Rắc! 

 

Táng Hoa lao đi như tia sét, xé rách hư không, mũi kiếm bắn ra hàn quang lấp lánh như sao, chói lòa đến cực điểm. 

 

Một kiếm này tỏa ra ánh sáng rực rỡ, sắc bén vô song, thoáng chốc đã đâm thẳng về phía Chủ Thương Long. Ông ta còn chưa hết kinh ngạc thì ngay giây sau đã bị kiếm quang xuyên thủng ấn đường. 

 

"Quay về!" 

 

Lâm Nhất mặt biến sắc, vội bật dậy, đưa tay với, muốn thu Táng Hoa về. 

 

Ong ong! 

 

Táng Hoa rung lên một tiếng, phát ra kiếm âm the thé, còn lao đi nhanh hơn, đổi hướng rồi đâm xéo tới. 

 

Lúc này Lâm Nhất mới nhận ra Táng Hoa vừa rồi chỉ xuyên qua một tàn ảnh. 

 

Keng! 

 

Chủ Thương Long khẽ vung tay búng văng Táng Hoa, rồi rót một chén rượu. Khi thanh kiếm lại bay tới, ông ta khẽ cười, kẹp gọn nó giữa hai ngón tay. 

 

"Đừng quậy nữa, quay về đi!" 

 

Chủ Thương Long một tay kẹp Táng Hoa, một tay cầm bầu rượu, lại bật cười, búng thanh kiếm trả về, cười nói: "Tên nhóc, liệu mà giữ thanh kiếm của ngươi cho đàng hoàng". 

 

Keng! 

 

Lâm Nhất truyền kiếm ý vào vỏ kiếm, cổ tay khẽ xoay, tra kiếm vào vỏ. 

 

Sau đó hắn dỗ dành một phen khiến Táng Hoa bớt nóng nảy. 

 

"Kiếm của ngươi đúng là đồ nóng tính", Chủ Thương Long cười hỏi: "Nó tên gì?" 

 

Lâm Nhất cười đáp: "Táng Hoa". 

 

Ong! 

 

Kiếm Táng Hoa dù đã vào vỏ vẫn rung lên không dứt, cơn giận chưa tan, sát ý chưa nguôi. 

 

"Thú vị đấy". 

 

Chủ Thương Long mỉm cười, tiếp tục nhấp rượu. 

 

Lâm Nhất đảo mắt, cười dỗ Táng Hoa: "Đừng quậy nữa, Táng Hoa. Tiền bối đang đùa với ta thôi, đâu có thật sự muốn giết ta". 

 

Lúc này Táng Hoa mới nửa tin nửa ngờ, dần dần yên tĩnh lại. 

 

"Nhóc con, cũng không đến nỗi ngốc", Chủ Thương Long cười nói: "Nếu thật sự muốn giết ngươi, ta đã chẳng thèm thương lượng. Vừa nãy chỉ là thử ngươi một chút. Nếu ngươi là hạng ham sống sợ chết, ta đã chẳng cho ngươi cơ hội rút kiếm, bảo cốt Thương Long ta cũng không thiếu cách lấy lại". 

 

Ngừng lại một lát, Chủ Thương Long mỉm cười: "Sự thật chứng minh, ta không nhìn nhầm người". 

 

"Đa tạ tiền bối". 

 

Lâm Nhất chắp tay nói: "Bảo cốt Thương Long giao cho người khác, Lâm Nhất quả là hành sự lỗ mãng. Dẫu ta có lý do buộc phải làm vậy, nhưng chuyện này vẫn là lỗi của Lâm Nhất". 

 

"Ngươi không sai". 

 

Chủ Thương Long nghiêm mặt: "Nghe cho rõ, trên đời mọi truyền thừa đều không quan trọng bằng con người. Dù truyền thừa mạnh đến đâu, gánh vác trách nhiệm lớn cỡ nào, thì vĩnh viễn bản thân ngươi và những người ngươi để tâm mới là quan trọng nhất". 

 

"Cái này..." 

 

Lâm Nhất có chút ngơ ngác. 

 

Chủ Thương Long mỉm cười: "Dù bảo cốt Thương Long quý hiếm đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là vật chết. Truyền thừa là một loại tinh thần, chỉ cần ta không nhìn lầm người thì truyền thừa sẽ không đứt. Mạch Thương Long bao năm nay vẫn truyền lại như thế". 

 

Lâm Nhất bỗng sáng tỏ, rốt cuộc đã hiểu ý đối phương, nói: "Vãn bối đã lĩnh giáo". 

 

"Đừng xưng hô tiền bối, vãn bối nữa, nếu không ngại thì gọi ta hai tiếng Giang ca là được", Chủ Thương Long cười hóm hỉnh. 

 

"Giang ca". 

 

Lâm Nhất đáp gọn. 

 

Hắn sớm nhận ra Chủ Thương Long khác hẳn các tiền bối khác, không hề lên mặt, đúng là rất giống một đại ca. 

 

"Thế mới phải, nào, uống rượu!" 

eyJpdiI6IlNhNDI0d0NIYmRSelpGblpHTDIzaHc9PSIsInZhbHVlIjoiY1BPTEtPT2lhZjNlcEhQeDRjaUZXZTNBcXltN3Vldnk5MlhxZUR1dHoyMXowME83R3hhNkgybFJndWZpdDdTRyIsIm1hYyI6IjNjNmQ4NDBjMzVjNGFmOTQyODllMTY1OWZkMjExZjc2YTVlNzc1NDc4MDU3NzU4MzAzOGNkNDQ3YTY3NjNkMTEifQ==
eyJpdiI6ImtnMHl5RG43YWozNWhzYVdMT0FqQkE9PSIsInZhbHVlIjoibDQxU1hhaE5KdUFGZXNZQXF6U2FVNmNzdFNYUXlJdCs1ZysycWNJWnprYU1rUENLT2l0WFdwV3dPbElmWkt6U1UxR1M0UitqOUR5eGFGQk9cL3JmaVpEWTNOWkxNdjVERVY4b3dIQXA5NWFSRXRwSEJ4a21GSTJlV3duall2dzV5dkIwc3R0OWNkXC9ONlQ0VjQxcjVubW5sQUdUTmV4OU11SDVVM3NGR2tvK0l3QTcrYUNVbjBzdEx4ZVM4Tk1yblBPczIyaHc5eUZ2ZDhjMnpuU1EyV3FDTmN5OEtxUkZ1bnZyaDFVXC9YRHdiTHNuMUd6czFvcndYeEZ1NUFUNmdCTGw0NFhRNVQ2TjlGR2orZHg0dHh2U3c9PSIsIm1hYyI6ImJmNjFlMmYyY2ViODgzZTAzNjYzNDgwNmVlMDVhZmI2ZmZlMmMyNWFjOTdmYjNjN2QwYTk4NGFjM2M1ZDY5MDQifQ==

Lộ ra hầm băng cất rượu, ông ta từ xa hút tới một vò rượu, đưa cho Lâm Nhất.

Ads
';
Advertisement
x