Khoảnh khắc Lâm Nhất nắm chặt chuôi kiếm Táng Hoa, trong lòng bỗng vang lên câu nói, đôi mày nhướn cao, lập tức rút kiếm xuất chiêu.
Phá!
Kiếm đầu tiên trong Địa Tự kiếm pháp, ào ạt tuôn ra, dưới uy thế đỉnh phong Thần Tiêu Kiếm Ý, kiếm này chém nát toàn bộ huyết sắc đao quang đang trút xuống.
“Tiến bộ không ít đấy! Nhưng, ngươi vẫn phải chết!”
Mộ Dung Thần nhe răng cười, người ở giữa không trung, cổ tay khẽ rung, trong chớp mắt đã chém ra tám mươi mốt đao.
Mỗi một đao hóa thành một con ma long màu đen, ẩn chứa ma sát đỏ tươi, kèm theo mùi tanh nồng nặc quấn quanh vô số oán niệm, tựa như địa ngục lẫn nhân gian chồng lấn.
Địa Thất Thập Nhị Kiếm, kiếm thứ hai!
Trong lòng Lâm Nhất khẽ quát, thân kiếm thon dài của Táng Hoa, dưới sự rót vào của tinh nguyên, hàn mang tỏa khắp, u quang lấp lóe.
Khẽ vạch, mộng ảo tuyệt mỹ, kiếm vung ra, giữa mặt đất bỗng có thế kiếm mênh mông ầm ầm dâng trào.
Từng vệt kiếm quang sắc bén vô song, thẳng tắp mà đi, như tiên nhân cầm bút, lấy hư không làm tranh, trực tiếp nghênh đón bóng đao ma long đang rơi xuống.
Ầm!
Ma long vỡ nát, đao quang tan biến.
Trong mắt Mộ Dung Thần giữa không trung lóe lên tia kinh ngạc, sát chiêu sau khi gã thăng cấp Long Mạch, vậy mà bị đối phương nhẹ nhàng hóa giải.
Đây là kiếm pháp gì?
Hoàn toàn chưa từng thấy Lâm Nhất thi triển!
Lâm Nhất cầm Táng Hoa trong tay, kiếm ý trên người hắn sắc bén đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Loại kiếm ý ấy, như mai đỏ trong trời tuyết mênh mang, không kiêu ngạo, không tự ti, chỉ lặng lẽ nở rộ khoe trọn phong thái của chính mình giữa trời đất.
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Nếu người phạm ta, mười lần hoàn trả.
Kiếm giả, không biết sợ!
Mũi chân Lâm Nhất khẽ điểm xuống đất, trên người hắn dâng lên luồng ý chí tiêu dao muốn thoát khỏi mọi trói buộc của trời đất. Thân ảnh thoạt nhìn nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự sắc bén lẫn cốt khí ngạo nghễ mà không ai dám coi thường.
Phụt!
Trên không trung, Mộ Dung Thần đã điên cuồng lùi về sau, vậy mà vẫn không tránh khỏi nhát kiếm này, vai phải bị đâm trúng, máu phun ra tung tóe.
“Chỉ có chút thực lực này thôi sao? Sau khi ngươi thăng lên Long Mạch, hình như cũng chẳng ra gì.”
Lâm Nhất hạ xuống đất, thản nhiên nói.
“Không thể nào!”
Tần Nhạc, Bùi An, Trần Khôi và Diên Huyền đứng bên cạnh đều kinh hãi đến ngây người trước thủ đoạn vừa rồi của Lâm Nhất.
Quá mức cường thế!
Mộ Dung Thần đã bước vào cảnh giới Long Mạch, vậy mà chỉ sau ba chiêu đã bị hắn đánh cho trọng thương.
Ánh mắt bốn người chạm nhau, trong mắt lóe lên tia sáng, dường như hiểu được ý của nhau.
Vút!
Bốn bóng người hóa thành cuồng phong gào thét, đồng loạt rơi xuống bên cạnh Mộ Dung Thần, tay phải âm thầm đặt lên binh khí.
Thực ra mấy kẻ này vốn chẳng hề có ý định để Lâm Nhất rời đi, chỉ là trước đó còn kiêng kị thân phận của hắn mà thôi.
Giờ phút này Mộ Dung Thần đã ra tay trước, bọn họ cũng chẳng còn gì phải sợ nữa.
“Đừng khinh địch, kiếm pháp của hắn cực kỳ quỷ dị, ta nghi hắn đã luyện hóa xong thần cốt Thanh Long rồi!” Mộ Dung Thần nhìn vết thương nơi bả vai, lạnh lùng nói.
Vừa rồi kiếm kia quả thực vô cùng quái dị, may mà gã né đủ nhanh, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
“Ra tay đi! Thần cốt Thanh Long rốt cuộc thuộc về ai, chúng ta có thể bàn sau, còn những bảo vật khác trên người hắn, chúng ta chia đều!” Trần Khôi của Bách Quỷ Môn lạnh lùng nói, ngoài thần cốt Thanh Long ra, Lâm Nhất trong tháp thử luyện chắc chắn còn thu được nhiều chí bảo khác.
Bất luận thế nào, tuyệt đối không thể để hắn rời đi.
Dù cho hắn thật sự là đệ tử Dao Quang!
“Ta không ý kiến!” Diêm Huyền của Ma Sát Tông liếm môi, trên mặt hiện ra nụ cười dữ tợn.
“Hy vọng các ngươi đừng hối hận!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất