"Tiền bối, ông vẫn còn sống ư?"
"Đây chẳng phải thánh điện Thanh Long sao, còn sư huynh sư đệ ta thì sao..."
Lâm Nhất một hơi tuôn ra cả đống câu hỏi, Chủ Thương Long vội cười nói: "Đủ rồi, ngươi đừng kích động. Từ từ nói. Hỏi lộn xộn thế thì ta trả lời ngươi kiểu gì?"
Lâm Nhất gãi đầu, cười gượng, đúng là hắn hơi quá kích động.
Nhưng hắn thật sự rất vui, lại được gặp Chủ Thương Long, cảm giác này khó mà diễn tả bằng lời.
Chủ Thương Long không chỉ là tiền bối ngày đó cùng đi trên thiên lộ với Lâm Nhất mà còn giống một người bạn, một đại ca.
"Còn nhớ ta từng nói gì với ngươi trên Thiên Lộ không?" Chủ Thương Long hỏi.
"Tiền bối nói nhiều lắm..."
Lâm Nhất thấy câu này thật khó mà trả lời.
Keng!
Chủ Thương Long phất tay, bức tường mở ra để lộ một mật thất, bên trong hàn khí tràn ngập, cất đủ loại mỹ tửu.
Vèo! Ông ta cách không chụp lấy một vò rượu, uống một ngụm thật đã, cười híp mắt nói: "Nghĩ đi, nghĩ cho kỹ. Không nghĩ ra, ta không trả lời".
"Cái đó..."
Đầu Lâm Nhất như muốn nổ tung, bắt đầu căng thẳng.
Hồi đó đúng là nói nhiều lắm, lại cách đây đã lâu, thật chẳng biết Chủ Thương Long đang nhắc đến câu nào.
"Ha ha ha ha, không trêu ngươi nữa. Lúc ta đi, ta nói rằng nếu có duyên, còn có thể gặp lại!" Chủ Thương Long Giang Linh cười nheo mắt.
Lâm Nhất sực tỉnh, cười: "Đúng đúng, ta nhớ rồi".
"Bằng hữu của ngươi đều không sao. Còn ta chết hay chưa... chắc chắn là chết đến không thể chết hơn được nữa", Giang Linh cười thản nhiên.
"Hả?"
"Ngươi đừng vội ngạc nhiên. Ta hỏi ngươi một câu", Giang Linh nhìn chằm chằm Lâm Nhất: "Bảo cốt Thương Long của ngươi đâu? Chạy đi đâu mất rồi!"
Lâm Nhất lộ vẻ lúng túng, nói: "Ta đã đưa cho bằng hữu. Cô ấy cần có bảo cốt để tái tạo lại thân thể".
"Hừ".
Chủ Thương Long không vui: "Đó là bảo cốt của Thương Long Vương đấy. Truyền thừa ta để lại cho ngươi, ngươi lại đem tặng người ta như vậy".
"Tiền bối, vãn bối quả thực sai rồi".
Lâm Nhất biết mình đuối lý, không dám cãi.
"Hồi đó ta dặn ngươi thế nào? Tương lai Côn Luân ắt có đại kiếp. Ta truyền thừa cho ngươi, tức là ngươi gánh lấy số mệnh ta giao phó. Ngươi tưởng có thể trốn tránh sao?" Chủ Thương Long nghiêm mặt: "Nếu ngươi nhìn lầm, trao cho kẻ ác làm hại thế gian, vậy chẳng phải cả mạch Thương Long còn phải mang tiếng oan hay sao".
"Tiền bối, không phải vậy", Lâm Nhất vội giải thích.
"Ngươi tưởng thứ ta trao cho ngươi đương nhiên là của ngươi sao? Đó là bảo cốt Thương Long Vương, thế gian chỉ có một. Ta muốn là có thể lấy lại ngay!" Chủ Thương Long lạnh lùng nói.
Phịch!
Lâm Nhất quỳ một gối, tạ tội: "Tiền bối, bảo cốt ấy ta đưa cho người vô cùng quan trọng, xin ông tuyệt đối đừng thu hồi. Lâm Nhất chưa từng nghĩ đến việc trốn tránh, tiền bối có bất cứ yêu cầu nào, Lâm Nhất nguyện gánh vác một mình".
Chủ Thương Long điềm nhiên: "Nếu ta muốn mạng ngươi thì sao? Ngươi đã không cần truyền thừa của ta, ta lại tìm người khác là được. Đám đồng môn đi cùng tuy kém ngươi, nhưng cũng có ít nhất ba kẻ miễn cưỡng nhận được truyền thừa của ta".
Nét mặt Lâm Nhất hơi biến đổi, song rất nhanh bình tĩnh lại, nói: "Được! Mạng này vốn là tiền bối cứu về. Nếu không có truyền thừa của tiền bối, ta đã chết trên Thiên Lộ từ lâu".
Chỉ cần Diệp Tử Lăng và những người khác nhận được truyền thừa, tối thiểu họ cũng có thực lực đối kháng với Tần Thiên, chiến trường Hoang Cổ không cần Lâm Nhất phải lo.
Hơn nữa, một khi bảo cốt Thương Long bị thu hồi, Tiểu Băng Phượng sẽ mất mạng.
Keng!
Đúng lúc đó, Táng Hoa trong tay Lâm Nhất bỗng vùng ra khỏi vỏ, tỏa ra quang mang vô tận, thân kiếm rung mãi không thôi.
Mũi kiếm sắc lạnh, chỉ thẳng Chủ Thương Long!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất