Bốn phía ồn ào kinh ngạc, ngay cả đám Thiên Đao Lâu và Thánh Âm Các đang rút lui cũng dừng chân lại để hóng hớt, đổ dồn ánh mắt nhìn về phía đó.
Tần Thiên không nói, Trương Nguyên của Minh Tông ghé sát tai hắn, khẽ nói lai lịch của Vương Thao.
"Người của Thiên Viêm Tông?"
Tần Thiên nhìn đối phương, ánh mắt có phần đùa cợt.
"Đúng thế, đệ tử chân truyền Thiên Viêm Tông - Vương Thao. Kẻ khác sợ Tần Thiên, còn ta thì không. Ngươi đấu đá với ai mặc kệ, nhưng đừng có lôi ta vào, ngươi chưa có tư cách đó!"
Vương Thao ngẩng đầu nhìn, thái độ ngạo nghễ, trong mắt là vẻ khinh miệt.
"Thiên Viêm Tông? Chẳng phải là thánh địa sao?"
"Trời ạ, là đệ tử thánh địa đó!"
"Dao Quang đã suy tàn rồi... nên đám đệ tử thánh địa mới dám ung dung lộ mặt, hầy!"
"Thế càng hay, nếu tên này thực sự trị được Tần Thiên, chúng ta còn có cửa vào thánh điện Thanh Long!"
Những kẻ vốn chẳng dám hy vọng, trong mắt lập tức nhen nhóm một tia mong chờ.
"Đã biết lai lịch ta, vậy ta có đủ tư cách vào thánh điện Thanh Long chứ?" Vương Thao chẳng thèm che giấu, gã muốn vào thánh điện Thanh Long tìm cơ duyên, giành lấy truyền thừa Long Môn.
Nếu Tần Thiên không ngăn thì thôi mặc kệ, còn đã ra tay ngăn cản thì đừng trách gã trở mặt.
"Lời ta sẽ không nhắc lại lần thứ ba", Tần Thiên nhạt giọng.
Vương Thao tự tin là thế, nhưng Tần Thiên chẳng buồn để mắt. Lời vừa dứt, mặt Vương Thao liền sầm lại.
"Đắc tội rồi! Vương mỗ xin lãnh giáo cao chiêu!"
Mặt gã trầm xuống, thân ảnh tức khắc biến mất tại chỗ.
Bùm!
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, bóng người vừa biến mất đã bị một luồng quyền kình chặn lại giữa không trung.
Là Lưu Húc!
Lưu Húc mặt lạnh băng: "Ngươi chưa đủ tư cách giao thủ với sư huynh ta".
"Muốn chết à!"
Vương Thao cũng không nói nhiều, liền xông lên ra đòn.
Ầm ầm ầm!
Hai bóng người lao vào nhau giữa không trung, thoáng chốc đã giao thủ hàng chục lần.
Sau lưng Vương Thao hiện ra một con bạch hổ mắt đỏ như máu, lửa cháy hừng hực. Sau lưng Lưu Húc thì dâng lên một đài bạc, trên đài có nhật luân xoay chuyển, hỏa quang chiếu rực trời.
Phụt!
Hai người này mới giao đấu có một lát mà dư chấn đã khiến không ít người phun máu, ngất lịm.
"Cút!"
Khí thế Vương Thao bỗng biến đổi, trong mắt bắn ra một tia huyết quang. Bạch hổ huyết diễm sau lưng gã phình to gấp mười.
Rắc!
Nhật luân sau lưng Lưu Húc rạn nứt từng đường, khóe miệng rỉ máu, thân thể bị hất văng hơn ngàn mét.
Bịch!
Nhiều đệ tử Huyền Thiên Tông né không kịp, bị thân thể Lưu Húc đâm sầm vào làm trọng thương. Có mấy người thậm chí vỡ tim mà chết ngay tại chỗ.
"Vương Thao, đệ tử thánh địa đây - ai dám cản ta!"
Một chiêu chấn thương Lưu Húc, Vương Thao gầm thét, khí thế bùng nổ đến mức kinh người.
Gã này như một thánh thú viễn cổ ngủ say lâu ngày vừa tỉnh giấc, toàn thân tràn ngập sát khí bén ngót.
"Ha ha ha!"
"Huyền Thiên Tông có vẻ cũng chỉ đến thế thôi?"
Thấy Vương Thao chiếm thế thượng phong, ba yêu kiệt thánh địa đang ẩn nấp cũng phá lên cười, nhảy ra.
"Trần Ngọc đến từ thánh địa, xin Tần huynh chỉ giáo!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất