"A! Tại sao... tại sao lại như vậy? Bổn tọa vô địch... tại sao lại bắt ta gặp phải nghĩa địa này... ta hận!"
Huyết Sát Chi Mẫu hét lên lời trăn trối cuối cùng!
Sau đó bị nghĩa địa Hỗn Độn lôi vào trong!
Ầm!
Một làn huyết vụ nổ bùm, khí huyết dày đặc tràn ra!
Khắp tầng một nghĩa địa Hỗn Độn bị nhuộm đỏ, cứ như đổ bê tông máu tươi vậy!
"Huyết Sát Chi Mẫu, chết rồi hả?"
Diệp Bắc Minh ôm Ngư Huyền Cơ đang hôn mê trong lòng.
Anh hơi ngẩn ngơ!
"Đù! Nhóc con! Cmn may có cậu!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục la lên: "Không ngờ cậu lại nghĩ đến việc dùng nghĩa địa Hỗn Độn để giết Huyết Sát Chi Mẫu? Sao cậu nghĩ ra được vậy?"
Diệp Bắc Minh giải thích: "Tiểu Tháp, do ông nhắc tôi đấy!"
"Tôi á?"
"Ừ!"
"Ông bảo, Huyết Sát Chi Mẫu hình thành từ huyết sát, đúng không? Nếu nó hình thành từ huyết sát, thì tất nhiên không có thực thể!"
"Chẳng qua bà ta mượn cơ thể của Ngư Huyền Cơ, nên mới khủng bố vậy! Hơn nữa, tất cả huyết khí đều sẽ bị bà ta cắn nuốt, ngay cả huyết mạch của tôi bùng nổ cũng vô dụng!"
"Vậy thì..."
Diệp Bắc Minh chuyển đề tài.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật ra một câu: "Thế nên, cậu nghĩ đến nghĩa địa Hỗn Độn, thứ cũng có thể cắn nuốt mọi loại năng lượng?"
"Chính xác!"
Diệp Bắc Minh gật đầu khẳng định: "Vả lại, nghĩa địa Hỗn Độn vốn khắc chế mọi loại âm tà!"
"Tôi vốn tưởng, mình còn phải đánh một trận ác chiến nữa cơ! Không ngờ, nghĩa địa Hỗn Độn lại trực tiếp nuốt luôn Huyết Sát Chi Mẫu!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm ngâm một lúc!
Rồi yếu ớt bật ra một câu: "Nhóc con! Ban nãy cậu làm vậy là quá nguy hiểm."
"Lỡ nghĩa địa Hỗn Độn không có tác dụng, thế có mà cậu chết chắc à?"
"Về sau, gặp loại tình huống này, chạy mới là lựa chọn chính xác nhất!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Nếu tôi chạy, Ngư cô nương phải làm sao?"
Anh cúi đầu nhìn!
Ngư Huyền Cơ trong lòng, không một mảnh vải che thân.
Hai tay ôm cổ anh, hai chân quấn lấy eo anh!
Để tránh cho Ngư Huyền Cơ bị rơi xuống, Diệp Bắc Minh đành phải dùng hai tay đỡ!
Cảm nhận được làn da mịn màng của Ngư Huyền Cơ, huyết dịch trong người Diệp Bắc Minh sôi trào!
Đúng lúc này, Ngư Huyền Cơ tỉnh.
Mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Bắc Minh, còn phát hiện mình đang trần truồng treo trên người Diệp Bắc Minh, Ngư Huyền Cơ ngẩn ra: "Diệp công tử... anh..."
"A!"
Ngư Huyền Cơ hét lên.
Sau đó vô thức nhào vào lòng Diệp Bắc Minh.
Tứ chi cũng ôm chặt!
"Đệt!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất