Tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt Lâm Nhất, hắn vung ngược kiếm, chém Mộ Dung Thần bay ra xa.
Vô số đao quang ẩn chứa huyết sát chi khí, giữa không trung vỡ vụn, rực rỡ như pháo hoa, nhưng Lâm Nhất vừa bước lên, phụt, đã phun ra ngụm máu.
Kiếm thế Thần Tiêu của hắn, tựa như bức họa tuyệt mỹ bị người ta xé rách.
Soạt!
Rất nhiều cường giả cảnh giới Sinh Tử của ma tông, ánh mắt đồng loạt nhìn điện U Minh, tầm mắt rơi xuống người Cầu Khung, trong mắt đều thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Cùng là cường giả cảnh giới Sinh Tử, bọn họ tự nhiên hiểu rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chính Cầu Khung đã ngấm ngầm ra tay.
Lần đầu ông ta còn che giấu đôi chút, nhưng lần này thì hầu như không thèm che đậy, khiến người khác khó mà không giật mình.
Người kia là đệ tử Dao Quang mà!
Hậu bối tỉ thí còn có thể bỏ qua, nhưng nếu cường giả cảnh giới Sinh Tử âm thầm xuất thủ, chẳng lẽ ông ta không sợ Kiếm Thánh tính sổ sao?
“Ha ha.”
Cầu Khung làm như không thấy, trong mắt thoáng hiện vẻ đùa cợt, thản nhiền nói: “Đệ tử Dao Quang, xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi? Có tiếng mà không có miếng, thuật không bằng người, chết dưới tay yêu nghiệt của điện U Minh ta, chẳng qua là tự rước lấy nhục!”
Nói xong, trong hư không có hai luồng sức mạnh Sinh Tử giao hòa, âm thầm khuếch tán ra ngoài.
Rắc!
Hai chữ Thiên và Địa quanh thân Lâm Nhất, dưới sự chấn động của sức mạnh này, bị xé nát.
Phụt, Lâm Nhất phun ra ngụm máu, quỳ một gối xuống đất, thống khổ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
“Mộ Dung Thần, giết hắn đi!”
Bên kia, bốn người vừa mới giãy thoát khỏi thần kiếm búng tay, thân thể thương tích chằng chịt, sát khí ngập trời mà quát lên.
Mộ Dung Thần lạnh lùng nở nụ cười, tay nắm chặt ma đao, nhìn Lâm Nhất nói: “Không cam lòng sao? Nhưng đây chính là sự thật, khoảng cách giữa ngươi và ta, vốn dĩ cách biệt lớn đến vậy! Đến thời đại nào rồi mà còn dùng cái danh Dao Quang để hù dọa người khác, đệ tử của Dao Quang thì thế nào, hôm nay, Mộ Dung Thần ta giết chính là đệ tử Dao Quang!”
Ầm!
Khí thế trên người gã bỗng nhiên biến đổi dữ dội, chất lỏng đen nhánh trong biển Tinh Nguyên đột ngột bùng nổ, long uy cuồn cuộn trào dâng.
“Long Nguyên!”
“Không ngờ Mộ Dung Thần luyện hóa được một giọt Long Nguyên! Giấu sâu thật đấy!”
“E rằng hôm nay Lâm Nhất chắc chắn phải chết rồi!”
Bốn phương xôn xao kinh hô, từng ánh mắt đều tràn ngập vẻ chấn động.
Mộ Dung Thần như kẻ điên loạn, tóc dài tung bay, tay nắm ma đao cười cuồng tiếu không ngớt, trong mắt toàn là thần sắc cuồng bạo.
Đệ tử Dao Quang?
Vừa hay, gã muốn lấy kẻ này để tế đao, muốn lấy kẻ này làm bậc thang cho gã bước lên ngôi vị Tà Thánh Tử.
Thần cốt Thanh Long, thánh hoa U Minh, tất cả đều là của ta!
Trong khoảnh khắc ý niệm lóe lên, giọt Long Nguyên kia bị gã thúc giục đến cực hạn, ma quang sau lưng cuồn cuộn, con Ma Long màu đen dài mười trượng gào thét hiện hình!
“Chết đi!”
Gã siết chặt ma đao, bổ thẳng xuống.
Nhanh!
Nhát chém này nhanh đến mức kinh người, nơi đi qua sấm sét nổ vang, không khí vỡ tung, gần như trong chớp mắt đã giáng thẳng xuống người Lâm Nhất.
Kiếm thế của Lâm Nhất đã bị phá tan, hai chữ Thiên Địa cũng bị chém nát, thân đang ở trong cảnh suy yếu, ngay cả việc nắm chắc kiếm cũng trở nên khó khăn.
Phụt!
Trong tích tắc, hắn đã bị đao này chém trúng, ba ngàn tám trăm đạo long văn tím vàng đồng loạt vỡ nát, thân thể hắn như cánh liễu bay tán loạn giữa không trung.
Mộ Dung Thần phát huy giọt Long Nguyên đến cực hạn, trong chớp mắt bổ ra liên tiếp mười tám nhát đao.
Đao quang nhanh hơn cả sét đánh!
Trên người Lâm Nhất, long văn tím vàng còn chưa kịp ngưng tụ thành thánh giáp, thì đã bị từng nhát, từng nhát chém vỡ vụn thành tro bụi.
Thế nhưng trong thần cốt Thanh Long, long văn tím vàng như tinh nguyên bất diệt, sinh diệt luân hồi, cuồn cuộn tuôn trào không ngớt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất