một người nói một câu thì bọn họ cùng nhau nở một nụ cười kì quặc. Tiếp theo đó, vù một cái, Kiếm Đồng đột nhiên lóe sáng, hắn biến thành một luồng ánh sáng màu đen, đột nhiên xuyên qua cơ thể người đó. Đùng một cái khiến cho cơ thể người đó vỡ tung thành nhiều mảnh.  

             Kiếm Đồng khẽ vẫy tay, hắn khinh thường nói: “Trước mặt thiếu gia bây giờ, tu giả hoàng giới đã không còn được xem ra gì nữa rồi, vậy mà lại còn dám hô hào lớn tiếng cản đường bọn ta hay sao? Đúng là muốn chết mà, hứ!”  

             “To gan!”  

             Đột nhiên đúng vào lúc này lại có một tiếng hét lớn vang lên, sau đó là những tiếng gào thét rít qua, hàng trăm luồng khí tức của cường giả đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.  

             Trác Uyên thấy vậy thì gương mặt hắn có chút nghiêm túc lại, hắn nghiến răng nói: “Bà nó chứ, đều là thánh giả tu vị cả. Cái Thánh Sơn này đều là ổ rồng ổ hổ, nhiều thánh giả đến vậy sao!”  

             “Cha à, làm sao giờ, xông ra ngoài hay tiêu diệt bọn họ?” Cơ thể Kiếm Đồng lại lóe lên, hắn lại quay trở về bên cạnh Trác Uyên, hắn lên tiếng hỏi nhỏ.  

             Da mặt của Trác Uyên khẽ giật giật, hắn suy nghĩ đôi chút, khó đưa ra sự lựa chọn: “Lão tử đến đây là muốn đến để tiêu diệt bọn họ, thể hiện uy danh của ta. Nhưng mà bây giờ còn chưa tìm thấy Khuynh Thành đâu, ta không dám ra chiêu lớn. Hay là… Cứ xông ra trước rồi nói tiếp?”  

             “Vậy thì dùng thánh thân của cha và ma kiếm của con hợp sức lại, tin chắc bọn họ không cản nổi chúng ta đâu!” Kiếm Đồng gật đầu hiểu rõ, hắn lên tiếng đề nghị nói.  

             Trác Uyên hít một hơi thật sâu rồi đồng ý, luồng khí màu đen từ từ phát tán ra khắp người, hắn định thả thánh thân ra rồi.  

             Tuy rằng với sức lực bây giờ của hắn, nếu muốn đánh nhau với một đám các thánh giả thì e rằng sẽ bị bọn họ giết chết tại nơi này. Nhưng mà nếu như muốn tàn sát để chạy trốn thì cũng không phải chuyện khó khăn gì!  

             Nhưng mà cũng chính vào lúc này, có một người đáng chết bước ra, người đó hét lớn một tiếng rồi nói ra một câu quyết định vận mệnh của cả Đệ Lục Thánh Sơn: “Các ngươi là ai, khi nãy có phải các ngươi ôm nha đầu Sở Khuynh Thành chạy mất không? Nói mau!”  

             “Cái gì, Khuynh Thành đã không còn ở đây nữa rồi hay sao?”  

             Trác Uyên bỗng nhiên khựng lại, đột nhiên hắn hiểu ra thứ gì đó. Xem ra có người đã đến trước để cứu Khuynh Thành đi rồi, tuy rằng không biết người đó là ai nhưng có một chuyện có thể chắc chắn là Khuynh Thành đã không còn ở đây nữa, hắn có thể ra tay mà không cần sợ hãi, tàn sát khắp nơi rồi.  

             Trác Uyên nghĩ vậy thì liền nhìn sang những người trước mặt rồi cười nói: “Ngươi là ai, những lời khi nãy ngươi nói có phải sự thật không?”  

             “Bổn tọa chính là sơn chủ của Đệ Lục Thánh Sơn, Mạnh Hạo Đông!”  

             Mạnh Hạo Đông ngẩng đầu, hét lớn nói: “Khi nãy có một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống, san bằng căn phòng giam giữ Sở Khuynh Thành, giờ không thấy nàng đâu nữa, có phải do các ngươi làm hay không? Hay là các ngươi biết được chuyện gì đó? Nói!”  

             Mắt Trác Uyên khẽ liếc qua liếc lại, hắn sắp xếp lại các thông tin, lúc lâu sau thì hiểu ra tất cả, hắn lạnh lùng cười nói: “Xin lỗi nha, bọn ta không biết khi nãy ở đây đã xảy ra chuyện gì. Bọn ta chỉ đến để cứu gia chủ của nhà bọn ta mà thôi!”  

             “Gia chủ?”  

eyJpdiI6IjNJUGgzMURBU1wvSUNrbFQ0NWg3TTFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJcL2szQmJ5bmkzbjdyeVc1eitcL2xmQXdjVU9DQk1ibHl1cVwvREJRelVXUitQXC83RldwV0o5OWZZVjF3QzB1K1NiRXZqbVRtV0J6T051VUUydDJJSGJnU0x6bnF0eDZ1XC9Gcm9SdERZWVR4T0g5MVhaR3dtc0N1WXpFcFZaR2N3NXBub0kzdVY2WVNlXC91Q3oyVmwxcXhjMTUxSENsRW0wVE1RT2dhaXVLQVhPTVpaVktOQ0F4b3kwVzNDbktPZUFHd2d4Q3BOM2VJbVhsT2p5dGl1V1NWSk94Y05FdjlPVDZWMEpPOG5KeEVTOGhGdU5VcnZEdUg2V2xIWGYzYmhHZ1lZKzQyWkVyY1hGT1ZRWjZyNFVKUjJIcFwvT2F6SzZJOWZsZkJyeVBBb1Bka2piYnNcLzByQU5KWmxra3FrNHJTNXJQSGFGNXd2U3ZUK0tLeEVZYlRDczdsSSsrbmcrNk02OVFJNnlMUURkODdBSXlnVlorVFZcL1NJMFBDUzFKaG1NcmJvYkV5bjlWMytMc2NWTFpTb2IyN3NYbHRTVW5UaEZ3K24rUWc2STFcL28wck5mbnpZYVdqVTE5QzFLNjFVRWE0N2xQVGVPSElxUlNjRStJR1ViRDNCSCtnYm1ZeUZacEFBclVMMHhSVUVBYmVOMysyOUhMUmg3Qm51TjZlZ0J6UFdzZVM0NXk0MHZxMHRHK296SlwvNXorejlUcHYyeGZ4NjFyblVaNDdDd1l1b3BDZk9FQjVlWjZ3OUdkcWM1UWRcL3VONkRycnJyc1lPdEFEcHVmaTl1ZU5sMUFVTjdnNEJ5RHp6RTE3YlJZeGc3Zjk3Z0VrdmFqSGZ2dlM2U3A2dzZrajA0SGVhZ09jQ0VWdGFrMXhjT2t0MndlOFFMM01uOXVNclpVZVJKWUdHMDBObUhJNklaVUxiMGpBaTVLYnpTOURuTDJubWV6ZXNhcnRGNG9KWVNLaTdrdURITHl0U0J5RWNkV0pCODlxQT0iLCJtYWMiOiI3OGRhMDE3ZTczYmU1ZTVkOTM2NWIxYjIyMDljOTZjMDgyODJmOWJhZDI4N2MwYzg2YjAxMDQ1NzcyNWMzNTFhIn0=
eyJpdiI6IlluUFwvMEttN2hBdlNJMk9cL1RLbjNmZz09IiwidmFsdWUiOiI1VHE5NG1yWXZqcFY3ZE5oU0JsdDVnK3VIT3BWblJqdzBLZmFpWExJODFMWk9GYmU4ZExsUStKVURSOUhBeTAwZGREY2NoVHhqU0FmVlNtcTNPYldPMDM2RmZiRUJsOUhUUG0zTkZEXC9vSk1TRUQzWDd2ZlNRQlhrUW1oK3dxOXF0UjlEekdTU0VrNUduRDUxc0hMZ0toVU1tZDcrQjNpd1hoUXpEMFozQllWVTBvN0l2UDVVUlRwYklzZFFkYzdycGlwWms1K3drdGp0XC9YZVhKNkhlNUE9PSIsIm1hYyI6IjA4NWZhMmY0OGRmOGI5MDNiMjFkNDJiZTA4YjU5ZGQ5NzM0NGQ1MmI0NTg3Y2ZlMzVmOWYzNWJlNmVlMmIxZTUifQ==

             Trác Uyên cong môi rồi không nhịn được bật cười lớn nói: “E rằng kẻ nên sợ kết cục này không phải Lạc gia bọn ta, mà chính là Đệ Lục Thánh Sơn của các ngươi ấy…”

Ads
';
Advertisement
x