Thấy Lâm Nhất áy náy, nàng ta bật cười: 

 

 

"Thôi được rồi, bổn đế không trêu ngươi nữa. Nói thật cho ngươi biết, vạn vật đều có nhân quả. Thần cốt Thanh Long không thể vô duyên vô cớ mà lưu lại nơi này. Bổn đế tuy không rõ lịch sử sau khi thời kỳ Thịnh thế hoàng kim sụp đổ, nhưng mọi dấu vết đều cho thấy ba ngàn năm trước, Cửu Đế tuyệt đối không phải tự nhiên mà nổi dậy, chắc chắn có liên quan đến truyền thừa Long Môn”. 

 

"Truyền thừa của Chủ Thương Long thì không sao, nhân quả với kỷ nguyên Thần Long hiện tại không sâu. Nhưng thần cốt Thanh Long này... bổn đế đoán rằng, ngươi một khi nhận lấy, tất sẽ vướng vào nhân quả của Cửu Đế”. 

 

Lâm Nhất trầm ngâm: “Thật sự có liên hệ sao?” 

 

Tiểu Băng Phượng đáp: "An Lưu Yên và Tiêu Vân biết nhiều hơn ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết, vị trí chủ nhân Long Môn từ trước đến nay luôn do một mạch Thanh Long đảm nhận? Ngươi còn nhớ đao khách áo trắng trên vách tường thần điện Bạch Long không?” 

 

"Tất nhiên nhớ”. 

 

"Người đó rất có thể chính là thần tổ thời kỳ đầu của Long Môn”. 

 

"Thanh Long Thần Tổ?” 

 

"Đúng vậy”. 

 

"Ngươi từng gặp qua người này rồi sao?” 

 

"Bổn đế chưa từng gặp, nhưng nghe nhiều truyền thuyết. Thần chiến thượng cổ năm xưa, người chúng ta chờ rất có thể chính là hắn. Bổn đế tuy mất đi một phần ký ức, nhưng có thể xác định rằng Tử Diên Kiếm Thánh chắc chắn có quan hệ mật thiết với người này, thậm chí rất có thể là người thừa kế của người này...” 

 

Lâm Nhất lộ vẻ suy tư, trầm giọng: “Điều này có liên quan đến việc ta dung hợp thần cốt Thanh Long sao?” 

 

Đại Đế bĩu môi: “Tất nhiên là có. Bổn đế lo rằng Tử Diên kia rất có thể chính là người thủ quan  truyền thừa Long Môn. Ba ngàn năm trước, Cửu Đế bỗng nhận truyền thừa Long Môn, rất có thể đều dính líu đến ông ta. Nay ngươi luyện hóa thần cốt Thanh Long thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi nhân quả này”. 

 

Lâm Nhất mỉm cười: “Nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì. Đời này của ta, chỉ hỏi hôm nay, chẳng cầu kiếp sau. Nếu có nhân quả, một kiếm chém đứt là xong!” 

 

Sắc mặt Đại Đế biến đổi, trong mắt lóe lên một tia kinh dị. 

 

Chỉ hỏi hôm nay, chẳng cầu kiếp sau. Nếu có nhân quả, một kiếm chém đứt! 

 

Tiểu Băng Phượng bỗng sáng tỏ, bật cười. Hay cho một câu "chỉ hỏi hôm nay, chẳng cầu kiếp sau”! Đường đường là Đồ Thiên Đại Đế, nhưng Tiểu Băng Phượng cũng chưa từng có khí phách như vậy. 

 

Trong mắt nàng ta tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khẽ cười: “Nếu ngươi đã quyết, bổn đế sẽ giúp ngươi dung hợp Thần Long Cốt. Nhưng ngươi phải nghĩ kỹ, Cửu Đế thì còn xa, ngươi có thể ngông cuồng nói một kiếm chém sạch. Nhưng bảy đại Ma tông bên ngoài, chẳng có ai dễ đối phó đâu!” 

 

Ánh mắt Lâm Nhất trở nên tĩnh lặng, nhìn Tiểu Băng Phượng rồi thốt ra ba chữ: 

 

"Ta không sợ”. 

 

Khi hắn nói ra, thanh Táng Hoa trong vỏ cũng rung lên, như phụ họa: 

 

"Ta cũng không sợ!”

"Dù ngươi đã trải qua một lần, nhưng việc dung hợp Long Cốt vẫn sẽ đau đớn vô cùng, đặc biệt Thần Long Cốt mạnh mẽ hơn Chân Long Cốt gấp bội, hai thứ căn bản không thể so sánh với nhau". 

 

Tiểu Băng Phượng nói: "Trước kia khúc Thương Long Bảo Cốt kia có phần đặc biệt, là do Thương Long Vương lưu lại, nếu không thì những khúc Thương Long Bảo Cốt khác căn bản không thể sánh với Thần Long Cốt”. 

 

"Ta chịu được". 

 

Lâm Nhất hít sâu một hơi, trầm giọng nói. 

 

Trong lòng hắn đã sinh ra chấp niệm quá sâu với Thần Long Cốt, nếu không lấy được thì e rằng sẽ trở thành tâm ma, từ đó dừng bước không thể tiến xa hơn. 

 

Hiện tại cơ hội đã ở ngay trước mắt, dù phải chịu nỗi đau thập tử nhất sinh, hắn cũng không lùi bước. 

 

Tiểu Băng Phượng đón lấy Thần Long Cốt từ tay Lâm Nhất, quan sát một lát, giữa ấn đường nàng ta hiện lên ấn ký máu vàng do hai đạo thần văn hợp lại, tỏa ra ánh sáng yêu dị chói lóa. 

 

Vù! 

 

Long cốt trong tay nàng ta bỗng nhiên bùng cháy, ngọn lửa trên bề mặt tựa như dung nham chảy cuồn cuộn. 

 

Dung nham vờn quanh thánh quang, kim quang rực rỡ, những thần văn ấn trên đó phóng ra ánh sáng màu xanh lam chói mắt đến cực độ. 

 

Ầm! 

 

Một cỗ long uy ngập trời đột ngột bùng phát, tiếng long ngâm kinh thiên động địa vang vọng khắp đại điện. 

 

Tiếng long ngâm như từng luồng ánh sáng lao vút, chạm vào tường phát ra những tiếng nổ ầm ầm, khiến cả không gian như sắp sụp đổ. 

 

Phịch! 

 

Sắc mặt Lâm Nhất hơi biến đổi, lập tức bị chấn lùi mấy bước, khí thế áp bức đè xuống khiến hắn khuỵu một gối xuống đất. 

eyJpdiI6IklSWHkraHM2S3RhSEU2b2h3Y0Fldmc9PSIsInZhbHVlIjoiMGdsZVU4XC9NWVwveGNnN3pzZWx3OHpaM0pQU1RhekhwXC8zUHM2VDUyU1hObHNRXC9QOUdmVVFhdUZxZ3VsUmpNSHoiLCJtYWMiOiJhYjI3Y2M4ODNiZTQ0NzBjODFkYWNiYjdlMjE4NDFhZTdiOTAwY2RiOWIwZDU0OTlkMWFiNTE3MjYyNTUyYjg3In0=
eyJpdiI6IldjaEpcL25UbG9IS1F0NWJiZ1hvR3lBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktSdVwvaEJ4U1JlUXE3Y2hCTkNJZVNMVVJib1RzUkdKMkxMWXgyODhGTUkrMDdySE1NWjEycldXZUpzeFVpdFA1WGYrZFhOZ0g4QlwvajVmbnVNcUVxUHhKRkROdFFYM2g2YTNZVlp1dHVhZ3l4U1BMajdseFVVcG9hK2xTUTFWc3QiLCJtYWMiOiIxMDM3MmZkZWEyMmI1OWI4YzU0NGEyYzMwODk2ZGVkMDQ4YmU3NGQ4OGY5NGFjMWZkZjczODM3Nzk1N2ZkN2U2In0=

Ads
';
Advertisement
x