"Tăng Thanh đến từ thánh địa, xin Tần huynh chỉ giáo!"
Ba bóng người xé trời mà đến, đứng cạnh Vương Thao, phóng ra áp lực cực kỳ đáng sợ.
Quang mang chói lòa, trong chốc lát họ đã áp đảo khí thế của Huyền Thiên Tông.
Biến chuyển bất ngờ khiến mọi người trở tay không kịp, đồng loạt kinh ngạc.
Từ trước đến nay ở chiến trường Hoang Cổ, hiếm thấy thánh địa nào lại phô trương lộ liễu đến thế.
Không phải không có, nhưng ai nấy đều cực kỳ cẩn thận, không dám lộ diện. Phô trương lộ liễu như hôm nay thì đúng là lần đầu.
Vù!
Mọi ánh mắt dồn cả lên người Tần Thiên, muốn xem hắn ta ứng phó ra sao. Nếu vì áp lực mà nhượng bộ, uy danh của Tần Thiên hôm nay sẽ tan thành mây khói, khí thế vừa gây dựng sẽ sụp đổ.
Đây là biến số sư huynh nói sao?
Lâm Nhất thầm nghĩ: đám cao thủ thánh địa này chẳng có ý tốt, nhưng có vẻ cũng chẳng hại gì.
Tần Thiên nhìn bốn người, cười mà như không, lạnh giọng: "Tưởng ta không thấy các ngươi à? Nhảy ra cũng hay, khỏi để ta phải lần lượt đi tìm. Đòi ta chỉ giáo? Các ngươi là cái thá gì. Thánh địa thì sao? Ở Hoang Cổ Vực, sư tôn ta mới là người định đoạt!"
"Huyền Thiên Thánh Tôn, Hoang Cổ vô địch!"
Đệ tử Huyền Thiên Tông đồng loạt hô lớn. Trong chốc lát, tiếng hô vang dậy trời, khí thế dâng cao ngùn ngụt.
"Đừng phí thời gian nữa, lên hết một lượt đi!", Tần Thiên lạnh nhạt nói.
Mẹ kiếp!
Bốn người Vương Thao chửi thầm: Tên Tần Thiên này ngạo mạn quá mức.
"Không lên à? Vậy để ta tới!"
Tần Thiên bật cười, lao thẳng về phía Vương Thao.
Vèo!
Thân ảnh hắn ta như hóa thành một con rắn đỏ, thoáng cái đã tới trước mặt Vương Thao, rồi chộp thẳng xuống.
Grào!
Mặt Tần Thiên lạnh như băng, sát khí xông thẳng lên trời. Khi hắn ta vươn tay ra, trên vòm trời vang lên tiếng rồng gầm, một thần long màu vàng lóe hiện giữa mây.
Bàn tay hắn như vuốt rồng, ép sập xuống Vương Thao.
"Ra tay!"
Ba người còn lại vừa thấy vậy mặt liền biến sắc, vội vã xuất chiêu.
"Cút!"
Tần Thiên hất tay trái, một mình quét lui cả ba, đuôi rồng vàng như roi quật thẳng lên người bọn họ.
Ba người kia bị quật bay, lăn lóc rơi xuống đất trong chớp mắt.
Còn Vương Thao, bạch hổ huyết diễm của gã mới vùng vẫy được một khắc đã bị vuốt rồng nghiền nát, cả người bị đè sấp xuống đất.
Sao có thể thế này?
Mắt Vương Thao tràn đầy kinh hãi. Gã là đệ tử chân truyền của thánh địa, vậy mà trước Tần Thiên không chống nổi một hiệp.
Sơ suất rồi!
Vừa định dốc hết mọi thủ đoạn, không giữ sức nữa thì gã bắt gặp trong mắt Tần Thiên lóe lên một tia giễu cợt.
Rắc rắc!
Tần Thiên đá hai cú nhanh như chớp, đầu gối Vương Thao vỡ vụn, gã quỵ sụp xuống đất.
"Một chân truyền thánh địa hèn mọn mà cũng dám làm càn trước mặt ta, đúng là muốn chết. Bốp!"
Bắt Vương Thao quỳ vẫn chưa hả giận, Tần Thiên lại tát thẳng một cái, in hằn lên mặt Vương Thao.
Phụt!
Vương Thao phun ra một ngụm máu, bị tát bay ra, đâm sầm vào ba người kia.
Tần Thiên lạnh giọng: "Huyền Thiên Tông ta sớm muộn cũng thống nhất Hoang Cổ, dựng nên thánh địa. Đừng tưởng chân truyền thánh địa là có thể đứng trên đầu trên cổ người khác. Còn dám hỗn láo, Tần Thiên ta giết không tha!"
Sát khí vô biên bùng nổ trên người Tần Thiên. Hắn ta ngẩng đầu nhìn, dọa bốn tên chân truyền thánh địa phải lùi thêm mấy bước.
Vô địch!
Bốn phương im phăng phắc, bao ánh mắt dồn cả về Tần Thiên, trong đầu không hẹn mà cùng nghĩ tới hai chữ ấy.
"Tần sư huynh vô địch!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất