Tiểu Băng Phượng ngồi sau hắn, dẫn từng luồng Hàn Băng Phượng nguyên vào trong cơ thể Lâm Nhất, một lát sau, nàng ta đã thấy thương tích trong người Lâm Vân cực kỳ nghiêm trọng.
Lục phủ ngũ tạng đã thối rữa, tất cả xương cốt đều có những vết nứt nhỏ li ti, thậm chí trái tim cũng đang rỉ máu, mà dòng máu thì lại như dung nham đang cháy.
Long Nguyên trong vùng Tử Phủ cũng đã cạn khô, chỉ còn Ma Đỉnh đang tiếp tục tàn phá, hoa U Minh trên Tử Phủ đã khô héo, không còn trấn áp được nữa.
Ba lần liên tục mở phong ấn Khô Huyền, lần nào cũng không tiêu hóa kịp nên sức mạnh Khô Huyền đã tích tụ lại với nhau.
Sau ba lần cộng dồn, sức mạnh Khô Huyền tăng đến mức kinh khủng khiếp, cơ thể Lâm Nhất hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Giờ đây, cơ thể Lâm Nhất giống như khúc gỗ mục, chẳng cần ngoại lực cũng sẽ tự phân rã thành tro bụi. Đây không phải bị thương hay là một đòn chí mạng, mà là ngay cả gốc rễ sinh mệnh cũng bị hủy hoại, chẳng khác nào đèn sắp cạn dầu.
Ngoài não và thần cốt Thanh Long ra thì không một cơ quan nào còn nguyên vẹn.
Nhưng thần cốt Thanh Long cũng đã im lặng, nó bị vắt kiệt quá sức và chìm vào giấc ngủ sâu.
Tiểu Băng Phượng nhìn mà hít vào một hơi lạnh, tiêu rồi.
Thần tiên có tới cũng không cứu nổi!
Thân thể này không còn dùng được nữa, liên tục cưỡng ép thúc động thánh khí chí tôn ở cảnh giới Long Mạch đã khiến cơ thể bị phá hủy từ tận gốc rễ.
Giống như một cây đại thụ chọc trời, bề ngoài trông sum suê xanh mướt nhưng bên trong lại mục nát đầy rẫy sâu bọ.
Tiểu Băng Phượng suýt thì ngất đi, đôi tay nhỏ bé lạnh buốt sau lưng Lâm Nhất run lên không ngừng.
Nàng ta khẽ mím môi, gò má hơi run.
"Ngươi là đồ tồi..."
Tiểu Băng Phượng lẩm bẩm, nước mắt lặng lẽ lăng dài, trong giây lát, nàng ta lại bình tĩnh đến lạ thường, không có bi thương hay đau đớn, cũng không có giận dữ hay thù hận.
Chỉ còn lại nỗi cô độc vô tận tràn ngập trong tim nàng ta, trái tim của nàng ta... đã chết.
Trên đời này có một loại đau mà khi đau đến tận cùng thì sẽ không còn lòng dạ nào để đau nữa.
"Rót Phượng nguyên của ngươi vào thần cốt Thanh Long đi. Chủ Thương Long đã cho ta một giọt thần huyết Thanh Long nên không chết được đâu." Đúng lúc ấy, bên tai nàng ta vang lên giọng nói của Lâm Nhất.
Tiểu Băng Phượng sững sờ, nước mắt tuôn như mưa, mắng: "Đồ khốn này, sao ngươi không nói sớm! Bổn Đế bị ngươi dọa chết rồi!"
Nàng ta giận thật!
"Đừng khóc nữa, ngươi là Phượng Hoàng mà, làm nhanh lên, ta cảm thấy chưa chắc gì các chưởng môn sẽ ngăn cản Thiên Huyền Tử được đâu." Lâm Nhất nói nhỏ.
"Ừm ừm."
Tiểu Băng Phượng ngoan ngoãn gật đầu, vội cho Phượng nguyên vào sâu trong thần cốt Thanh Long.
Ùng ùng ùng!
Vô số Phượng nguyên tràn vào sâu trong thần cốt, bên trong thần cốt là một thế giới rộng lớn mênh mông, được bao quanh bởi vô vàn văn lộ cổ xưa.
Đó là thần văn nguyên thủy, chỉ là hiện tại chúng đều đã mờ đi, ở trong lõi những thần văn ấy có một giọt máu màu xanh vẫn đang phát sáng.
Tìm thấy rồi!
Tiểu Băng Phượng mừng thầm, nàng ta lập tức rót Phượng nguyên vào thần huyết Thanh Long.
Theo dòng Phượng nguyên truyền vào, thần huyết Thanh Long liên tục tỏa ra sức sống mãnh liệt, dòng năng lượng màu xanh ấy chảy vào thần văn không còn ánh sáng. Không bao lâu sau, thần văn bắt đầu hồi phục, thần cốt Thanh Long đang ngủ yên cũng dần dần thức tỉnh.
Cơ thể Lâm Nhất như cây già đâm chồi nảy lộc, nội tạng mục nát rơi ra từng cụm rồi mọc ra cơ quan mới.
Quá trình này diễn ra rất chậm, nhưng cuối cùng hắn cũng đã sống lại!
Lúc này, Tiểu Băng Phượng không cần làm gì nữa, thân thể Lâm Nhất cũng sẽ dần hồi phục, thánh thể Thương Long lại tràn đầy sinh khí.
"Thằng khờ nhà ngươi, lỡ bổn Đế không có ở đây..."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất