Hắn cất chiếc thẻ vàng đi. 

 

Nhanh chóng lao về Học viện Luân Hồi! 

 

Về tới Học viện, hắn đi thẳng tới bên ngoài cung điện pha lê! 

 

"Tiền bối, tôi đã mang nước Sinh Hồn về rồi!" 

 

Thẩm Phế, Lão Nhân Luân Hồi và Thiên Mẫu Luân Hồi đều khựng lại một chút! 

 

Giống như đều không ngờ rằng Diệp Bắc Minh có thể quay về nhanh như vậy! 

 

"Mau cho cô ấy uống!" 

 

"Được!" 

 

Diệp Bắc Minh sải bước vào trong cung điện pha lê.  

 

Bất giác khựng lại một chút, thời gian trong cả cung điện như ngừng lại. 

 

Không kịp nghĩ nhiều, hắn cho Lục Tuyết Kỳ uống nước Sinh Hồn! 

 

Trong khoảnh khắc, không gian quanh cơ thể Lục Tuyết Kỳ sôi sục. Từng đạo phù văn màu máu phóng ra từ cơ thể cô, ngưng tụ trong không khí rồi tan biến! 

 

Chớp lóe bất định. 

 

"Ư…" 

 

Đột nhiên, Lục Tuyết Kỳ khẽ rên lên một tiếng, linh đài giữa hai lông mày chấn động dữ dội. 

 

"Diệp Bắc Minh, đúng lúc này!" Thiên Mẫu Luân Hồi vội vã nói. 

 

Diệp Bắc Minh đã chuẩn bị sẵn! 

 

Một tia thần hồn lao ra, chui thẳng vào giữa linh đài của Lục Tuyết Kỳ! 

 

Không sai một li, tiến vào Thần Cung! 

 

Một cảnh hoang tàn trải dài vô tận! 

 

Thần Cung rách nát, cung điện sụp đổ, bậc thềm nổ vỡ, đủ loại phù văn lóe lên trong không trung… rồi hủy diệt! 

 

"Bát sư tỷ!" 

 

Diệp Bắc Minh gọi lớn, lục soát khắp Thần Cung vẫn không thấy thần hồn của Bát sư tỷ. 

 

"Tiểu Tháp, thần hồn của Bát sư tỷ đâu?" 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thầm kêu lên: "Không ổn rồi! Cô ấy đã lưu lạc rồi!"

"Lưu lạc rồi? Tiểu Tháp, ý ông là sao!" 

 

Diệp Bắc Minh bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành. 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: "Thần hồn lưu lạc! Là một biểu hiện tự bảo vệ của thần hồn!" 

 

"Bát sư tỷ của cậu bị ép giam tâm, chịu đả kích cực lớn!" 

 

"Tiểu tử! Nhanh! Nhất định phải nhanh!" 

 

"Bằng tốc độ nhanh nhất, tìm được thần hồn của Bát sư tỷ cậu! Nếu không… một khi thần hồn cô ấy hoàn toàn lưu lạc, sẽ sinh ra một ý thức khác, lúc ấy cô ấy không còn là Bát sư tỷ của cậu nữa!" 

 

"Thậm chí trong luân hồi, Bát sư tỷ của cậu cũng sẽ không còn tồn tại nữa!" 

 

Diệp Bắc Minh giật mình! 

 

Hắn lập tức lao vào biển ý thức của Lục Tuyết Kỳ, tìm kiếm khắp nơi! 

 

Trong Thần Cung chẳng có gì, hư không xung quanh cũng không để lại chút dấu vết nào! 

 

"Vậy chỉ còn một nơi!" 

 

Diệp Bắc Minh cúi đầu. 

 

Dưới Thần Cung là một vực sâu đen kịt! 

 

Theo lẽ thường, vực sâu dưới Thần Cung chính là biển ý thức của người bình thường. 

 

"Tiểu tử! Cậu quyết định rồi sao? Biển ý thức mênh mông vô tận. Một khi bước vào biển ý thức của người khác, cậu có thể vĩnh viễn không thoát ra được!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở. 

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh kiên định! 

eyJpdiI6IitCTk1zREVvcmtveVgrRUswSkZVaHc9PSIsInZhbHVlIjoiZ1FVTzQxSHM5OFl2b3I0czZaQW8wTk82c1wvdGxrS1BkMWY3RHVVZTVleXM2Y29sTFR1V0Jsbkc1Nkp3bUNKdWUiLCJtYWMiOiJkMTcwZTk4YWQ3ODY3MTEwZDQwNDcxYjhmYmY5MWMyMTg3MTVkNDBjYzhlYzcyNWI3MjZjM2I3YWQ2MjlhODEyIn0=
eyJpdiI6IjdwOHlDTHhYQ2Zxc0dqMEJ3T1Q3VGc9PSIsInZhbHVlIjoiRVgzMEh1Nm9ObjRNelhIRXA5MkF2VmN2M2NlSllOMU5oK042K2xacDJZYTlheXljTnlRa3N5RnVJNWNYWElrKzJ2Sk92aDNITmQxU2ZMYU44M0JIU05tMEUrRGdwTm4xVUducjJZaXVOWE1OejdPcFFZVDA0UlA5YzZQejJRU1drTHJVa0N0SWIxQjVZQTYrR2djVm8rZ3VXb3hRS2FUZERxaWRVajQwNWVEMlo3cmFnYVJJTGxHblFiekwxcnFXIiwibWFjIjoiNTA1NmZlZjkyMmVmYmQ4MDEzY2RmNWUxNGE3YWMxYTA4YTdkOWEzZTA0NGVmNGU2MjQ4Mjk2MzVmYjRlMzg1ZiJ9

Dứt lời!

Ads
';
Advertisement
x