Mọi người cảm thấy sững sờ, họ nhìn vẻ mặt hống hách đó của Trác Uyên, tất cả bọn họ đều thấy vô cùng bất ngờ. Một lúc sau, bọn họ mới không nhịn được mà bật cười lớn tiếng, trong tiếng cười của họ ngập tràn sự châm chọc.  

             Từ xưa đến nay, trong một trăm năm nay, người dám gây hấn với Thánh Sơn kiểu như thế chỉ có mình Trác Uyên mà thôi.  

             Cho dù là Mạnh Hạo Đông cũng không thể nhịn cười, lão ta phì cười rồi lớn tiếng chửi mắng nói: “Rốt cuộc ngươi là thứ tạp chủng từ đâu đến đây thế, không biết trời cao đất dày, dám thốt ra những lời nói vô lý thế này?”  

             “Nói thật, tại hạ chính là Trác Uyên, đại quản gia của Lạc gia!”  

             “Cái gì, ngươi chính là tên Trác Uyên đó hay sao?”  

             Giọng nói của Mạnh Hạo Đông bỗng dưng ngưng bặt lại, lão ta lại trầm ngâm đôi chút, dò xét Trác Uyên hồi lâu rồi mới lạnh lùng lên tiếng hét nói: “Như vậy thì xem ra, ngươi chính là tên tiểu tử có mối quan hệ dây dưa không rõ với ả Khuynh Thành kia hả? Vậy khi nãy Khuynh Thành bị người ta dẫn đi mất, rốt cuộc có liên quan đến ngươi hay không?”  

             “Ha ha ha, dù có liên quan hay không thì cũng không liên quan gì đến ngươi!”  

             Trác Uyên nhoẻn miệng cười rồi cõng Lạc Minh Viễn giẫm chân bay thẳng lên chín tầng mây: “Một đám người đáng chết, không cần phải biết nhiều chuyện như thế!”  

             Khóe mắt mọi người khẽ run lên, họ đưa mắt nhìn bóng dáng bay thẳng lên trời đó của Trác Uyên rồi có chút giật mình. Sao vậy, không phải hắn chính là con bọ đến Thiên Huyền Cảnh cũng không thể đạt đến hay sao? Sao lại có thể bay lên trời, mà còn bay nhanh thế nữa?  

             Sau khi ngây người một hồi, bọn họ mới phản ứng lại kịp, tên tiểu tử này là kẻ dối trá!  

             Trong đó có một lão già cao tuổi lên tiếng mắng lớn, lão ta cũng giẫm chân bay thẳng lên trời, trong phút chốc thì lão ta đã đuổi theo kịp, đồng thời cơ thể lão ta khẽ run lên, những tia sáng màu vàng tỏa ra khắp nơi, cơ thể cao hơn trăm trượng đang được vây lấy bởi mười hai tấm lá chắn đột nhiên lại xuất hiện giữa đất trời, đây chính là cao thủ tầm trung của Thánh Cảnh.  

             “Nói khoác mà không biết ngượng, chạy đến Đệ Lục Thánh Sơn của ta giở thói lưu manh rồi còn muốn bỏ chạy một cách dễ dàng như thế hả? Không dễ dàng thế đâu. Hôm nay lão phu ta muốn xem thử xem, hai người chúng ta ai mới là kẻ đáng chết!”  

             “Hứ hứ, vậy thì ta sẽ để ngươi xem cho rõ vậy!”  

             Trác Uyên bật cười chế nhạo, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, cơ thể hắn khẽ run lên, chỉ nhìn thấy luồng khí đen lượn lờ xông thẳng lên bầu trời. Nhưng mà trong khoảng thời gian nháy mắt, một bóng đen khổng lồ của một cơ thể cao chừng trăm trượng, toàn thân phát ra khí tức đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mọi người, uy phong lẫm liệt, hừng hực khí thế.  

             Đồng tử của mọi người khẽ co rút lại, họ cũng vô cùng bất ngờ, sao vậy… Hắn cũng là cao thủ Thánh Cảnh hay sao? Sao lại có thể như vậy được chứ? Một tên tiểu tử đến từ Hoàng Vực, sao lại có thể đột phá đến môn phái của Thánh Cảnh được chứ?  

             Thông thường mà nói, người đột phá đến những cảnh giới cao, trừ có sự lĩnh ngộ của bản thân mình và tư cách ra thì công pháp cũng vô cùng quan trọng. Mà muốn đột phá Thánh Cảnh, điểm khởi điểm cũng phải là công pháp thiên giới.  

             Mà loại công pháp này cũng đã thất truyền trong Thánh Sơn rồi.  

             Bởi vậy, tỷ lệ để Thánh Vực có thể xuất hiện được một vị thánh giả là cũng khá thấp rồi. Trừ phi là người vô cùng thông minh, có năng lực cảm nhận cao, có năng lực tự giác ngộ, sáng tạo ra công pháp, nếu không thì sẽ không được.  

             Vả lại một khi xuất hiện người như vậy thì cũng sẽ được thất Thánh Sơn kêu gọi mời chào. Có người tự nguyện gia nhập, có người không tự nguyện thì cứ ở ẩn không cầu danh lợi như cũ, thất Thánh Sơn cũng sẽ không quan tâm đến.  

             Suy cho cùng, những thánh giả nhàn nhã đi khắp nơi vô cùng hiếm gặp, cũng chẳng thể tạo ra sự uy hiếp gì lớn lắm. Những thánh giả đó cũng không ngu ngốc gì mà lại đi đối đầu với thất Thánh Sơn, mọi người cũng tương đối an phận thủ thường, hòa thuận vui vẻ với nhau.  

             Nhưng mà bây giờ, bọn họ đều không hề ngờ đến, cái tên quản gia của Lạc gia, tên Trác Uyên ngập tràn tham vọng, không chỉ làm cho ba đệ tử ở Hoàng Vực mất đi thực quyền mà còn lén lút đến Thánh Sơn của bọn họ để cướp người lại là một vị thánh giả, chứ không có yếu ớt như những gì trong tin đồn.  

             Trong phút chốc, trong mắt của mọi người đã tràn ngập những ý muốn giết người.  

             Một vị cao thủ thánh giả, nếu như chịu an phận làm kẻ ở ẩn không quản sự đời thì thôi đi, nhưng lại đi đối địch với Thánh Sơn, vậy thì nhất định không thể giữ lại được.  

             Mạnh Hạo Đông nghĩ đến đây thì hét lớn một tiếng, lão ta ra lệnh nói: “Lỗ trưởng lão, giết chết hắn đi!”  

             “Dạ, sơn chủ!” Lão già Lỗ trưởng lão đó nở nụ cười khinh miệt, trông lão ta vô cùng tự tin, mấy người khác thấy vậy thì cũng nở một nụ cười chế giễu.  

             Suy cho cùng thì thực lực của hai người bọn họ vô cùng rõ ràng, thánh giả trung kì đấu với thánh giả tiền kì, Lỗ trưởng lão thắng chắc rồi, đột nhiên…  

             Ma Long Xung Thiên!  

             Trác Uyên nhoẻn miệng nở một nụ cười kì quặc, trong lòng hắn âm thầm lẩm bẩm một tiếng, con rồng màu đen to lớn trước ngực hắn hệt như bị lệch hướng vậy, nó xông thẳng ra ngoài.  

             Đùng!  

             Một tiếng nổ cực lớn làm rung chuyển cả vòm trời. Chỉ trong khoảng thời gian nháy mắt, vị Lỗ trưởng lão đó còn chưa kịp có phản ứng gì, có lẽ lão ta chả xem tên Trác Uyên này ra gì nên đã nới lỏng cảnh giác, thậm chí lão ta còn chả có bất kì hành động nào thì đã bị con rồng đó đụng trúng, sau đó nó đi xuyên qua vòm ngực cơ thể thánh thần của lão ta, tạo thành một cái lỗ khổng lồ rộng hơn ngàn mét.  

             Đến hai mươi miếng giáp hộ thân màu vàng vây quanh người lão ta cũng bể ra vỡ vụn trong phút chốc, không còn thấy tung tích đâu nữa.  

             Phụt!  

             Một ngụm máu tươi được phun ra, đột nhiên sắc mặt của Lỗ trưởng lão lại trở nên trắng bệch. Một tiếng nổ lớn vang lên, cơ thể thánh thần của lão ta cũng vỡ tung theo, cơ thể yếu ớt của lão ta rơi xuống hệt như diều đứt dây vậy.  

             “Lỗ trưởng lão!” Trong lòng mọi người sợ hãi vô cùng, họ nhanh chóng lên tiếng hét lớn. Đồng thời trong lòng họ cảm thấy vô cùng xốn xang, trong đầu họ đang dấy lên rất nhiều câu hỏi.  

             Rõ ràng tu vi của vị Lỗ trưởng lão này cao hơn tên tiểu tử đó, còn tu luyện loại công pháp cao của Thánh Sơn nữa, sao lại có thể bại dưới tay một kẻ lang thang một cách nhanh chóng như thế được nhỉ?  

             Cứ cho rằng năng lực cảm nhận của tên tiểu tử đó cao, có thể cảm nhận đột phá công pháp của Thánh Cảnh, vậy thì cũng không thể nào cao hơn loại công pháp mà mấy trăm năm nay Thánh Sơn tích lũy được chứ nhỉ, sao cách biệt lại lớn đến thế?  

             Gầm!  

             Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp nghĩ thông những thắc mắc trong lòng, thì một tiếng rồng lớn lại vang lên khắp cả bầu trời. Trong ánh mắt kinh sợ của vị Lỗ trưởng lão đó, con rồng kia lại chuyển mình, nó há miệng lớn ra rồi đột nhiên nuốt trọn cơ thể đang lắc lư đó của lão ta vào bên trong.  

             Sau đó còn rồng lớn đó lại quay trở lại lồng ngực của Trác Uyên, cái đầu rồng dữ tợn trông kì lạ vô cùng.  Lúc đó, ở miệng rồng vẫn còn có chút khí đen tràn ra, hệt như tro cốt của vị Lỗ trưởng lão khi nãy vậy.  

             Khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người thấy bất ngờ vô cùng, sống lưng bọn họ cảm thấy lạnh buốt. Cơ thể thánh thần này thật ngang tàn, trước giờ chưa từng nhìn thấy!  

             Mạnh Hạo Đông thấy thế, chân mày lão ta run lên mạnh mẽ, lão ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Sau đó lão ta giẫm chân một cái, đột nhiên bay lên trên, tiếng sấm không ngừng vang lên khắp cơ thể, một cơ thể sau lưng có mang theo mười hai thanh kiếm khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.  

             Vù vù!  

             Mạnh Hạo Đông không chút do dự rút hai thanh kiếm sấm sét sau lưng mình ra, lão ta nhanh chóng chém về phía Trác Uyên. Sấm điện run lên, tiếng sấm vang rền, trông vô cùng khí thế!  

             “Trời ơi, sơn chủ tự mình ra tay rồi, lão ta muốn lấy lại mặt mũi hay sao?”  

             Trác Uyên khẽ nhướng mày, hắn cười nhẹ rồi nói: “Nhưng mà tiếc quá, có lẽ ta sẽ khiến ngươi phải thất vọng rồi, Ma Long Xung Thiên!”  

             Gầm!  

             Tiếng rồng gầm lên lại làm rung động bầu trời lần nữa, con rồng màu đen đó lại bay ra từ trong ngực của Trác Uyên rồi nhanh chóng bay thẳng về phía Mạnh Hạo Đông.  

             Bốp!  

             Nhưng mà lúc này, Mạnh Hạo Đông sớm đã có sự cảnh giác rồi, lão ta đẩy thanh kiếm về phía trước một cách mạnh mẽ, đột nhiên ngăn cản được sự dữ tợn của con rồng đen đó. Đồng thời một thanh kiếm khác cũng được vung ra.  

             Xoẹt một cái, cơ thể con rồng đó bị chém đứt làm hai mảnh, hóa thành một luồng khí đen mịt mù rồi biến mất không thấy đâu nữa. Cơ thể to lớn của Trác Uyên tức giận run lên, sau đó hắn lùi hai bước về sau, như thể hắn đã bị thương nặng vậy.  

             Nhưng mà rất nhanh sau đó, lại có một cái đầu rồng màu đen xuất hiện trên ngực của Trác Uyên, nhưng vẻ mặt của Trác Uyên lại trở nên nghiêm túc hơn trước rất nhiều: “Hừ hừ, không hổ danh là cao thủ cấp cao thánh giả, hoàn toàn khác biệt với tên phế nhân khi nãy!”  

             “Bớt nói nhảm đi, mau nộp mạng ra đây!”  

             Mạnh Hạo Đông không chút do dự, lão ta thừa thắng xông lên cất bước đuổi theo, hai thanh kiếm sấm sét được vung lên không trung hóa thành những tia chớp, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hàng ngàn lưỡi kiếm xoẹt qua người Trác Uyên.  

             Trác Uyên chỉ huy cơ thể thần thánh của mình vừa né vừa rút lui về sau. Nhưng khi ánh kiếm dừng lại, cơ thể hắn cũng ngưng bặt lại. Vù vù vù, nhiều tiếng động vỡ nát vang lên, từng mảnh hộ giáp trên cơ thể to lớn đen kịt của Trác Uyên đều vỡ vụn cả, biến thành luồng khí đen rồi biến mất không còn chút tung tích.  

             Trác Uyên đang ẩn mình trong cơ thể thánh thần cũng khẽ run người, một tia máu đỏ tươi xoẹt qua khóe môi hắn, hắn đã vì thế mà bị chấn thương.  

             Lạc Minh Viễn đang nằm trên lưng thấy vậy thì vô cùng bất ngờ, hắn lên tiếng quan tâm hỏi: “Trác đại ca, huynh không sao chứ!”  

             “Hay lắm, sơn chủ có uy lực lắm!” Những người ở phía dưới nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng lên tiếng hò hét, reo hò phấn khích. Tuy rằng họ có vui nhưng ánh mắt của họ lúc nhìn sang Trác Uyên vẫn kinh ngạc nghiêm trọng như lúc ban đầu.  

             Có thể trốn khỏi hàng vạn thanh kiếm liên tiếp trong chiêu Điện Quang Hỏa Thạch của sơn chủ, mà lại chỉ bị thương mấy chục chỗ, chứ không bị giết chết, tên tiểu tử này… Thật sự rất đáng gờm.  

             Mạnh Hạo Đông cũng hiểu rõ điểm này, gương mặt lão ta lại càng trở nên nghiêm túc hơn.  

             Suy cho cùng lão ta cũng là cường giả đỉnh phong, đối phương chẳng qua chỉ là tên gà mờ mới gia nhập vào Thánh Cảnh mà thôi, theo lí mà nói thì lão ta đã có thể giết chết đối phương trong nháy mắt. Nhưng mà bây giờ ngàn thanh kiếm của lão ta vẫn không thể đánh bại được đối phương, điều này cũng có nghĩa là bản thân lão ta đã thua cuộc rồi.  

             Lão ta nghĩ rằng nếu như có cùng tu vị, e rằng người bị người ta dùng một chiêu giết chết chính là bản thân lão ta!  

             Chả trách sao Lỗ trưởng lão lại chết thảm đến thế, tên tiểu tử này… Quả nhiên không phải kẻ ngoan hiền gì, hắn ta tuyệt đối không thể sống tiếp được!  

             Trong mắt Mạnh Hạo Đông khẽ lóe lên tia hận thù, lão ta cất bước, hai thanh kiếm sấm sét lại biến thành ánh sáng chói lọi trên trời, lưỡi kiếm kiên định đó chém thẳng về phía Trác Uyên, căn bản không còn thời gian để phản công và né tránh nữa.  

             Con ngươi của Lạc Minh Viễn khẽ co rút lại, hắn vô cùng kinh ngạc: “Trác đại ca…”  

             “Sơn chủ, giết hắn đi!” Đám người bên dưới cũng lần lượt hét lớn nói.  

             Trác Uyên khẽ khép hờ hai mắt, hắn im lặng đến lạnh lùng, sau đó hắn đột nhiên hét lớn nói: “Đưa thanh kiếm của ta đây!”  

             “Dạ thưa cha!”  

             Vù!  

             Một âm thanh xé gió vang lên, Kiếm Đồng nãy giờ không được mọi người chú ý đến đột nhiên bay lên bầu trời rồi biến thành một thanh kiếm dài đen tuyền, bỗng nhiên hòa nhập vào trong cơ thể khổng lồ đi đến bên cạnh Trác Uyên.  

             Cũng vào lúc này, thanh kiếm điên cuồng đó của Mạnh Hạo Đông cũng đang đổ ập xuống, bổ nhào về phía cơ thể khổng lồ của Trác Uyên!  

             Bốp đùng!  

             Đột nhiên chính vào lúc này, sấm sét làm cho bầu trời rung chuyển nổ tung thì nhìn thấy một bóng sáng màu đen vụt qua, cái bóng kiếm chói mắt trên khắp một vùng trời vù một cái đã hoàn toàn biến mất vào hư không.  

             Mọi người phía dưới không khỏi thấy giật mình, họ còn chưa hiểu lí do tại sao, nhưng cơ thể cực lớn màu vàng của Mạnh Hạo Đông đã lùi về sau hai bước, tiếng động cạch cạch khẽ vang lên, hai thanh kiếm sấm sét trong tay lão ta đột nhiên biến thành những đốm sáng rồi biến mất không thấy đâu nữa.  

eyJpdiI6IllyTWdMUDMrczZJYWFvV1JSOTVkeVE9PSIsInZhbHVlIjoibHJ6RGZcL3k0dzJhWUpidkNCdzFNZ1dYTzZVSmpHNGk1b0wwN3k3SlN4aWVLam1TQlNIOFU4T25UR2tmSEFsNWV0ak9KN08xUEVqcktjQVVcL2hVaytLZmwrVFpPQzZZcFNXTlh2ZWxVZm1QZkVhXC9RZFVMbHN4WTBDbVBZamRKYXFhb3o5UlNKNjBveEtYYXdSamNtTE1tUWFpYUhVNHppbHNlZXhTbndjVkRZPSIsIm1hYyI6IjhiZjc5NmEwYjcwYmYwNzhkZTA4Y2FiZTM2ZTg1ZDRiZWRkNjEyM2VmODhmMDViOWIwMjZmOTMxYTY1MzdiYjIifQ==
eyJpdiI6InJ0b2c1SEJJTlVGVWdQYlhLT2pCQ1E9PSIsInZhbHVlIjoid0V1WmFaR04zU0lsaG1yR0pmNXByWjMxaWN5bHhPSmRqOXIzbmhnTzlFU3B1eUpIWDJVazhYOW8xbGpLV08rRklTbTRIbW43RnVidmI1eU5ZNnNLQmY5TVU3XC9HQ2NGY3V1eTB2Tk5uQ01oTlZLc0lLcFZaZG1RM2N0eTR1bFpHZUd6a29CSkJYQ3RcLzFRWERLNVFOamp1a1R0RVV4OHNMNCtxTnF6blVIV3p3VEZ4elloUVRpdExMb251RDVBMzhUOUhKdWx6S0xXNnZwNkt6TkV5ZmlUOTJhaHNlMTRjK0NiR3Y1VlhINngyT0tSdHVtR0dOd3VXYTZ1elpKUkhabTNybmUzelg2cXBCR3ZoWGwxc1pNRkQwUFNtWXNOUDkydjV5bVFPaURBM1dLVTh3cm5LeWhNVXZSdXNSN1FwRkU1dFVCa3VTdVFJWlpDMGNWS1wvRnRUQ0M5MGhhaUp3V3hZK2hsQXMyNklSK0Z1MVpIU3VvVVVTWDNMRUJQMVRkRVViNnc3ZE5MaXNZU1BPZmJaOXg2R3drWnc1NU5jK0FZbkdvZHZXQVR5YVwvYlA1bnhGamlnNDJDUm9HYWtLMVwveDNhXC8yUnFwb2pUZ3JzaEkzS0dyaHQrZTZOU2M0MUNwaVNoUHBOT1RLT0xTSFZuRUt1NitiT29EOVwvVDkwSjhZRXhLaGJtdDFuS0pDSTR4SHBRNWFkZURoWUN3M1pqMFpjcWNhbWVuZXloOWJOMzFPeXZDMVpIN0hZZEdSZEZRTXhuTDhTVDNkN0pNWHdjanBVNkVadGlPcjNFVFp3TVB3aHU4d01EVVFHRGxabkVmZzQ1NldiUW10bzBIeGU4bDVuSVgyM0lYWkhlc3lFMlg0cFVJXC82Um8yUm5YYUF5UUN2VzhDRFY4VkV2Q2ViT0NCVnVnTTErcHhhTTVIOExkdlZEWkpDdlhSOEcwS1M1UzJ0dHYrR2VLT0gwQ1JwMWtNSzJhTzJkdzUyK2dZSlBTakNZSk44aCtqaGhKTGdzZjZsazZvQmIrOWZoc1ZDbDBqMFk4bis1K1lwZGFOQzY5M21sR0RkZTIzVUVvUEI2WmEyZXZIMXB6d21yYmltSFloIiwibWFjIjoiNGM2YTNmNDYwZTcxNWI5NmY1ZGI1ZjE4NWYxMWI0NzlkNWRkNDcxNjM1NzA4NWJhYzMxNTk2ODFjZmJhMmZhYiJ9

             Vả lại hai thanh kiếm cùng lóe lên những tia lửa màu đen, kì quặc gian ác…

Ads
';
Advertisement
x