Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.  

             Mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt bằng vẻ mặt loạn nhịp, hoàn toàn sợ ngây người. Đường đường là Long Đế, vậy mà lại chết thê thảm như vậy, ngay cả thân thể hùng mạnh nhất thế gian cũng không đỡ được kiếm của kẻ địch.  

             Đặc biệt là đệ tử Long tộc, đôi mắt đỏ bừng, cả người run rẩy, nắm tay siết chặt, trong mắt là lửa giận cháy hừng hực.  

             Mấy lão đầu tử Hạ Vân Sơn của Thánh Sơn nhìn thấy tình cảnh nghịch chuyển, bất giác mừng rỡ như điên. Bọn họ không hề nghĩ tới, tai vạ đến nơi lại có cao thủ giáng từ trên trời xuống, cứu vớt bọn họ trong cơn nguy nan, đúng là ông trời có mắt, tổ tiên phù hộ.  

             Kết quả mấy lão đầu kia vui vẻ bay tới, sùng bái ôm quyền nói: “Không biết đại danh của các vị tiền bối là gì? Hôm nay ra tay cứu giúp Thánh Sơn ta, mấy người lão phu vô cùng cảm kích...”  

             “Đồ đáng chết, các ngươi dám hại chết Long Đế đại nhân, đệ tử Long tộc chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, mau để lại mạng đi!” Tuy nhiên, bọn họ còn chưa kịp nói xong, một tiếng hét lớn khàn khàn như rách phổi bất ngờ vang lên từ trong đám đông, tràn đầy kích động và oán giận.  

             Một khắc sau, chỉ nghe thầy từng tiếng rồng ngâm không ngừng vang lên, hàng trăm hàng ngàn đệ tử Long tộc biến thành Cự Long trăm trượng, dũng mãnh lao tới tám người kia. Một mảng đen kịt, khí thế dữ dội, có xu hướng biến mọi thứ trước mắt thành cặn bã.  

             Thế nhưng, đám người kia thấy thế vẫn không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn luồng khí thế dồi dào này, sắc mặt không buồn không vui, giống y như trước, vô cùng bình tĩnh.  

             Thậm chí còn không thèm để sự tức giận của đám Cự Long vào mắt, không có ý ra tay.  

             Chỉ có... Không sợ!  

             Mí mắt bất giác khẽ run rẩy, trong lòng Trác Uyên chấn động, vội vàng kêu to: “Dừng tay, toàn bộ dừng lại cho ta, nơi này có chỗ kỳ lạ!”  

             Đáng tiếc Long Đế chết thảm đã khơi dậy tính điên cuồng của dã thú, không hề nghe lọt một câu khuyên can của Trác Uyên. Thân thể khổng lồ kia vung cái đuôi sắc bén, hai con ngươi toát lên màu khát máu, một đi không trở lại!  

             Ầm!  

             Đột nhiên trên chín tầng trời, một đạo kiếm cương mãnh liệt nện xuống, tới trong chớp mắt. Đại quân Long tộc cuồng bạo còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra đã vỡ tan thành từng mảnh trong tiếng nổ vang rung trời, máu tươi ào ạt giống như mưa nhuộm đỏ một mảnh không gian. Thân rồng nổ thành từng mảnh nhỏ bắn đi tung tóe khắp nơi như mưa đá chỉ trong nháy mắt, dõi mắt quan sát, khó thể đếm hết.  

             Hơn nữa, phần xác rồng rơi xuống vô cùng nát vụn, chỉ to bằng ngón tay cái, phải biết đây chính là Cự Long cao trăm trượng đấy, thế mà dưới một kiếm này lại vỡ nát như thế, uy lực này...  

             Nhìn một màn này, da mặt đám người Trác Uyên không nhịn được co giật dữ dội, hoàn toàn sợ ngây người. Sắc mặt mọi người trắng bệch, ngay cả anh hùng hảo hán cũng bất giác run rẩy thân thể.  

             Kể cả đám người Thánh Sơn kia cũng hoảng sợ há hốc miệng. Nói thế nào thì đó cũng là mấy nghìn Cự Long đấy, chỉ trong nháy mắt đã tan vỡ thành cảnh tượng như vậy, thực lực này...  

             Tất cả mọi người cứng ngắc đầu, ngửa mặt lên trời nhìn từng mảnh thi thể nát vụ rơi xuống, chỉ thấy một đại hán trung niên mặt mũi như dao kiếm chậm rãi đáp xuống, cánh tay trái của lão ta trống trơn, là người chỉ có một tay.  

             Nhìn thấy hắn ta đáp xuống, tám vị Chuẩn Đế lúc trước cùng cúi người lạy, trở nên vô cùng cung kính, không còn mặt không biểu tình như trước.  

             “Lại một tên Chuẩn Đế!”  

             Hai con ngươi Trác Uyên co rụt, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt càng nặng nề: “Hơn nữa so với tám người kia, vị Chuẩn Đế này còn đáng sợ hơn nhiều lắm. Thậm chí tám người kia còn cách biệt với lão ta rất nhiều, khó thể với tới!”  

             Đan Thanh Sinh hoảng hốt, nhìn về phía đại hán một tay kia, nỗi dè chừng và sợ hãi trong lòng càng thêm sâu sắc.  

             Tám người kia đã là cao thủ Bất Bại Kiếm Tôn, thế mà nam nhân một tay này còn mạnh hơn bọn họ rất nhiều, vậy lão ta phải là yêu nghiệt như thế nào chứ.  

             Hơn nữa khác với tám người kia, kiếm đạo của lão ta không phải một trong ngũ đại kiếm đạo, thế nhưng lại có vẻ không khác biệt với kiếm đạo trong cõi u minh của bọn họ lắm, có chút liên quan. Điều này không khỏi khiến đám người Đan Thanh Sinh trở nên nghiêm túc, suy nghĩ lai lịch của đối phương.  

             Kiếm Đồng nhìn chằm chằm người kia một lát, tiến lại gần Trác Uyên nói: “Phụ thân, hình như ta quen thuộc khí tức của người này hơn cả tám người kia!”  

             “Thế nhưng tại sao ta lại có cảm giác quen thuộc với khí tức tám người kia hơn?” Trác Uyên nhíu mày, lẩm bẩm: “Dù sao bọn họ đều là truyền thừa của ngũ đại kiếm đạo, nhưng người này lại không giống lắm, dường như có chút nguồn gốc nhưng lại hoàn toàn không phải... Ặc!”  

             Đột nhiên, dường như Trác Uyên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt thay đổi lớn rồi nhanh chóng bình thường trở lại, nhưng sâu trong đôi mắt của hắn lại ẩn chứa rất nhiều đắn đo và nặng nề.  

             Không thể nào, thật sự đụng phải ư, hay là hắn nghĩ nhiều...  

             Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn chằm chằm thân hình hạ xuống của người kia, có ngạc nhiên, sợ hãi, vui sướng, oán hận, không phải tất cả đều giống nhau.  

             Đối phương hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, ánh mắt của nam nhân trống rỗng như giếng nước yên tĩnh, sau khi lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây thì nhẹ giọng nói: "Không cần đánh nhau, hai bên ngưng chiến!"  

             Vừa dứt lời, hai bên liếc mắt nhìn nhau, đều phun ra một ngụm trọc khí thật dài, trong lòng nhẹ nhõm.  

             Hạ Vân Sơn và những người khác vui mừng cuối cùng cũng có người đi ra cứu Thánh Sơn bọn họ khỏi một kiếp, nếu không Thánh Sơn đã bị người ta chém tận giết tuyệt.  

             Trác Uyên cảm thán trong lòng, cũng may những người này tới đây để thuyết phục, tạm thời đứng ở phía trung lập, không phải giúp Thánh Sơn. Nếu không mấy hung thần ác sát này mà ra tay, đoán chừng bọn họ có nhiều người hơn nữa cũng sẽ chịu thương vong nghiêm trọng.  

             Không nói tới tám vị Bất Bại Kiếm Tôn kia, con quái vật mạnh hơn tám người kia càng khiến mọi người đau đầu hơn. Hôm nay có thể không cần chiến thì không thể tốt hơn, chẳng qua Long Đế chết có hơi oan ức.  

             Về phần dự định trong tương lai, đợi quay về rồi bàn bạc kỹ hơn.  

             Thế nhưng, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, thiên hạ vui sướng hơn nhiều. Hôm nay, cả hai bên đều cảm thấy may mắn khi tránh được một kiếp, vẫn có người không biết điều, lại đi gây họa!  

             “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Chúng ta đã gần hạ gục Thánh Sơn, ngươi nói không đánh là không đánh, dựa vào cái gì?” Bên trong liên quân Nhân tộc và Long tộc chợt vang lên một giọng nói không hài hòa.  

             Nghe vậy, con ngươi Trác Uyên trừng lớn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một vị cường giả Hoàng cấp mà Hoàng Vực vừa đưa tới, thường ngày xem như đứng đầu một phương, kiêu ngạo đã thành thói quen. Hiện tại thấy đối phương chỉ có chín người, bản thân lại tụ tập mấy trăm vạn cường giả, có cái gì đáng sợ? Hắn ta đến đây để cướp đoạt kho báu của Thánh Sơn đấy, không cho hắn ta đánh, hắn ta biết đoạt của ai đây?  

             Hiểu rõ suy nghĩ của kẻ muốn đầu cơ trục lợi nà, Trác Uyên ước gì có thể bóp chết hắn ta.  

             Người ta dựa vào cái gì? Chỉ bằng người ta mạnh hơn ta, người ta khuyên bảo, tất nhiên ta không thể tùy hứng, đừng để đến lúc đó rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Một mình ngươi đi tìm chết cũng thôi đi, còn liên lụy đến tất cả mọi người.  

             Hơn nữa việc đánh Thánh Sơn có liên quan cái rắm gì với ngươi, với chút thực lực kia của ngươi, cũng không phải ngươi xông pha tiền tuyến!  

             “Người đâu, lôi hắn ta xuống, chôn sống cho ta, đừng để ta gặp lại hắn ta!”  

             Trác Uyên gầm lên với người nọ, lập tức có đệ tử Lạc gia tiến lên phong bế tu vi của hắn ta trong nháy mắt, kéo người rời đi giống như lôi heo. Chẳng qua người nọ vẫn không hiểu bản thân đã phạm phải sai lầm gì, vẫn la hét như cũ: “Đợi một lát, Trác quản gia, rốt cuộc ta đã đắc tội ngươi cái gì, ngươi lại đối xử với ta như thế?”  

             “Ngay cả việc bản thân sai ở đâu cũng không biết, chết chưa hết tội, đừng để hắn ta chết toàn thây, thiêu cháy cho ta!”  

             "Vâng!"  

             Hai đệ tử Lạc gia đồng thanh hét lên, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng. Về phần Trương tiểu tử đang làm loạn kia cũng sắp khóc, đồng thời trong đầu hiện lên một đống dấu chấm hỏi, rốt cuộc bản thân đã sai ở đâu?  

             Lạnh lùng nhìn hết một màn này, khóe miệng của nam nhân một tay kia nở một nụ cười hiếm thấy, sau đó lão ta nhìn về phía mọi người, đặc biệt là Trác Uyên: “Tại hạ là Kiếm Tâm, tùy tùng của Thủy Kính tiên sinh, các ngươi còn muốn hỏi điều gì nữa không? "  

             "Cái gì, Thủy Kính tiên sinh?"  

             Mấy lão đầu tử Thánh Sơn và Trác Uyên không khỏi giật mình, cùng kêu lên, trong lòng không nhịn được run rẩy. Thế nhưng những người khác nghe thấy cái tên này, vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ, dường như không hiểu gì cả.  

             Thủy Kính tiên sinh... Đây là người nào, tại sao chưa từng nghe nói qua ở Thánh Vực? Thế nào, thế lực của hắn ta rất lớn à?  

             Tất cả mọi người xầm xì bàn tán, chỉ trỏ chín người kia, tuy rằng bọn họ không biết Thủy Kính là thần thánh phương nào nhưng nhìn cấp dưới của hắn ta, có thể thấy được nhất định hắn ta là một nhân vật lợi hại.  

             Sau khi đám người Hạ Vân Sơn suy nghĩ một lát, bọn họ đi tới bên cạnh Kiếm Tâm, cung kính lạy thưa: "Làm phiền Thủy Kính tiên sinh đã ra tay tương trợ, đệ ngũ Thánh Sơn ta vô cùng cảm kích đại ân đại đức này. Nếu như ngày sau có gì cần sai khiến, chúng ta muôn lần chết không chối từ!”  

             Kiếm Tâm không trả lời lão ta, thậm chí còn không thèm liếc nhìn một cái, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước.   

             "À, Trác quản gia, ngươi biết người tên Thủy Kính này à?”  

             Mặt khác, Đan Thanh Sinh thấy sắc mặt của Trác Uyên hoàn toàn trái ngược với vẻ khó hiểu của những người còn lại, không khỏi sâu kín hỏi: "Ta thấy những vị cao thủ Thánh Vực này, dường như bọn họ không quen người này!”  

             Trác Uyên khẽ gật đầu, đôi mắt khẽ nheo lại, dường như rơi vào trí nhớ, lẩm bẩm: "Đúng vậy, tên tuổi của Thủy Kinh hầu như ít được biết đến trong Thánh Vực, có lẽ là cao thủ ở ẩn không màng danh lợi!”  

             “Vậy sao ngươi lại biết được?”  

             “Sao ta có thể không biết?”  

             Trác Uyên phun ra một ngụm trọc khí thật dài, thản nhiên lên tiếng: “Dù sao hắn ta cũng tính là một nửa sư phụ của ta...”  

             Cái gì?  

             Đám người Đan Thanh Sinh không khỏi ngạc nhiên, đồng thanh: "Sư phụ Trác quản gia?"  

             Đám người Hạ Vân Sơn đang a dua nịnh hót Kiếm Tâm không khỏi loạng choạng, đột nhiên nghe thấy, sợ hãi đến mức suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất, đầu rơi máu chảy.  

             Sau đó bọn họ quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, trên mặt tràn đầy vẻ khó thể tin vào mắt.  

             Thủy Kính tiên sinh lại là lão sư của Trác Uyên? Vậy những cao thủ này tới giúp đỡ hắn hay là giúp Thánh Sơn chúng ta thế? Nếu giúp tiểu tử kia, chúng ta sẽ không có đường sống!  

eyJpdiI6ImdZcVFleUxwa1JRWUVsemlDOWtDQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiYjhsZU5taDMzY1FreFZZZCt6UkNNWlwvYndwTWQwTkx3ZFBGam40a2pNcFJMcklxR0pSclhsTlBDT1FMUG1iXC94end1T29lTXVCRFFPdnZyWkVlSDJHY2tIY1BRMEhIMTFXOUZwQW9qWE1EWGxBTHo4XC9jcUxtREh4dHM0eG5ZdkhoMHVSelhYbHdaRzM2R0M1U1FiUnZjYTQzNUw0S0JteVhcL05uZkFRRU1KZXZ6Z1BQNkFtMno0ZmV4eXJPcE1TaWRzdWRmdDZFVkpzenhhYjZDQ2dxbzJ6R1lNKzJQSHVtWTZHclB1eVI2ekVOcWRGdnZ6dEx0U0phcnREaUNSd0xLZ2J4WEtTR1R5ekZDUElCeTh4VHhTK3FFMjRsdFd0b0R2M1d4dXlwUzJiczlEc1pudnA1bzBuMm1LMUtTVENcL2tFb00wcVdiZno0aFoxRzJRTHc0MDhvWlBnN3hcL0VWMXFyQWtcL2tBcU9jSk1ZYWRNVnVvUjlaZ0x0Q3VZVnJwWWJjNTBIMVdhVE5mMVBBdmI2eU9nQXRXalFkS2l3cmlOWUc1TWE3MXNHTW0raTA3b2s5c2VRdnRpdFhMRnhKZ0JhWldtNkZiR1k4RG0zU0FFVnFHOEpJV3FMMEpqWDBSelBTYTN6bXZJQTlTM05CWGk5SGl5R3psT1pnK1JOclNyZVNuRnc5cTNqUXcxejZjRmY2XC9STWdrNWJaZTdGbG5WVGFNYlZZRVwvUkZHS2NSY1RvUUVMQmdhaW14Um9NMjFEdG1wc1hRZDVGXC84d1FzNDd4SWtFUHJER3l1TVhPaGNDYlh1V3p2VXpcL0xUWkhpU2tGNHp1aFhvdU91ZkdMWUp3IiwibWFjIjoiMWZjYzQ2MDRlODg4YmRlZjU1YjJmYTRkYjFmYzMwNDc5YmNlMWE2NTViZDY1MWNhYWZkYzcwODcyNmNlMTU1NyJ9
eyJpdiI6IkxRQmtUWGJVQmp0eE5LVm5vaEdaQWc9PSIsInZhbHVlIjoiZ1dKUEhuNFNkNkdsc241ODNHTTl6SE5jWnJPcVRhRk5UVUxwTHdONDN1eVp2UytrTXdYc0U4Q0hzSlFsaEpEUStHNHpMcGxcLzJqTlVBV2lHMGlydGdMbUF1WnZKUzhFRXVmcnNwcktGTFhHZkVNUXh4WWNiZWpGUDJXaGlIem8zVURWRXhTNHNpYXhkNkdKaXpRRmxkOUVPTFBZRjNUZ1RRNVAwTlFpQ3BtbmV0cVU3VUdUTDhvTm9HaU9iRUl6elRKRVVqbkpMOXM0eUo2cm1WckRKNThKYWUwNFQwaUg3R3hoNVdzbUlcL0s5RldpTld1QUFJeFpUVWpMbHFoM29uaEorWloyR1NIMzcwTlBCK1B0UXRRNmhEb0xiVFo5VkQrRUFhbnJJWUo2dmdNU2VBK1pJZWJmSGJCSjVKUjlUd3JTUTNMVklnUWszQUxCWU5qNG9OK0E9PSIsIm1hYyI6IjJjNGIwZTg3OTliYTViZmI1ZTExYzQxOWVkY2IyMTQxYjMwMTU3NTQ2YTdhYTY1MmFiZmJmMjI2ZDk0OTAyMDYifQ==

             Ta nói này, Thủy Kính tiên sinh, ngươi còn canh cánh kẻ thù một ngàn vạn năm trước trong lòng như thế ư? Đầu tiên cho bọn ta hy vọng, sau lại khiến bọn ta tuyệt vọng, đừng chơi trò này chứ...

Ads
';
Advertisement
x