Khóe mắt của Mạnh Hạo Đông khẽ run lên, trong mắt lão ta lóe lên một tia sáng kì quặc, nhưng rất nhanh sau đó đã trở nên nghiêm trọng trở lại. Cái tay khổng lồ khẽ hất về sau, thu hồi hai thanh kiếm sấm sét lại vào trong tay.  

             Ở thời khắc bây giờ, đối phương dùng thủ đoạn gì không quan trọng, chuyện quan trọng chính là đánh thắng.  

             Mạnh Hạo Đông nghĩ thế thì lại xông về phía trước. Nhưng mà cảnh tượng tàn khốc khi nãy lại xảy ra lần nữa. Đối mặt với bầu trời đầy bóng kiếm bổ nhào xuống, Trác Uyên chỉ cầm thanh kiếm dài trong tay tùy tiện vẫy vẫy trong không khí một cái.  

             Lộp cộp lộp cộp!  

             Mấy tiếng đổ vỡ vang lên, hai thanh kiếm sấm sét kia đã bị hủy diệt trong phút chốc, biến mất không để lại chút tung tích nào.  

             Tất cả mọi người khi nhìn thấy cảnh này thì đều ngây người ra. Họ cảm thấy vô cùng khó tin khi nhìn sang Trác Uyên, thanh kiếm trong tay hắn rốt cuộc là loại kiếm gì, sao lại đáng sợ đến thế.  

             Nên biết rằng mười hai thanh kiếm sấm sét sau lưng của sơn chủ chính là mười hai thanh kiếm sấm sét được hình thành trong lúc tu luyện thánh thể, lấy hết tinh túy của đất trời và sấm sét luyện thân cứng cáp vô cùng, thậm chí còn mạnh hơn thánh binh cấp sáu nữa. Sao lại có thể dễ dàng bị tiêu diệt như thế chứ, đến một cơ hội hội hợp cũng không có nữa?  

             Mạnh Hạo Đông cũng không hiểu nổi chuyện này, lúc lão ta nhìn sang Trác Uyên, hai mắt của lão ta cũng không ngừng rung động.  

             Nhưng mà cho dù như thế, tuy lão ta vẫn chưa thể hiểu sự kì quặc trong đó nhưng vẫn cứ cứng đầu xông về phía trước. Vốn dĩ khi đấu đơn, thứ cần thiết chính là mặt mũi để lấy lại sự tôn nghiêm của kẻ dẫn đầu.  

             Nếu không nhiều người của Thánh Sơn bọn họ cùng nhau xông lên, dù đối phương có mạnh đến đâu thì cũng sẽ bị bao vây giết chết.  

             Bây giờ Lỗ trưởng lão của bọn họ đã bị Trác Uyên giết chết rồi, lão ta ra mặt giết chết Trác Uyên, báo thù cho Lỗ trưởng lão chỉ là phụ thôi, chuyện quan trọng nhất vẫn là giành lấy mặt mũi cho bản thân lão ta.  

             Nếu như bây giờ lão ta rút lui thì những công trạng trước đó của lão ta kể như bỏ phí rồi!”  

             Mạnh Hạo Đông vừa nghĩ đến đây thì khẽ hít một hơi thật sâu, lão ta ngửa hai bàn tay to lớn lên rồi hét lớn nói: “Kiếm Túy Cửu Thiên!”  

             Keng keng keng…  

             Những tiếng động giòn giã liên tục vang lên, tám thanh kiếm sấm sét còn lại lần lượt bay lên trời hệt như sấm sét từ chín tầng mây giáng xuống, liên tục chớp nhoáng giữa làn mây mù, mà từng khe nứt đen kịt trong không gian cũng không ngừng xuất hiện như mạng nhện, từ từ mở ra, hệt như vòm trời đang sắp sụp đổ vậy.  

             Tiếp theo đó tám thanh kiếm sấm sét, một thanh biến thành hai thanh, hai thanh biến thành bốn thanh, rất nhanh, cả vòm trời đã biến thành một biển sấm sét. Những thanh kiếm cực lớn khó lòng đếm được hệt như những con thú dữ đang định ăn tươi nuốt sống con người, chỉ chờ thời cơ để vồ lấy con mồi mà thôi.  

             Thanh kiếm vẫn chưa động đậy, nhưng khí thế đáng sợ đã lan tràn ra khắp mọi ngóc ngách của Thánh Sơn rồi!  

             Mọi người có mặt lúc đó nhìn thấy cảnh này thì cũng kinh sợ đến mức thất thần, trong mắt họ lóe lên những tia sáng vui sướng.  

             Đây là võ thuật tuyệt thế của sơn chủ, một khi chiêu này được tung ra, trời đất sẽ thay đổi, sinh linh đồ thán. Cho dù năm đó có khai chiến với Long Tộc thì chiêu này cũng khiến đám người Long Tộc cấp mười mấy e dè vô cùng!  

             Vả lại cái chiêu thức như thế này thì cũng chỉ có mỗi đám súc sinh đó mới khiến cho sơn chủ phải xuất chiêu mà thôi. Những thánh giả tu giả bình thường làm gì xứng để được tiếp nhận cái chiêu thức cao minh như này của sơn chủ cơ chứ?  

             Bởi vì rất nhiều năm sơn chủ không sử dụng đến chiêu thức này rồi, không ngờ bây giờ lại còn được chứng kiến thêm lần nữa, đúng là khiến người ta cảm thấy kích động mà.  

             Đám người ở dưới vô cùng hân hoan, ánh mắt họ nhìn sang Trác Uyên tràn ngập sự khinh miệt chế nhạo, trong lòng họ âm thầm cười nhạo không thôi.  

             Hừ hừ, tên tiểu tử này chết chắc rồi. Cho dù thanh kiếm trong tay ngươi có mạnh cỡ nào đi nữa, khi đối diện với vô số thanh kiếm như thế này thì ngươi có thể cản lại bao nhiêu thanh cơ chứ? Cho dù ngươi không thể cản lại một lưỡi kiếm thì cơ thể thần thánh đó của ngươi cũng sẽ bị tàn phế, không thể cản nổi hai thanh kiếm, cái mạng nhỏ đó của ngươi cũng không còn giữ lại được nữa, không thể cản nổi ba thanh kiếm, ha ha ha… Không phải sẽ nhận lấy kết cục thịt nát xương tan hay sao?  

             Nhưng mà tiểu tử này có thể chết dưới loại võ thuật mà sơn chủ dùng để đối phó Long Tộc, cũng xem như là phước đức của nhà ngươi rồi, ha ha!  

             Trong lòng mỗi người đã ấn định được kết cục của Trác Uyên, cho dù là Lạc Minh Viễn cũng vô cùng lo lắng cho hắn.  

             Trác Uyên hiểu được suy nghĩ của hắn, Trác Uyên quay người lại nở một nụ cười an ủi với Lạc Minh Viễn, sau đó lại nhìn vào thanh ma kiếm trong tay, khóe môi hắn cong lên nở một nụ cười kì quặc: “Kiếm Đồng, thử cái chiêu đó hay không?”  

             “Cha, con mới lĩnh ngộ được cái chiêu đó thôi, còn chưa thuần thục đâu. Kẻ địch lớn ở ngay trước mắt, cha giữ mặt mũi cho con chút đi chứ!” Cơ thể thanh kiếm khẽ run lên, Kiếm Đồng bất lực lên tiếng nói.  

             Trác Uyên khẽ nhướng mày, hắn không để ý tới điều đó: “Thì đúng là kẻ địch lớn ở ngay trước mắt nên mới cần dùng đến chiêu mới đó. Chứ nếu không làm gì có cơ hội thử uy lực của chiêu mới cơ chứ? Chúng ta cũng cần gì mất nhiều thời gian giao đấu với bọn họ thế, không phải là để luyện chiêu hay sao?”  

             “Dạ vậy được, vậy thì cứ thử xem sao, chiêu thức kết hợp của Không Minh Thần Đồng và Diệt Thế Kiếm Đạo!” Cơ thể thanh kiếm khẽ hít sâu rồi run nhẹ lên, khí đen trên ngươi đã trở nên dày đặc hơn trước.  

             Giết!  

             Lúc này Mạnh Hạo Đông khẽ vẫy tay, những thanh kiếm trên trời hệt như phát điên lên bổ nhào xuống đầu Trác Uyên một cách dày đặc. Uy lực đáng sợ lại khiến cho khí đen quanh người cơ thể thần thánh của Trác Uyên cũng không ngừng run lên.  

             Mọi người nhìn thấy cảnh này liền nở nụ cười lạnh lùng.  

             Trác Uyên lại không hề để tâm đến, hắn từ từ giương thanh ma kiếm trong tay lên, cơ thể khổng lồ đó cũng giơ thanh kiếm khổng lồ trong tay lên.  

             Xoẹt!  

             Một âm thanh khẽ vang lên, cùng lúc đó trong mắt trái cơ thể to lớn của Trác Uyên cũng lóe lên chín tia sáng màu vàng.  

             “Không Minh Thần Đồng Đệ Cửu Trọng, Không Phệ!”  

             “Diệt Thế Kiếm Đạo, Nhân Diệt”  

             Trác Uyên và Kiếm Đồng cùng lúc hét lên, sau đó cái bóng của cơ thể đen kịt to lớn đó khẽ chuyển động, thanh kiếm khổng lồ trong tay đột nhiên chuyển động khắp nơi.  

             Vù!  

             Đột nhiên không biết tại sao, cả không gian lại từ từ trở nên méo mó, một luồng năng lượng kì quặc đột nhiên phát ra từ vị trí trung tâm của Trác Uyên. Khiến cho cả không gian không ngừng vặn vẹo, mà phạm vi của sự vặn vẹo ngày một lan rộng ra ngoài.  

             Khi những thanh kiếm sấm sét mang theo năng lực phá hủy đất trời kia tiếp xúc với không gian này thì chúng cũng đột nhiên xuất hiện những thay đổi kì lạ. Như thể những thanh kiếm đó không thể kìm chế được bản thân, chúng bị hút vào bên trong không gian vặn vẹo đó, sau đó xoẹt một cái, biến mất không để lại tung tích gì, cứ như trước giờ chúng chưa từng xuất hiện vậy.  

             Mà lúc này ngày càng có nhiều thanh kiếm bổ nhào xuống, nhưng chúng còn chưa kịp động đến cơ thể cao ba trượng của Trác Uyên thì đã biến mất một cách kì lạ. Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, cũng chính vào thời khắc đó bầu trời đầy sấm đó đã biến mất toàn bộ.  

             Cơ thể của Mạnh Hạo Đông khẽ co rút lại, lão ta vô cùng sợ hãi: “Chuyện này là chuyện gì vậy?”  

             Mấy người còn lại cũng thấy kì lạ vô cùng, gương mặt họ tràn ngập sự kì lạ. Sao thanh kiếm sấm sét trên chín tầng mây đó lại biến mất không có chút tung tích gì vậy nhỉ, nó đã chạy đi đâu rồi, sao không có chút động tĩnh gì?  

             A!  

             Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp nghĩ thông điểm kì quặc thì một giọng hét kinh ngạc quen thuộc vang lên bên tai bọn họ.  

             Mọi người cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, họ quay đầu nhìn sang thì thấy không biết tự bao giờ, cơ thể thần thánh màu vàng khổng lồ đó của Mạnh Hạo Đông đã bắt đầu trở nên vặn vẹo, cũng hệt như những tia sáng sấm sét khi nãy.  

             Mà lão ta đang muốn liều mạng lùi bước về sau để rời đi nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì cả. Trong khoảng thời gian ngẳn ngủi, cả cơ thể thần thánh của lão ta bỗng từ bắt đầu trở nên méo mó rồi cả người vặn vẹo, sau đó thì từ từ tan biến vào hư không trong ánh nhìn kinh ngạc sợ hãi của tất cả mọi người.  

             Mạnh Hạo Đông cũng vô cùng bất ngờ, lão ta cảm nhận được sức mạnh đang bị giảm sút thì lên tiếng hét lớn nói: “Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Võ thuật của ngươi là võ thuật gì vậy?”  

             “Mạnh sơn chủ, đề cập đến vấn đề này, không lẽ ngươi không biết nguyên nhân cái chết của con trai ngươi hay sao?”  

             “Cái gì chứ?” Cơ thể Mạnh Hạo Đông khẽ run lên, lão ta cố gắng ngẩng đầu nhìn sang Trác Uyên.  

             Trác Uyên bật cười rạng rỡ rồi gật đầu, hắn vui vẻ nói: “Không sai, chính là ta!”  

             “Là ngươi!”  

             Mạnh Hạo Đông tức giận nghiến răng, bỗng nhiên hai mắt lão ta đỏ bừng cả lên, hai tay lão ta nắm chặt lại, ý muốn giết người đột nhiên dâng cao. Nhưng mà cũng chính vào thời khắc đó, xoẹt một cái, trong phút chốc Mạnh Hạo Đông cũng đã tan biến đi mất, hệt như hơi nước bốc hơi vậy, không để lại chút dấu vết nào.  

             Chuyện này…  

             Cơ thể của tất cả mọi người có mặt ở lúc đó ngưng bặt lại, bọn họ nhìn đến ngây người cả, ngạc nhiên đến không thể nói gì được. Sơn chủ của bọn họ, sao lại đột nhiên biến mất rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sơn chủ vẫn còn sống hay đã chết?  

             Chiêu thức của tên tiểu tử này cũng quá kì quặc rồi, không hiểu là có chuyện gì xảy ra!  

             Không chỉ có mình bọn họ, đến Lạc Minh Viễn, người nằm sau lưng hắn, cách một khoảng gần như thế cũng nhìn không hiểu, hắn thắc mắc lên tiếng hỏi: “Trác đại ca, chuyện này…”  

             “Ha ha ha… Đây là lần đầu tiên ta sử dụng loại chiêu thức này, đệ không biết cũng đúng!”  

             Trác Uyên nhoẻn miệng cười rồi lên tiếng giải thích nói: “Sau khi ta đột phá Thánh Cảnh xong thì liền lĩnh ngộ được Không Minh Thần Đồng Đệ Cửu Trọng, Không Phệ, có thể nuốt chửng không gian xung quanh làm thành một vùng của riêng ta, chịu sự kiểm soát của ta. Mà Kiếm Đồng lại cùng với ta xuất ra chiêu Diệt Thế Kiếm Đạo mạnh mẽ nhất, hòa nhập vào trong không gian của ta, hình thành không gian hủy diệt thế gian, phàm là những ai đi vào trong không gian này của ta đều sẽ biến mất hút, chỉ có điều đến bản thân bọn họ cũng không biết được. Khi không gian do ta quản lí không ngừng mở rộng sự nuốt chửng, ta có thể khiến cho những người đó biến mất về đâu không biết, họ căn bản không biết là ta đang xuất chiêu!”  

             Hai mắt của Lạc Minh Viễn khẽ động đậy, hắn kinh ngạc nói: “Vậy không phải huynh có thể tùy ý giết chết bất cứ ai hay sao, đặc biệt là những người không có chút phòng bị nào ấy, có lẽ họ chết mà cũng không biết sao mình lại chết”  

             “Vậy thì cũng chưa chắc nữa, thứ mà trong không gian này dùng chính là Hủy Diệt Kiếm Đạo, nếu như đối phương có năng lực trên cơ kiếm đạo của ta, vậy thì ta căn bản không thể động đến một sợi lông của hắn ta!”  

             “Đến thánh giả đỉnh phong cũng không thể nào chống cự nổi, còn ai có thể cản đường thanh kiếm của huynh nữa?” Lạc Minh Viễn giật mình, hắn lên tiếng thắc mắc hỏi.  

             Trác Uyên cười nhạt, gương mặt hắn lại trở nên nghiêm túc trở lại: “Dĩ nhiên rồi, thánh giả đỉnh phong thì có là gì đâu chứ? Thứ ta luôn sợ hãi chính là những người có sức mạnh giống như ta… Không, hắn ta vĩnh viễn là người đứng trên cơ ta!”  

             Nghĩ đến đối phương có Thập Nhị Trọng Không Minh Thần Đồng, mà bản thân hắn chỉ mới đột phá đến Cửu Trọng, Trác Uyên liền cảm thấy áp lực như núi đè nặng.  

             Vù!  

             Lạc Minh Viễn thấy vậy thì thắc mắc hỏi: “Ầy, Trác đại ca, huynh…”  

             “Hắn đã tiêu sạch năng lượng rồi, chúng ta cùng nhau xông lên, bắt lấy hắn, bảo hắn giao sơn chủ của chúng ta ra. Khi nãy sơn chủ đã biến mất rất kì lạ, nhất định đã bị hắn dùng thủ đoạn kì quặc gì đó bắt lại rồi!”  

             Đột nhiên, mọi người dưới đất bỗng hét lớn lên, sau đó thì từng tiếng đùng đùng đùng không ngừng vang lên, hơn trăm cơ thể to lớn lần lượt xuất hiện, khí thế đáng sợ đột nhiên chèn ép về phía Trác Uyên khiến cho khí tức của hai người bỗng nhiên bị ngưng bặt lại, xém chút thì không thể hô hấp được.  

eyJpdiI6ImZJcmRlR3dobkZDSlRUeHFaQUoydnc9PSIsInZhbHVlIjoiR0s0RjNNdUlob3RjMStwNm9rYjZnWFwvc3Vsc09uZml3RFhzQlg3VTJtbkkzYVhaTlp2WXVJOXRObjkxajMweFVPdUIxVG93VUxWcEVTQ3hCZFpYRjZhTCtpVlh0UGk0RTF1c3JmN3FCMHNISnlwUXhoMU5Kd0ZxOXZ1Nklpb0pVM1pNSUw5aFFEejZDdHdcLyszdDhwYkdZR3VkOEVrUEw2aHdGb3o2VHhtRk5cL1cxOGpST1NoV21BNDhRNlhhTlhVYnBSNExvSlJ4MHVwZVlYXC9HeTVYYW1PWUVxWHhNYnJabUVud256a1ZQdWVsWUZmUVBuZ1FQalFiTFFvRHNqOWxvODkzdEw4SzkrdWZOeFo5K3dmWjhTMXFadndMS3Z5R1owRmpaem1VNThqcjJrRFkybld5d3pKUlgrbHN6R1lcL1ltWVVWSm12c2NJMDFMeEtiUTB3U1wvNHV1VmFSeXhCZTVvdXdiRUdTSlN2dWhcL3hsRms2akQzV20wN08rSE1kOU5LanM3a0hOM3ZjQUZTUW1DVWV3bTVVUTRoYk5aTHgwNTVCZTZIK08wRGEwbWpMZ0lyTlBcLzRNVVczOUtCSzBPUUs3T3c4SFlQSUJZV1wvb1gxdHpHMkx6Z0RERitWSmlUNkJhbWFoSHVEdFlLWk5kMWFcL3dSTzBidzBjM3BFM204TVJhT2NFMmdBSDE1K3AyMDZibWpZS1c2MGtKYzZFQjNLWVkwMmVWWmo2ZDdoUmJNVVNiZWtEK05GOHh4aXNOUGZRWTNkQ0tIcFhmUE5NTlBHeWdUNW9NYXErYytPZnFUWWlJb0daYmxYU1Fpcko2dHYxUFRVUlVMVWZEY1BQSTF0clZ6eXVGcHJxdkFIMjBxWklwYmpSS0x0dkNTTE9kallDN2Uxd0g5bGNxZHF5SzRjbkNaTmNhZG96TE5XWU1lVmJZOEEwdG1cLzhHSzlZOHFZUHJsNTZHTExxczN6ejZya1M2ckQzdFdQWVNac003dEdwK24xUjlvV2JtUjRrS05lWmlzMkxLV3NCSFR3SmNZVzRTa1RSMVhZaDhianhoOG9tVnBtRkVWZVwvaWFkVk9rNmhYMldMMmdiMHhOa1haRnloZkdZY1N1c1wvVlVaaHZuTUtzdFJiMzJpcWRRYk5YWElNNzAzUEw1M0pSOWZjQTQ3aHd5MFwvSTJMczAyKzlXcFdGck5oOUpQT09IWjVvcGk4MzdyM2lCdjdqXC93T2I4MmR1VTFKNElYaTBvTlFFYkV1a245SjJLRW9OTk5yNjFPU3dKb2wrXC9kWEliUTE1NjVBRmFcL1JvQWVqVHNVRXZBcmNYSXM2OXBQZHFZdTFwQzZMSmg0XC9ZcXdjdGRPRkdLM20xMktVR0p2ZVRnTGdKeWluNEM1Q1E9PSIsIm1hYyI6IjM5OTRiNDU1YzA5ZjRmYThhMTFjZjNjMjY4N2NmMGQ1OWUzYWFhNTFiNDhlN2I5ZDg3NjgwMDJhNzU0NDk0NDgifQ==
eyJpdiI6IlwvUTZRZGJndDVlbjdlUDVXblJxY3BnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlAxQktMb0cxRWJEQjVvdElReUcxVmsrRktYXC9UN1k0N1RGNklsRHVMR0c0VWFZS1pyTjJkT1hcLzE0NlM2Q3VQbTMxYlwva3RLU2dGcFdMazF0MjhUV2o4TndjUXJZdnEwZGJ3b1J4d1FMNE9hTXpTTzl6bk1hc0FuNTM3ZjdpU1ZnT21hS012emxWWFBqVWtQbWJcLzNhMTZod1RtMmgwWGFNM2NocUhwT2NcL2Y1SVB5SXlqZVo0K0ttNUZ4T1YySU9NSlFNdEErMFNQamRqY0E2UmkrYUNTRWJKSFdCZWdoUzJQbVE0WkJ5d2czME5OWnFsc2Q2MzNLTVdEcFwvS2tyOEZLTERHdG0zOU54YlZlZzBSekRMQzVhY1hjTFNRaDRLTlJrOXBzbzM1eTJsN0RYUk9Nbmo2dTRHWHBoUW1DNk1PaGx3ODVpUThcL2NDUFBMakZQM3RWdEZpSEpyYnZMQUE4amp4OTBQRWJxdXhwOVNGcVwvZ0k1KzRXMW5CMGxIMlM4Nm8wQk1VVVZ5OXR6Z0tlb0RGSWk4MzRlaDJsMkdHMTIybkNwUUVDcFwvc3M9IiwibWFjIjoiOGFiOGM5MGQ3ZDZhOTg2M2YwYmIzYmIzOTQ4MGUzZDdjNmIzYjM2YjAxYzFiZjE2ZTBjZTE0Mzk4YjE2ZmYyYyJ9

             Trác Uyên nhoẻn miệng cười, hắn bình tĩnh nói: “Còn có thể làm sao nữa, cứ làm như lúc trước, hủy diệt bọn họ thôi!”

Ads
';
Advertisement
x