Theo từng đạo long văn nổ tung, từng luồng đao quang bạo phát, cùng vô số đá tung bay, nơi Lâm Nhất đứng đã hóa thành mảnh hỗn độn. 

 

 

Sắp chết rồi nhỉ? 

 

Trong mắt Cầu Khung lóe lên tia lạnh lẽo, ông ta cảm nhận rõ rệt khí tức nơi ấy đang vô cùng yếu ớt. 

 

Như thế thì quá tốt, dù sao đối phương cũng là đệ tử Dao Quang, ông ta không thể đường đường chính chính mà bóp chết đối phương. 

 

Chết dưới tay Mộ Dung Thần, trên dưới Kiếm Tông tự nhiên chẳng có lời gì để nói, cho dù Dao Quang đích thân đến, ông ta cũng chẳng hề e sợ. 

 

Vù vù! 

 

Mộ Dung Thần nắm chặt ma đao, liên tục thở dốc, mồ hôi lăn dài trên trán, gương mặt vừa căng thẳng vừa phấn khích. 

 

Không xa đó, bốn người Trần Khôi đều vô cùng khiếp sợ, trong lòng thấp thỏm bất an. 

 

Loại người này quá tàn độc! 

 

Chẳng ai muốn kết thù với gã, khi đã đối nghịch thì chỉ có con đường chết. 

 

Khi bụi mù tan đi, khu vực kia dần hiện ra, như mặt hồ trong vắt từng chút sáng rõ. Khí tức sinh mệnh của Lâm Nhất đang điên cuồng suy kiệt, cho đến khi tim ngừng đập, toàn thân tĩnh lặng, sức sống tiêu tán sạch sẽ. 

 

“Hừ.” 

 

Khóe môi Mộ Dung Thần nhếch lên nụ cười, lãnh đạm nói: “Ngươi chết mới là kết cục tốt nhất!” 

 

Gã vừa nói vừa bước tiến tới, trong mắt ánh lên tia tham lam, gã muốn chém lấy đầu của Lâm Nhất, moi ra thần cốt Thanh Long, thuận tay đoạt luôn vòng tay trữ vật. 

 

Trong khoảng không đen kịt, thân thể Lâm Nhất lặng lẽ lơ lửng, đôi mắt nhắm chặt, trông chẳng khác nào kẻ chìm vào giấc ngủ sâu. 

 

Nhưng hắn đã chết, sức sống đã hoàn toàn đứt! 

 

Trước đó bị Cầu Khung âm thầm đánh lén trọng thương, thêm Mộ Dung Trần vận dụng Long Nguyên, từng đao từng đao chém xuống, hung hăng chém chết hắn. 

 

Nhìn qua thì chỉ như đang ngủ, nhưng ai cũng hiểu, hắn vĩnh viễn không thể mở mắt lần nữa. 

 

Không không không! 

 

Trong lòng An Lưu Yên đau như dao cắt, nước mắt không ngừng tuôn trào, nàng ta không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt. 

 

Vút! 

 

Đúng lúc mọi người còn đang lặng lẽ, Lâm Nhất bỗng mở choàng hai mắt, tay vung lên, hai vạn long văn đồng loạt rót vào lòng bàn tay. 

 

Trong lòng hắn giận dữ gầm thét, mạnh mẽ vươn tay đánh xuống. 

 

Móng vuốt Thương Long! 

 

Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, cục diện đảo ngược, con Thương Long viễn cổ như vượt qua dòng sông năm tháng, từ trời cao trút xuống, vuốt rồng giáng xuống bao phủ phong lôi. 

 

Ầm! 

 

Vuốt rồng khổng lồ kia nện xuống, đè chặt ma long sau lưng Mộ Dung Thần như cá chạch, giãy giụa thế nào cũng không thoát, còn tay Lâm Nhất thì siết chặt cổ họng gã, nhấc bổng cả người lên. 

 

“Dừng tay!” 

 

Nơi người của điện U Minh đang đứng, sắc mặt Cầu Khung thay đổi, vội vàng quát lớn. 

 

Hừ, khó khăn lắm mới giả chết lừa được lão già ngươi, sao có thể để ngươi như ý! 

 

Giết không tha! Diệt đến cùng! 

 

Ánh mắt Lâm Nhất lạnh như băng, sát khí ngút trời, trong tiếng kêu kinh hãi, hắn thẳng tay bóp nát cổ Mộ Dung Thần. 

 

Ngay khoảnh khắc đầu gã bắn lên không, Lâm Nhất xoay tay, tát bạt tai, đánh nát đầu gã! 

 

Máu văng tung tóe, chết đến hồn bay phách tán, thân xác chẳng còn nguyên vẹn. 

 

Từ nay về sau, nhân gian không còn Mộ Dung Thần! 

 

Mọi người sững sờ đến ngây dại, mắt mở to như muốn rơi ra ngoài, kinh hãi đến không thốt nên lời, ngay cả Cầu Khung cũng chết lặng, tâm thần trống rỗng. 

 

Ông ta không dám tin, Lâm Nhất vậy mà thực sự giết Mộ Dung Thần, ngay trước mặt ông ta, giết chết Thần Đan của điện U Minh. 

 

Như cái tát vang dội, giáng thẳng vào mặt ông ta, khiến ông ta choáng váng, hoàn toàn ngây dại. 

 

Dừng tay? 

 

Sao có thể như ngươi mong muốn! 

 

Không để cho mọi người kịp bàng hoàng, ngay khoảnh khắc Lâm Nhất vỗ nát đầu Mộ Dung Thần, mái tóc tung bay, giận dữ quát: “Kiếm đến!” 

 

Xoẹt! 

 

Tiếng ngân vang, Táng Hoa đang cắm trên tảng đá, như rồng uốn lượn, hóa thành kinh hồng, phá không lao tới. 

 

Ầm! 

 

Kiếm quang xuyên thẳng qua thân thể không đầu của Mộ Dung Thần, nghiền nát thành huyết quang, Lâm Nhất vung tay chộp lấy chuôi kiếm từ trong máu. 

 

Thế kiếm vừa bị Cầu Khung nghiền nát, trong chớp mắt đã trở về đỉnh phong, rồi phá tan cực hạn Thần Tiêu. 

 

Thiên Khung Kiếm Ý bán bộ cấp năm, trên Táng Hoa bùng nổ, trong khoảnh khắc ấy, kiếm quang còn rực rỡ hơn cả mặt trời. 

 

Người là trời, kiếm là khung! 

 

Cả đời này ta chỉ hỏi hôm nay, chẳng màng kiếp sau. 

 

Một kiếm này, đâm thủng Linh Tiêu, đạp nát Cửu Thiên! 

 

Trong lòng Lâm Nhất cuồn cuộn hào khí, cười điên cuồng, hắn xoay người tung kiếm, kiếm quang tựa sao băng xé rách bầu trời, bốn người Trần Khôi không kịp phản ứng, đồng loạt bị chém thành hai mảnh. 

eyJpdiI6InB3Z3BwZ0ZHQnBYREFaSVUyMDBhakE9PSIsInZhbHVlIjoiYlo3R3E2WXpRV3cyOVljK0FWTVkyZ1ZSeUM2S1I5OGNKaEdGZCtsTjAyVFwvR2JIQW9HY1N0RHNPUjMxOE9xRmUiLCJtYWMiOiI2NTYyZDk0NGIwMDcwNTAwMWQ5MzMzMGU0NzQ2YmRmZTgyNTU1NjczYjNlOTNiZTAxMmNiZDdjYmI3NTY5ZDNiIn0=
eyJpdiI6InJMY3ZlUzVVdlZnbnFRSk5uVGs1Snc9PSIsInZhbHVlIjoiZ0NcL3FPNFlYckRFQit1M0xvNmlTeFloRW5MT1JNTzRWSW9RNWk5OE5TdTQwa0QwMzZNdmVvbEhZdGdSaE9sKzNJZEluZ2oxVDh4RUlLN3o2RXh6TTVLRTF5SGYxYjVvTXpNMVwvM25MSUJyNXZFT1FGZWpPdHNKbm5DRkJ0RGlvNUFFOU9nZnVLVHBHUDJka2JVMERoUmwrdjB4Z3dGTkRJUlZ1YlJKdDAzRmk2dzhFZklcL3F3byszMzIrNW9CN0QxVnBFUUdLSnNZSE5KVlBrR2VMS0VxQnI0dUdJWlRiXC9XV1d4eFhvQmtieHpRKzgyMGY3dHVxbk9UeksydkhtMXFHR252Z3R1blVDNXhtXC84YXM3WUpBUEJ1ZEZIU1MwenN2NnFuYjZQZnJGR3E2cUNBWG9rZ0Z4dzIwMnBPSTd0cndvMm0xaUNzYWNZWTdnOTFOWTFrRXBlM1JkZG5CT3FnbXdMRVpQTjBLUUU9IiwibWFjIjoiZWRhMGMzMTU4NjRmMWJmOGJkZjU3MWRiMTQyMzgzZjdiMWRjZmY2MTcyMTRlMjExNDU2YzQyNzg4MjlmOWJjZCJ9

Ads
';
Advertisement
x