Trong mắt Mộ Dung Thần lóe lên tia hung tàn, sau lưng gã hiện ra đôi Ngân Cốt Huyết Dực.
Rắc!
Nhưng ngay khoảnh khắc vừa mở ra, đã bị Kim Ô Thánh Dực của Lâm Nhất chém rời thành hai mảnh, đôi Ngân Cốt Huyết Dực ấy gãy lìa, khiến Mộ Dung Thần phát ra tiếng thét thảm thiết.
Lâm Nhất áp sát tới gần, không cho gã kịp lấy hơi thở, không ngừng thi triển Đại Thất Thập Nhị Kiếm.
Mỗi kiếm đều khiến không gian nơi đây thêm phần nặng nề, chỉ trong nháy mắt, hơn ba mươi đạo kiếm quang đã làm cho đôi chân Mộ Dung Thần như bị rót chì, nặng trĩu.
Mỗi bước di chuyển đều gian nan vô cùng, còn bốn người Trần Khôi lần nữa lao tới, trong mắt người ngoài như rơi vào bùn lầy, từng động tác vô cùng chậm chạp.
Sao có thể như vậy?
Đám người của bảy đại ma tông đều trợn mắt há mồm, một địch năm, hoàn toàn nghiền ép!
Thiên Tam Thập Lục, Địa Thất Thập Nhị.
Kiếm này gói trọn cả trời đất!
Trong lúc giao thủ với năm người này, đối với hai kiếm Thiên Địa trong Tiêu Dao Cửu Kiếm, Lâm Nhất càng đánh càng ngộ ra, lĩnh ngộ không ngừng thăng hoa.
Nói chính xác, năm người này đều đã bước vào cảnh giới Long Mạch.
Ba mươi sáu kiếm trong Thiên Tự kiếm pháp, chính là ba mươi sáu tầng trời, từng lớp thiên uy phối hợp cùng Thần Tiêu Kiếm Ý, có thể nói là mạnh đến mức nghịch thiên.
Với thủ đoạn này, có thể trong nháy mắt san bằng chênh lệch cảnh giới, hoàn toàn nghiền ép khí thế của đối thủ.
Địa Tự kiếm pháp thì trọng lực không ngừng chồng chất, khi bảy mươi hai kiếm thi triển trọn vẹn, trọng lực tăng lên gấp bảy mươi hai lần.
Dù bản lĩnh ngút trời, khi rơi vào trong đó cũng khó lòng phát huy toàn lực.
Lúc này, năm người Mộ Dung Thần, Trần Khôi, Diêm Huyền đều khổ sở vô cùng, trong mắt Lâm Nhất, mọi động tác của bọn họ chẳng khác nào đang quay chậm.
Còn Lâm Nhất thì như cá gặp nước, kiếm thế trên người điên cuồng bùng nổ, khí thế sắc bén đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Trong mắt người ngoài, khu vực ấy có hai chữ cổ không ngừng xoay chuyển, trời ở trên, đất ở dưới, kiếm chém ra, thiên uy không thể ngăn, kiếm nữa chém ra, địa tựa như vực sâu.
Kiếm quang lóe sáng, trời đất đảo lộn, hư không đều bị vặn xoắn.
Không gian ấy, bóng ảnh chập chờn, thân hình đám người Lâm Nhất dần dần trở nên mơ hồ.
Trong khoảnh khắc, ưu thế cảnh giới Long Mạch của đám người Mộ Dung Thần hoàn toàn không có đất dụng võ, chỉ có thể chật vật ứng phó, vô cùng thảm hại.
“Sao có thể như vậy?”
Các trưởng lão cảnh giới Sinh Tử của bảy đại ma tông đều thay đổi, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Đến lúc này, đã không còn ai hoài nghi thân phận của Lâm Nhất.
Dù hắn không hề lấy ra bất cứ vật chứng nào, chỉ riêng chiêu kiếm pháp xuất thần nhập hóa này, đã là minh chứng tốt nhất.
Sắc mặt Thiên Cưu thay đổi, trong lòng thấy còn may mắn vì vừa rồi không lỗ mãng.
Ầm!
Tiếp tục là đao kiếm giao nhau, dưới sức nặng tầng tầng chồng chất của ba mươi sáu tầng thiên uy, khóe môi Mộ Dung Thần rỉ ra tia máu, thân thể gã điên cuồng lùi về sau, trong mắt gã tràn đầy vẻ chấn động khó tin: “Đáng ghét, rốt cuộc đây là thứ sức mạnh gì?”
Rõ ràng gã đã bước vào cảnh giới Long Mạch, thế mà trong cuộc đối kháng chính diện thế này, vẫn luôn rơi vào thế yếu hơn hẳn.
Thật sự quá mức hoang đường!
Lâm Nhất đánh lui Mộ Dung Thần, nhưng không truy kích, tựa như sau lưng mọc thêm mắt, hắn xoay người một kiếm, chém ra đạo quang mang chói lòa, kiếm quang kia như vầng trăng sáng nở rộ giữa hư không.
Keng keng keng!
Cùng lúc ra tay, Trần Khôi, Diêm Huyền cùng Bùi An đồng loạt bị đánh bay về sau, chỉ trong nháy mắt, khi Lâm Nhất tiến lên hai bước, kiếm quang tựa kinh hồng quét rửa bầu trời, đã để lại trên người ba kẻ kia mấy vết thương sâu hoắm.
Thân hình Lâm Nhất khẽ biến, hắn không thèm nhìn, chỉ hơi nghiêng người đã tránh khỏi kiếm quang.
Là Tần Nhạc của Thất Tuyệt Cung!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất