"Bởi vì hắn là đệ tử của Thần Tổ, còn ta thì không phải", Giang Linh cười nói: "Truyền thừa chí tôn của Long Môn vốn là truyền thừa riêng của Thần Tổ đại nhân. Dĩ nhiên chín người kia cũng chưa chắc nhận được trọn vẹn, có lẽ chỉ là chút lẻ tẻ mà thôi". 

 

"Thực ra khả năng này lớn hơn. Thần Tổ đại nhân học vấn uyên bác, ba nghìn đại đạo không gì không tinh thông, bảy đại Đạo Chí Tôn người đều đã lĩnh hội đôi phần. Chín người ấy võ học khác nhau, nhưng theo lời ngươi kể thì chẳng ai lĩnh hội đạo thật sự của Thần Tổ". 

 

Lâm Nhất khựng lại, rồi thốt lên: "Đạo Luân Hồi!" 

 

"Xem ra ngươi quả có liên hệ với Tử Diên", Chủ Thương Long nheo mắt, khẽ cười. 

 

"Đại ca biết người đó ư?" 

 

Tâm trạng Lâm Nhất hơi kích động. 

 

"Đó là Tử Diên kia mà... Tử Diên từng ở Thánh cảnh chém cả thần linh ấy. Bọn ta cùng thời, sao ta lại không biết", khóe môi Giang Linh nhếch lên, khẽ hừ mũi. 

 

Nhắc đến Tử Diên Kiếm Thánh, vẻ mặt Giang Linh trở nên phức tạp, thậm chí xen chút oán hận. 

 

Lâm Nhất lặng thinh, rồi nói: "Đại ca dường như không ưa Tử Diên Kiếm Thánh". 

 

"Ta dĩ nhiên là không phục!" 

 

Giang Linh hơi kích động, nói: "Năm xưa Thần chiến thượng cổ, nếu hắn xuất hiện, bọn ta đâu đến nỗi bại? Ta còn hà tất phải chém đứt Thiên Lộ!" 

 

Lâm Nhất giật mình: Thiên Lộ là do đại ca chém đứt ư? 

 

Những bí ẩn hắn biết hôm nay thực sự quá kinh người, tin sau lại chấn động hơn tin trước. 

 

Thần chiến thượng cổ, Côn Luân thua ư? 

 

Nhắc chuyện cũ, Giang Linh u sầu thê lương, cười khổ: "Đại ca hơi kích động rồi. Hắn chỉ là đệ tử chân truyền của Thần Tổ, không phải người của Long Môn, ta đúng là không nên trách hắn. Ta chỉ hận, hắn biết Thần Tổ đi đâu, cũng biết vì sao Người rời đi, vậy mà chưa từng nói với ta". 

 

"Năm ấy thần chiến, bọn ta cứ mãi đợi Thần Tổ xuất hiện... mà chờ mãi chẳng thấy. Rõ ràng Thần Tổ đã nói Người sẽ trở về, sẽ trở về..." 

 

Giang Linh lẩm bẩm, thật lâu mới bình tĩnh lại. 

 

Trong lòng Lâm Nhất thầm nghĩ: Tiểu Băng Phượng từng nói, họ luôn chờ một người... Người đó chính là Thần Tổ Thanh Long sao? 

 

"Đại ca, Thần Tổ Thanh Long là một tồn tại như thế nào?" 

 

Lâm Nhất dè dặt hỏi. 

 

Giang Linh lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Thần Tổ là chủ của một kỷ nguyên, là người khai sáng kỷ nguyên Thần Long, là đấng sáng lập Long Môn. Nhưng Thần Tổ đại nhân độ lượng vô song, không hề độc bá Côn Luân. Người có thực lực vô địch Côn Luân, song trong kỷ nguyên Thần Long vẫn luôn có kẻ đủ sức tranh phong với Người: Kiếm Tổ, Viêm Thần, Hải Thần... Minh Vương. Thời đại ấy, kỷ nguyên Thần Long là một kỷ nguyên huy hoàng tột đỉnh. Họ đều là Cổ Vương của Côn Luân ta, là những nhân tài kiệt xuất của thượng cổ". 

 

"Thần Tổ là chủ một kỷ nguyên, nếu thật sự muốn, chỉ một ý niệm là có thể ngăn những người kia xuất hiện. Nhưng kỷ nguyên Thần Long là thời đại người người đều có thể thành long: không cầu trường sinh, chỉ nguyện theo đuổi giấc mơ!" 

 

Nghe lời Giang Linh, xem ra đại ca cũng chưa hề gặp Thần Tổ bằng xương bằng thịt. 

 

Song trong lòng Giang Linh vẫn ngưỡng vọng: tấm lòng Thần Tổ chẳng người thường nào có thể sánh. 

 

Không cầu trường sinh, chỉ nguyện theo đuổi giấc mơ! 

 

Chỉ mấy chữ ấy đã thấy rõ sự bất phàm và cảnh giới của Người. 

 

"Vậy vì sao Người bỏ mặc Côn Luân mà rời đi?" Lâm Nhất lấy làm lạ. 

 

"Không biết. Bí mật này e chỉ Tử Diên mới rõ, Cửu Đế cũng là do hắn bày ra. Có lẽ Thần Tổ thực sự giao cho hắn một nhiệm vụ quan trọng. Cục diện bây giờ xem ra không quá tệ, nhưng động loạn hắc ám không thể nào bị trấn áp thật sự". 

 

Giang Linh trầm giọng: "Thần chiến thượng cổ, bọn ta đúng là đã thua. Ta chém đứt Thiên Lộ cũng là bất đắc dĩ. Chúng sớm muộn sẽ xuất hiện trở lại, có khi giờ đã ló mặt ở đâu đó rồi..." 

 

"Vậy Thiên Lộ dẫn đến đâu?" Lâm Nhất hỏi. 

 

Giang Linh nhìn Lâm Nhất, không trả lời vào trọng tâm, mà cười: "Trên Thiên Lộ, ngươi từng hỏi ta, nhận truyền thừa của ta rốt cuộc phải gánh trách nhiệm gì, đúng chứ?" 

 

"Bảo vệ Côn Luân". 

 

Lâm Nhất đáp. 

 

Giang Linh lắc đầu, mỉm cười: "Điều đó dĩ nhiên. Nhưng ngoài ra, ta hy vọng một ngày nào đó, ngươi có thể ghép lại Thiên Lộ mà ta đã chém thành chín đoạn". 

 

"Thiên Lộ đứt trong tay ta, ta mong truyền nhân mạch của ta sẽ nối lại nó. Đến lúc ấy, tự khắc ngươi sẽ biết Thiên Lộ dẫn về đâu", Giang Linh nhìn Lâm Nhất, giọng nặng trĩu. 

 

Lâm Nhất há hốc miệng, không biết nên nói gì. 

 

Hắn vốn từ Thiên Lộ mà ra, am hiểu con đường ấy hơn người, nên càng biết lời đại ca khó đến mức nào. 

eyJpdiI6IlgyNlRVRGJyS2tRd1UzSFQ0UXFOU3c9PSIsInZhbHVlIjoibnVXV3ZMQUg3c1NGZjBGS2pwT2E1bnhHRlR6eVVtWXlFRzRONnA2OW9GMEJvZE8rMzhQVHZvNmtPMlhRNytidyIsIm1hYyI6IjNmMDJhMjg3OGQyZGQ3ZTUzMjUwNzgzNzhjYTFkZmI1ZjAyYjdiYzEwYzM0OTFjMjUxNWY1YWRiN2Y2ODhiM2MifQ==
eyJpdiI6IkdyNEQ2V2xKdE9MWGo2RXIyWG1renc9PSIsInZhbHVlIjoiZXVEYVBOVDZjYWRyakZNekZlNjdwS3hnUHA1NmR4MXc2M3FjS0FDWk9zOVVkZWZqem55bWVSVnRpR0RKeDZkQUVYTnlBcFY4azhaenFjXC91VjV5VTNtK0NZd2tsbm53S1hRWndNdU5wQndHMEh0b2QrcFQ3bEN1Um4wTUNuQ20zeGR2SjNibDlITHZlakNOXC9Pc2ozN3c9PSIsIm1hYyI6IjhjZmEyOTk3ZjU1MTRlNGIwZWEwMzk2YzdlNmJlYTIzM2ExODA3NjIyMGUxNjMzZDkyOGE3YmM4ZTIzMTg1NDAifQ==

"Sao mà làm nổi?"

Ads
';
Advertisement
x