Trong chớp mắt, Tần Thiên đã đùa giỡn bốn đại thánh địa chân truyền trong lòng bàn tay, y quả thực có phong thái vô địch.
Những người vốn còn hy vọng người của thánh địa xuất hiện để kiềm chế được Tần Thiên đều thất vọng, lần nữa nhìn về phía Tần Thiên, trong ánh mắt chỉ còn kính sợ và kinh hãi.
Ngay cả người của thánh địa cũng không thể ngăn được y, còn ai là đối thủ của y đây?
Thánh điện Thanh Long định sẵn sẽ bị Huyền Thiên Tông độc chiếm.
“Cuối cùng thì Hoang Cổ Vực vẫn là do Thiên Huyền Tử định đoạt!”
“Ngay cả người của thánh địa mà Tần Thiên cũng dám đánh, y muốn thay sư tôn mình lập uy, nói cho bọn họ biết sau này Hoang Cổ Vực là do Thiên Huyền Tử định đoạt, Dao Quang đã già rồi.”
“Thật bá đạo, Hoang Cổ Vực đúng là sắp đổi trời rồi.”
Rất nhiều người bàn tán, chưa đợi Tần Thiên mở miệng, bọn họ đã không ngừng lùi về sau. Trong lòng họ sớm đã sinh ra sự sợ hãi, trận chiến này của Tần Thiên đã hoàn toàn đánh tan lòng tin của họ, không dám có ý định nhắm vào thánh điện Thanh Long nữa.
Sắc mặt Cổ Nhược Trần hơi thay đổi, y thấy tình hình không ổn lắm, khẽ nói: “Mộc sư muội, muội dẫn mọi người đi trước, ta và Thanh Huyền sẽ phụ trách đằng sau.”
Không còn cách nào khác, sức mạnh mà Tần Thiên thể hiện ra quá mạnh mẽ.
Mấy thánh địa chân truyền kia, dù chỉ là chân truyền, nhưng dù sao cũng xuất thân từ thánh địa.
Thực lực của họ và các đại sư huynh trong tông môn như bọn hắn chênh lệch không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ là ngang tài ngang sức, thế mà Tần Thiên thắng dễ dàng như vậy, hiển nhiên đã mạnh hơn bọn họ khoảng lớn.
“Hôm nay ai cũng có thể đi, nhưng người của Kiếm Tông thì không ai được phép đi!”
Đột nhiên, có tiếng quát vang lên.
Ánh mắt Tần Thiên quét qua, dừng trên người đám người Kiếm Tông, khóe miệng y khẽ nhếch lên, hiện ra nụ cười lạnh lẽo.
Mọi người đều sững sờ, suýt chút nữa quên mất rằng Diêm Không của Huyền Thiên Tông đã chết trong tay Lâm Nhất, còn tưởng Tần Thiên đã quên chuyện này rồi.
Kiếm Tông rốt cuộc vẫn không thoát khỏi kiếp nạn này sao?
Nhiều ánh mắt đổ dồn về phía đám người Lâm Nhất, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thương hại.
Mười tám năm trước, thế hệ hoàng kim của Kiếm Tông toàn quân bị diệt, dù có yêu nghiệt như Kiếm Kinh Thiên, cũng thảm bại không nơi trở về.
Nhìn tình thế hôm nay, e rằng kết cục còn bi thảm hơn cả mười tám năm trước.
“Lâm Nhất, còn không mau cút ra đây!”
Lưu Húc đứng trong đám người Huyền Thiên Tông, tức giận quát lên về phía Lâm Nhất.
“Cút ra đây, giết sư huynh Diêm Không rồi mà còn dám xuất hiện!”
“Đệ tử Dao Quang, cút ra chịu chết!”
“Đệ tử Dao Quang, cút ra chịu chết!”
Trong chốc lát, đám người Huyền Thiên Tông phẫn nộ gào thét, từng tiếng thét vang vọng, hận không thể ngay tại chỗ lột da xé xác Lâm Nhất.
“Ha ha ha, Cổ Nhược Trần? Chỉ dựa vào ngươi thì không bảo vệ nổi hắn đâu! Hôm nay, Tần Thiên ta muốn lấy mạng của hắn!”
Tần Thiên bật cười, hoàn toàn không cho mọi người có thời gian phản ứng.
Y hóa thành ảo ảnh kỳ dị giữa không trung, sau đó bước mạnh lên hư không, bùm! Không khí bị y giẫm nổ tung, bắn ra từng mảnh vụn, trong chớp mắt y đã lao đến, giết tới.
Nhanh quá!
Thân pháp khoa trương đến mức này lập tức khiến đám đông kinh hô.
Vút vút vút!
Khi đệ tử Kiếm Tông còn chưa kịp phản ứng, bóng người đã xuất hiện, chắn ngay trước mặt Tần Thiên. Người ấy mặc quần áo đen, mặc đồ đàn ông, dáng người uyển chuyển gợi cảm, tay cầm chiếc quạt máu, kèm theo vẻ phong lưu tiêu sái khác thường.
Vút!
Nàng ta tiến đến gần Tần Thiên, chiếc quạt máu trong tay khẽ rung lên, hồ nước màu máu hiện ra phía sau.
Giữa hồ có cây cầu vòm, bên cầu vòm có vầng trăng máu từ trong hồ chậm rãi mọc lên, nàng ta đứng trên cầu, hoàn toàn hòa vào trong ý cảnh.
Vút vút vút!
Sau đó, cây quạt gấp vào, như thanh kiếm, phát ra ánh sáng đỏ rực, đâm thẳng về tim Tần Thiên.
“Ai vậy?”
Mọi người có mặt tại đó, bao gồm cả đệ tử Kiếm Tông, đều vô cùng kinh ngạc, người này là ai?
Mà dám đối đầu với Tần Thiên!
Là nàng ta!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất